Hắn nhìn quay ngoắc đầu xung quanh, thấy không có gì khả nghi liền bước vào căn nhà trúc.
Bắt đầu đi kiểm tra từng ngõ ngách, nhưng vẫn không thấy nàng.
Hắn liền đi ra khỏi gian nhà, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hắn bắt đầu dựa theo linh cảm của mình đi về hướng Tây, đi một lát hắn liền thấy phía trước có một cái suối chảy xuống một cái ao nhỏ, tại đó khói bốc lên nghi ngút.
Hắn đi được nửa đường, thì thấy một thân hình có làn da trắng như mỡ đông trên thân mình còn có những giọt nước lăn từ từ xuống, ẩn hiện trong làn khói trắng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng gật nẩy mình.
Lưu Phong vô ý thức lùi lại phía sau, trên mặt hắn in dấu bàn tay lại bắt đầu đau nhói lên.
Trong làn khói trắng, cô gái bất chợt quay đầu lại trong mắt tỏa ra sát khí.
Còn Lưu Phong thì cười khổ nói ra: “Đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Hắn liền lập tức quay đầu lại chạy thật nhanh, vài hô hấp sau thân ảnh của hắn đã biến mất trong khu rừng.
Còn nàng thì lập tức ngồi thụp xuống nước, khôn mặt bắt đầu nóng lên từng sợi khí trắng bốc lên.
Còn bên kia, Lưu Phong núp sau một góc cây miệng thở hồng hộc, trên mặt mồ hôi chảy như suối, ngồi bệch xuống gốc cây thầm than: “Thôi lần này, hết thật rồi a, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
Hắn liền vô ý thức sờ lên bàn tay còn in trên mặt của mình.
Cúi đầu trầm giọng nói nhỏ: “Không thể cứ ngồi chờ chết được.”
Vừa nói xong, liền lấy tay xoa xoa cằm lao đầu vào trầm tư, nửa ngày sáu hắn liền ngẩn đầu lên mỉm cười.
Hiển nhiên hắn đã tìm ra cách để cứu cháy, hắn liền nhảy dựng dậy, chạy một mạch về gian nhà trúc.
Hắn liền lấy ra rất nhiều bình nhỏ, bắt đầu công cuộc lấy công chuộc tội.
Hai canh giờ sau.
Từ trong rừng, có một bóng người bước ra với một bộ đạo bào trắng như tuyết, đôi môt hồng thắm, hai má còn có chút ủng hồng chầm chậm bước đến căn nhà trúc.
Nàng liền bước đến trước, lấy tay đẩy nhè nhẹ cánh của mở ra, đập vào trong mắt nàng đó là một thảm hoa dài vô tận, còn có những đóm vàng đang nhấp nháy, và một bầu trời đầy sao chiếu sáng cả không gian vô tận, toát lên một vẻ đẹp lung linh huyền ảo.
Nàng sững sờ tại chỗ, nàng đã thấy qua rất nhiều tiên cảnh, nhưng đây là lần thứ nhất nàng chứng kiến một cảnh sắc hoàn mỹ đến như vậy.
Nơi nàng đang đứng thì có một làn gió thổi qua, khiến cánh hoa bay lên, liền tạo thêm cho cảnh sắc tăng thêm một bậc, bỗng sau lưng nàng một bàn tay nắm chặt lấy tay trắng như bạch ngọc của nàng, nhẹ nhành hỏi: “Nàng thấy cảnh sắc này có đẹp không.”
Nàng liền trả lời: “Rất đẹp” Nhưng trong lời nói của nàng mang theo một ít ngượng ngùng.
“Đây cũng là cảnh sắc mà ta thích nhất mà ta từng thấy.”
Hắn liền ngồi xuống liền kéo nàng cùng ngồi xuống, hắn liền ôm nàng vào trong lòng.
Hắn liền nói nhẹ nhàng, còn mang theo một cảm giác ấm áp: “Ngươi có biết khi ngươi biến mất ta liền lo lắng như thế nào không.”
Nàng ở trong bàn tay hắn mặt liền bắt đầu ửng hồng lên, im lặng không nói gì.
Hắn liền lấy tay của nàng đặt lên ngực mình, tiếp tục nói: “Cảm giác khi ấy khiến tim ta đập nhanh liên hồi như bây giờ vậy.”
“Nên mọi thứ khi nãy diễn ra đều là ta lo lắng cho ngươi nên mới đi tìm ngươi.”
Nàng ở trong lòng hắn “Ừm“ lên một tiếng rất nhỏ.
Lại nói: “Lần sau ta sẽ không làm ngươi lo lắng như thế nữa.” Tiếng nói của nàng từ từ nhỏ dần đi, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Hắn liền bế nàng đứng dậy, bắt đầu bước đi cánh đồng đầy hoa bỗng dưng ta biến, trước mặt hắn suất hiện một một màng sáng hắn bước qua, liền xuất hiện ở trong căn nhà trúc.
