CHƯƠNG 6
Ngọc Đằng Long về đến nhà, quần cũng vẫn còn ẩm ướt, hắn vội vội vàng vàng cởi ra thay cái mới, nhưng mà chuyện vừa rồi làm cho hắn thập phần khó chịu, buồn rầu vùi vào chăn bông, chuyện gì cũng không muốn làm.
Nhớ lại những lời Cảnh Băng Tuyền mắng lúc nãy, hắn lập tức xốc chăn lên, nhịn không được giơ nắm tay múa may loạn xạ trên không trung , “Cảnh Băng Tuyền thối tha, cho dù ngươi không dạy ta, không có nghĩa ta cái gì cũng không biết.”
Mắng vài câu, lại cảm thấy vẫn còn ấm ức không thôi, lập tức lại vùi vào trong chăn, cũng không biết muốn làm gì.
Đến gặp Thủy Trừng cô nương! Ý niệm này mạnh toát ra trong đầu.
Đã nhiều ngày vì học hôn môi, chính mình đã hồi lâu không thấy Thủy Trừng cô nương, huống chi ngày hôm đó hắn vì hoang mang rối loạn mà vội vã rời đi, không biết Thủy Trừng cô nương có hiểu lầm hay không.
Tưởng tượng đến đây hắn liền bật nhanh ngồi dậy, rời nhà đi đến kỹ viện.
Lần này không giống những lần trước phải chờ đợi thật lâu, Thủy Trừng rất nhanh liền xuất hiện, Ngọc Đằng Long tâm tình rất xấu, Thủy Trừng mời rượu, hắn liền một bát lớn, một bát lớn uống cạn hết.
Uống liên tiếp không biết mấy chén, tóm lại, hắn đã muốn ói ra, mới huơ huơ tay nói chính mình uống không được nữa.
“Ngọc thiếu gia. . . . . .”
Thủy Trừng dìu hắn đến trên giường, đỡ hắn ngồi dựa vào người nàng, nhiệt độ cơ thể hai người tản ra, hơn nữa trên người nàng truyền đến mùi son phấn, làm cho Ngọc Đằng Long “say” càng thêm nghiêm trọng.
Hắn híp đôi mắt lờ đờ vì say nhìn Thủy Trừng, đột nhiên giật mình, hắn cảm thấy Thủy Trừng có điểm quá giống với Cảnh Băng Tuyền, tuy rằng một người là nam, một người là nữ, nhưng mà bộ dạng bọn họ đúng là quá đỗi giống nhau.
“Thủy Trừng, ngươi nhìn gần thật là giống. . . . . . Giống như Băng Tuyền. . . . . .”
Hắn bắt đầu nhừa nhựa, cũng không biết chính mình đang nói cái gì, Thủy Trừng đang nép vào vòm ngực hắn ngẩng đầu lên. Hắn còn giải thích quan hệ giữa mình với Cảnh Băng Tuyền, xem ra hắn thật sự say, đã quên Thủy Trừng chính là do Cảnh Băng Tuyền giới thiệu cho hắn.
“Cảnh Băng Tuyền là thanh mai trúc mã của ta, bản tính rất xấu, thường thường sai bảo ta, luôn tự cho là cao hơn ta một bậc, kỳ thật ta đâu có thua gì hắn.”
Nói đến một nửa, Ngọc Đằng Long bỗng nhiên đảo ánh mắt, bắt lấy đôi vai Thuỷ Trừng đẩy nàng cách ra một cánh tay, xuất thần nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng. Nhìn nàng, khiến cho hắn nhớ tới một người đáng ghét, mà cái người đáng ghét kia bộ dạng vô cùng tuấn mỹ, làm cho lần đầu tiên hắn vừa nhìn thấy thì ba hồn bảy vía đã bay mất hơn phân nửa.
