Lưu Phong trước khi đi còn nhìn tàn tích xung quanh, không khỏi lắc đầu liền là một tông môn bát phẩm liền như thế lụi tàn trong chốc lát, hắn cũng tiếc nuối không thể để nơi này liền như thế chết đi, hắn lập tức lấy từ túi trữ vật ra một ít linh tuyền, bắt đầu tưới tiêu khu đất này đệ tử hắn thấy vậy cũng bắt đầu cải tạo đất, dù sao hắn cũng sống ở nơi này hơn năm mươi năm.
Chuyện này kéo dài hơn hai tuần, mặt đất không còn vết cháy đen, vết tích do pháp quyết gây ra, mà bây giờ thay thế vào nó liền là một thảm cỏ trải dài vô tận, Lưu Phong gật gật đầu.
Xong việc hắn quay đầu sang chỗ đệ tử đang gieo những mầm cây nói: “Công việc thu dọn tàn cuộc hồi sinh cái này mảnh đất liền đã xong, bây giờ chỉ cần kích hoạt thêm đoạn long mạch của tông môn sau đó chúng ta liền đi.”
Hai người lập tức hóa thành hai đạo lưu quang, bay về phía tổng bộ của tông môn lúc trước, vừa đặt chân xuống liền có những cơn gió thổi qua khiến Tiểu Lang không khỏi cảm thán nói: “Nơi này mấy ngày trước còn có rất nhiều người đi ra đi vào, mà bây giờ chỉ còn lại một thảm cỏ, không khỏi khiến người ta nổi lên cảm giác bi thương.”
Lưu Phong hắn cũng chả ở đây được bao lâu, dù sao hắn mỗi vài chục năm liền sẽ thay đổi thân phận mà đi đến tông môn khác, để tận hưởng mặc dù hắn đến nay đại lượng thời gian là ở ngoài kia phiêu Lưu tìm kiếm phương pháp bù đắp đại đạo, nhưng bây giờ mọi thứ liền không cần thiết nữa, bởi vì hắn lựa chọn làm lại từ đầu.
Hắn lập tức lấy ra một cái la bàn bắt đầu tìm kiếm đầu kia long mạch, bởi vì một tông môn long mạch luôn là thứ mà giúp tông môn duy trì cường thịnh.
Nhưng trận đánh mấy ngày trước, đoạn này long mạch xém chút nữa liền bị đánh đến tiêu tán, hắn tìm thấy đoạn long mạch này nó bây giờ rất mỏng manh, cần thời gian trăm năm có khi là ngàn năm mới có thể hồi phục lại cường thịnh.
Hắn cũng không nỡ nhưng cũng không còn cách nào, long mạch là do trời định khôi phục hay không là do tự thân nó, linh đơn diệu dược gì cũng không thể tác động được với nó, bây giờ điều hắn làm chỉ là biết cầu phúc.
Sau đó, hắn lấy ra một tảng huyền thuyết cắm xuống đất, tay lập tức ngưng tụ ra cương khí bắt đầu khắc lên “Ta sẽ vì vùng đất này cầu chúc, trăm năm hay ngàn năm sau sẽ là một nơi huy hoàng nhiều thiên tài sẽ được sinh ra, nhiều tông môn sẽ được lập lên.”
Chỉ có tên là hắn không muốn đề lên, bởi vì rất dễ bị vu tộc nguyền rủa, còn màu mè vẽ lên vài cái bát phẩm trận pháp, để cho thế nhân biết cao nhân đã đi qua.
Đột nhiên hắn nhận ra mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, lâp tức giơ tay lên bấm bấm thì liền hết hồn hô to đệ tử đang ở bên cạnh: “Đi thôi, chứ không là không kịp thời gian bí cảnh mở ra.”
Đệ tử hắn nghe vậy không khỏi giật mình, sau đó bình tĩnh lại gật đầu: “ Vâng.”
Hai người hóa thành hai đạo lưu quang bay thẳng về phía Bắc, bỏ lại một mảnh đất xanh mướt trải dài vô tận.
Hai tháng sau, nơi cách Khôn Linh Đại Lục ngàn vạn dặm,
Bắc vực.