Bước chầm chậm đến chiếc giường đặt nàng nhẹ nhàng xuống, cẩn thận từng li đắp chăn cho nàng. Rồi đặt bên cạnh chiếc giường một mảnh giấy, liền đi ra khỏi căn nhà trúc.
Lưu Phong liền lấy một cái trận bàn ra kích hoạt lên, đầu quay lại nhìn vào căn nhà trúc trên giường một cô tiên nữ đang say giấc, miệng nói nhỏ: “Định Vị.”
hắn liền lấy tay gõ nhẹ vào không gian một thanh kiếm toàn thân màu đen toát ra sát khí từ không gian bắt đầu bay ra, xuất hiện phía sau hắn.
Hắn nói nhỏ: “Giải Phong.”
Một luồn Phong Ấn cực mạnh bắt đầu nứt vỡ.
“Oanh”
Bên trong cánh cổng không gian, tiết ra Hỗn Độn khí tức đều bị thanh kiếm sau lưng hắn hấp thu không còn một mống.
Lúc đó cảnh giới của hắn giao động cực mạnh, bắt đầu kéo lên.
Kim Đan nhất tầng, tăng đến đệ cửu tầng.
Liền Đột phá Nguyên Anh.
Cứ như thế, kéo dài gần nửa ngày, liền đột Phá đến Độ Kiếp tầng bốn.
Hắn lập tức thở một hơi dài, thầm nghĩ hơn hai trăm năm trước khi đột phá vào kim đan thì bị đột kích, làm trọng thương khiến kim đan không đến được cực phẩm, nhưng lần nãy hắn đã làm được.
Khi khi độ kiếp Kim đan lần hai, chân khí trong người hắn liền tinh thuần đi rất nhiều, đan điền hắn cũng được mở rộng hơn.
Bây giờ phong ấn đã mở, thực lực hắn đã quay lại trạng thái Đỉnh Phong, hắn lúc xưa người đã từng hô mưa gọi gió ở Khôn Linh Đại Lục.
“Bá Chủ Một Phương.”
Sau đó hắn liền lấy ra phi kiếm bước lên, hóa thành một đạo Quang, biến mất tại chân trời.
Sau đó trong căn nhà trúc, cô gái đột nhiên mở mắt không khỏi mang theo khiếp sợ.
Lúc nãy, nàng cảm nhận thấy lỗ hổng không gian tự dưng mở ra, trong cánh cổng tiết ra ngoài khí tức của Hỗn Độn, với lại trên người hắn có phong ấn nhưng nàng lại không hề hay biết.
Hỗn Độn là thứ mà chỉ có Thái Ất tiên mới dám chạm đến, tu vi bên dưới thì khí tức Hỗn Độn đó chính là độc.
Mà thanh kiếm phía sau hắn, còn hút khí tức hỗn độn còn phát ra tiếng thỏa mãn.
Đấy chính là Hỗn Độn Chí Bảo, hỗn độn chí bảo còn ở phía bên trên Cực Phẩm tiên khí.
Nàng bắt đầu hoài nghi hắn hơn rất nhiều, nhưng cũng không hỏi gì thêm nhiều, dù sao bí mật cá nhân là thứ không nên dò xét quá sâu.
Nàng liên lật mình lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Còn bên kia, Lưu Phong đang đi sâu vào trong rừng tìm kiếm Ngũ Nhật Huyền thảo, loại linh dược này sinh sôi ở nơi đầm lầy, xung quanh lúc nào cũng có ngũ thải Huyền Mãng trên lục giai trấn giữ, nên lúc trước hắn không thể nào tìm kiếm được.
Còn bây giờ, đừng nói là lục giai coi như cửu giai hắn cũng có thể trảm sát, còn Đại thành Linh Thể cũng có thể so đấu một một với thập giai Yêu Thú.
Lưu Phong vừa phi hành thần thức vừa tản mát ra dò sét, thấy dược thảo nào thì hắn liền điều khiển một cỗ lực lượng thần bí nhổ lên.
Hắn đi đã hơn năm trăm dặm, nhưng vẫn chưa thấy một cái đầm lầy nào, hiến hắn không khỏi mất kiên nhẫn.
Nhưng đúng lúc, trước mặt hắn lại xuất hiện một con ngũ thải Huyền Mãng xà, toàn thân màu đen tản mát ra mùi máu tanh nồng, hắn liền thu lại khí tức đáp xuống nấp sau một gốc cây đợi nó về tổ hắn liền thuận lợi hái được linh thảo.
Nhưng hắn chờ cả nửa ngày, nó cũng chỉ nằm một chỗ, khiến máu của hắn cứ sôi sùng sục lên.
Hắn liền lập tức bước ra, lao đến chỗ nó, lấy tay nắm ngay cái đuôi dùng sức vật liên hồi.
