Độc Lộ

Chương 182: Chương 182: Thác tiên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thác nước, có thể coi là một hiện tượng thiên nhiên được yêu thích bậc nhất bởi sự hùng vĩ tráng lệ của nó, và đặc biệt là những xúc cảm của nó mang lại.

Thác nước, có thể hiểu đơn giản là nơi mà dòng suối, dòng sông có nước chảy từ trên cao xuống dưới thấp, với góc nghiêng lớn, tốc độ nước chảy xiết, có thể tạo ra sóng nước và xoáy nước.

Sở dĩ có thác nước là do sông chạy qua đó, gặp phải khối đá cứng, chưa bị bào mòn hết. Cùng với khối đá mềm bị bào mòn đi tạo nên bậc thấp, bậc cao hay còn gọi là sự phân bậc của dòng sông.

Bên cạnh đó, trong quá trình kiến tạo, hoạt động địa chất tạo nên những đứt gãy, đẩy phần thượng nguồn sông lên, phần dưới thác hạ xuống. Hai nguyên nhân trên đã tạo nên thác nước.

Đương nhiên những kiến thức đó Việt không biết, đối với hắn thác nước chỉ đơn giản là dòng nước đổ từ trên địa hình cao xuống địa hình thấp.

Hắn cũng từng nghe nói ở dưới lòng đất cũng có thác nước, nguyên lý chắc cũng giống như ở trên mặt đất, những dòng nước ngầm gặp nơi có địa hình đang cao đột nhiên xuống thấp thì các thác nước dưới lòng đất cũng sẽ được hình thành. Dù chưa nhìn thấy, cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra được.

Nhưng dù có trí tưởng tưởng lớn đến mức nào, hắn cũng không ngờ được lại có ngày gặp được kỳ cảnh trước mắt, một thác nước hùng vĩ tráng lệ xuất hiện dưới đáy hồ nước.

Thác nước hùng vĩ như một tòa đại thành, khí thế bàng bạc ngất trời, cao đến ngàn vạn trượng không thấy được đỉnh, dường như từ trên chín tầng mây đổ xuống đáy hồ này vậy.

Điều khiến Việt cảm thấy không hiểu, hồ nước này tuy sâu nhưng so với chiều cao của thác nước thì kém không biết bao nhiêu lần, vậy mà lúc ở trên mặt hồ hắn đâu có thấy thác nước nào? Thậm chí lặn xuống hồ nước cũng chẳng thấy, chỉ xuống đến đáy hồ thì thác nước mới hiện ra, hệt như là vừa bước chân vào một thế giới khác vậy.

Càng thêm kỳ quái là với độ cao khủng khiếp như vậy, những dòng nước đổ xuống hoàn toàn có thể biến cả một vùng đất thành bình địa, vậy mà đáy hồ không hề hấn gì, thậm chí còn không tạo ra chút bọt sóng nào, nếu như không phải bên tai vẫn còn tiếng ầm ầm của thác nước, thì hắn còn cho rằng bản thân bị hoa mắt rồi.

Thác nước bàng bạc hùng vĩ tráng lệ là thế, nhưng lại mềm mại tuyệt mỹ tựa ánh trắng, hệt như từ dòng Ngân Hà trên kia đổ xuống, mang theo toàn bộ vẻ đẹp của thiên địa này.

- Nguyệt nha đầu, ngươi thấy sao?

Cảnh đẹp thì có đẹp, nhưng cũng phải tùy tâm trạng nữa, Việt còn lòng dạ nào mà ngắm với nghía, cất tiếng hỏi, nhưng không thấy tiếng trả lời. Hắn khẽ nhíu mày quay sang, chỉ thấy người thiếu nữ gương mặt đã trở nên trắng bệch, miệng hồng khẽ mở, dường như muốn nói gì đó mà lời nó cứ nghẹn ở họng không ra.

- Này, ngươi làm sao vậy?

Nhìn thấy thần sắc của nàng, Việt lại càng thêm cảm giác bất an.

