Độc Nhất Nam Nhân Tâm

Chương 2: Chương 2




Hoàng Hà phù sa bồi đắp đại địa, nuôi dưỡng con người, nhưng một lần rồi lại một lần dâng sóng tàn nhẫn hủy diệt gia viên, cướp đi vô số sinh mệnh, bão lũ vỡ đê lịch sử không ngừng tái diễn. Thảm trạng dân chúng bỏ nhà chạy nạn cứ lặp đi lặp lại, bình ổn quay về lại phải làm lại từ đầu. Không có vấn đề, chỉ hận một nỗi thân nhân qua đời vĩnh viễn cũng không thể trở về sum họp.

Hạ tuần tháng Bảy, mưa to đầm đề suốt nhiều ngày. Nửa tháng sau, Hoàng Hà mãnh liệt lại lần nữa nổi sóng to, rít gào dữ dội, cư nhiên bao phủ một tòa thôn trang, nhấn chìm tất cả phòng ốc, cướp đi tính mạng vô số trâu bò cừu dê. Trên sườn núi, người dân không kịp bỏ chạy bị vây hãm giữa dòng bão lũ, vừa lạnh vừa đói, tuyệt vọng kêu gào trời cao.

Đúng lúc này, tựa như trời hạn gặp mưa rào, có chiếc thuyền nhỏ chở đầy lương thật, nước uống cùng quần áo phân phát cho mọi người. Ai cũng vui mừng đến bật khóc.

“Đừng tranh giành, từ từ, từ từ, mọi người ai cũng có phần!”

Trong lúc bờ bên kia bận rộn phân phát nước sạch, lương thực, bên này Nam Dương thành cũng nhộn nhịp không kém. Nạn dân quần áo lam lũ hỗn tạp tụ họp trước cửa thành đón nhận cứu trợ. Mông Mông cùng Đỗ Tinh bận rộn múc cháo đổ đầy các loại bình lọ, nồi nứt, bát nứt, chén nứt, thậm chí có cả một mảnh ngói vỡ. Tuyết Tuyết, Xán Xán cũng không ngừng đem bánh bao đặt vào lòng bàn tay của mọi người.

“Hi vọng mọi người bên kia thành đều bình an.”

“Yên tâm đi, Mông Mông!” Đỗ Tinh xua đuổi vài tay đại hán đang chen nhau lên trước, rót cháo vào chén của một lão bà đứng phía sau.“Chương đại ca nói có phần đúng. Tiền phát chẩn giao cho quan phủ tám chín phần không đến được tay nạn dân, chỉ làm đầy túi tiền quan lớn. Chi bằng chúng ta tự mình xử lý, đảm bảo không ai không nhận được cứu trợ.”

“Không, ý muội là......” Mông Mông động tác không ngừng cứ múc cháo cho hết người này lại đến người khác. “Ba mươi vạn lượng bạc trắng có đủ không?”

“Điều này......” Đỗ Tinh thoáng chút suy nghĩ. “Có lẽ cũng không đủ, nhìn xem, nạn dân đang đứng trước mặt chúng ta, ước tính số lượng cũng cỡ ba mươi vạn người. Tỷ chỉ lo như muối bỏ biển, không đủ để nhét kẽ răng. Hôm nay ăn lửng dạ, ngày mai sẽ sớm ôm bụng than đói!”

“Vậy sáu mươi vạn lượng được không?” Mông Mông không cần nghĩ ngợi nói ra con số, nhẹ nhàng như thảy ra một nhúm rau, bát đậu.

“Sáu mươi vạn lượng?!” Đỗ Tinh sợ hãi không thôi. “Muội muốn đem cả gia tài cho người ta hả?”

“Không sao, chỉ cần đại ca có thể khỏi hẳn, muội cái gì cũng không màng!” Mông Mông khẩu khí không quan tâm.

“Nhưng là......” Đỗ Tinh chần chờ một chút. “Phát cháo, phát bánh bao đã nửa tháng, bệnh tình của Gia Cát đại ca có chuyển biến tốt không?”

Mông Mông không đáp, một lúc lâu sau, nàng mới không tình nguyện nói ra hai chữ.

“Không có.”

“Vậy muội có còn tin tưởng chẩn tai bố thí có thể chữa bệnh cho đại ca không?”

“......”

“Mông Mông?”

“Bằng không, tỷ bảo muội phải làm sao?” Mông Mông đột nhiên nóng giận, bởi vì chính mình bất lực, cũng là tức ông trời không có mắt. “Muội không còn cách nào khác!” Nói đến đó, mắt nàng hoe đỏ. “Các đại phu đều bảo bất lực, còn bảo đại ca chuẩn bị trước hậu sự. Việc này không dựa vào ông trời, tỷ nói muội còn biết trông vào ai?”

Đỗ Tinh cắn môi nhìn nàng.

“Mông Mông, muội còn nhớ không. Vị đại phu kia, đại ca của tỷ có tra được một chút tin tức.”

“Thế nào, Đỗ đại ca biết hắn đang ở đâu sao?” Mông Mông hét lớn, vui mừng kinh hỉ.

