Độc Lộ

Chương 47: Chương 47: Triều Dương




Bầu trời dần dần có xu hướng chuyển sang màu đỏ, ánh sáng hừng đông xuất hiện nơi đường chân trời, báo hiệu một ngày mới lại đến.

Ánh mặt trời xuyên qua cây rừng nguyên thủy rậm rịt, chiếu tới khu vực đầm lầy rộng lớn âm u.

Một đầm lầy đen thui như mực, phía trên nó là một màn sương mù dinh dính ướt át. Chỉ cần cẩn thận là có thể cảm giác được, sương mù này vô cùng độc, nếu thực lực không đủ mà can đảm xông vào thì chỉ có nước chết. Bởi vì ngay cả thực lực Linh Động e rằng cũng khó mà cầm cự được lâu.

Trên mặt nước của đầm lầy, thỉnh thoảng có những bong bóng khí vỡ ra, độc khí thản nhiên bốc lên, mặt nước lại có bùn đen cuồn cuộn, bùn đen lắng xuống, những đôi mắt dã thú hung tàn đỏ ngầu quét nhìn chung quanh.

Khu vực trung tâm của đầm lầy hắc vụ càng nhiều và độc hơn, dễ dàng nhận thấy một dải màu lục như màu ngọc bích, không hề có chút dấu hiệu nào nhiễm phải sương độc dày đặc.

Nổi bật giữa khung cảnh xám xịt, những nụ sen trắng tinh gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, mặc dù chưa nở bung hết nhưng đã tỏa ra một mùi hương ngan ngát, chỉ là kết hợp với mùi hôi thối của đầm hắc độc này thì lại tạo ra một thứ mùi vô cùng đặc biệt, có thể khiến người kiên cường nhất cũng phải nôn thốc nôn tháo.

Xung quanh đầm hắc độc, lấp ló một vài đoàn người, có người khí thế mạnh mẽ, người lại phong thái ngờ ngời, kẻ thì thâm trầm viễn lự... nhưng không thể phủ nhận, không có ai là kẻ yếu.

Gần phía đầm lầy đó có một nhóm người mặt mày ủ dột lo âu, người đi đầu là một thanh niên tương đối anh tuấn, hai mắt lóe lên sự hiểm độc, lúc này đang đưa mắt nhìn quanh, nhạt giọng:

- Vẫn chưa trở lại?

Một thanh niên đứng bên cạnh vội vàng đáp:

- Lý Minh công tử yên tâm, năm người kia chắc không có chuyện gì!

Gã thanh niên được gọi là Lý Minh hừ lạnh:

- Sinh tử của mấy tên phế vật bản công tử há lại quan tâm! Chỉ e bọn chúng không hoàn thành nhiệm vụ, để lộ ra phong thanh, như vậy lại nhiều thêm đối thủ cạnh tranh!

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về trung tâm đầm lầy, có thể thấy nổi bật giữa dải màu lục bích là ba nụ hoa, còn những đám người lấp ló xung quanh đầm hắc độc, lại vừa có đúng ba tổ đội, hiển nhiên ba phương đã hình thành một loại thỏa hiệp ngầm.

Bây giờ xuất hiện bên thứ tư, thậm chí bên thứ năm, mọi chuyện sẽ e rằng sẽ không còn đơn giản nữa.

Thế nhưng có lẽ nằm mơ gã thanh niên họ Lý cũng không ngờ rằng lời của mình thực ra đã ứng nghiệm từ lâu.

.....

Một cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc lá chưa kịp rơi xuống đất đã bị một chiếc giầy giẫm nát. Một gã thiếu niên đi đến bên một cây cổ thụ khá giống cây đước, nhìn về phía đầm lầy u ám rộng lớn.

Ánh mắt tập trung vào ba nụ bạch liên nổi bật giữa làn hắc vụ, cánh hóa hé mở không ngừng hấp thụ ánh bình minh ấm áp. Xuyên qua những cánh hoa đang mở ra, có thể thấy thấp thoáng một đóa hỏa diểm đang hừng hực thiêu đốt.

Ánh rạng đông càng sáng, thì cánh hoa cũng dần mở ra, ba đóa bạch liên tinh khiết dường như chỉ chờ xúc tích đủ thái dương quang để nở ra.

Tứ cấp linh hoa, Triều Dương Bạch Liên.

Hắn đương nhiên không hiểu Tứ cấp linh hoa là cái gì, cũng chẳng biết biết đến Triều Dương Bạch Liên, tất cả đều do huynh muội họ La kể lại.

Tiên hoa linh thảo cũng như hung cầm dị thú, đều được chia làm mười cấp, cấp một ứng với Cảm Linh cảnh của tu giả nhân loại, cũng tương đương với Nghịch lộ Linh Hải cảnh. Tứ cấp linh thảo chứa đựng lượng linh khí lớn đến mức thậm chí ngay cả Giác Tỉnh đệ tứ cảnh - Linh Phách giả cũng phải thèm muốn.

