Độc Nhãn Hắc Lang

Chương 29: Chương 29: Khu rừng chết chóc






Cô gái áo xanh lạnh lùng nói :

- Giờ thì ta chưa có chi sai khiến. Vậy ông hãy trở lại lấp kỹ ngôi mộ đó đi!

- Xin vâng!

Cô gái áo xanh đưa mắt nhìn Phong Trần Cuồng Khách một lượt, nói :

- Ông cứ hẹn lần hẹn lựa mãi, vậy sau ngày ra mắt của Ngân Diện hội thì ông không còn trốn thoát nữa đâu!

Câu nói của cô gái áo xanh chưa dứt, đôi mắt khẽ nhắm của Hứa Trân vụt mở to lên, hiện đầy sát khí nhìn chòng chọc vào mặt Thích Đinh Nhạn.

Thích Đinh Nhạn sợ hãi bước thối lui một bước!

Thích Đinh Nhạn buột miệng kêu lên :

- Hứa cô nương, cô làm sao thế?

- Ta phải giết ngươi!

- Ồ! Cô điên rồi hay sao?

- Ta nào có điên đâu!

Nói đoạn, nàng nhắm hướng Thích Đinh Nhạn bước lần từng bước. Thái độ của nàng trông ghê sợ đến chẳng ai dám nhìn thẳng vào nàng cả.

Phong Trần Cuồng Khách và cô gái áo xanh bất ngờ thấy cử chỉ lạ lùng đó, nên đều đưa những tia mắt sợ hãi và ngờ vực nhìn thẳng vào mặt Hứa Trân. Vì đối với sự chuyển biến bất ngờ của Hứa Trân, không ai là không hoang mang kinh ngạc cả.

Người áo vàng cũng đưa chân bước theo, mặt đầy sát khí, đôi tay chứa đầy chân lực sẵn sàng đối phó với mọi tình thế bất trắc.

Thích Đinh Nhạn sợ hãi nói :

- Hứa cô nương, có lý nào cô đã quên mất tôi rồi sao?

- Tôi làm thế nào quên anh được! Anh chính là Thích Đinh Nhạn đây mà.

- Nếu vậy, tại sao cô lại có ý định giết tôi?

- Đây là việc ngoài ý muốn của tôi!

- Có phải bệnh của cô lại tái phát không?

- Không, tôi vẫn khỏe mạnh như thường!

Thiên Âm lão nhân đã lấp xong ngôi mộ, và nhận ra mọi sự việc lạ lùng trước mắt, nên liền vung chiếc gậy lên, quát hỏi :

- Chuyện chi thế?

Hứa Trân đáp :

- Tôi phải giết Thích Đinh Nhạn!

- Tại sao thế?

- Tôi cũng không hiểu được!

Thiên Âm lão nhân biến hẳn sắc mặt, quát rằng :

- Cô chỉ nói ba láp thôi!

Vừa quát lão ta vừa vung gậy tràn ngay đến trước mặt Hứa Trân đôi mắt hiện đầy sát khí.

Hứa Trân cười lạnh lùng nói :

- Muốn ta không giết Thích Đinh Nhạn là việc rất dễ, chỉ cần một là trao mười sáu quân cờ phía xanh bằng hồng ngọc ấy cho ta, hoặc ngoan ngoãn đi theo ta là được!

Thích Đinh Nhạn bỗng lộ sắc hung tợn vốn có của chàng, cười lạnh lùng nói :

- Hứa cô nương, té ra ngay lúc đầu tôi đã bị lầm cô! Hai điều kiện của cô đưa ra thực tôi không thể làm theo được!

- Vậy ngươi muốn chết sao?

Thích Đinh Nhạn cười như cuồng dại, nói :

- Tôi cho cô biết Thích Đinh Nhạn này nào phải là phường tham sống sợ chế đâu!

- Tốt lắm!

Tức thì Thích Đinh Nhạn bèn tràn tới xô người áo vàng dang qua một bên, sắc mặt đen sạm của chàng tràn đầy sát khí trông hết sức rùng rợn.

Chàng vốn biết võ công của mình chắc chắn không thể đối địch nổi với Hứa Trân mà ngay đến Thiên Âm lão nhân cũng e rằng chưa thể đối địch nổi với nàng. Nhưng trong giờ phút đó, sự đau lòng của chàng đã biến thành cơn thịnh nộ nên chẳng còn kể chi là sống chết nữa.

Hứa Trân nhướng cao đôi mày liễu, nói :

- Thích Đinh Nhạn, ngươi thực tình không chịu trao mười sáu quân cờ ấy ra hay sao?

