Ý tưởng thì tốt, sự thật rất tàn khốc, Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc vừa chạy đến một chỗ trống liền nhìn thấy Nhạn Như Như bọn họ chạy lại đây.
Nhạn Như Như vẻ mặt lo lắng nói: “Thiệu Tình, chúng tôi đến giúp cô, cô không bị thương chứ!”
NND, có nhóm Nhạn Như Như ở đây, Nhị Ngốc tuyệt đối không thể tiến vào trạng thái cuồng hóa, lộ chuyện cậu là tang thi, cô cũng không thể sử dụng một bộ phận năng lực tang thi kia, sức chiến đấu giảm mạnh.
Việc giết tang thi kia liền thành vọng tưởng.
“đi! Các ngươi trở về để làm gì!” Thiệu Tình nghiến răng nghiến lợi nói, Mạnh Thận muốn tiến lên giữ chặt Thiệu Tình, lại bị Nhị Ngốc chụp bay tay, anh rút bàn tay về, thản nhiên nói: “Chúng tôi lo lắng cô......” Kimanh1257_ cungquanghang
“Tang thi vương kia đuổi theo, nhanh đi.” Thiệu Tình cũng không kịp mắng bọn họ, lôi kéo Nhị Ngốc bắt đầu chạy như điên, tang thi vương xác thực đã đuổi theo, một cái thoáng hiện, liền xuất hiện ở bên người bọn họ.
một người đột nhiên không kịp phòng bị, đã bị tang thi vương một trảo chộp vào trên mặt, móng tay bén nhọn màu đen cắm vào hốc mắt hắn, xương gò má, bóp nát đầu hắn.
Nhạn Như Như thả một đạo tường lửa, còn muốn mạnh hơn, sau đó đã bị Mạnh Thận kéo đi, một đám người điên cuồng chạy trốn, thỉnh thoảng có người tụt lại bị tang thi vương dễ dàng giết chết.
Mặc kệ là khiên đất, vẫn là khiên gió, căn bản đều không ngăn được một trảo đơn giản của tang thi vương, chỉ có khi nó giết người, mới có thể dừng lại ngắn ngủi.
Trong nháy mắt duy nhất này là bọn họ có thể nắm bắt thời gian chạy trốn, rất nhanh, năm sáu người cũng chỉ còn lại Nhạn Như Như, Mạnh Thận, còn có hai người Thiệu Tình bọn họ, Thiệu Tình cắn chặt răng, sau đó nói: “không thể trốn tiếp, còn trốn như vậy, chỉ có thể bị nó đánh bại từng người!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Mạnh Thận thở hổn hển, sau đó thấp giọng hỏi.
“Cùng nó liều mạng! Bất quá chúng ta khẳng định không phải đối thủ của nó, cho nên lát nữa lúc đánh nhau, tận lực hướng ngoài thành rút lui, đến bờ sông, nó hẳn là sẽ không truy kích.” Thiệu Tình thấp giọng nói.
“cô nói đúng, liền trốn như vậy thật sự rất nghẹn khuất, chúng ta hợp lại một phen thử xem.” Nhạn Như Như cũng hung tợn nói.
Bọn họ đơn giản thảo luận một chút kế hoạch, Thiệu Tình vốn muốn làm mồi nhử, tuy rằng cô che dấu vết thương trên bụng, nhưng mà Mạnh Thận vẫn nhìn ra, vì thế lập tức bị ba người cùng nhau phủ quyết.
Cuối cùng mồi biến thành Mạnh Thận.
Mạnh Thận cố ý tụt lại phía sau một chút, tang thi vương quả nhiên bị lừa, nhìn đến Mạnh Thận tụt lại, liền một cái thoáng hiện đến bên cạnh Mạnh Thận, ngay lúc này, Mạnh Thận đột nhiên giận trừng mắt nhìn tang thi vương một cái, giống như thần thoại Medusa nhìn hóa đá vậy, tang thi vương đột nhiên tạm dừng trong nháy mắt, sau đó Thiệu Tình lại lần nữa kích nổ Thố Ti tử, tạm thời làm thân thể tang thi vương không cách nào nhúc nhích.