Bầu không khí trong xanh, bên dưới là một đại xâm lâm trải dài vô tận, bên chính giữa nó liền có một bãi đất trống khoảng trăm dặm, đang tập hợp đông đúc tu sĩ, tông môn, nhân yêu, thú tộc, cự nhân tộc,.. bọn hắn liền đang chờ đợi một thứ gì đó mở ra.
Bầu trời đột nhiên bắt đầu giao động, linh khí vạn dặm bắt đầu có dấu hiệu tụ họp lại một chỗ, bên dưới mặt đất mọi người trên mặt đều hiện ra chờ mong, bởi vì bọn hắn đến đây vì cái này bí cảnh trăm năm mở ra một lần, bên trong bảo vật linh thảo nhiều vô số một chút của nó thôi cũng làm thế nhân điên đảo đầu rơi máu chảy, nguy hiểm cũng không có kém cạnh sự quý giá của bảo vật, dù đại thừa kỳ đỉnh phong đi vào cũng không chắc có thể toàn mạng trở ra, ở một nơi nào đó bốn đạo bóng đen nhe răng cười, một giây sau đó liền biến mất.
Một quang điểm nhỏ bé trên bầu trời bắt đầu bành trướng, linh khí lập tức bị hút vào trong đó khiến chúng hóa thành từng dòng màu vàng lấp lánh mắt thường có thể thấy rõ, cảnh tượng này lần trước chỉ có mờ mờ lần này lại hiện rõ như vậy, hiển nhiên lần này bí cảnh liền đặc sắc hơn mấy lần trước.
Một nơi nào đó, hai canh giờ trước.
Lưu Phong và đệ tử hắn từ trong truyền tống trận đi ra, trên mặt còn mang theo một chút mãn nguyện, hiển nhiên trên đường đi liền gặp được tạo hóa, bọn hắn không để thời gian trôi qua vô ích lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay về phía bí cảnh, Lưu Phong vừa bay vừa nói: “Vi sư lần trước trong bí cảnh liền tìm được một cái động thiên, bên trong linh khí liền dày đặc đến mức ngưng tụ thành chất lỏng a.”
“Nhưng đáng tiếc là không mang theo dụng cụ để chứa nó, cái này bí cảnh liền keo kiệt quá, mở chỉ có hai tháng khiến ta liền không làm ăn gì được, chỉ được có mấy món bảo vật và linh dược.”
Một bên đệ tử hắn cũng cười khổ: “Lão sư, ngươi vẫn như thế may mắn, mấy món bảo vật đó liền sẽ là cực phẩm bên trong cực phẩm a.”
Bên kia bí cảnh đã hoàn toàn được mở ra, cổng vào bí cảnh là một vòng tròn lấp lánh treo trên không, bên dưới tu sĩ bắt đầu phi hành vào bên trong bí cảnh, sau một hồi chỉ còn hại đạo bóng đen đứng cách đó hai dặm nói chuyện với nhau: “Sư huynh lần này vào chúng ta cần phải giết người diệt khẩu không, hắn liền đã biết quá nhiều.”
Đạo bóng đen còn lại nói: “Nếu gặp cứ giết không cần nói nhiều.”
“Vâng.”
Bốn đạo bóng đen lập tức biến mất, bên kia Lưu Phong với đệ tử hắn liền vừa đến nơi, đứng trước cánh cổng bí cảnh hùng vĩ khiến Lưu Phong không khỏi hít một hơi nói: “Thật là hoài niệm a.”
Sau đó tay hắn văng cho đệ tử một cái ngọc bài nói: “Cầm cái này để không bị tách ra khi vào bên trong bí cảnh, bên trong nó còn có cả bản đồ của bí cảnh này, vì cảnh giới bây giờ của ngươi gặp hung thú tu vi đại thừa liền nguy hiểm.”
Lưu Phong vẫy vẫy tay ra hiệu: “Vào thôi.” Hai người liền phi vào bên trong bí cảnh.
Bốn đạo bóng đen kia thấy vậy cũng theo sau Lưu Phong và đệ tử hắn đi vào bên trong.
