*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ nước mênh mông vô tận, đi mãi không thấy tận cùng, lại không thể xác định được phương hướng, khiến Việt hoài nghi bản thân vẫn đang đi lòng vòng, nếu tiếp tục như vậy thì dù là kẻ có ý chí cứng như thép đã tôi thì cũng trở nên mềm như bún mà thôi.
Đang lúc uể oải lại gặp được đồng loại, khác nào buồn ngủ mà gặp chiếu manh, hắn đâu thể bỏ lỡ cơ hội này, lập tức nở một nụ cười chất phác nhất khiến cho bất kỳ ai cũng phải nảy sinh thiện cảm, cũng không vội vã tiến tới khiến đối phương cảnh giác, chỉ đứng xa xa chắp tay lễ độ nói:
- Chào hai vị! Tại hạ vô tình lạc vào khu vực này, không biết có thể đáp nhờ thuyền của hai bị mang ta ra khỏi nơi này hay không?
Người thanh niên thấy Việt tuổi còn rất trẻ, khí tức trên người thuần khiết, không giống người cùng hung cực ác nên cũng chắp tay đáp:
- Bằng hữu, nơi này được gọi là Mê Thất Hồ, một khi tiến vào thì không thể tìm được đường ra, bọn ta cũng vô pháp rời đi, không thể giúp ngươi được!
- Mê Thất Hồ?
Việt thoáng giật mình, Mê Thất Hồ hắn chưa từng nghe qua, có lẽ đã không còn ở trong địa phận Nam Phong Vực rồi, nhưng nếu không thể rời khỏi đây, vậy thì rất phiền phức.
- Hai vị, nếu vậy có thể cho ta đi nhờ đến địa phương nào có thể nghỉ ngơi hay không?
Người thanh niên quay sang thấp giọng nói nhỏ với lão nhân:
- Gia gia, hay là mang hắn theo đi, thuận tiện để hắn giao chút lộ phí, những người vừa mới vào Mê Thất Hồ đa số đều rất giàu có!
Lão giả không vội vàng đưa ra quyết định mà chăm chú quan sát gã thanh niên phía xa.
Tu vi người này khiến lão không nhìn ra sâu cạn, có lẽ dùng một loại bí pháp ẩn giấu nào đó, nhưng có thể đứng trên mặt nước, ít nhất cũng phải Linh Luân cảnh. Nếu là Linh Phách cảnh thì không sao, nhưng nếu là một vị viên mãn giả, mang theo ý đồ xấu lên thuyền thì sẽ rất phiền phức
Tuy nhiên lão cũng là một con cáo già, nếu đã không nhìn ra tu vi, vậy thì có thể thử, liền gật đầu nói:
- Lên thuyền cũng được, nhưng phải giao ra mười vạn linh tệ làm thuyền phí, thế nào?
Mười vạn linh tệ đối với Linh Phách cảnh cũng là một con số lớn đủ thương cân động cốt, nhưng đối với viên mãn giả thì chẳng là bao. Nếu đối phương sảng khoái đáp ứng, lão sẽ không ngần ngại từ chối cho hắn lên thuyền.
Đúng là lão hồ ly này! Việt mắng thầm trong đầu, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp:
- Tiền bối, mười vạn là một con số quá lớn! Chỉ là đi nhờ thuyền, mong tiền bối xem xét giảm bớt! Một vạn linh tệ, tiền bối nghĩ sao?
- Được, vậy thì giá cuối là ba vạn! Nếu ngươi đồng ý thì lên thuyền!
- Ba vạn...được, thành giao!
Dù mười vạn linh tệ đối với hắn cũng chỉ là số lẻ, nói chi chỉ là ba vạn, nhưng vẫn phải tỏ ra tiếc nuối đôi chút, để đối phương giảm bớt đề phòng, sau này nếu có xảy ra chuyện gì cũng thêm một phần nắm chắc.
Lên thuyền, Việt mới phát hiện trên sàn thuyền phủ đầy thi thể yêu thú, đại đa số đều là tam cấp yêu thú, tứ cấp không nhiều lắm, tuy hắn không biết ý đồ săn bắt yêu thú của đám người này nhưng giá trị của tinh phách yêu thú Đệ nhất Bộ không có bao nhiêu, hắn cũng không có hứng thú đi hỏi.
Thuyền này hiển nhiên vẫn chưa khởi hành, vì vậy Việt đứng ở một bên, dựa vào lan can thuyền nhìn mọi người làm việc.
Trên thuyền trừ lão giả cùng vỡi gã thanh niên là Linh Phách giả ra thì vẫn còn hai gã Linh Phách giả nữa, những người khác thì tu vi đều dừng lại ở Linh Luân cảnh. Nếu thích thì Việt dùng một đầu ngón tay cũng có thể tàn sát cả thuyền, nhưng hắn vẫn cần người dẫn đường.
- Bằng hữu, ngươi thực sự đến từ bên ngoài Mê Thất Hồ?
Người thanh niên bước về về phía hắn, cười hỏi.
- Đúng vậy! Có chuyện gì sao huynh đệ?
- Thế giới bên ngoài thú vị lắm sao?
- Đúng vậy, vô cùng sôi động, hơn nữa... Khoan đã, thế giới bên ngoài? Lẽ nào các ngươi...sinh trưởng tại Mê Thất Hồ này?
Việt nắm bắt được manh mối, có chút kinh ngạc nhìn người thanh niên trẻ tuổi, lẽ nào còn có thể định cư ở trong hồ hay sao?
- Tổ gia gia của ta sau khi lạc vào Mê Thất Hồ này thì không thể đi ra ngoài nữa, sau đó phải định cư trên Mê Thất Đảo kết hôn sinh con!