Mạnh Thận lộn nhào một cái trước, đã được Nhị Ngốc tiếp ứng trở về, chỗ tang thi vương lại bị một quả cầu lửa thật lớn cắn nuốt.
“Nó đã chết sao......” Nhạn Như Như kịch liệt thở dốc, sau đó có chút chờ mong hỏi, rõ ràng biết tang thi kia không có khả năng chết dễ dàng như vậy, Nhạn Như Như vẫn không nhịn được ảo tưởng. Kimanh1257_ cungquanghang
Quả cầu lửa tan đi, lộ ra thân thể tang thi vương đã trở nên đen nhánh, quần áo nó đều bị thiêu cháy hết, da thịt cháy đen, chỉ có một đôi mắt to, lúc xoay tròn lộ ra toàn bộ tròng trắng mắt, thoạt nhìn đặc biệt khiếp người.
Nhị Ngốc từ trên trời giáng xuống, quét ngang một chân, vừa vặn đá vào trên cổ nó, cùng với răng rắc một tiếng, tang thi kia lại bị đá bay đi ra ngoài.
Dù vậy không ai thừa dịp nó bệnh yếu mà ôm ý tưởng lấy mạng nó đi lên bổ một chút, bởi vì tất cả mọi người biết, tang thi vương này ít nhất là cấp năm, đả kích như vậy đối với nó cũng không trí mạng.
Ngược lại là bọn họ, nếu dễ dàng tiến đến, rất khả năng sẽ bị trọng thương, thậm chí......
Cho nên sau khi lừa tang thi vương kia một phen, Thiệu Tình lập tức mang theo đồng bọn mình liều mạng chạy về phía trước, quả thực chạy so với con thỏ còn nhanh hơn.
Mỗi lần chờ tang thi vương sắp đuổi kịp, bọn họ sẽ thiết kế, làm cho trong đó một người làm mồi dụ, sau đó lừa tang thi vương một phen.
Cứ như vậy bọn họ chạy thoát suốt một buổi chiều, mỗi người đều tình trạng kiệt sức, sắp hỏng mất, tang thi vương cũng thông tuệ rất nhiều, liền xem xét ở phía sau bọn họ, cũng không chủ động tới gần, giống như mèo vờn chuột.
“Chúng ta lập tức sẽ ra khỏi thành.” Thiệu Tình trấn an Mạnh Thận cùng Nhạn Như Như, cô và Nhị Ngốc tốt hơn một chút, dù sao bọn họ cũng không là người sống, thể lực tự nhiên so với Mạnh Thận bọn họ tốt hơn một chút.
Mạnh Thận cùng Nhạn Như Như thật sự đến cực hạn, hơn nữa chân Mạnh Thận ở một lần làm mồi dụ bị thương, cho nên anh so với mọi người thể lực hao phí nghiêm trọng nhất.
Càng tới gần bên cạnh tòa thành này, tang thi kia lại càng táo bạo, nó vốn thảnh thơi theo ở phía sau, hiện tại cũng đã bắt đầu nhiều lần định chặn giết bọn họ.
Ra khỏi thành, phía trước chính là sông Yến, sau khi bọn họ vào trong nước, tang thi kia tuyệt đối sẽ không chủ động theo vào đi.
“Chúng ta lập tức liền an toàn.” Thiệu Tình cổ vũ bọn họ: “Kiên trì, lại kiên trì trong chốc lát!”
Thanh âm Mạnh Thận thở dốc, tựa như cối xay gió cũ nát không ngừng kéo động, nghe thấy thập phần thống khổ, anh được Nhị Ngốc và Nhạn Như Như một trái một phải nâng, chân trái kéo trên mặt đất, mồ hôi lạnh giọt to giọt lớn từ trán anh nhỏ giọt.
“Nếu không mọi người bỏ tôi lại đi......” Mạnh Thận thấp giọng nói: “Tôi có biện pháp có thể giữ chân nó một đoạn thời gian ngắn, mọi người chạy nhanh đi......”
“Câm miệng.” Nhạn Như Như trừng mắt nhìn anh một cái, cố sức kéo anh chạy về phía trước, dị năng Thiệu Tình cũng lại tiêu hao sạch sẽ, cô bất chấp không để ý cắn nuốt tinh hạch sẽ đối với thân thể của cô tạo thành tác dụng phụ không tốt, bắt một phen tinh hạch liền nuốt vào trong bụng.