“Không phải, không phải, hắn luôn chủ động cảnh cáo người nhà bệnh nhân không được mang tin tức của hắn truyền ra ngoài, bởi vậy muốn tìm tung tích hắn cơ hồ là không có khả năng, nhưng mà...” Đỗ Tinh vội nói. “Đại ca tra được bệnh nhân của hắn đều là những người có gia cảnh giàu có, cho nên...”

Không đợi nàng nói xong, Mông Mông bất chợt bừng tỉnh cầm muôi quăng đi, cũng may Đỗ Tinh đã đề phòng cúi thấp người mới thoát được công kích của nàng.

“Muội biết rồi, hắn muốn là vàng bạc, điều này không thành vấn đề. Tinh tỷ, phiền người nói với Đỗ đại ca, bảo hắn loan tin ra ngoài, ai có thể chữa khỏi bệnh của đại ca muội, Gia Cát gia đều nghe theo lời hắn, cho dù là muốn toàn bộ tài sản trong nhà, bao gồm cửa hàng sở hữu, Gia Cát gia cũng tuyệt đối không ngần ngại!”

Đỗ Tinh than thầm trong bụng. “Được, tỷ sẽ nói lại với đại ca.” Mạng người thật sự quan trọng so với tài phú a.

Bất quá, mọi chuyện “đơn giản” như vậy sao, vị kia đại phu có chịu ra tay cứu người không thì phải chờ.

Hai ngày sau.

Đêm khuya, trong phòng của Gia Cát Văn Nghĩa, ánh sáng leo lắt từ ngọn nến sắp tàn càng làm tăng thêm không khí tịch mịch vốn có. Bên cạnh giường bệnh, Ngân Hoa nhịn không được có một chút gục gặc mơ mơ màng màng. Từ ngày hôn phu bắt đầu lâm trọng bệnh, nàng chưa từng rời khỏi phòng một bước.

Đột nhiên, có làn gió nhẹ lướt qua, nháy mắt trong phòng xuất hiện thêm một người.

Thân ảnh cao gầy đứng cạnh bên giường, mục quang thâm trầm tụ lại trên người Ngân Hoa, sau đó chuyển hướng về nam nhân nằm trên giường. Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay Gia Cát Văn Nghĩa xem mạch, lại vén áo hắn từ trái qua phải cẩn thận xem xét, sau đó lật lại vạt áo, từ từ bước lùi về phía sau, đảo mắt nhìn Ngân Hoa, thân ảnh chợt tiêu thất trong tích tắc giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Ngân Hoa bỗng nhiên bừng tỉnh, đưa mắt nhìn tứ phía, sau đó hạ thấp đầu mi, nhún vai một cái, nhanh chóng thay đổi tư thế, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua càng tôn thêm bóng đêm u tịch.

~.~

Lại mười ngày nữa nhanh chóng trôi qua, tại Vinh Trạch, Trịnh Châu cùng các châu huyện khác, nước mới chỉ bắt đầu rút, dân chạy nạn không còn nhà để về, Mông Mông tiếp tục công việc phát cháo cho mọi người. Bạc lượng tựa như nước từ nồi vỡ chảy ra ngoài từng chút một, nhưng Mông Mông không quan tâm, chỉ một lòng cầu khẩn ông trời trên cao nhìn thấy cố gắng của nàng, nghe được tâm sự của nàng, bố thí cho nàng một chút lòng thương hại.

Ngự y triều đình không có cách, trừ bỏ trông cậy vào ông trời, còn có thể ngóng chờ ai?

“Thật kỳ lạ, mỗi ngày so với một ngày trước đều nhiều hơn hai thùng cháo, vì sao cũng đều không đủ?” Mông Mông nghi hoặc lầm bầm trong miệng.

Hoàng hôn dần buông, hôm nay phát chẩn lại xong trước thời gian, không phải đã đến giờ, mà là không còn cháo cũng không còn bánh bao.

“Có lẽ nghe nói chúng ta ở nơi này dựng bàn cứu trợ, cho nên nạn dân toàn bộ đều chạy đến đây.” Xem phía dưới dày đặc người là có thể đoán được.

“Là thế sao, mai ta sai người đưa thêm mấy thùng tới đây mới được.” Bằng không, nhất định sẽ có người không có cháo ăn.

“Còn có bánh bao.” Tuyết Tuyết nhanh nhảu xen vào.

“Đúng, đúng, bánh bao so với cháo còn nhanh hết hơn!” Xán Xán liên thanh phụ họa.

“Ta thấy chúng ta bận rộn cả ngày, ngay cả thời gian ngừng lại thở cũng không có!” Đỗ Tinh bất đắc dĩ lẩm bẩm, bắt gặp Mông Mông đang lấy hai cái bánh bao. “Muội làm gì thế? Đói bụng thì về nhà ăn, không cần ở giữa cửa hàng đứng ăn như vậy.”

