Độc Lộ Tu Chân

Chương 16: Chương 16: Kiểm Tra Thực Lực




Sau đó hắn liền lấy lại quyết tâm, vì Đại đạo vì trường sinh, vì đất nước vì non sông, Lưu Phong ta sẽ làm nên cống hiến.

Hắn đặt cái hộp gỗ lên bàn nói: “Tất cả mọi thứ đều ở trong đây.”

Nàng bên kia đẩy lá thư đến bên hắn, hắn cũng liền đẩy hộp gỗ đến chỗ nàng.

Hai người trao đổi qua nét mặt liền trở nên phấn khởi, hắn liền lấy một chút linh lực truyền vào bên trong trận pháp trên phong thư.

Trận Pháp liền phá toái, phong thư liền bình thường trở lại, hắn liền bóc vỏ ngoài ra, nhìn xem nội dung bên trong lá thư, sau đó gật gật đầu nói: “Hàng tốt.”

Bên kia Bạch linh cũng nói: “Đồ tốt.”

Hai vẻ mặt mãng nguyện, bầu không khí căng thẳng liền bị xua tan đi thay thế vào đó, bằng bầu không khí vui tươi.

Sau bữa cơm, hắn bắt đầu dọn dẹp khi thấy gian nhà sạch bong hắn mới gật đầu, đi đến bên bàn trúc lấy bình trà rót một ly bắt đầu thưởng thức cảnh đêm.

Bầu trời bên ngoài tối đen, nhưng nhờ có ánh trăng nên mới thấy được khung cảnh xung quanh, hắn liền lấy trong túi trữ vật ra một cái lọ nhỏ.

Hắn liền mở nắp lọ ra bên trong những đóm sáng vàng bay ra, còn nhấp nháy khiến khung cảnh bên ngoài trở nên lung linh hơn.

Lưu Phong liền cầm ly trà hớp một hơi rồi thở ra, thật nhớ quá đi.

Hắn liền tưởng tượng ra kiếp trước, khi đi làm nhiệm vụ thì cũng thấy màn đêm đầy đom đóm như thế này.

Trên giường Bạch Linh cũng đi xuống lại cạnh bàn trúc ngồi nhẹ nhàng xuống chống tay lên cằm nói: “Ngươi lại có tâm sự sao.”

Hắn liền lắc đầu nói: “Ta cũng không biết tại sao, mặc dù đã lấy được cách đã ngưng tụ được đạo thân nhưng trong lòng lại có cảm giác không nỡ.”

“Liền là vì cảnh giới này mà vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, với cả lần trước độ kiếp Kim Đan, mém chút nữa là ném luôn cái mạng vào.”

Sau đó hắn lắc lắc đầu: “Dù sao muốn phi thăng việt đầu tiên là đạo phải toàn vẹn, nhưng bây giờ muốn tấng thăng lên cảnh giới như hiện nay không biết phải phương trời nào.”

“Tấn thăng quá nhanh sẽ dẫn đến căn cơ liền không ổn định sẽ giống như thùng rỗng kêu to được tu vi còn thực chiến thì chả đâu vào đâu.”

Bên kia Bạch Linh trầm giọng nói: ”Nhưng mà ngươi cứ chần chờ như thế liền khi nào mới làm, ngươi hãy liền biết lươn lẹo là thứ mà ta ghét nhất.”

“Làm thì hãy làm đi, chần chờ cái gì.”

Lưu Phong nghe thấy không khỏi hết hồn thầm mắng: “Ngươi không cho ta Trang bức tăng thêm xíu bức cách sao.”

“Ngươi cái này cường nữ suốt ngày cứ đánh đánh giết giết, thì bao giờ mới có thể hiền lành thục nữ được hả.”

Bạch Linh nhìn lên nét mặt hắn sắc mặt liền trầm xuống nói: “Ngươi lại cứ thích nói xấu ta.”

Lưu Phong lại hết hồn: “Ngươi vậy mà có thể đọc mặt.”

Hắn vội vàng nâng tay lên vẩy vẩy kêu: “Không không ta đâu có bình luận điều gì về tiên tử sinh đẹp giáng trần này đâu.”