Tinh hạch nhanh chóng bị thân thể hấp thu, trong nháy mắt lực lượng bùng nổ làm khóe miệng cô chảy xuống một tia máu đen đặc sệt.
Thiệu Tình nhanh chóng lau vết máu, hướng sau thả dây leo ra.
“Mau nhìn!” Nhạn Như Như đột nhiên mở to mắt, chỉ vào cách đó không xa: “Là sông Yến!” Bọn họ trong vô ý thế nhưng thật sự chạy ra khỏi thành thị này, khoảng cách sông Yến đã rất gần rất gần.
Nhạn Như Như vui mừng nhảy dựng lên, tốc độ không nhịn được nhanh hơn, bọn họ thấy được hy vọng, tang thi vương lại bắt đầu phát cuồng, nó ngao ngao rống giận, không bao giờ quanh quẩn ở mặt sau nữa lập tức nhào lên.
Thiệu Tình ở và cản phía sau, trực tiếp vừa vặn bị nhào lên, cô cùng tang thi kia lăn làm một đoàn, còn không quên hô lớn: “Tôi có biện pháp thoát thân, các người chạy trước! Đến sông Yến, chúng ta liền an toàn!”
“đi!” Mạnh Thận nhìn phía sau một cái, cuồng loạn gầm nhẹ một tiếng, bay nhanh hướng sông Yến chỉ có khoảng cách mấy trăm mét chạy tới, Thiệu Tình hung hăng đem cánh tay cắm vào ngực tang thi, tang thi cũng lại đâm vào bụng của cô.
một người một thi trên mặt đất quay cuồng, rơi một giọt lại một giọt máu gần như biến thành màu đen, loại máu này đặc sệt mà màu sắc thâm trầm, là đặc hữu của tang thi, đặc biệt rất thưa thớt, nhưng theo một người một thi vật lộn, lại rơi đầy đất.
Trước mắt Thiệu Tình có chút tối đi, cô có thể cảm nhận được nội tạng mình vỡ tan, sau đó theo năng lực khôi phục cao lại chậm rãi khôi phục.
Nhưng mà thể lực cùng dị năng đều đã theo không kịp, Thiệu Tình gắt gao giam cầm tang thi vương, không cho nó đi công kích Nhị Ngốc bọn họ, lúc này Nhị Ngốc bọn họ đã rất gần sông Yến.
Tang thi vương nổi giận gầm lên một tiếng, móng vuốt hung hăng xé rách bụng Thiệu Tình, nhưng Thiệu Tình không có buông tay ra, nàng giống như bị điên, một ngụm cắn yết hầu tang thi vương, thịt thối mang theo tanh hôi, còn có máu tang thi máu đặc sệt từ yết hầu tiến vào khoang miệng của cô.
Cái loại hương vị này, cho dù là vị giác mỏng manh của cô, đều có loại xúc động muốn nôn mửa.
Tang thi vương đã phát cuồng rống giận, móng tay nó đem lưng Thiệu Tình trảo một mảnh máu thịt lẫn lộn, trước mắt Thiệu Tình đã càng ngày càng mơ hồ, cô gian nan gắt gao ôm tang thi vương, ánh mắt lại nhìn về phía Nhị Ngốc.
Nhị Ngốc tựa hồ định chạy đến, cô muốn kêu, ngươi đừng trở về, đi mau...... đi mau......
Nhạn Như Như kéo Nhị Ngốc lại, lại bị Nhị Ngốc lập tức bỏ ra, cậu rất nhanh chạy tới, trên khuôn mặt tái nhợt tất cả đều là kinh hoảng.
Cậu sợ mất đi cô, cho dù cậu không biết tử vong là cái gì.
Tang thi vương kia lại đột nhiên biến mất ở trong ngực Thiệu Tình, Thiệu Tình vô lực ngã xuống trên mặt đất, trống rỗng nhìn tang thi vương xuất hiện ở phía trước cách đó không xa đánh về phía Nhị Ngốc.
cô muốn đứng lên, nhưng không có sức lực, thậm chí có loại ảo giác, chỉ cần cô vừa động một cái, nội tạng liền sẽ từ miệng to trên bụng cô chảy ra.