“Nhưng mà Cảnh Băng Tuyền bộ dạng xinh đẹp lắm, ta từ trước đến nay cũng chưa thấy qua người nào so với hắn đẹp hơn. Nếu hắn là nữ, ta cho dù bái thiên bái địa cũng muốn đem hắn lấy về nhà.” Hắn mơ màng nói ra tâm sự của mình.”Kỳ thật nếu hắn thật là nữ nhân, hắn đã sớm là thê tử của ta rồi.”
Hắn say rượu nên thân mình dần dần sụp xuống, Thuỷ Trừng nhanh tay ôm lấy hắn, Ngọc Đằng Long cũng bỗng nhiên siết chặt lấy nàng, lên tiếng hét lớn: “Hôm nay Cảnh Băng Tuyền đối ta rất xấu, hắn dựa vào cái gì đối ta xấu xa như vậy?”
Tựa như tìm được một người tri âm tri kỉ nguyện ý nghe hắn nói hết những uất ức trong lòng, Ngọc Đằng Long huơ nắm tay, càng nói càng lớn tiếng, nhưng trong tiếng rống giận dữ đó, khó tránh có chút mất mác.
“Hắn ỷ vào chính mình đẹp, cho nên đối với ta rất xấu, luôn xem thường ta. . . . . .”
Lại buông ra nàng rồi múa may loạn xạ, mắt say lờ đờ mông lung, nhưng hắn lại bắt đầu nói về Cảnh Băng Tuyền một cách hăng say.
“ Nhưng mà Cảnh Băng Tuyền không chỉ có bộ dạng đẹp, mà hắn cũng rất đỗi thông minh, chuyện gì chỉ cần nghĩ một chút liền thông, ngươi có chú ý tới không? Hắn nói chuyện thanh âm cũng rất êm tai, sẽ làm người ta toàn thân tê dại cứ muốn nghe hắn nói mãi, hơn nữa mỗi lần hắn cười rộ lại càng phi thường tuấn mĩ, hắn mỗi lần đối ta tươi cười, ta liền cảm thấy được toàn thân mềm nhũn.”
Thuỷ Trừng nắm tay hắn dùng sức kéo một cái, Ngọc Đằng Long lại bị nàng ôm vào lòng, bởi vì say, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ tới một thiếu nữ không thể có lực đạo mạnh mẽ như vậy.
Hắn tiếp tục kể lể chuyện của mình, vừa rồi mới khen Cảnh Băng Tuyền ra sao, hiện tại lại bắt đầu nói đến Cảnh Băng Tuyền xấu xa như thế nào, lời hắn nói không còn rõ ràng, lại kích động huơ nắm tay.
“Hắn cũng rất xấu, ngang nhiên mắng ta như vậy, ta lần này nhất định sẽ không tha thứ cho hắn nữa đâu, cho dù hắn có nói cái gì đi nữa. Hắn như thế nào có thể sờ nơi đó của ta, hại ta lập tức hảo kích động, còn làm ướt cả tay hắn, hảo mất mặt, vô cùng xấu hổ, hắn như thế nào có thể làm như vậy?” Hắn mới vừa mắng xong, lại tiếp tục ngẩn người, giống như đang nghĩ đến lúc cùng Cảnh Băng Tuyền hôn môi, cái loại khoái cảm lan toả toàn thân đó, quả thật vô cùng ngọt ngào.
“Chính là cùng hắn hôn môi cảm giác hảo lớn, ta chính mình về nhà, cùng giường ngủ luyện như thế nào, cũng hoàn toàn không có cái loại cảm giác này, chỉ có lúc cùng Cảnh Băng Tuyền một chỗ mới có thể. . . . . .”
Thuỷ Trừng ngạc nhiên nhìn Ngọc Đằng Long vì say rượu mà nói ra những lời thực tâm, hai tay Ngọc Đằng Long bởi vì quá say mà múa may lung tung, dần dần buông thỏng xuống giường, chậm rãi nhắm mắt say ngủ.
Thuỷ Trừng nhẹ nhàng nở nụ cười, ở trên môi Ngọc Đằng Long hôn nhẹ một cái.