“Không phải muội!” Mông Mông nhỏ giọng, “Là phát cho người kia!” Nàng đánh cằm về phía đạo quán bên cạnh. “Hôm nay sáng sớm đến, muội đã chú ý tới hắn, nhưng hắn tựu trung vẫn không lại đây lãnh cháo, nhận bánh bao, muội nghĩ là hắn không thể đi được. Nhìn bộ dạng của hắn gầy như vậy, nhất định là rất đói bụng, cho nên muội muốn đưa hai cái bánh cho hắn ta!”

Người kia?

Là người nào?

Ban đầu, Đỗ Tinh căn bản không biết Mông Mông đang nói ai, đưa mắt nhìn thì thấy trước đạo quán toàn người là người, hướng Mông Mông chỉ cũng có hơn mười đầu người, ai biết được nàng đang nói ai?

Nhưng mà sau khi nhìn kỹ lại lần nữa, Đỗ Tinh lập tức chú ý đến thân ảnh ban đầu đưa lưng về hướng các nàng, bây giờ xoay người chuyển thành đối mặt nhau. Đó là một vị thư sinh trẻ tuồi, hào hoa phong nhã, một thân trường sam chắp nối nhiều mảng màu, khiến người xem hoa mắt hỗn loạn, ngay cả một đôi hài cũng vá là vá, vá trên vá dưới, vá ngược vá xuôi, nhưng do vụng về lại để lộ cả một lỗ hổng lớn.

Trông bộ dạng bần cùng thế kia, không cần hoài nghi, chín phần là tú tài nghèo không đậu khoa cử, không mặt mũi hồi hương đối mặt thân nhân, đành phải lưu lạc khắp nơi không mục đích, ăn uống qua loa. Khó trách lại gầy trơ xương đến thế, như một cành trúc phất phơ, đôi gò má hõm xuống, xương gò má lại cao cao phát triển, thịt trên dưới toàn thân cộng lại chắc chắn không vượt quá mười hai cân, gầy thêm một chút nữa là có thể biến thành khung diều bay lên thẳng trời cao.

Cũng may là hắn bần cùng thì bần cùng, nhưng thật sạch sẽ, bằng không nhất định sẽ bị mọi người xem là khất cái.

“Người nhiều như vậy, muội sao lại đặc biệt chú ý đến hắn?” Lời này hiển nhiên là biết rõ còn cố hỏi, bởi vì hắn vừa xoay thân lại, nàng liền lập tức chú ý tới hắn, hơn nữa không biết tại sao, tầm mắt nàng day dưa trên người hắn không thể dứt.

Đúng rồi, người đông như tổ kiến, nàng thế nào lại để ý đến hắn ta?

Mông Mông bối rối huy động đại não cả nửa ngày trời. “Muội cũng không biết!” Sau đó chăm chú nhìn thư sinh trẻ tuổi trên dưới cẩn thận xem xét, cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân. “Có lẽ… Có lẽ là do hắn có vẻ ngoài không tồi, khuôn mặt cũng không có biểu tình, giống như đang đeo mặt nạ, thật đáng tiếc...”

“Không có biểu tình?” Đỗ Tinh lẩm bẩm nói. “Không, hắn có một loại biểu tình.”

“Gì cơ?”

“'Tất cả các ngươi tốt nhất cách xa ta một chút!’ chắc chắn không sai.”

Hai tiếng phốc xích, Tuyết Tuyết và Xán Xán cùng nhau che miệng, nhịn không được cúi đầu cười trộm.

“Cho nên mới nói, hắn hẳn là không phải không thể đi, mà là không nguyện ý qua đây!”

“Vì sao lại thế?” Mông Mông càng nghi hoặc. “Hắn không đói bụng à?”

“Sao lại không đói bụng. Nhưng mà...” Đỗ Tinh trào phúng hừ hai tiếng. “Người đọc sách cái gì cũng không có, nhưng lòng tự trọng thì luôn luôn thừa. Thử hỏi chữ nghĩa có biến được thành cơm ăn không? Cái dạng sĩ tử nghèo như hắn, vì tỏ rõ thanh cao, thà rằng chết đói cũng không chịu ngửa tay xin ăn đâu!”

“Chết đói?!” Mông Mông thất thanh kinh hô, chạy qua chạy lại. “Như vậy sao được!” Hắn nhìn qua đích xác giống như sắp chết đói đến nơi!

Nàng cứu tế chẩn cháo vì cứu mạng người, thế nào lại có thể trơ mắt nhìn người ta đói chết!

Mông Mông bước đến trước mặt thư sinh trẻ tuổi, người này vừa mới khoanh chân định dựa vào góc tường nghỉ ngơi -- hắn và dân tị nạn đều như nhau, nàng bất chấp kiên quyết đem bánh bao nhét vào người hắn.

“Mặc kệ như thế nào, sống mới có hy vọng, trước lấp đầy bụng rồi hãy nói đến thanh cao cũng chưa muộn!”

Để tránh hắn cùng lời Đỗ Tinh nói giống nhau, vì lòng tự trọng mà đem bánh bao trả lại, nàng vừa nói dứt câu liền quay đầu bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên xe ngựa, phân phó hạ nhân khởi hành về nhà, chỉ chốc lát sau, chiếc xe ở cuối đường đã khuất bóng.