Thích Đinh Nhạn không còn dằn cơn tức giận được nữa, quát to rằng :

- Chỉ khéo nói ba láp, hãy đỡ chưởng đây!

Tiếng nói vừa dứt thì chàng đã vung chưởng đánh thẳng về phía Hứa Trân nghe một tiếng vút.

Hứa Trân không chậm trễ liền vung chưởng ngọc lên tức thì một luồng kình lực mềm mại nhưng vô cùng mạnh mẽ cuốn tới hắt lùi Thích Đinh Nhạn ra sau năm bước.

Nàng nói :

- Thích ca ca, có lý đâu anh không yêu em hay sao?

Cô gái áo xanh liền nhanh nhẹn tràn ngay đến trước mặt Hứa Trân, hỏi vặn lại :

- Nếu thế thì cô cũng không yêu anh ấy hay sao?

- Tôi yêu.

- Thế tại sao cô!

- Vì đây là một trường hợp bất khả kháng!

Thiên Âm lão nhân không còn dằn cơn tức giận được nữa, liền tràn tới vung gậy lên nói :

- Hứa cô nương, chúng tôi đã lầm cô. Lão phu đây tuy bất tài, nhưng nhất định xinh lĩnh giáo mấy thế võ bí truyền của cô!

Nói dứt lời, ông đã trài tới đứng sững trước mặt của Hứa Trân.

Đôi mày liễu của Hứa Trân nhướng cao, nói :

- Ông muốn chết hả?

- Chưa chắc...

Dứt lời, ông ta đã vung gậy lên tấn công thẳng về phía Hứa Trân.

Đường gậy ấy của Thiên Âm lão nhân chính là thế Địa Ngục Âm Phong trong Thiên Âm Thập Bát Quải của ông ta. Chỉ trong một thế đó đã ngầm chứa ba sự diễn biến khác nhau rất hiểm hóc.

Hứa Trân thấy thế liền nhún mình vọt lên, khiến đường gậy của Thiên Âm lão nhân phải đánh hụt vào khoảng không. Tiếp đó, Hứa Trân lại lao mình vọt tới, thò nhanh chưởng ngọc ra nhắm chụp thẳng vào mặt của Thiên Âm lão nhân.

Trông thấy thế, Thiên Âm lão nhân không khỏi buột miệng kêu rằng :

- Lưu Tinh thân pháp!

Giữa lúc tiếng kêu của ông ta chưa dứt, luồng chưởng lực của Hứa Trân đã công đến nơi rồi.

Thiên Âm lão nhân là người tên tuổi liệt vào hàng Tứ Kỳ trong võ lâm. Tài nghệ cao cường chẳng kém hơn Võ Lâm Chi Thần là bao nhiêu. Do đó, lão ta đã kịp thời vung tay trái lên đánh xéo ra một chưởng.

Thốt nhiên, ngay lúc ấy từ trong cánh rừng có một tiếng quát lạnh lùng vọng đến:

- Độc Nhãn Hắc Lang, sao ngươi không chạy đi, còn đợi đến bao giờ nữa?

Thích Đinh Nhạn nghe thế mặt không khỏi biến sắc. Chàng đưa mắt nhìn về hướng có tiếng nói, chỉ thấy cây lá đang xạc xào theo chìu gió, nào có hình bóng ai đâu?

Thích Đinh Nhạn còn đang kinh ngạc, giọng nói ấy lại vọng đến :

- Độc Nhãn Hắc Lang, nghe đâu Phó hội trưởng Ngân Diện hội hiện đang dẫn mười môn hạ truy tầm ngươi, vậy nếu ngươi không chạy ngay thì không còn hối hận kịp nữa đó.

Người áo vàng nghe thế mặt cũng không khỏi biến sắc. Ông ta đưa mắt ngó qua chung quanh một lượt, thấy Thiên Âm lão nhân đang bị Hứa Trân công hãm đến luống cuống cả tay chân. Bởi thế, ông ta bèn khẽ quát :

- Chạy mau!

Tiếng quát vừa dứt, người ông đã vọt lên nhắm hướng trước mặt chạy bay đi mất.

Thích Đinh Nhạn cũng cảm thấy được tình thế trước mắt hết sức nguy kịch.

Hứa Trân bất thần trở mặt. Hơn nữa, lại có cả Phó hội trưởng Ngân Diện hội sắp dẫn môn hạ của y đến nơi thì đâu phải là chuyện vừa!