“Đằng Long, đừng tức giận, ngày mai ta sẽ đến bồi tội với ngươi.”
Ngọc Đằng Long từ từ mở mắt. Hắn say một đêm, lúc tỉnh lại Thuỷ Trừng đã rời đi, hắn nện bước tập tễnh về nhà. Bởi vì đêm qua uống rượu nhiều lắm, đau đầu vô cùng, về đến nhà còn bị phụ thân giáo huấn cho một chập, quở trách hắn vì sao đêm qua không về nhà.
Hắn thật sự là bởi vì đầu rất đau, căn bản không còn khí lực cãi lại, đợi cho phụ thân mắng xong, hắn đã sắp ôm đầu khóc thét.
Thật vất vả mới có thể trở về phòng nghỉ ngơi, không bao lâu lại có người không biết điều tiến vào phòng hắn, hắn tưởng người hầu, không kiên nhẫn kêu lên: “Ta cái gì cũng không cần, đi mau, để cho ta hảo hảo ngủ một giấc.”
“Ta nghe nói ngươi say rượu thật sự nghiêm trọng, nên đặc biệt đích thân mang trà giải rượu đến đây, nếu ngươi không cần, ta liền mang về.”
“Trà giải rượu?”
Hắn đau đầu muốn chết, chỉ cần có thể giải được loại đau đớn khổ sở này, hiện tại mặc kệ là đồ vật gì, hắn đều nguyện ý uống. Hắn vội vàng ở trên giường nghiêng người, lại vì đau đầu mà thiếu chút nữa liền thở không nổi.
“Chậm một chút, thân thể đừng nhúc nhích nhanh như vậy, để tránh đầu lại đau hơn.”
Cảnh Băng Tuyền nói xong, thật nhanh rót trà ra chén, bước đến bên cạnh hắn, một tay ôm nâng hắn dậy, động tác thập phần ôn nhu, làm cho đầu Ngọc Đằng Long tuyệt đối không cần một sự di động nào để tránh gây ra đau đớn.
“Đến, chậm rãi uống. . . . . .”
Nước trà mang theo một vị thuốc đông y, quán nhập trong miệng Ngọc Đằng Long, Ngọc Đằng Long khó chịu nhăn mày nhíu mặt, hắn từ nhỏ ghét nhất chính là phải uống thuốc.
“Ngoan, chậm rãi uống đi, sau khi uống xong sẽ hết đau đầu ngay.”
Cảnh Băng Tuyền cũng biết hắn chán ghét vị thuốc đông y, bởi vậy càng ôn nhu với hắn.
“Hừ. . . . . . Thật khó uống.”
Ngọc Đằng Long liếc Cảnh Băng Tuyền một cái, khoé miệng co rúm, một bộ dáng xót thương cầu xin, hoàn toàn đã quên ngày hôm qua chính miệng hắn đã tuyên bố từ nay về sau sẽ tuyệt giao với Cảnh Băng Tuyền.
“Ngoan, ta uy ngươi uống.”
Cảnh Băng Tuyền ngửa đầu uống một hớp lớn cả chén dược trà, tới gần bên môi Ngọc Đằng Long, nhẹ nhàng đưa trà thuốc quán tiến vào miệng hắn, đầu lưỡi không ngừng quấn lấy lưỡi của Ngọc Đằng Long.
Ngọc Đằng Long sớm đã bị hôn thành thói quen, cho nên ngay cả khi bị Cảnh Băng Tuyền thình lình hôn môi, cũng làm cho hắn vựng mờ mịt không có chống đẩy, hắn chậm rãi nuốt xuống hai chén thuốc, cũng bị hôn hai lần, Cảnh Băng Tuyền lúc này mới buông hắn ra.
“Đầu ta vẫn đau quá. . . . . .”
Bởi vì đầu thật sự quá mức đau đớn, ngay cả vừa mới uống xong trà giải rượu, đau đầu mặc dù đã hơi có hoà hoãn, nhưng vẫn là đau đến chịu không nổi, Ngọc Đằng Long bắt đầu đổ lỗi cho Cảnh Băng Tuyền.