Lưu Phong vừa nói xong, liền có một bàn tay ngọc cầm lấy tay hắn kéo hắn lao nhanh ra khỏi căn nhà.

Hơn hai phút sau đó.

Hai người liền đáp xuống một bãi đất trống, nàng bên kia ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Đến đây luyện tập một chút, để ta thử lại thực lực của ngươi nên cứ hết sức vào.”

Hắn liền vội vàng nói lên: “Ngươi cứ bình tĩnh chuyện đâu còn có đó a.”

Nàng liền lạnh giọng nói: “Đánh thì đánh đi bình tĩnh làm cái gì.”

Sau đó thân hình nàng tiêu biến tại chỗ, đột nhiên xuất hiện sau lưng Lưu Phong tay phải nàng chém thẳng cổ Lưu Phong.

Hắn thấy thế liền soay người giơ hai tay lên đỡ nhát chém này, dư lực quá lớn khiến hắn bay thẳng vào trong rừng.

“Ầm...Ầm..”

Đụng nát cả một đường dài cây cối, trên tay còn mang theo một vết trầy máu bắt đầu chảy ra.

Hắn liền thất kinh, thầm mắng: “Lại là cái mồm này a, hôm nay không chết cũng bị thương.”

Nhưng nào để hắn đợi lâu, Bạch Linh liền cúi thấp người dồn sức vào chân phóng tới hóa thành lưu quang phóng tơi chỗ Lưu Phong, chỗ nàng phóng đi đất đều bị chấn nát.

Mặc dù trong đêm tối Lưu Phong vẫn nhìn thấy rõ Nàng đang lao đến với vận tốc hắn không thể tưởng tượng được, chẳng mấy chốc đã đến chỗ hắn.

Đứng trước mặt hắn ngọc thủ giáng xuống người hắn.

“Ầm..”

Mặt đất trong vòng trăm trượng liền bị sức ép chấn đến vỡ vụn ra từng mảnh văng lên khỏi mặt đất, Lưu Phong liền bị nàng đánh đến học máu.

Chưa dừng lại ở đó Bạch Linh còn cằm áo hắn lên văng mạnh một cái về phía vách núi kế bên.

“Ầm..Ầm.”

Liền ngọn núi đều nứt toác ra, hắn liền nằm trong lỗ hổng miệng chảy xuống tiên huyết, sau đó đột nhiên nàng lại xuất hiện trước mặt hắn nói lên một câu: “Nào chúng ta tiếp tục.”

Hắn nghe câu đó xong trên mặt liền bắt đầu lạnh đi, trên thân cương khí bắt đầu hiển hiện, khí huyết bắt đầu sôi trào, sau đó thân hình hai người biến mất.

Trên không trung, cách đó một dặm hai luồn khủng bố khí tức giao chiến với nhau rất khốc liệt, pháp quyết bộc phát khiến bán kính mười dặm liền bị san phẳng thành bình địa.

Một âm thanh nữ nhân vang lên: “Cửu Lôi bí điển, đệ nhất Vân kiếp Truy Tung.”

Trên trời hơn vạn cây thần lôi màu tím từ trên trời bổ xuống.

“Rầm.. Rầm Ầm..”

Một đạo lưu quang từ trong kiếp lôi bay ra thân thể tàn tạ không tả nổi, trên thân tràng đầy vết cháy đen, cùng tiên huyết chảy ra, trên tay đạo thân ảnh liền xuất hiện một thanh trường kiếm.

Thành trường kiếm như có linh tính bắt đầu run lên, đạo thân ảnh cháy đen liền cầm cây kiếm đến trước mặt hô to nói: “Đế Kiếm Quyết, đệ ngũ thức Khốn Lục Kiếm Vũ.”

Thanh kiếm liền bắt đầu tỏa ra nhiều luồn sát khí, bắt đầu hình thành tram thanh trường kiếm bay sau lưng hắn, đột nhiên biến mất trên không cách mặt đất ngàn dặm, trăm thanh trường kiếm liền hiện ra.

Nhưng chúng không như lúc đầu là tập trung một chỗ, mà là hình thành một kiếm trận.

Không chờ đợi đạo thân ảnh thứ hai phản ứng chúng liền liên kết lại với nhau, sát khí bắt đầu tỏa ra lấn áp thần lôi.