Bởi thế, chàng cũng lao người đi, chạy bay theo người áo vàng.

Hứa Trân bỗng cất tiếng khẽ quát :

- Khoan chạy đã...

Dứt lời, nàng cũng phi thân lên, nhắm hướng Thích Đinh Nhạn đuổi gấp tới.

Thiên Âm lão nhân cũng biết sự việc này không phải tầm thường. Nếu để Hứa Trân đuổi kịp Thích Đinh Nhạn thì hậu quả sẽ thảm khốc vô cùng. Do đó, ông ta vung gậy lên quát to :

- Đánh nhau chưa phân thắng bại, vậy sao lại hối hả bỏ chạy như thế?

Tiếng quát vừa dứt, lão ta cũng vọt người lên bay thoắt đến chận lấy lối đi của Hứa Trân, rồi vung gậy tấn công liên tiếp ba thế võ.

Thế là, Hứa Trân đã bị Thiên Âm lão nhân chận đứng. Dù nàng võ công cao tuyệt, nhưng muốn thoát đi cũng không phải là chuyện dễ.

Trong khi đó, người áo vàng và Thích Đinh Nhạn đã bỏ chạy xa được nửa dặm đường.

Nhưng bỗng nhiên cả hai người đều nghe một tiếng quát to, xe không gian truyền lại :

- Độc Nhãn Hắc Lang, ngươi chạy không thoát đâu!

Tức thì, một bóng người từ đâu lao tới nhanh như một cơn gió lốc, chận mất lối đi của Thích Đinh Nhạn, đồng thời vung chưởng quét thẳng vào người chàng.

Thích Đinh Nhạn chưa kịp thấy rõ diện mục của đối phương, thì luồng chưởng phong của người đó đã cuốn tới ồ ạt như muôn nghìn đợt sóng, công thẳng vào chàng.

Thích Đinh Nhạn nghiến chặt đôi hàm răng vung chưởng lên đỡ thẳng vào luồng chưởng lực của đối phương.

Người áo vàng bất thần quay người lại, quát lên :

- Thích Đinh Nhạn, hãy lui ra sau mau!

Thích Đinh Nhạn nghe qua tiếng quát ấy thì không khỏi giật mình sợ hãi, liền hối hả nhảy lùi ra sau. Cũng may là ngay lúc đó, luồng chưởng lực của lão ta cũng quét trúng vào người chàng, nên hất chàng bay thẳng ra sau hơn mười bước.

Chỉ trong chớp mắt, người áo vàng đã kịp thời quét ra một chưởng để đẩy lui Thích Đinh Nhạn. Trong khi Thích Đinh Nhạn còn đang kinh ngạc, đã nghe người áo vàng thét lên :

- Hãy bỏ chạy mau!

Thích Đinh Nhạn cười ngạo nghễ, nói :

- Không, tôi không chạy đâu! Tôi muốn chờ xem người trong Ngân Diện hội sẽ đối xử với tôi ra sao?

Liền đó, tiếng cười nhạt nổi lên khắp nơi. Tức thì, có mười Người Mặt Bạc mặc áo đỏ phi thân đến nơi chận mất lối đi của chàng. Một tên trong bọn họ bèn cất tiếng quát :

- Thích Đinh Nhạn, ngày hôm nay có lẽ không còn Huyết Kiệu chủ nhân xuất hiện để cứu nguy cho ngươi nữa!

Thích Đinh Nhạn lại cười ngạo nghễ, nói :

- Các ngươi thực sự không chịu buông ta cho Thích Đinh Nhạn ta đây hay sao?

- Không phải thế! Chỉ cần ngươi bằng lòng trao ra mười sáu quân cờ mà ngươi đang giữ trong người thì mọi việc đều êm xuôi tất cả.

- Nếu thế, các ngươi cứ xông vào thử cho biết!

Tức thì, Người Mặt Bạc cầm đầu nội bọn liền cất tiếng cười khanh khách rồi nhún mình lao thẳng về phía Thích Đinh Nhạn.

Thích Đinh Nhạn quát to một tiếng rồi vung tay mặt đánh ra, đồng thời người chàng đã nhảy lùi một bước.

Thốt nhiên, ngay lúc đó có một bóng người bay thoắt đến khẽ nói :

- Ngươi đang gánh nặng một sứ mạng trọng đại, những quân cờ ấy có tương quan mật thiết đến việc an nguy của cả chốn giang hồ, vậy ngươi không chạy đi ngay còn đợi đến bao giờ?