Đáng tiếc, tuy rằng nàng chạy trốn rất nhanh, vị thư sinh trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ cúi đầu nhìn một chút hai cái bánh bao mềm nhũn, sau đó đưa cho hai người bên cạnh. Rồi bản thân lại lần trong bao quần áo lấy ra một bọc giấy, cầm lấy một chiếc bánh bao giống như hòn đá khô cằn, dùng sức bẻ thành hai nửa, một nửacất đi, nửa khác lại chậm rãi đưa vào miệng cắn ăn.

Thời khắc màn đêm kéo đến, hắn cũng đã ăn xong bánh bao, bèn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Nếu người nhà mà biết hắn keo kiệt đến mức ngay cả bỏ tiền thuê phòng trọ nhỏ để nghỉ ngơi cũng luyến tiếc, tình nguyện cùng dân chạy nạn ở cùng một chỗ làm mồi cho muỗi, không biết sẽ có phản ứng thế nào?

Một cước đem hắn tống vào chuồng heo chăng?

~.~

Như thường lệ, tờ mờ sáng hôm sau, ba tỷ muội Mông Mông và Đỗ Tinh cùng lúi húi lo liệu mọi việc trước giờ phát cháo, nhưng là hết thảy vừa mới chuẩn bị tốt, muôi (1) còn chưa đến tay, Mông Mông liền chú ý tới gã thư sinh trẻ tuổi chưa bị đói chết kia đang cầm trên tay hành lý bộ dạng giống như muốn rời khỏi, vội vàng cầm mấy cái bánh bao chạy nhanh đến.

“Chờ đã, ngươi phải đi sao?” Mông Mông nhanh chóng đem bánh bao đưa cho hắn. “Đây, cầm theo đi đường!”

Ai ngờ gã kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiện tay đem bánh bao trả lại, khiến Mông Mông kinh ngạc không thôi.

“Ngươi...... không cần sao? Nhưng mà...... ngươi không phải rất đói bụng sao?”

Gã kia căn bản không để ý tới nàng, chậm rãi đeo lên vai hành lý cùng gánh sách, Mông Mông khó hiểu liên tục chớp mắt.

Nhìn tới nhìn lui bộ dạng của hắn như sắp chết đói đến nơi, vậy thì tại sao......

A, đúng rồi, nàng như thế nào lại quên, Đỗ Tinh hôm qua chẳng phải đã nói qua, nam nhân luôn lấy tự trọng làm đầu, nói chuyện lễ nghĩa, nói đến đói chết cũng không chịu nhận bố thí của người khác.

Đây chắc hẳn là hậu quả của việc đọc sách quá nhiều.

Nàng không cho là đúng, lắc đầu, cương quyết đưa bánh bao cho hắn. “Như thế không được, tự trọng tuy rằng cần thiết, nhưng ăn no bụng thì vẫn quan trọng hơn!” Lời còn chưa dứt, cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng há hốc mồm.

Hắn thản nhiên đem bánh bao thảy cho hai người bên cạnh.

“Này, ngươi thế nào lại như vậy,” Mông Mông nổi giận rồi. “Nói hoài nói mãi cũng không thông!” Đỗ Tinh nói quả không sai, người đọc sách toàn bọn thiển cận! “Mặc kệ, ta tuyệt đối không cho phép ngươi bạc đãi chính bản thân mình!” Nàng vừa nói vừa nắm chặt cánh tay hắn, tính lấy vài cái bánh nữa nhét vào người y.

Ai ngờ, nàng nửa bước cũng không đi được, mới động một chút liền nghĩ đến chính mình đang lôi kéo một tảng đá, còn hắn vẫn cứ đứng bất động như thế. Nàng kinh ngạc quay lại nhìn, thư sinh vẫn là thư sinh, cũng không có biến thành tượng đá, bằng chứng rõ ràng nhất chính là: Hắn mở miệng.

Tảng đá tuyệt đối không biết nói chuyện!

“Ngươi muốn sao đây?”

Hắn vừa dứt lời, Mông Mông nhịn không được chớp mắt liên tục, bởi vì giọng nói của hắn tuy rằng cứng nhắc lại lạnh lùng giống hệt tảng đá, lại ẩn ẩn trong đó một cỗ khí chất mềm mại, tựa như...... tựa như...... A, đúng rồi, giống cái gối độn lông vũ đầu giường của mẫu thân, mịn mịn, nhẹ nhẹ, mềm mềm......

Khoan, đợi một chút, gối kê đầu giường?

So sánh này...... có vẻ không hay lắm nhỉ?

“À, là ta muốn đưa ngươi bánh bao!”

“Không cần.”

“Ta biết, ngươi chỉ muốn nói chuyện nghĩa khí thôi, nhưng đầu tiên cứ ăn no bụng đã rồi hãy bàn đến chuyện lễ nghĩa không được sao?”

“...... Buông ra.”

“Không, ngươi cầm bánh bao rồi ta mới buông!”