Đúng, hết thảy đều là lỗi của hắn.
Nếu không phải tại hắn, chính mình ngày hôm qua tại sao phải mượn rượu giải sầu, đó là bởi vì Cảnh Băng Tuyền đã chọc hắn rất không cao hứng, mới làm cho hắn buồn rầu, giận dỗi mà uống rượu đến say mèm, cho nên buổi sáng hôm nay đầu mới có thể đau đến lợi hại như vậy.
“Đều là lỗi của ngươi, đều là tại ngươi bức ta uống bao nhiêu là rượu. Nếu không phải tại ngươi, ta làm sao có thể uống một lúc nhiều rượu như vậy cũng chưa cảm giác, ngươi cũng biết ta ghét nhất là rượu, căn bản bình thường cũng không uống.”
Càng nghĩ càng giận, nếu không phải chỉ cần di động cái gối đầu thì cái đầu lại đau, chỉ sợ hắn đã sớm đem gối đầu quăng về phía Cảnh Băng Tuyền cho hả giận.
“Đều là do ngươi, hại ta sáng nay lại bị cha ta giáo huấn, sớm biết như thế này ta không nên kết giao loại bằng hữu như ngươi, có một bằng hữu như ngươi, chưa từng gặp được chuyện tốt. . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền trấn an hắn: “Hảo, hảo, hết thảy đều là lỗi của ta, ngươi đừng tức giận với ta nữa, ta còn có một phương pháp giải rượu rất tốt, ngươi có muốn thử không?”
“Chỉ cần có thể giải được cái chứng đau đầu này, cái gì cũng tốt, mau một chút, đầu ta đau muốn chết luôn rồi.”
Ngọc Đằng Long nổi giận lên, nắm tay đánh vào ngực Cảnh Băng Tuyền. Cảnh Băng Tuyền tùy ý hắn đánh, đợi cho Ngọc Đằng Long đánh đã tay, Cảnh Băng Tuyền mới lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói phương pháp giải rượu.
“Nghe nói loại phương pháp giải rượu này rất hữu dụng, ngươi muốn thử một chút xem sao không? Chính là. . . . . .”
Ngọc Đằng Long vừa nghe xong, nắm tay hắn dần dần thuỳ xuống dưới, còn ánh mắt thì trừng lớn, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên.
Hắn nghe xong chẳng những mặt đỏ, mà còn cãi lại làm lưỡi khô miệng cứng, làm gì có loại phương thức giải rượu nào kỳ quái như thế, cái gì kêu nam nữ cùng một chỗ làm cái loại sự kia liền giải được rượu.
“Là do ngươi tự mình nói bậy đúng không, chứ làm gì có loại phương pháp giải rượu này?”
“Tin hay không tùy ngươi, nghe nói loại phương pháp này tối hữu hiệu.”
“Nói hưu nói vượn, làm sao có thể, dựa vào cái gì làm cái loại sự kia, mà có thể giải được đau đầu. . . . . . ?”
“Ta cũng không biết, rất nhiều người từng trải qua kinh nghiệm đều nói như vậy.”
“Ta. . . . . . Ta không tin. . . . . .”
“Vậy ngươi đau đầu ba ngày, nằm ở trên giường ba ngày mới hết, cố mà chịu đi.”
“Cái gì? Loại này đau phải đến ba ngày ư?”
Ngọc Đằng Long nghe qua mà kinh hãi, phải đau như vậy tới ba ngày, hắn làm sao có thể chịu được, nhưng hắn đi đâu mà tìm một người cùng hắn làm cái loại sự này?
Tỳ nữ trong nhà nhìn đến gương mặt hung ác của hắn đã sớm sợ tới mức hai chân như nhũn ra, căn bản là không có khả năng tiếp cận hắn, nhưng nếu bắt hắn đi ra ngoài tùy tiện tìm, hắn cũng không phải cái loại người này.