Những điều đó cũng không quan trọng lắm, chỉ cần biết đây là thứ tốt, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội cướp về tay. Hành vi rình rập trộm cắp hắn không khoái lắm, sở thích của hắn là cướp đoạt một cách công khai,giống như một câu danh ngôn nổi tiếng trong chốn giang hồ:

Rình rập phi quân tử.

Lén lút bất trượng phu!

Rời mắt khỏi ba đóa bạch liên, gã thanh niên quét ánh mắt nhìn ba nhóm người đứng tản mác xung quanh đầm lầy. Ba đóa hoa, ba tổ đội, rõ ràng là đã có thỏa hiệp ngầm, hơn nữa lại là sen trắng Triều Dương, việc hai huynh muội họ La bị truy sát cũng là điều dễ hiểu.

Ngay cả bản thân hắn lúc này cũng không muốn có thêm kẻ nào xuất hiện ở nơi này, như vậy thì quá mức cạnh tranh rồi.

Nhìn khí tức ba nhóm người, nổi bật lên là ba kẻ đứng đầu, khí tức ẩn ẩn đều là Linh Luân cảnh, chỉ cần cung cấp đủ tinh hoa sinh mệnh là có thể tiến vào bí cảnh cuối cùng, Triều Dương bạch liên là một sự lựa chọn không thể hoàn mỹ hơn.

Không chỉ cũng cấp một lượng tinh hoa sinh mệnh khổng lồ, chính là tối cường chí bảo để bước vào tiểu cảnh cuối cùng, sen trắng Triều Dương là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Bầu trời càng lúc càng trong, quang hoa càng lúc càng rực rỡ, buổi bình minh dần dần di đến tận cùng.

Dưới đầm lầy hắc độc, ba bông bạch liên lúc này đã sắp nở hẳn, những cánh hoa tao nhã vươn ra trong sương sớm, để lộ ra nhụy hoa rực rỡ hừng hực như đóa hỏa diễm thiêu đốt vạn vật.

- Đến lúc rồi!

Hai mắt gã thiếu niên hừng hực nóng cháy, muốn bay ra tìm kiếm nhưng bản năng cho biết đừng bao giờ làm chim đầu đàn, đó là điều không nên và không được phép.

Thình lình có một tên thanh niên cường tráng đột ngột từ trong rừng rậm bao quanh đầm lầy lao ra, cười hô hố phóng tới gần dải lục bích, cả ba nhóm người đều bất ngờ không kịp phản ứng.

- A!

Hắn vừa xuất hiện bên cạnh dải màu lục bích, đang mừng rỡ cười lớn định giơ tay chụp lấy một đóa bạch liên, thì đột nhiên từ mặt bùn hắc độc đột nhiên có một bóng đen chui lên, cuốn lấy đôi chân hắn rồi kéo xuống.

Chỉ có một tiếng kêu thảm vang lên, rồi sau đó im bặt. Gã thanh niên cường tráng biến mất như thể chưa bao giờ xuất hiện.

- Đó là cái gì?

Gã thiếu niên há hốc mồm trước cảnh đó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng lần lượt nhìn về phía ba nhóm người, chỉ thấy sau phút bất ngờ vì đột nhiên có kẻ đột ngột xuất hiện, cả ba nhóm người đều không hề có chút nào ngơ ngác vì chuyện xảy ra sau đó.

Hiển nhiên mấy gã này đều biết điều gì đó, và xem ra đã chuẩn bị kỹ càng rồi.

“Xem ra phải thay đổi kế hoạch!”

Quét ánh mắt bốn phía đầm lầy, rồi lại nhìn về nhân thủ của ba nhóm người, đầu óc liên tục xoay chuyển tính toán.

Tình thế lúc này rất không ổn, đối phương có ba gã Linh Luân cảnh, chỉ khi nào mở ra Linh Tuyền hắn mới có cơ hội chống lại, vẻn vẹn cũng chỉ là có cơ hội chống lại mà thôi. Tu vi chỉ là một phần, linh thuật cũng quan trọng không kém.

Hơn nữa nhân thủ mỗi phương đều không ít, đều là cùng cấp với hắn, thực lực so với đám người đuổi theo La Thiên còn mạnh hơn nhiều.

Đoạt thức ăn trước miệng cọp, việc này rất khó nhằn đây!

Gã thiếu niên suy nghĩ không quá lâu, chỉ sau một lúc thì tìm được đối sách, lặng lẽ rời vị trí tiến đến một phương vị khác.

Cùng lúc đó, ba nhóm nhân thủ cũng bắt đầu động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.