Thư sinh trẻ tuổi mặt không chút biểu tình giương mắt nhìn nàng, trong ánh mắt không hề có cảm xúc.

“Buông -- ra --!” Từng tiếng một vang lên áng chừng hắn rất giận dữ.

Nhưng mà Mông Mông cố tình không để lọt tai. “Không buông!” Cứu càng nhiều mạng người, đại ca càng có hi vọng. “Ngươi cầm bánh đi!”

Trong mắt gã đột nhiên hiện lên một tia hung ác. Giờ phút này nếu có huynh đệ tỷ muội, túm lại là người nhà hắn, ở đây, nhất định sẽ hết lời khuyên răn Mông Mông hãy lập tức chạy trốn tới chân trời góc biển, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về, bằng không nàng không chỉ hại chết chính mình, còn có thể gây ra thảm sát cho toàn bộ bách tính thành Nam Dương.

Độc nhất nam nhân tâm, tên gia hỏa này giết người chỉ trong thời gian một cái chớp mắt.

May mắn, tuy rằng không có huynh đệ tỷ muội của hắn ở đây, nhưng......

“Đại tiểu thư, đại tiểu thư, lại có đại phu đến!” Người hầu nhà Gia Cát chạy đến báo không ngừng thở hồng hộc.

“Gì? Nhanh vậy à?” Mông Mông kinh ngạc lẩm bẩm nói, lập tức buông tay thư sinh xoay người chạy về phủ -- coi như tránh được một kiếp. “Được, ta lập tức trở về!”

Từ sau khi đại ca của Đỗ Tinh loan tin thông báo đến nay, có không ít đại phu tiến vào cổng mong chữa trị cho Gia Cát Văn Nghĩa, nhưng rõ ràng đều là những kẻ ham tiền muốn thử vận khí, mong chiếm được tài sản Gia Cát gia. Nhưng ngay cả như vậy, vừa nghe có đại phu đến, Mông Mông luôn bỏ lại hết thảy mọi việc sau lưng vội vã trở về.

Cho dù là thử vận khí thì sao, chỉ cần có người chữa hết bệnh cho đại ca là được.

Nhưng mà, nàng cũng không có quên thư sinh, chỉ là lúc này không có tâm tình cùng hắn “nói chuyện”. “Tuyết Tuyết, đem bánh bao cho hắn!”

“Vâng!”

Chỉ có điều sau khi nàng rời khỏi, khi Tuyết Tuyết đang chuẩn bị lấy hai chiếc bánh đưa cho tên thư sinh ương bướng kia, nhưng mà nhìn lại đã không thấy bóng hắn đâu cả.

Sẽ không phải là đến nơi nào làm quỷ chết đói chứ?

~.~

Sau khi nam nhân nhà Gia Cát từng người một ngã bệnh, đã mời đại phu không dưới hơn chục người, nam nữ già trẻ, cao thấp mập ốm, đẹp xấu lạnh nóng, ngạo mạn khiêm tốn, muôn hình muôn vẻ, thiên kì bách quái, Mông Mông gần như dám nói các thể loại đại phu nàng đều gặp qua, chưa bao giờ nghĩ sẽ có người khiến nàng kinh ngạc.

Nhưng mà lúc này vị “đại phu” đang đứng trước cửa thật làm cho nàng ngạc nhiên nửa ngày trời không thốt nổi nên lời, lấy tay dụi mắt nhiều lần mới xác định chính mình không có nhìn lầm.

“Ngươi...... Ngươi...... Ngươi không phải...... không phải là......”

“Bệnh Chốc Đầu (2) bán giày ở thành Đông.”

Mắt thấy tiểu thư bộ dạng kinh ngạc không nói thành lời, người hầu đứng bên cạnh hảo tâm tiếp lời nàng, chứng thật ánh mắt của nàng cũng không vì mệt mỏi gần đây mà sinh ra hiện tượng hoa mắt chóng mặt nhìn nhầm người.

“Thật...... Thật sự là Bệnh Chốc Đầu bán giày ở thành Đông?” Mông Mông càng choáng váng hơn.

“Dạ phải, tiểu thư.”

Nghe đồn cha mẹ của Bệnh Chốc Đầu vốn là quan lại, bởi vì gia gia của hắn mắc tội tham ô bị hạ ngục, gia sản toàn bộ sung công, phụ thân hắn ngày ngày dạy học mà sống. Vài năm sau, cha cũng qua đời, mẹ hắn không biết chữ, đành phải bán giày kiếm bữa ăn, ở thành Đông bày hàng buôn bán đã mười mấy năm, từ đời mẹ truyền sang đời con, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.

Bình thường trừ việc đi mua giày, cũng không có nhiều người chú ý đến họ, không phải vì coi khinh nghèo đói, mà bởi vì bộ dạng bọn họ thật rất hèn mọn, xấu xa, khiến người cảm thấy chán ghét.

“Ngươi...... Ngươi biết y thuật?” Mông Mông ngập ngừng hỏi, không có chút tin tưởng nào đối với người này.

