Vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, đánh đổi quá nhiều máu và nước mắt, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, đến khi tưởng chừng như đã rơi vào tuyệt vọng, thì đột nhiên đích đến lại hiện ra trước mặt.
Hạnh phúc đến quá mức đột ngột, cuộc đời mỗi người đâu có mấy lần được trải qua cảm giác như vậy chứ. Mừng rỡ, thở phào, lại hoài nghi, ngờ vực, lo lắng đo không phải là sự thật, đủ loại cảm xúc hỗn độn xuất hiện lúc này.
“Tiểu tử, đã rõ thực lực của bản tọa chưa? Bản tọa là trận pháp tông sư, có loại trận pháp nào mà làm khó được ta!”
Thanh âm tự đắc của hắc điểu vang lên trong đầu, cảm xúc của Việt lập tức giảm đi mấy phần, hắn có điểm chán ngấy sự tự luyến thái quá của con cầm thú này.
Nhẹ nhàng buông thiếu nữ ra, Việt nở nụ cười ấm áp khuyên nhủ:
- Tiểu cô nương, cuộc đời còn nhiều tươi đẹp, cớ sao lại muốn đắm mình vào dòng nước Mê Thất Hồ này vậy?
Đây là một nữ tử chừng 20 tuổi, sau lưng đeo trường kiếm, một thân tử y vô cùng đặc thù, mái tóc đen tuyền như thác nước đổ xuống trên lưng, mắt lấp lánh như hai vì sao nhưng vẻ mặt lại mang theo thần sắc lạnh như băng tạo nên một loại mỹ cảm kinh diễm.
- Ha ha, Linh Nhi, ngươi muốn trốn khỏi lòng bàn tay ta, ông trời cũng không đồng ý đâu!
Tiếng cười đầy dâm dục vang lên, một gã thanh niên thân hình cao gầy mặc trường bào màu trắng hạ thân xuống trước mặt của đôi nam nữ, dường như sợ nữ tử tiếp tục lao tới Mê Thất Hồ, bàn tay nhanh chóng bắt tới.
- Tô Minh, ngươi đừng mơ!
Nữ tử tên gọi Linh Nhi này hiển nhiên không muốn là là một con gà trong lồng chờ người ta giết thịt, thanh trường kiếm đeo sau lưng lập tức xuất hiện trên tay, nhanh như chớp đâm tới.
Tuy nhiên, cử động quyết liệt này có lẽ chỉ mang tính chất tượng trưng mà thôi, bởi nếu nó thực sự có tác dụng thì ban nãy nàng ta cũng chẳng cần liều mình nhảy xuống Mê Thất Hồ.
Quả nhiên, thanh trường kiếm đâm vào khoảng không, cú bắt tưởng chừng như đơn giản của thanh niên Tô Minh lại ẩn chứa vô số lộ tuyến vượt qua một kiếm quyết liệt của Linh Nhi, vồ thẳng tới trước ngực nàng.
Thế nhưng khi sắp đắc thủ, con mồi đã vào đến miệng, thì kẻ săn mồi đột nhiên dừng lại, đương nhiên không phải hắn nổi lòng từ bi, mà nói đúng hơn, bị cưỡng chế dừng lại. Cổ tay Tô Minh như bị một chiếc kìm thép lớn kẹp lấy, không tài nào tiến thêm một phân.
- Bằng hữu, ban ngày ban mặt định cưỡng ép con gái nhà lành, sao đáng mặt trượng phu? Hành vi này mà lộ ra, tất sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ!
Thanh âm dõng dạc chính nghĩa vang lên, người vừa ra tay chính là Việt. Hắn không khoái lo chuyện bao đồng, nhưng ở địa bàn mới toanh như vậy, cũng cần thu thập chút thông tin.
- Muốn chết! Cút cho ta!
Tô Minh thẹn quá hóa giận, linh lực hùng hồn bốc lên, một thân tu vi Tiêu Trưởng hậu kỳ toàn bộ bộc phát, muốn đẩy đối phương ra, thế nhưng kẻ đang nắm lấy cổ tay hắn vẫn đứng sừng sững như thái sơn, không chút suy chuyển.
- Bằng hữu, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ! Đừng để dục vọng xâm lấn lý trí, để lại vết nhơ ngàn năm không thể xóa nhòa! Hãy kịp dừng cương lại trước rơi xuống vực sâu!
Việt vẫn kiên nhẫn khuyên bảo, cũng không vì đối phương thiếu hợp tác mà tức giận. Tuy nhiên thiện ý của hắn rơi vào trong mắt Tô Minh thì lại trở thành sự trêu ngươi.
- Muốn chết! Liệt Không Trảo!
Một tay bị khóa không tài nào dứt ra được, tay còn lại lập tức ngưng thành trảo bổ sang, linh lực hùng hồn khiến không khí rít lên những tiếng gào như cơn bão đổ vào đất liền vậy.
- Xem ra bằng hữu đã triệt để trầm luân rồi!
Việt khẽ lắc đầu, thật không dễ để hắn làm người tốt, vậy mà đối phương lại chẳng lĩnh tình. một quyền đâm xuyên qua muôn trùng phong bạo nện thẳng tới trước ngực của Tô Minh. Quyền vừa trúng, lập tức gió thổi nước lên.
Nữ tử Linh Nhi miệng xinh hé mở, có chút không tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Bão nổi trong bão, Liệt Không Trảo uy thế như vậy cũng bị phá tan, y phục của Tô Minh cũng đã biến mất, để lộ ra thân thể chằng chịt những vết như dao cắt, lại giống như vết siết của dây thừng, máu thịt bắn tứ tung.