Bên trong bí cảnh liền là một rừng cây to lớn, cây thấp nhất cũng hơn trăm trượng, bọn hắn vừa đặt chân xuống liền đã nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước, Lưu Phong lắc lắc đầu nói: “Đây là chuyện thường đừng quan tâm đi theo ta là được, nhớ là lúc nào cũng phải kích hoạt ngọc bài khi còn ở trong khu rừng này, bởi vì nó chả phải là khu rừng bình thường, huyễn trận ở khắp mọi nơi nếu dính phải liền bị treo lên đánh lúc nào không hay.”
Hai người lập tức chạy sâu vào bên trong khu rừng, cách đó vạn dặm bên ngoài bốn đạo bóng đen kia cũng liền đặt chân vào bí cảnh, trước mặt bọn hắn là một đầm lầy rộng không thấy bờ, khiến bọn hắn liền thở dài nói: “Đại ca sao chúng ta vào lần nào cũng là nơi này vậy, đúng là xui như chó.”
Đại ca bọn hắn liền nói: “Chuẩn bị chiến đấu.”
Phía bên Lưu Phong chạy đi, hắn và đệ tử mới đi được vài bước lập tức gặp được linh thảo, đi vài dặm liền gặp bảo tàng, khiến đệ tử hắn thở dài không ngớt nói: “Đây là vận khí gì a, mặc dù là đã quen rồi nhưng lại cảm thấy lần này Lão sư liền lợi hại hơn mấy lần trước.” trên đường một con Yêu thú cũng không thấy.
Cứ như thế hơn hai ngày bọn hắn mới thoát khỏi khu rừng lập tức thấy một thảm cỏ dài vô tận, đệ tử hắn định bước lên phía trước lập tức bị Lưu Phong giơ tay ra ngăn lại nói: “Đừng vội, phía trước liền có hơi thở cực mạnh của hung thú.”
Hắn lập tức chỉ chỉ về phía đồng cỏ bên trên có một đoạn dây leo nói: “Dã Hoang Kháo Hoa Yêu loại này yêu thú liền linh trí không thua kém gì tu sĩ, đánh thức nó liền sẽ có một phen khổ chiến, nhưng ta liền không muốn phải tổn thất thời gian, với cả tu vi của nó đã ở Đại Thừa kỳ bên trên.”
Đệ tử hắn đứng sau lưng hắn, không khỏi sợ hãi nói: “Bên trên đại thừa liền là tiên nhân cảnh sao.”
Lưu Phong lập tức nói: “Ngươi cái này đệ tử không đọc nhiều sách hơn chút sao.” Mặc dù Lưu Phong vừa mới cập nhật tin tức về tiên giới xong, bây giờ có cơ hội lập tức mang ra trang bức với đệ tử.
Hắn lấy trong túi ra một cái bản màu xanh, một cái ghế một cái bàn, chỉ chỉ tay nói: “Ngươi ngồi xuống để vi sư liền vì ngươi cập nhật tin tức.”
“Bên trên đại thừa không phải là tiên nhân cảnh, mà là các đại cảnh giới như: Tán Tiên; Nguyên tiên; Chân tiên; Thiên tiên; Kim tiên và Thái Ất tiên.”
“Thái Ất tiên này liền chi thành ba cảnh giới: Thái Ất tán tiên, Thái Ất chân tiên và Thái Ất kim tiên.”
Hắn vừa giảng vừa ghi lên trên bản, bất chợt bên đệ tử hắn liền nhiều hơn một đạo thân ảnh, nhưng hắn nào có quan tâm vẫn chăm chú giảng và trang bức.
“Bên trên Thái Ất tiên còn có Đại la tiên cũng chia ra ba cảnh giới: Đại la tán tiên, Đại la chân tiên, Đại La kim tiên. Cảnh giới nhỏ này liền là bước đệm để đạo ngươi được hoàn thiện hơn.”
“Những cảnh giới mà trước chữ tiên liền gắn thêm từ khác như Thái Ất tiên đều được xưng là ngụy tiên.”