“Đằng Long, ta có thể giúp ngươi.”
Thấy khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp của Cảnh Băng Tuyền tới gần, Ngọc Đằng Long bỗng nhiên thẹn thùng đỏ mặt, “Mới không cần, ai muốn với ngươi làm cái loại sự này.”
“Đằng Long, ta lần trước huých ngươi, ngươi không phải tức giận đến khóc sao? Đều là ta không đúng, lần này hãy để cho ta bồi thường ngươi, hai nam nhân làm cái loại sự này lại không có gì. Ngươi lần trước nhất định là bởi vì lần đầu tiên, cho nên mới tức giận như vậy, kỳ thật lúc ta thân với ngươi, thân thể cũng có phản ứng, cho nên việc ấy căn bản chỉ là bình thường thôi.”
Không thể tưởng được thì ra Cảnh Băng Tuyền cũng giống như mình, bị hôn môi sau một lúc cũng sẽ có phản ứng. Vậy mà Ngọc Đằng Long cứ nghĩ chỉ có một mình mình mới bị như vậy, cho nên mới đối với việc bị Cảnh Băng Tuyền chạm đến mà sinh ra phản cảm.
“Thật. . . . . . Thật vậy chăng?”
Ngọc Đằng Long có điểm hoài nghi lời nói của hắn, có khi nào hắn lại nói dối nữa không?
“Muốn sờ sờ của ta xem sao không? Vừa rồi mới hôn môi với ngươi xong, cái kia của ta liền ngạnh.”
Tầm mắt Ngọc Đằng Long nhịn không được dời xuống, phía dưới bộ vị của Cảnh Băng Tuyền đã bị áo che lại, nhìn không ra có điểm gì khác thường. Cảnh Băng Tuyền bắt lấy tay Ngọc Đằng Long, bỗng nhiên đặt vào hạ thân chính mình. Ngọc Đằng Long hoảng sợ, lập tức hắn phát giác hạ thân của Cảnh Băng Tuyền đích thật là đã ngạnh trướng lên.
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự. . . . . .”
Ngọc Đằng Long cả kinh nói không ra lời, Cảnh Băng Tuyền thành thật gật đầu.
“Đằng Long, mặc kệ người khác nói chúng ta khác xa nhau một trời một vực thế nào, kỳ thật ta với ngươi đều rất giống nhau, ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân, ngươi có phản ứng, ta cũng sẽ có.”
Cảnh Băng Tuyền khẳng định hai người đều giống nhau, làm cho Ngọc Đằng Long từ trước đến nay luôn có mặc cảm thua kém Cảnh Băng Tuyền, rốt cuộc bây giờ mới cảm thấy có chút công tâm, không có phản cảm nhiều đối với Cảnh Băng Tuyền nữa.
Ngọc Đằng Long tò mò tăng thêm lực đạo bàn tay, bộ vị của Cảnh Băng Tuyền lập tức có phản ứng, ở trong tay hắn càng thêm trướng đại cứng rắn.
“Ngô. . . . . . Hô. . . . . .”
Hắn dùng một chút lực chạm đến dưới, Cảnh Băng Tuyền cắn chặt răng, hai gò má bắt đầu đỏ bừng, trên khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đang cố kìm chế, đường cong trở nên lợi hại, Ngọc Đằng Long trong lòng cảm thấy là lạ, lập tức thu hồi tay lại.
Không thể tưởng được Cảnh Băng Tuyền đè lại tay hắn, dùng thanh âm đang cố kìm nén tới cực điểm nói: “Đằng Long, thật thoải mái, làm thêm một chút nữa được không?”
Ngọc Đằng Long chưa bao giờ tưởng tượng qua Cảnh Băng Tuyền cả đời này lại có lúc cầu cạnh hắn thế này, hơn nữa trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cảnh Băng Tuyền tràn đầy dục vọng, khiến cho Ngọc Đằng Long nhịn không được đỏ mặt tía tai.