“Tôi không biết y thuật,” Bệnh Chốc Đầu thẳng thắn cho biết. “Nhưng tôi biết cách chữa khỏi bệnh cho đại công tử, chỉ là......”

Chỉ cần có thể khiến đại ca khỏe mạnh trở lại, thì quản làm gì hắn biết hay không biết y thuật!

“Chỉ là cái gì?” Mông Mông vội hỏi.

“Chỉ là......” Bệnh Chốc Đầu ánh mắt dừng lại nơi người Đỗ Tinh. “Chi phí không phải rẻ......”

Mông Mông ngẩn người không hiểu ý, Đỗ Tinh lấy khuỷu tay khều nàng.

“Đã quên sao? Muội bảo đại ca ta truyền ra ngoài......”

Mông Mông đột nhiên bừng tỉnh. “Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi chữa khỏi bệnh cho đại ca ta, tài sản Gia Cát gia toàn bộ thuộc về ngươi!”

“Còn có cửa hàng!” Đôi mắt xuất ra kim quang vạn trượng, Bệnh Chốc Đầu không quên nhắc nàng vấn đề trọng yếu, không chút nào che giấu bản tính tham lam.

“Không vấn đề, ta......”

“Này, ngươi cũng quá tham lam đấy!” Chương Úc Tú rốt cuộc nhịn không được, ngay cả thịt cùng nước lèo đều bị húp sạch, bọn họ ở đây đã hơn một năm, tất cả công sức bỏ ra không phải đều là lãng phí sao!

“Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của Gia Cát đại ca, hắn chính là có tư cách để tham lam, chỉ có điều ngươi dựa vào đâu ở nơi này nói nhiều?”

Đỗ Tinh rất không khách khí buông lời phản kích, mặt của Chương Úc Tú từ hồng sắc chuyển sang trắng bệch.

“Ta không tin hắn có khả năng chữa khỏi bệnh của đại công tử, tám phần chỉ là trò phỉnh gạt lừa tiền!”

“Ngươi không muốn Gia Cát đại ca khỏi bệnh à!” Đỗ Tinh nói giọng trào phúng.

Chương Úc Tú ngập ngừng một chút, “Ngươi...... nói bậy!” Nàng lắp bắp phủ nhận. “Không phải tất cả đều là hắn nói sao, rõ ràng không biết y thuật, còn nói có thể chữa lành bệnh cho đại công tử, thật quá vô lý! Ta nói hắn nhất định là muốn nhìn xem đại công tử tình trạng như thế nào, rồi quyết định dùng phương pháp gì để lừa phỉnh tài sản của Gia Cát gia!”

“Ăn cướp còn la làng, ta xem muốn tiếp thu tài sản của Gia Cát gia chính là các ngươi thì có!” Đỗ Tinh tiếp tục công kích.

Chương Úc Tú hai gò má đỏ hồng, từ xấu hổ chuyển thành giận dữ. “Ngươi nói vậy là sao, chúng ta có lòng tốt ở lại giúp đỡ, ngươi lại đơm lời vu khống chúng ta mơ ước gia sản nhà Gia Cát!”

Đỗ Tinh hừ một tiếng. “Có vu khống hay không, ngươi trong lòng hiểu hơn ai hết.”

Là tin tưởng, cho nên càng muốn biện bạch đến tận cùng, càng không phải lòi ra bản tính xấu xa mọi người đều biết!

“Ngươi......”

“Được rồi, được rồi, hai người cãi nhau đủ chưa?” Lâm Chấn Bình đứng ra hoà giải, hơn nữa lại chọn đúng thời điểm, nghiễm nhiên hắn mới chính là người tốt công chính liêm minh nhất ở đây. “Trước mắt đang là thời điểm khẩn trương, nếu bệnh của đại công tử thật sự có thể chữa khỏi, tất cả không phải nên cao hứng sao? Trừ phi hai người không hi vọng đại công tử mau hết bệnh!”

Sự thật là, hơn một năm nay, tất cả đại phu đến nhà đều lắc đầu bó tay, hắn cũng không tin thật sự có người có thể chữa khỏi bệnh của Gia Cát Văn Nghĩa, nhất là tên đầu mọc ghẻ trước mặt này, hắn lại càng không tin này gã tiểu tử xấu xa này thật sự có bản lĩnh.

Tóm lại, chỉ cần hắn kiên nhẫn thêm một chút, tài sản của Gia Cát gia hết thảy sẽ thuộc về hắn.

Lâm Chấn Bình vừa dứt lời, Chương Úc Tú cùng Đỗ Tinh đều không mở miệng, chỉ là mắt trừng mắt, mặt đối mặt, mong muốn đem lửa trong lòng thiêu chết đối phương đi.

Một lát sau, Mông Mông đưa Bệnh Chốc Đầu đi vào phòng của Gia Cát Văn Nghĩa, tuy rằng những người khác đối với hắn không chút gì tin tưởng, nhưng mỗi lần rồi lại mỗi lần nàng đều ôm ấp hi vọng tràn đầy.