Thích Đinh Nhạn đưa mắt nhìn, trông thấy người vừa đến ấy che mặt bằng tấm lụa đen. Chàng thầm nghĩ :

- Người này có lẽ chính là Tình Hải Đoạn Trường Nhân đây!

Trong lòng chàng vừa nghỉ như thế, liền vọt người lên bỏ chạy đi mất.

Số Người Mặt Bạc kia thấy thế liền quát to rồi nhất loạt lao mình đuổi theo Thích Đinh Nhạn. Nhưng người che mặt ấy liền hét lên :

- Các ngươi hãy thử sức với ta đây!

Câu nói vừa dứt, người này đã vung chưởng quét ra tức thì tiếng gào thảm thiết liền vang lên, và một Người Mặt Bạc đã bị luồng chưởng lực hất bắn đi té nhào lăn xuống đất.

Số Người Mặt Bạc còn lại, trông thấy thế đều kinh hãi. Nhưng ngay lúc ấy, mọi người bỗng nghe một tiếng hự khô khang xé không gian vọng đến!

Ai nấy quay mặt nhìn về hướng ấy thì thấy người áo vàng miệng trào máu tươi, té lăn ra đất rồi!

Người Mặt Bạc áo đỏ kia sau khi đánh bị thương người áo vàng liền nhắm ngay người che mặt lao tới, miệng quát :

- Sưao các người không mau đuổi theo bắt sống Thích Đinh Nhạn lại?

Số Người Mặt Bạc kia nghe thế liền ùn ùn nhắm hướng Thích Đinh Nhạn phi thân đuổi theo.

Người che mặt tuy võ công cao cường, nhưng vẫn không làm thế nào đối phó được cả hai mặt. Bởi thế, chín Người Mặt Bạc áo đỏ kia đã thoát khỏi sự ngăn chận của ông đuổi theo Thích Đinh Nhạn.

Chừng ấy, Thích Đinh Nhạn mới thật sự hiểu rõ nửa bộ cờ mà chàng giữ trong người quả có tương quan mật thiết đến sự an nguy của giới giang hồ. Vì ngoại trừ Tam Võ Vương ra thì Ngân Diện hội đâu còn sợ ai nữa?

Giờ đây, chàng phải chạy thoát sự truy đuổi của số môn nhân trong Ngân Diện hội. Và sau đó chàng sẽ nghiên cứu trận pháp trong nửa bộ cờ này để cứu Tam Võ Vương ra khỏi sự vây khốn của Kỳ trận, ngõ hầu kịp thời đối phó với Võ Lâm Chi Thần trong ngày tổ chức này làm lễ ra mắt.

Chàng không phải là một người tham sống sợ chết. Nhưng giờ đây, chàng phải nghỉ đến vận mệnh của cả võ lâm, nên phải tạm thời lo việc đào tẩu để bảo tồn sinh mạng.

Phía sau lưng chàng, chín môn nhân của Ngân Diện hội đã hối hả đuổi theo sắp đến nơi. Sau khi chạy ngang qua một sơn cốc, thì khoảng cách giữa Thích Đinh Nhạn và số Người Mặt Bạc ấy, không còn quá mười trượng nữa!

Bỗng nhiên, trước mặt chàng bất ngờ có một cánh rừng rậm chắn ngang khiến chàng không khỏi giật mình kinh hãi. Giữa lúc ấy, thì từ phía sau lưng đã có tiếng người quát rằng :

- Độc Nhãn Hắc Lang, xem ngươi có chạy thoát được hay chăng?

Thích Đinh Nhạn nghiến chặt đôi hàm răng, đang có ý định sẽ chui thẳng vào cánh rừng ấy, bỗng nhiên tia mắt của chàng đã chạm vào một bảng gổ đóng rên thân cây!

Chàng không khỏi sợ hãi, bất giác thối lui một bước!

Vì trên tấm bảng gỗ ấy rõ ràng có một dòng chữ :

Tử Vong Lâm Mọi người hãy dừng bước nơi đây Bên dưới tấm bảng gỗ ấy lại vẽ một cái sọ người và hai cái xương gát tréo nhau, trông thật rùng rợn.

Số môn nhân của Ngân Diện hội khi còn cách Thích Đinh Nhạn gần ba trượng nữa thì đều dừng chân đứng cả lại. Tất cả bọn họ không có ai dám tiến đến gần Thích Đinh Nhạn.