Nhưng mà vừa rồi cái xúc cảm trong tay quả thật là ấm áp, làm cho trong lòng Ngọc Đằng Long run rẩy. Có lẽ lúc trước Cảnh Băng Tuyền sờ bộ vị kia của hắn, chắc cũng có cái cảm giác không thể ngăn chặn giống như hắn bây giờ.
Hắn run rẩy lại đưa tay đụng chạm bộ vị kia của Cảnh Băng Tuyền, cho dù cách một lớp vải, nơi đó vẫn nóng rực cơ hồ làm cho tay hắn muốn bỏng rát, mà Cảnh Băng Tuyền còn phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ đầy *** mĩ. Tay hắn mỗi một lần lên xuống vuốt ve, đều làm cho toàn thân Cảnh Băng Tuyền đầy kích động.
“Đằng Long. . . . . .”
Để mặc hắn vuốt ve, gương mặt tràn ngập *** của Cảnh Băng Tuyền chậm rãi tới gần, sau đó kịch liệt hôn hắn, hắn cũng học được vươn đầu lưỡi, cùng lưỡi Cảnh Băng Tuyền quấn lấy nhau, thân thể thoáng chốc nóng lên.
“A. . . . . . Băng. . . . . . Băng Tuyền. . . . . .”
Ngọc Đằng Long bị Cảnh Băng Tuyền hôn đến quên cả việc tiếp tục đụng chạm bộ vị của Cảnh Băng Tuyền, mà ngón tay lạnh lẽo của Cảnh Băng Tuyền đang cởi bỏ vạt áo hắn, lần mò đi vào khẽ vuốt ve hồng nhũ hắn, một cỗ cảm giác quái dị làm cho hạ thân Ngọc Đằng Long thoáng chốc bạt thẳng.
Khi hắn phát hiện chính mình bị Cảnh Băng Tuyền hôn cùng vuốt ve đến biến thành thất thần, thân mình đã muốn nằm rũ ra ở trên giường từng ngụm từng ngụm hít thở, Cảnh Băng Tuyền cúi đầu hôn lên cổ hắn, tiện đà khẽ liếm đầu nhũ tiêm của hắn.
“Không. . . . . . Không cần, rất quái lạ. . . . . . Băng Tuyền. . . . . .”
Loại cảm giác này. . . . . . vừa thoải mái lại vừa vô cùng kỳ quái.
Cảnh Băng Tuyền hơi thở ồ ồ an ủi hắn: “Sẽ không sao đâu, Đằng Long, sẽ rất thoải mái, tin tưởng ta, tuyệt không kỳ quái.”
Nhũ tiêm mới bị khẽ liếm xong, Cảnh Băng Tuyền lại còn khẽ khàng cắn một cái.
Ngọc Đằng Long thở hốc vì kinh ngạc, một cảm giác vừa đau vừa kích thích làm cho hắn không tự giác nhấc mông lên. Cảnh Băng Tuyền tựa như biết được giờ phút này hắn muốn chính là cái gì, tay phải đã chui vào trong quần hắn, cầm lấy bộ vị đã nóng rực lên của hắn, làm cho hắn rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng rên rỉ.
“Ngô. . . . . . A. . . . . . A…. a. . . . . .”
Y phục hắn không biết từ khi nào đã bị Cảnh Băng Tuyền thoát ra hết, toàn thân trần trụi, tựa như một đứa trẻ mới sinh, mà Cảnh Băng Tuyền cũng đã cởi hết quần áo, đưa hai chân hắn vặn bung ra, sau đó bắt đầu dời mặt xuống.
Biết hắn đang muốn làm cái gì, Ngọc Đằng Long từ thoải mái chuyển sang hoảng hốt, kêu lên sợ hãi: “Ngươi làm cái gì? Buông tay, cầu ngươi buông tay. . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền đem mặt chôn ở giữa hai chân hắn, Ngọc Đằng Long đá chân muốn rời đi, lại bị Cảnh Băng Tuyền như đã đoán biết trước bắt lấy hai chân hắn mở ra.