“Ầm Ầm..Ầm”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Linh Huyền Dạ Nhật thảo đang ở đâu, con rắn thối tha này.”
Đập hơn năm mươi lần, hắn liền văng mạnh nó sang một bên, nó liền bay xa tít tắp khiến một mảnh rừng nó đụng trúng bị san phẳng.
“Ầm Ầm..”
Thân rắn liền đập vào một ngọn núi, khiến cả ngọn núi nứt toát ra.
Lưu Phong liền xuất hiện, lấy chân đạp đầu nó xuống, nghiến răng nói: “Cây linh thảo ngươi bỏ đâu rồi.”
Hắn biết thừa, nó con rắn này đã sản sinh linh trí nên mới hỏi nó.
Con rắn liền lắp bắp sợ hãi, trả lời: “Đại..Ca cây Ngũ Nhật Huyền thảo duy nhất của ta, nửa ngày trước liền bị một cô gái cướp đi rồi a.”
“Nàng còn đánh ta rất thê thảm a.”
Ngươi nói xem, nàng ta hình dạng như thế nào.
Đại xà liền trả lời: “Nàng ta mặt một bộ đạo bào màu lam, khí chất của nàng ta xuất chúng, tu vi ta nhìn không thấu.”
Lưu Phong không khỏi đứng hình: “Tại sao lại là nàng ta a.”
Nếu hắn nhớ không lầm, thì loại thảo dược này đối với Nàng không có ích gì, tại sao nàng lại lấy nó đi.
Điều này, làm hắn đau đầu không thôi.
Hắn liền lườm con Đại xà này, nói: “Tạm tha cho ngươi, nếu ta biết ngươi nói dối thì ta sẽ lột da ngươi làm Túi đấy biết chưa.”
Nói xong, hắn liền ngự kiếm phi hành đi về lại gian nhà trúc: “Vừa đi hắn vừa suy nghĩ cách lấy cây linh thảo.”
Không khỏi thở dài một tiếng.
Nếu không có căn linh thảo kia thì hắn lo lắng đêm nhật thực lần này sẽ gây ra họa lớn gì.
Hắn nhớ lần trước, trong lúc tản tu vi tu lại Kết Đan hắn không có chuẩn bị căn Ngũ Nhật Huyền thảo, cuối cùng phát cuồng lên Huyết tẩy cả một tông môn, làm cho Hơn mấy tòa thành phồn hoa biến mất trong vòng một đêm.
Khiến cho hắn tự tin lần này tìm kiếm ra Ngũ Nhật Huyền thảo, để bù đắp tạm thời pháp quyết hắn tu luyện.
Hắn nghĩ tới lại thấy tức giận: “Dạ Thiên Quân, không phải năm đó ngươi chơi ta, thì sao ta có thể như ngày hôm nay.”
Hắn liền lấy kiếm chém liên tục đến ngọn núi xanh như nhọc trước mặt trước mặt để xả giận.
“Ầm..Ầm...Ầm”
“Ngươi nên trốn cho kỹ vào, đừng để ta tìm được ngươi, Hừ Hừ.”
Sau khí xả giận xong,hắn lập tức đi nhưng mới vừa bay được hơn mười trượng thì thấy phía dưới ngọn núi võ nát thì có một cây thanh liên bằng thạch ngọc lộ ra trên mặt đất.
Hắn liền đáp xuống đi lại gần nó, mắt hắn liền sáng lên, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bảo vật bảo vật a.”
Lưu Phong liền lấy một đôi găng tay, mang lên sau đó bắt đầu vẽ lên trận pháp xung quanh cây sen.
Lập tức nhảy ra, xa hét lớn: “Lên!!”
Mảnh đất dài mười trượng, cao hơn trăm trượng được hắn kéo lên trên không trung.
Hắn liền phi hành kéo theo nguyên một cây đất phía sau, hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại chân trời.
Sau hai nén nhang hắn đã đi đến gần gian nhà trúc bắt đầu hạ xuống, mắt ngó vào trong gian nhà nhìn thử nàng còn nằm đó không, thấy nàng vẫn còn đó hắn liền yên lòng.
Sau đó, hắn liền lấy ra một cái bình ngọc, bỏ vào đó một ít sinh mệnh thủy.
Liền nhìn lên cột đất đang lơ lửng trên không trung, hắn liền ra quyền đấm vào, đất bắt đầu rơi xuống.
Sau hơn mười phút.
Trên trời không còn cột đất mà chỉ còn một cây thanh liên tỏa ra thất thải quang mang, bên dưới còn có một cái củ sen dài hơn một trượng.
Hắn không khỏi nói nhỏ: “Nơi này không hổ là bảo địa mới trong vòng hai ngày, lại tầm bảo ra nhiều bảo vật như thế.”
Sau đó, hắn liền lấy tay vận dụng pháp quyết thu nhỏ cây lại bằng ngón tay của hắn.