Nhưng mà Nhị Ngốc làm sao là đối thủ tang thi vương, Thiệu Tình trơ mắt nhìn Nhị Ngốc bị đánh bay, lại nhìn tang thi vương chạy tới chỗ Nhị Ngốc rơi xuống đất, Nhạn Như Như sắp đến bờ sông lại đột nhiên đi phía trước đẩy Mạnh Thận một phen, chính mình lộn trở lại cứu Nhị Ngốc.
Đều là một đám ngu xuẩn, xuẩn đến cực điểm, Thiệu Tình nhắm mắt lại, tựa hồ cảm giác khóe mắt mình ướt sũng, không phải nói tang thi không có nước mắt sao?
cô lấy tay cánh tay chống mình, từ mặt đất đứng lên, lảo đảo từng bước, lại quỳ rạp xuống trên đất, đại khái ở trong mắt cố Phán Phán bọn họ, cô là tồn tại vô địch giống nhau, bất luận đối với mặt khó khăn như thế nào, cái dạng nguy hiểm gì, cô đều có thể trừ bỏ hết.
Nhưng sự thật là, cô chỉ là một người so với người bình thường mạnh một chút, hiện tại liền muốn cứu người đều không cứu được……
Nhị Ngốc càng tuyệt vọng, cậu không biết tử vong là cái gì, chỉ biết là cậu muốn đi cứu Thiệu Tình, chẳng sợ bị đánh bay dễ dàng, cậu đứng lên chuyện thứ nhất như trước là chạy tới bên Thiệu Tình.
Nhạn Như Như rưng rưng ôm lấy Nhị Ngốc, kéo vào sông Yến, bọn họ ngay bờ sông, chỉ cần vài bước, sau đó nhảy về phía trước liền an toàn.
Nhưng mà tang thi vương đã đánh tới, thời điểm mấu chốt, Nhị Ngốc đột nhiên đẩy Nhạn Như Như, đem Nhạn Như Như đẩy mạnh xuống sông, sau đó xoay người nhào hướng tang thi vương.
Cậu hướng lên trời rống giận, một đôi mắt đẹp, nhanh chóng bị nhiễm hồng, sau đó là móng tay dài ra, còn có cơ bắp bành trướng.
Trạng thái này của Nhị Ngốc cùng tang thi vương ở giữa cao tốc đánh vào nhau, Nhị Ngốc lại bay ra ngoài, tiếng xương cốt gãy thanh thúy lại đáng sợ.
Nhị Ngốc xụi lơ trên mặt đất, mặt đỏ rực không ngừng nhìn về phía Thiệu Tình, trong trí nhớ cậu tốt đẹp nhất cô cầm một tay cậu, từng chút từng chút sửa móng tay cho cậu.
rõ ràng đôi tay kia cũng không có độ ấm, cậu lại cảm thấy ấm áp, trái tim giống như bị xúc động.
Cái loại ấm áp này, cậu vẫn luôn muốn có được đi.
Ngay lúc Nhị Ngốc từ bỏ cho giãy dụa, cậu nhìn thấy một thân ảnh chồng chất vết thương, ôm cổ tang thi vương, giây tiếp theo, vô số dây leo bao vây hai thân ảnh, đột nhiên buộc chặt.
Tiếng xương cốt vỡ nát liên tiếp vang lên, cuối cùng, đoàn lục sắc kia, rơi vào dòng sông, chích nhô một chút đầu, đã bị nước sông cuốn đi rồi.
Nhị Ngốc khàn cả giọng rống lên một tiếng, xương cốt cả người đã bị chặt đứt một nửa, căn bản là không đứng dậy được, cậu cố gắng hướng sông Yến một tiếng lại một tiếng rống giận, cuối cùng cậu khàn khàn hô một tiếng, rất mơ hồ: “Tình......”
Nếu là Thiệu Tình nghe được, khẳng định sẽ kinh hỉ ôm chặt cậu đi, Nhị Ngốc dùng sức lực cuối cùng đi phía trước một đoạn, cũng ngã vào dòng sông.
Độ ấm như, cậu thật sự không nghĩ mất đi a......