Kiếm trận bên trên sát khí lại hình thành những tia tiểu sát kiếm, những thanh tiểu sát kiếm như mưa đồng dạng rơi xuống, nhưng tốc độ nhanh hơn cơn mưa kia ngàn lần.

Bên dưới đạo thân ảnh kia thấy vậy cũng lấy ra một thanh kiếm nói nhẹ: “Thanh Tẩy Quang Chi Nhật.”

Thanh kiếm phát lên quang mang màu vàng, lao thẳng lên trời bộc phát Kiếm Quang, những thanh kiếm kia dường như gặp phải khắc tinh, chỉ cần quang minh chiếu rọi liền tiêu biến như chưa từng xuất hiện.

Kiếm trận hình thành chưa được mười hơi thở liền bị phá tan, nhưng đạo thân ảnh cháy đen nắm bắt cơ hội áp sát trên tay cương khí xen lẫn một ít màu đen khí tức tập hợp, liền khiến không gian xung quanh có dấu hiệu nhiễu loạn.

Cương thủ liền áp sát sương sườn của đạo thân ảnh, nhưng vừa chạm vào thì đạo thân ảnh kia tan biến, khiến hắn không khỏi hoảng loạn quay mặt qua lại quan sát.

Một lát sau hào quang yếu dần thân ảnh từ trên hạ xuống tất nhiên là đó là Bạch Linh, trên tay thanh kiếm quang nhận còn chưa bị dập tắt, thanh kiếm liền bị nàng giơ lên áp sát mép tai nói: “Nhất Vũ Lưu Nhật.”

Kiếm quang liền bị thu lại thanh kiếm bắt đầu run lên, liền bị nàng đẩy nhanh về phía trước, kiếm quang liền xé rách hư không bay tới đạo thân ảnh bị cháy xém.

Đạo thân ảnh kia liền kêu: “Không ổn dính phải thì phải tàn nửa cái mạng.”

Hắn liền niệm: “Đạo Pháp Thế Thân.”

Thân thể hắn liền biến mất, tại chỗ liền cuất hiện một tảng đá ngang ngửa thân hình hắn, nhưng luồng kiếm quang kia nào có cho hắn trốn như thế.

Kiếm quang liền đổi hướng, lao thẳng đến chỗ Đạo bóng đen kia soi sáng cả người hắn, không khỏi khiến hắn hoảng hốt hét lớn: “Thái Thượng Hỗn Độn Bí Điển, Hỗn Độn Thánh Giáp.”

Chân khí cùng hỗn độn chi khí trên người hắn phát ra, tạo thành một lớp hợp chất màu xám bám trên người hắn, sau đó ngưng tụ thành một chiến giáp màu đen.

Luồng kiếm quang kia liền bao đến, không gian nó đi ra liền để lại một đạo đạo vết rách đen ngòm, bên kia luồng kiếm quang liền đập mạnh lên người Lưu Phong.

“Ầm…”

Kiếm quang đẩy Lưu Phong bay hơn mười dặm mới dừng lại, trên đường đẩy lùi thì không biết đụng vỡ bao nhiêu ngọn núi, hắn liền phun ra một ngụm tiên huyết, trên người chiến giáp liền bị chém ra một vết sâu tiên huyết bắt đầu chảy ra.

Bên kia Bạch Linh thấy vậy liền hừ nói: “Lần sau, mà còn hẹn thì cứ như hôm nay mà làm.”

Lưu Phong hắn liền học máu cười thảm.

Hắn liền chỉ hẹn một chút, mà lại bị nàng đánh ra nông nỗi này, hên nàng liền nhường chứ không là phải nằm dưỡng thương chục năm a.

Sau đó, hắn liền đáp xuống khoanh chân điều tức chân khí, vết thương trên người hắn được hỗn độn chi khí dung nạp vào liền bắt đầu lành lại, Bạch Linh đứng một bên cũng không khỏi kinh hãi, hỗn độn chi khí là thứ không biết bao nhiêu người phải kiên kị, mà người này lại có thể dùng nó điều trị thương thế và kích hoạt pháp quyết.

Không khỏi khiến nàng khâm phục, nhưng dù sao cũng là tạo hóa của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.