“Giấm, ta cần một chén giấm.” Bệnh Chốc Đầu quay người hạ mệnh lệnh, bộ dáng trông rất tự tin.

“Giấm?”

“Dùng để trộn thuốc.”

“À, lập tức có ngay!”

Một chén giấm được mang đến, Bệnh Chốc Đầu từ trong tay áo lấy ra một bọc thuốc, sau đó đem bột thuốc trong gói giấy hòa vào chén giấm, lại mang chén đó đến tận giường, kê sát miệng của Gia Cát Văn Nghĩa.

Chỉ một khắc sau, mọi người đồng loạt cùng mở miệng la lớn lên, kinh ngạc, lắp bắp, không nói được câu hoàn chỉnh.

“Đó...... Đó...... Đó là cái gì thế?”

Bệnh Chốc Đầu không trả lời, không phải hắn khinh thường không đáp, mà là hắn căn bản nói không nên lời, so với mọi người hắn càng sợ hơn, cứ bất động ngồi đó muốn dịch chuyển cũng không thể dịch chuyển.

Từ miệng của Gia Cát Văn Nghĩatừ từ chui ra một con quái trùng mập mập, kinh tởm, xấu xí, dính dấp, ẩm ướt và đầy màu sắc. Chỉ thấy nó xoay trở thân mình bò khỏi miệng của Gia Cát Văn Nghĩa, lại xoay xoay tiến về bát giấm, tiếp tục xoay xoay chui vào trong bát, sau đó...... bất động.

Một lát sau, quái trùng cùng giấm trong bát co lại thành một ngụm.

Gần cả nửa ngày trời, Bệnh Chốc Đầu mới khó nhọc nuốt vài ngụm nước bọt trong miệng, run run hai tay, nơm nớp lo sợ cầm chén đổ tất cả vào trong một cái hộp nhỏ màu đen, lại cẩn thận đóng hộp kỹ lưỡng, lấy vải che lại, sau đó khẽ khàng thở phào một tiếng.

Tuy rằng hắn không biết lưu lại mấy thứ này có ích lợi gì, nhưng “y” nói nhất định phải đưa hộp giao cho “y”, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

“Được rồi, đại công tử rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

Nghe vậy, ba tỷ muội Mông Mông cùng Ngân Hoa lập tức tranh nhau túa đến bên cạnh giường. Vừa mới xúm lại, Gia Cát Văn Nghĩa đã mở mắt ngồi dậy, tuy rằng thần sắc vẫn không tốt, nhưng dù sao cũng coi là tỉnh.

“Ta...... chưa chết à?”

“Không chết! Đại ca huynh không chết!” Ba tỷ muội Mông Mông mừng như điên nhào vào lòng hắn, hai tỷ muội song sinh được dịp càng khóc lớn. “Huynh khỏe rồi, thật sự tốt quá!”

Ngân Hoa vui mừng rơi lệ, Đỗ Tinh nhảy nhót quay cuồng, bọn người hầu vui mừng kéo nhau đi ngó, còn có người chạy đi mua pháo đến chúc mừng. Gia Cát phủ vắng lặng lâu ngày bỗng nhiên trở nên náo nhiệt chưa từng thấy, từ chủ tử đến hạ nhân, tất cả mọi người đều vui sướng tận đáy lòng.

Ngoại trừ Chương Úc Tú và Lâm Chấn Bình.

Gia Cát Văn Nghĩa tốt, bọn họ lại không thể tốt, hai khuôn mặt rất giống Thất gia cùng Bát gia trong miếu thờ Diêm Vương (3), u ám, khiếp sợ, cũng là không thể tin được, còn có tám phần lúng túng không biết làm sao.

Không phải chứ, thịt béo đến tay cứ như vậy bay mất?

~.~

Người làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, cho nên mặc kệ Gia Cát Văn Nghĩa có biết hay không sự tình trước đó, nhưng là Mông Mông một lời đã hứa, Gia Cát Văn Nghĩa liền không mảy may do dự đem tài sản Gia Cát gia trao cho người ta.

Mẹ con Bệnh Chốc Đầu lúc này lại bộc lộ bản tính tham lam mù quáng, chẳng những ngay lập tức đuổi thẳng cổ huynh muội Gia Cát Văn Nghĩa ra khỏi nhà, hơn nữa còn bắt họ trừ bỏ quần áo mặc trên người, nửa văn tiền cũng không được mang đi, ngay cả đôi bông tai trân châu Mông Mông đeo nhiều năm nay cũng bị bắt bỏ lại.

Chỉ trong vòng một ngày, Gia Cát huynh muội gia tài vạn lượng biến thành khất cái không xu dính túi, ngay cả cơm ăn cũng không biết nên kiếm thế nào.

“Trừ phi......” Bệnh Chốc Đầu thả ánh mắt dâm đãng qua lại trên người ba tỷ muội Mông Mông và Ngân Hoa, đặc biệt là Ngân Hoa -- thân thể tròn căng mềm mịn, hắn nhìn mê mệt đến mức nước mũi không kiềm được chảy ra ngoài. “Trong bốn mỹ nhân các nàng chọn một người nguyện ý gả cho ta, ta liền để cho các ngươi tiếp tục ở tại trong phủ, thế nào hả?”