Lực trùng kích cực độ khủng bố, nhưng Tô Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không phải sức chịu đựng của hắn quá mạnh mẽ, mà bởi đối phương vẫn nắm chặt cổ tay hắn không chịu buông ra.
Đương nhiên, càng ở lâu trong cơn bão, ảnh hưởng càng nặng nề. Cuối cùng, không rõ là do Tô Minh cố tình, hay là do trùng kích quá lớn, cánh tay hắn bị xé toạc lìa khỏi cơ thể, còn bản thân thì bay ngược về sau. Dư ba của bão vẫn tiếp tục vặn nát da thịt, đến tận khi chạm đất mới chịu tan đi.
Tô Minh thân tàn ma dại, chỉ có thần trí là còn tỉnh táo, dù vẫn không thể nào tin vào thực tại nhưng cảm giác đau đớn muốn ngất đi này nói cho hắn biết bản thân không phải đang ở trong giấc mơ. Tu giả có sức chịu đựng gấp nhiều lần phàm nhân, nhưng một quyền của đối phương đã đánh vỡ cảm giác đó.
- Tha...tha mạng...
Thanh âm thều thào khó nhọc cất lên, còn đâu bộ dáng hùng hổ mới vừa rồi.
Việt ném cánh tay của Tô Minh về phía hồ nước, rồi quay về phía nữ tử xinh đẹp lúc này đã bị dư ba đầy lùi ra sau vài chục mét, hỏi ý kiến:
- Cô nương định xử lý vị bằng hữu này như nào? Cô nương! Cô nương!
Nghe tiếng gọi, nữ tử Linh Nhi choàng tỉnh từ cơn bàng hoàng. Nhớ lại quãng thời gian vừa rồi, ánh mắt lập tức trở nên lăng lệ, nàng ta tiến tới rút kiếm ra định đâm xuống, thế nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của Tô Minh, lại có chút mềm lòng.
- Linh Nhi...không, Chu Linh cô nương... xin hãy tha cho ta...ta thề sẽ không tái phạm...
Tô Minh dù đã trọng thương nhưng ý chí cầu sinh vẫn còn rất mãnh liệt, cố gắng dùng chút hơi tàn cuối cùng cất tiếng cầu xin.
Nghe giọng thều thào sắp chết của đối phương, lòng người thiếu nữ càng trở nên mềm yếu. Theo cách nhìn của nàng, đối phương nhận được bài học đau đớn như vậy, sau này ắt sẽ thay đổi.
Tuy nhiên Việt đứng ở một bên đã có chút không nhìn nổi, không hiểu cô nàng này tiến vào Bước thứ hai kiểu gì. Hắn đành phải lên tiếng thổi chút gió cho lửa cháy to hơn:
- Cô nương, vị bằng hữu này đã triệt để trầm luân rồi, nay cô nương thả cho người ta một mạng, sau này chỉ nhận lại sự trả thù mà thôi!
- Cái này...
Nghe vậy, vốn đã có ý định tha cho Tô Minh một mạng, Chu Linh lại trở nên chần chừ. Đúng vậy, hôm nay tha cho hắn, làm sao khẳng định được về sau hắn không tìm cách cưỡng đoạt mình?
- Không...ta thề sẽ không bao giờ...
Thanh âm thều thào của Tô Minh vang lên, nhưng Việt nhanh chóng cắt lời:
- Cô nương, ngày hôm nay vị tha, tương lai có thể sẽ làm hại rất nhiều thiếu nữ trong trắng khác!
Từng chữ từng chữ của hắn như lôi âm không ngừng quanh quẩn trong đầu của Chu Linh, lập tức xua đi mây mù.
- Đúng vậy! Nay tha cho ngươi, ắt sẽ làm hại nữ tử khác, không chừng chính ta cũng chung số phận!
Lời vừa dứt, tay cũng đâm xuống, một kiếm xuyên tim, đối phương vốn đã cực độ suy yếu, không kịp ú ớ gì lập tức mất mạng.
- Lần này đa tạ công tử đã ra tay trợ giúp! Không biết có thể báo danh tính, Chu Linh xin ghi lòng tạc dạ!
Tra kiếm vào vỏ, Chu Linh quay lại nhìn thanh niên đã ra tay cứu mình, chắp tay cảm tạ.
- Kiến nghĩa bất vi, bạt đao tương trợ, ai cũng sẽ làm như vậy thôi. Chỉ là chuyện nhỏ, cô nương hà tất để trong lòng! Tại hạ tên chỉ có một chữ, Việt!
- Kiến nghĩa bất vi, bạt đao tương trợ, câu này thật là hay! Độc Tự công tử, Tô Minh là đệ tử hạch tâm của Tiêu Dương Các, nếu có người phát hiện cũng sẽ gặp phiền phức không nhỏ! Trước mắt chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây!
Việt có chút không biết nói gì, hắn giới thiệu còn chưa đủ rõ ràng sao? Tại sao ai cũng nhầm lẫn tai hại như vậy? Một chữ? Một chữ chó má gì? Trên đời này thực sự tồn tại họ như vậy sao?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Việt cũng không mất thời gian ở vấn đề này, lập tức tiến tới bên cạnh thi thể của Tô Minh, đá về phía Mê Thất Hồ, sau đó theo Chu Linh rời khỏi nơi này.
- Chu cô nương, Tiêu Dương Các là thế lực rất lớn sao?
- Độc Tự công tử chưa từng nghe qua Tiêu Dương Các?
- Không giấu gì cô nương, tại hạ trước giờ vẫn ở chốn núi rừng, lần đầu tiên hạ sơn đến với thế giới nhân loại!
- Thì ra là vậy...