“Còn bên trên nữa là Tiên tôn đây là cảnh giới vô số người muốn đạt đến, nhưng đối với cảm nhận của ta mà nói liền là bước cuối để trường sinh, Chỉ cần đạt cảnh giới Tiên tôn cửu trọng thiên, độ qua một trong cửu đại hạo kiếp được người đời xưng là lạch trời không biết bao nhiêu tuyệt thế thiên tài chỉ vì Đế cảnh mà táng thân, nhưng đâu có ai tu luyện đến đó lại có thể cưỡng lại sư hấp dẫn của đế cảnh mà không độ.”
“Chỉ cần có thể thành tựu Đế cảnh liền có thể hái được đạo quả, chứng đại đạo đạp trường sinh.”
“Nhưng chưa dừng lại ở Đế cảnh, bên trên đó còn Đạo Đế có thể dùng đạo cảnh của mình suy diễn ra sinh linh, một tay chưởng khống Tiên vực, nhưng mà muốn thành tựu Tiên Đế, tư chất của ngươi phải yêu nghiệt bên trong yêu nghiệt quanh đó không thể thiếu đi vận khí và vận mệnh của mình chứ đừng nói đến Đạo Đế.”
“Còn cái gì, Thần cách, Thần Vực gì gì đó, vi sư liền không thể biết được, nên chỉ có thể miêu tả cho ngươi được đến đây.”
Ở dưới, đệ tử của hắn mắt sáng lên khổng khỏi nói: “Sư Phụ ngươi thật là siêu phàm a.”
Một bên, đạo thân hình kia cũng liền lên tiếng: “Ngươi biết cũng liền thật nhiều a.”
Lưu Phong nhắm mắt cảm khái, tận hưởng khen ngợi của đệ tử đột nhiên nhận ra: “Ủa, ta chỉ có môt đệ tử sao bây giờ liền ra thêm một cái nữa.”
Hắn mở mắt ra lạnh giọng nói: “Ngươi là ai?”
Tiểu Lang nghe vậy cũng hết hồn nhìn về bên trái mình, thì thấy một hồ yêu đang ngồi bên cạnh hắn, trên mắt còn mang theo sự quỷ mị.
Hắn lập tức nhảy ra một bên, trên thân khí tức liền nổi lên ánh mắt mang theo đề phòng nhìn về phía của Hồ yêu nói: “Ngươi là ai?”
Hồ yêu ngồi gác một chân lên tóc trắng xõa xuống, vòng tay nâng nâng ngực mắt quăng mị lực về phía Lưu Phong nói: “Đạo hữu ngươi không cần phải như thế đề phòng, ta chỉ là khác nhân qua đường thấy các ngươi đang giảng giải, liền ghé qua cập nhật thêm chút kiến thức để khi phi thăng liền đỡ bỡ ngỡ ấy mà.”
Lưu Phong liền lạnh lùng nói: “Người lạ mà lại bảo ta không đề phòng ngươi, ngươi liền có biết không xin phép mà vào làm phiền người khác là bất lịch sự như thế nào sao.”
Hồ yêu bên kia cũng nói lên: “Đạo hữu ta khi vào cũng đã chào ngươi một cái rồi đó nha, nhưng ngươi chỉ vì giảng giải liền đã ngó lơ ta.”
Lưu Phong quay đầu lại hỏi Tiểu lang: “Có thật như vậy không?.”
Tiểu Duyên cũng lắc lắc đầu.
Lưu Phong lập tức quay đầu lại nói với hồ yêu: “Đệ tử ta lắc đầu có nghĩa là không có, cho nên ngươi được xem là xâm nhập và làm phiền người khác bất hợp pháp, như thế ngươi tự biết mình đáng tội gì.”
Bên kia Hồ yêu lập tức đứng hình, ngươi cứ như thế vô sỉ, biết thương hoa tiếc ngọc hay không.
Tiếng nói của Lưu Phong lại vang lên: “Không cần kết tội, chỉ cần đưa ta một vạn cực phẩm linh thạch cộng thêm bài giảng khi nãy nữa là hai vạn cực phẩm linh thạch là được.”
Câu nói này, khiến Hồ yêu muốn phun máu tại chỗ: “Chung quy là cướp bóc a.”