- Mê Thất Đảo? Đó là nơi nào vậy?
Thông qua người thanh niên, Việt bắt đầu tìm hiểu về Mê Thất Hồ này.
Hóa ra Mê Thất Hồ này thực sự có vào mà không có ra, trên mặt nước tồn tại vô số những dòng ‘Khí’ hỗn loạn khiến cho việc xác định phương hướng trở nên bất khả thi, dù là cường giả Bước thứ hai tuyệt đỉnh tiến vào cũng chỉ có thể đi lòng vòng mà thôi.
Thậm chí đã từng có cường giả Bước thứ ba tiến vào nơi này, nhưng cũng vô pháp rời đi, giờ đã trở thành một trong những kẻ nắm quyền trên Mê Thất Đảo. Còn cường giả Bước thứ tư? Nghe nói đảo chủ Mê Thất Đảo, chính là một cường giả Bước thứ tư hàng thật giá thật, một cường giả ở độ cao đó mà phải chịu làm vua ở xứ này, rõ ràng cũng vô pháp tìm đường rời đi.
Còn Mê Thất Đảo, là một hòn đảo cực kỳ rộng lớn nằm ở trung tâm Mê Thất Hồ, là nơi định cư sinh sống cho những ai trót lạc bước tiến vào Mê Thất Hồ, hơn nữa không phải ai cũng có thể tìm được. Nơi đây như một quốc gia thu nhỏ vậy, có luật lệ của riêng nó, muốn tồn tại phải tuân theo.
Đồng thời Việt cũng có chút tội nghiệp người thanh niên trẻ này. Hắn không biết Mê Thất Đảo lớn cỡ nào, nhưng hoành tráng lắm chắc cũng ngang Thiên Nam đế quốc là cùng, cả đời chỉ quanh quẩn trên một hòn đảo như vậy, không tiếp xúc được với thế giới bên ngoài, không nghi ngờ gì chính là một loại tra tấn.
- Huynh đệ, thế giới bên ngoài tuy đặc sắc nhưng rất nguy hiểm, sinh tử lúc nào cũng có thể ập xuống, ở Mê Thất Đảo sống an nhàn có khi lại là vạn hạnh trong bất hạnh!
Việt vỗ vai người thanh niên, đồng thời hắn cũng đang tự an ủi bản thân mình. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa mới thoát khỏi Phi Tiên Bộc lại lạc vào nơi quỷ quái này. Nếu cả đời bị giam lỏng ở đây, hắn thà chết còn hơn. Cuộc sống an nhàn bình yên chưa bao giờ hợp với hắn cả!
- Bằng hữu, không cần an ủi ta! Lần trước có người từ bên ngoài vào, nói thế giới ngoài đó rất rộng lớn, vô biên vô hạn, có rất nhiều nơi thú vị!
Người thanh niên này từ nhỏ đã sinh trưởng trên Mê Thất Đảo, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn lạ lẫm, sẽ không vì vài lời sáo rỗng của một gã mới gặp mà mất đi sự khao khát đối với thế giới đặc sắc ngoài kia.
Lão giả đột nhiên tiến lên đầu thuyền, trên tay xuất hiện một quả cầu thủy tinh lục sắc, chậm rãi đưa lên cao, chỉ thấy ánh sáng le lói xuất hiện, dường như đang câu thông với một lực lượng nào đó ở cõi u minh.
- Sắp mất đi liên hệ với Mê Thất Đảo rồi, tất cả mau chóng lên thuyền!
Lão giả đứng trên đầu thuyền gọi lớn, dùng linh lực bức âm thanh xuyên qua mặt nước hướng xuống.
Chỉ chốc lát sau, từng bóng người từ trong mặt nước thoát ra, nhảy lên boong thuyền, có một ít người mang theo cả yêu thú theo lên, toàn thân đầy máy me.
Nổi bật trong đám người là một trung niên nhân khí thế trầm ổn, một thân tu vi Linh Phách hậu kỳ cực kỳ vững chắc, ném thi thể một con Tứ cấp cự xà xuống boong thuyền, sau đó tiến về phía lão giả nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu tử kia là ai vậy?
Hắn chính là nhi tử của lão giả này, cũng chính là phụ thân của người thanh niên đang đứng bên cạnh Việt. Nãy giờ hắn đã lên thuyền ba, bốn lượt, nhưng bận rộn săn giết yêu thú nên chưa có cơ hội hỏi thăm.
- Hắn là người từ bên ngoài vào!
- Bên ngoài vào? Phải chăng phụ thân muốn?
Nói đến đây, ánh mắt trung niên nhân phát lạnh, tay đưa lên ngang cổ làm động tác cứa nhẹ, hiển nhiên muốn sát nhân đoạt bảo. Xem ra cũng không phải lần đầu tiên thực hiện việc này.
Lão giả thấy vậy thì khẽ lắc đầu, khẽ liếc về phía hai gã thanh niên đang đứng sóng vai nói chuyên, thấp giọng nói:
- Ta không nắm chắc cầm được hắn!
- Cái gì?
Trung niên nhân tưởng mình nghe nhầm. Phụ thân hắn là một vị viên mãn giả hàng thật giá thật, vậy mà không chắc thu thập được tiểu tử kia? Phải chăng già rồi nên sự quyết đoán đã không còn như xưa?
Không ai hiểu con bằng cha, lão giả đương nhiên biết suy nghĩ của nhi tử mình, nhưng lão không giải thích thêm gì, chỉ cao giọng hô lớn:
- Nhân số đã đủ! Xuất phát!
Chiếc thuyền bắt đầu khởi hành, đạp nước mà đi, nhanh chóng rời đi phiến thuỷ vực này.