“Tin tưởng ta, Đằng Long, việc này sẽ làm người rất thoải mái, ta muốn cho ngươi cảm nhận được . . . . .”
Vừa mới nói xong, môi Cảnh Băng Tuyền liền tiếp xúc lấy bộ vị hắn, rõ ràng đây là một màn khó coi đến như vậy, nhưng khi Cảnh Băng Tuyền liếm duyện lại làm cho toàn thân hắn phát run, một dòng khí nóng từ nơi bộ vị bị Cảnh Băng Tuyền liếm hôn dâng lên, hướng về phía trước như chực phun trào.
Hắn bắt được chăn bông, khoái cảm quá mức kịch liệt, làm cho Ngọc Đằng Long anh anh bật khóc. Hắn không nghĩ tới trên đời này lại có chuyện như vậy, cũng không nghĩ tới trên đời này lại có khoái cảm mãnh liệt đến như vậy.
Cảnh Băng Tuyền không chỉ liếm hôn bộ vị đang căng cứng của hắn, còn đem nó tham nhập vào trong miệng, giống như muốn làm cho hắn cảm nhận được kích thích lớn hơn nữa.
Ngọc Đằng Long toàn thân vô lực tùy ý Cảnh Băng Tuyền ở trên người hắn vừa liếm vừa hôn, hoàn toàn không phát hiện Cảnh Băng Tuyền hưng phấn lấy từ trong đống y phục vừa cởi ra một cái hộp nhỏ, rồi quệt lấy một lượng lớn du cao trong đó, ngón tay dời xuống, bắt đầu ở chỗ tư mật của hắn vẽ loạn.
Khi Cảnh Băng Tuyền vói ngón tay vào mật địa hắn, bởi vì nhờ có lượng du cao khá nhiều, cho nên hắn vẫn chưa có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy một chút áp lực giống như là bài tiết, làm cho hắn có điểm không thoải mái.
“Băng Tuyền, ngươi. . . . . . Ngươi đang làm cái gì?”
“Ta muốn cho ngươi càng thoải mái. . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền vừa mới nói xong, Ngọc Đằng Long chỉ cảm thấy mông khẩu một trận run rẩy, tay Cảnh Băng Tuyền đã muốn xâm nhập vào bên trong hắn một chút, ngón tay không ngừng trừu sáp, làm cho hắn đầu váng mắt hoa nói không ra lời.
“Chính là nơi này, Đằng Long, rất thoải mái đúng hay không?”
“Ngô. . . . . . Không. . . . . . Không cần, Băng Tuyền, cảm giác. . . . . . Cảm giác quái lạ. . . . . .”
“Sẽ không kỳ quái, là rất thoải mái đúng hay không?”
“Không. . . . . . Đừng có ngừng. . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền muốn đùa dai nên hơi dừng lại một chút, toàn thân Ngọc Đằng Long lập tức run rẩy vặn vẹo không ngừng.
Cái khoái cảm kỳ lạ vừa rồi, đã muốn làm cho Ngọc Đằng Long mụ mị đi, hắn nắm chặt cánh tay Cảnh Băng Tuyền, móng tay cơ hồ bấu sâu vào da thịt Cảnh Băng Tuyền, hoàn toàn không biết chính mình vừa rồi khẩn cầu cái gì.
Cảnh Băng Tuyền thấy hắn vẻ mặt trầm mê, trên mặt còn có vài giọt lệ không biết là do thống khổ hay là do khoái hoạt mà rơi ra. Cảnh Băng Tuyền rốt cuộc không thể nhẫn nại nâng lên hai chân Ngọc Đằng Long, vẻ mặt đầy âu yếm, thong thả sáp nhập.
Ta đã vì ngày hôm nay mà chuẩn bị từ rất lâu rồi, hộp du cao này là một phương tiện trợ giúp cho “việc lớn”, là mua được từ tay Hành gia nổi danh.