- Đi mau, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không thì sẽ phải chết!

Nguyệt Tu Hoa vô thức lùi lại, ánh mắt hiện ra sự sợ hãi đến tột độ. Dù lúc nàng bị tiện tỳ đuổi giết, cũng không tỏ ra sợ hãi như vậy.

- Rốt cuộc thác nước này là thế nào?

- Không nên hỏi nữa, rời khỏi nơi này rồi nói sau!

Nguyệt Tu Hoa không giải đáp thắc mắc của Việt, chỉ không ngừng lắc đầu, chân nhanh chóng rẽ nước bơi lên, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

- Tỉnh táo lại đi! Có những cương thi kia, ngươi nghĩ chúng ta có thể rời khỏi hồ nước này hay sao?

Việt khẽ quát lên, âm thanh không dám quá lớn sợ kinh động đám cương thi, nhưng đủ để khiến thiếu nữ tỉnh táo trở lại. Nàng bắt đầu khóc, vừa nức nở vừa uể oải nói:

- Xong rồi! Gặp phải Thành Tiên Bộc, chỉ có một con đường chết!

- Thác Thành Tiên? Chính là thác nước này sao?

- Ô ô, ta chưa muốn chết! Ô ô, ta là tiên nhân tương lai, tại sao chưa thành tiên đã phải chết trẻ tại đây chứ?

Nguyệt Tu Hoa nhíu mày, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt to híp lại, càng nói lại càng khóc to hơn, bộ dáng thật sự vô cùng đáng thương.

- Dừng dừng! Lời thừa thãi bản đại gia không muốn nghe! Thác Thành Tiên rốt cuộc là gì?

- Thành Tiên Bộc, không ai biết nó tồn tại từ bao giờ, chỉ biết rằng nó được xưng tụng là phần mộ của đại năng! Mỗi lần xuất hiện, cường giả tuyệt thế đều thức giấc, như thiêu thân lao vào lửa, bất chấp tất cả mà vượt thác!

- Tại sao vậy?

Việt có chút không rõ ràng, đã là phần mộ của đại năng, vậy mà vẫn bất chấp vượt thác, tự tìm đường chết như vậy không phải là quá ngu ngốc sao?

- Thành tiên thành tiên, tất cả chỉ bởi một chữ ‘Tiên’. Cá chép vượt thác thì hóa long, tu giả vượt thác thì thành tiên! Tương truyền, Thành Tiên Bộc nối liền hai giới, là thác nước từ Tiên giới đổ xuống phàm trần, chỉ cần vượt qua thác dữ, là có thể đến được Tiên giới, trở thành Thần tiên trường sinh bất tử!

- Tiến vào Tiên giới? Lẽ nào thực sự tồn tại 'Tiên' hay sao?

Việt hít một ngụm khí lạnh, bà bà điên ở cổ quốc tuyệt đối là một nhân vật cái thế, đã từng lên tiếng phủ nhận sự tồn tại của thần tiên, của trường sinh. Sao đột nhiên từ đâu mọc ra Thác Thành Tiên này vậy?

- Mà tại sao ngươi biết là Thác Thành Tiên vậy?

Một vấn đề càng quan trọng hơn, đã gọi là thác nước thành tiên trong truyền thuyết, tại sao nha đầu này lại nhận ra chứ?

Sự sợ hãi của thiếu nữ đã qua đi, tâm tình của nàng cũng ổn định lại không ít, nhưng tinh thần vẫn uể oải, vuốt cái mũi của mình, nói:

- Thành Tiên Bộc, không thấy được đỉnh thác, cũng chẳng thấy được chân thác, bởi vì dòng nước từ Tiên giới đổ xuống, đích đến là một giới khác, chỉ ghé qua nhân gian này thôi. Nó có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu, trong hồ nước ngầm, trong lòng đại dương, giữa miệng núi lửa...