Vì khu rừng chết chóc này, một khu rừng âm u đen tối, suốt mấy mươi năm qua đã làm cho tất cả nhân vật võ lâm đều khiếp sợ. Đã có rất nhiều cao thủ mạo hiểm xông vào trong ấy rồi mất tích luôn, không còn thấy trở ra nữa.

Bởi thế, cái tên Tử Vong Lâm khắp chốn giang hồ không còn ai là không biết. Vì vậy, suốt cả thời gian gần đây, không ai còn dám mạo hiểm xông vào khu rừng đó nữa.

Sở dĩ số Người Mặt Bạc này không dám đến gần Thích Đinh Nhạn chính là vì chàng đang đứng sát bìa khu rừng đó. Thích Đinh Nhạn nào chẳng biết đây là một khu rừng đầy nguy hiểm, đáng kinh sợ?

Một tên Mặt Bạc trong bọn liền nói :

- Thích Đinh Nhạn, ngươi thực không chịu trao nửa bộ cờ ấy ra hay sao?

- Các ngươi hãy bước đến đây mà lấy!

- Ngươi tưởng chúng ta không dám hay sao?

- Ta đang chờ các ngươi hành động đây!

Đối phương sỡ dĩ không dám tiến sát đến Thích Đinh Nhạn là vì lúc ấy Thích Đinh Nhạn đã đến lúc phải liều mạng rồi. Bởi thế, chớ nói chi đây là Tử Vong Lâm, mà dù đây là mười tám từng địa ngục chàng tất cũng sẽ chui thẳng vào trong đó chớ không hề do dự.

Nếu Thích Đinh Nhạn chui thẳng vào Tử Vong Lâm, tất nhiên là khó thoát được cái chết, nhưng mười sáu quân cờ trong người chàng, bọn họ cũng sẽ không làm sao lấy được.

Nhưng qua câu nói khiêu khích của Thích Đinh Nhạn, Người Mặt Bạc cầm đầu nội bọn không làm sao dằn cơn tức giận được nữa, bèn cất tiếng cười lạnh lùng, rồi nhắm hướng Thích Đinh Nhạn tràn tới.

Trông thấy thế, Thích Đinh Nhạn không khỏi thầm sợ hãi.

Tên cầm đầu ấy vừa tràn tới, thì tám gã Mặt Bạc kia cũng từ từ bước theo sau!

Thích Đinh Nhạn bỗng thét lên :

- Nếu các ngươi bước tới nữa, ta sẽ chạy thẳng vào Tử Vong Lâm này đó!

Chín Người Mặt Bạc ấy nghe thế bỗng dừng chân cả lại.

Thích Đinh Nhạn không khỏi sửng sốt. Chàng thực chẳng ngờ câu nói ấy lại có một uy lực mạnh mẽ, có thể ngăn được cả chín gã Mặt Bạc kia.

Bởi thế, chàng không khỏi nghĩ ngợi đến tính cách rùng rợn của khu Tử Vong Lâm này.

Ngay lúc đó, bỗng có mấy bóng người bất thần phi thân lướt tới. Số người này không ai khác hơn là Thiên Âm lão nhân, Phong Trần Cuồng Khách, cô gái áo xanh và Hứa Trân. Đồng thời, lại có một người đuổi theo sau, chính là Người Mặt Bạc áo đỏ đã đánh nhau với Thiên Âm lão nhân vừa rồi.

Thiên Âm lão nhân đưa mắt quét qua, mặt liền biến sắc. Vì trước tình trạng này chẳng riêng Thiên Âm lão nhân phải kinh sợ mà ngay đến Phong Trần Cuồng Khách, cô gái áo xanh và Hứa Trân cũng đều kinh hoàng.

Tất cả số người Mặt Bạc kia lại càng kinh sợ không thể tả.

Thiên Âm lão nhân cất tiếng cười sằng sặc, rồi từ từ bước lui ra. Lão ta đoán biết chắc chắn số Người Mặt Bạc kia không thể nào dám tấn công dồn dập vào Thích Đinh Nhạn.

Lão ta đưa mắt ngó về phía gã Mặt Bạc cầm đầu trong bọn cất tiếng hỏi :

- Có lẽ các hạ là Phó hội trưởng chăng?

Người Mặt Bạc ấy lạnh lùng đáp :

- Nếu Phó hội trưởng của chúng tôi đến thì Thích Đinh Nhạn nào có chạy đến đây được?

Tất cả mọi người có mặt đều không khỏi kinh ngạc, vì người ấy không phải là Phó hội trưởng của Ngân Diện hội, quả là một sự bất ngờ.

Xem tiếp hồi 30 Kinh hồn khiếp đảm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.