Ta tuyệt đối muốn cho Ngọc Đằng Long muốn ngừng mà không được, ta phải để cho lần đầu tiên của Ngọc Đằng Long hưởng thụ cảm giác vui sướng đến vô thượng. Ta muốn hai người phải hợp nhất cả về thể xác lẫn tinh thần, để thời khắc này phải hoàn mỹ đến cực điểm.
Ngọc Đằng Long phát run, có lẽ là vừa rồi Cảnh Băng Tuyền mơn trớn lâu lắm, cho nên hắn cũng không có cảm giác quá mức đau đớn, ngược lại khi Cảnh Băng Tuyền tiến vào, cái loại cảm giác cực nóng này làm cho mật địa hắn vừa khoan khoái vừa nhiệt, hắn thầm nghĩ tại sao Cảnh Băng Tuyền không ma sát nhanh một chút.
“Ngô a. . . . . . Oa a. . . . . . A a. . . . . . Mau. . . . . . Mau một chút. . . . . .”
Ngọc Đằng Long rốt cuộc không thể nhẫn nại rên rỉ ra tiếng, Cảnh Băng Tuyền nếu ở trong thân thể hắn chịu ma sát nhanh lên, thì hắn đâu phải khóc lóc mà khẩn cầu mau một chút.
Động tác của Cảnh Băng Tuyền bắt đầu tăng lên từng chút một, dần dần, từng đợt khoái cảm liền làm cho Ngọc Đằng Long cơ hồ không thể thừa nhận khóc ra tiếng. Cảnh Băng Tuyền bắt lấy hai chân Ngọc Đằng Long, dùng sức nâng lên, đặt tại trên vai chính mình.
Rõ ràng là một tư thế vô cùng mất tự nhiên, hơn nữa toàn thân cao thấp của hắn, nhất là nơi tư mật nhất kia, bởi vì từ góc độ này mà bị Cảnh Băng Tuyền nhìn thấu cả, làm cho Ngọc Đằng Long cảm thấy càng thẹn thùng, khoái cảm cũng từng trận nảy lên.
“Thấy được không? Đằng Long, thân thể của ngươi đang nhận lấy ta, thấy được không?”
Lời nói của Cảnh Băng Tuyền mang theo hưng phấn cùng vui sướng không cách nào hình dung được, còn có một loại dục vọng cường ngạnh độc chiếm mạnh mẽ hơn. Giờ khắc này, phút giây này, tất cả những gì đang diễn ra vào thời điểm này, hắn đã mộng tưởng từ rất lâu, rất lâu rồi.
Ngọc Đằng Long không dám nhìn, lời nói của Cảnh Băng Tuyền làm cho hắn thật sự không muốn chính mình nhìn thấy. Nam tính kiên cường của Cảnh Băng Tuyền đã nằm trọn trong cơ thể hắn, giống như muốn khám phá hết thảy bên trong. Rõ ràng mỗi lần Cảnh Băng Tuyền di động đều mang đến đau đớn rất đỗi thống khổ, nhưng cũng đồng thời giúp trừ bỏ đi cái cảm giác khô nóng, khát khao đến tột cùng bên trong thân thể.
Về phương diện khác, bàn tay to của Cảnh Băng Tuyền đang cầm lấy phân thân hắn, không ngừng xoa nắn, giống như đang nâng niu một vật quý.
“Ngô. . . . . . A a. . . . . . A. . . . . .”
Cái mông hắn nâng lên, cảm giác đau đớn khổ sở rất nhanh liền biến thành khoái cảm khó nói bằng lời, trải rộng ra khắp tứ chi và chảy dài trong từng mạch máu.
Cảnh Băng Tuyền gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng sau nhiều lần trừu sáp, tiến thẳng đến nơi sâu nhất bên trong Ngọc Đằng Long, làm cho toàn thân hắn khoái hoạt đến run rẩy, rốt cuộc không thể chịu đựng được xuất ra dục vọng, phóng lên thân thể trần trụi của hai người.