Việt nhìn thác nước hùng vĩ, ngẩng đầu nhìn lên chẳng thấy nổi đỉnh thác, nhìn xuống đáy hồ trước mắt thì không có bọt sóng cuộn trào, nếu như đây không phải là chân thác, vậy là mọi chuyện đều được giải thích hợp lý.

Từ Tiên giới đổ xuống, ghé qua nhân gian, như vậy thác nước này phải cao đến mức nào cơ chứ? Nếu thực sự có Tiên giới tồn tại, vậy thì độ cao này không phải tính bằng đơn vị đo, mà phải tính bằng cả một giới.

- Cao như vậy, ai đủ khả năng ngược lên chứ?

Việt lẳng lặng đứng nhìn. Thác nước này đã mai táng không biết bao nhiêu nhân vật tuyệt thế, chẳng ai biết nó có thực sự dẫn đến tiên giới hay không, bởi vì người tiến vào đều chưa bao giờ xuất hiện lại trên đời này. Kết cục của họ là gì, đã thỏa nguyện trường sinh, hay chỉ uổng mệnh mà thôi?

Ánh mắt hắn lại quét về phía những bóng đen, những cương thi này rất có thể chính là những nhân vật cái thế từng làm rung chuyển đại lục khi xưa, cũng giống như mấy người hắn gặp được bên trong Táng Địa vậy, ý thức đã biến mát, chỉ còn lại những hành động vô thức mà thôi.

Đúng lúc này, trái tim của Việt đột nhiên run lên, hắn cảm giác được một cỗ nguy hiểm đang ập đến, ngây lập tức chuyển ánh mắt về dòng thác khổng lồ, cảm nhận được một ba động kỳ dị, nó được truyền đến từ trong tòa đồng điện, hắn trầm giọng nói:

- Nguy rồi, nhanh chóng rời đi!

Việt mạnh mẽ đánh ra một quyền, sóng nước cuồn cuộn như hồng thủy tạo thành phản lực cường đại giúp thân thể hắn nhanh như tên bắn lao lên trên mặt nước, hắn muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

- Ngươi làm gì vậy?

Nguyệt Tu Hoa có chút sững sờ, nhưng nàng cũng rất cơ linh, lập tức làm ra phản ứng, xoay người bơi lên trên mặt nước, nhưng tốc độ rõ ràng chậm hơn gã thanh niên rất nhiều, lập tức một cỗ lực lượng cực độ khủng bố ập đến sau lưng, nhanh chóng bao trùm lên nàng.

- Tiểu Việt, cứu ta!

Nguyệt Tu Hoa sợ hãi kêu lên, nàng phát hiện hai người đang bay ngược về hướng dòng thác, có vẻ như sắp rơi vào trong đó rồi.

- Cứu cứu cái abcxyz!

Việt chửi thầm trong lòng, hai người đâu có quan hệ mất thiết gì, làm gì có chuyện hắn mạo hiểm tính mạng để cứu nàng, hơn nữa bản thân hắn còn chưa chắc đã bảo toàn, hơi đâu mà đi lo chuyện bao đồng.

Tốc độ của hắn chỉ có tăng chứ không giảm, nhưng so với cỗ lực lượng kia thì quá bé nhỏ, lập tức bao trùm cơ thể hắn. Việt giật mình, Huyết Hải của hắn sôi trào, Bỉ Ngạn phát sáng rực rỡ, hắn dùng toàn bộ linh lực lực, nhưng không cách nào thoát khỏi trói buộc, hệt như có một bàn tay khổng lồ nắm lấy, kéo hắn về phía dòng thác.

Trong ánh mắt hoảng loạn, thác nước đột nhiên tách ra, để hở một khoảng nhỏ cho hắn bay vào. Vào thời khắc này, hắn chỉ còn biết thầm cầu nguyện, dù thần phật đức chúa hắn vốn dĩ chẳng có chút lòng tin.

- Thánh Ala đức chúa trời Phật tổ Đạo tôn xin hãy phù hộ độ trì cho đứa con chiên ngoan đạo này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.