Không có tiếng nào trả lời, tất cả mọi người quay đầu bước đi, tránh bị nước miếng trong miệng hắn dìm chết.

Thế nào gọi là mưa rơi trên mái nhà thủng mái, người so với chuột cũng không bằng, Đỗ Tinh ban đầu muốn đưa Gia Cát huynh muội về nhà nàng ở, không ngờ tới Đỗ lão gia đột nhiên xuất hiện.

“Thật xin lỗi, Đỗ gia chúng tôi phòng ốc nhỏ hẹp, chỉ sợ không đáp ứng nổi các vị.”

Nói cho dễ nghe, đó chính là khinh thường người ta đã trở thành kẻ nghèo hàn.

Đỗ Tinh tức giận không ngừng chửi mắng phụ thân quá vô tình, sau đó không nói không rằng bỏ nhà đi -- thuận tiện mang theo hộp trang sức của mình, quyết định cùng Gia Cát huynh muội ở chung một chỗ, chỗ đồ này bán đi còn có thể cầm cự một khoảng thời gian.

“Chúng ta đến Trần gia trang đi!”

“Muội cũng nghĩ như vậy,” Mông Mông đồng ý gật đầu. “Nhưng người của Trần gia sẽ không nói gì sao?”

“Bọn họ làm sao có thể lên tiếng?” Đỗ Tinh cười nhạt hỏi lại. “Nói muội biết, toàn bộ đều biến thành thây ma! Muội nghĩ vì cái gì Trần gia trang mười mấy năm cũng không có người đặt chân đến? Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, một nhà mười một nhân khẩu toàn bộ chết sạch. Tòa nhà u ám như thế, thử hỏi có ai dám bước chân vào!”

“Thì ra là thế.” Mông Mông lại gật đầu, “Chúng ta trước giờ chưa hề làm chuyện xấu, bọn chúng nhất định sẽ không đến tìm chúng ta!”, nhẹ nhàng quay sang hỏi: “Đại ca, huynh có mệt không?”

Tuy rằng bệnh tình đã khỏi, nhưng nhiều tháng liền nằm trên giường, cơ thể Gia Cát Văn Nghĩa dĩ nhiên vẫn còn rất yếu, cho dù có thể xuống giường, nhưng bước chân đi vẫn rất vất vả, không ngừng dừng lại thở, may mắn có Chương Úc Hùng bên cạnh nâng đỡ, bằng không chỉ sợ là hắn đã sớm ngã xuống đất dập đầu bái kiến Thổ địa công công rồi.

“Huynh không sao, huynh chỉ lo lắng tòa nhà kia không còn chỗ cho chúng ta đặt chân đến.”

Mông Mông hít một hơi lạnh. “Đại ca, huynh huynh huynh...... Huynh không cần làm muội sợ như vậy...... Cho dù thật sự có...... có thứ ‘…không phải loài người’ kia, cũng sẽ không đến nỗi toàn bộ chỗ đều bị cướp mất chứ!”

“Đừng suy diễn lung tung!” Gia Cát Văn Nghĩa không biết nên cười hay khóc. “Ai bảo muội là cái loại kia!”

Không phải sao?

“Vậy là gì?”

“Là......”

Nạn dân, cả một biển người dân chạy nạn, bọn họ chỉ cầu một chỗ có thể che gió che mưa, mặc kệ có phải hay không cùng “thứ kia” ở chung chỗ.

Đúng như Gia Cát Văn Nghĩa đã lo lắng, cả tòa nhà Trần gia đã sớm không còn chỗ cho bọn họ đặt chân.

Nhưng nạn dân nơi đây đều đã từng nhận cháo, nhận bánh bao cứu trợ từ ba tỷ muội Mông Mông, Gia Cát gia gặp nạn cũng nghe dân chúng trong thành kể lại, cho nên vừa thấy bọn họ đến tìm chỗ ở, lập tức dành ra hai gian phòng cho bọn họ. Không những thế, còn một bên lớn tiếng thóa mạ mẹ con Bệnh Chốc Đầu, một bên thay bọn họ sửa sang lại phòng.

Hảo tâm luôn có hảo báo.

Sau đó, đại ca của Đỗ Tinh là Đỗ Vĩ cũng đến, mang theo thật nhiều trang phục và thức ăn, còn có một trăm lượng ngân phiếu cấp cho bọn họ.

“Ta không giống muội ngốc như vậy!” Hắn vừa đặt chân vào cửa liền cười nhạo muội muội. “Nếu ta cũng giống muội như vậy phun hỏa chạy lấy người, ai sẽ đưa thức ăn đến đây? Trời lạnh, ai cho các ngươi chăn ấm? Cho nên nói, đầu óc thông minh chính là hữu dụng, đừng cứ thế để mốc meo, có biết hay không?”

“Đúng vậy, huynh biết!” Hung hăng một cước đá ra, nhìn ca ca ôm một chân nhảy cò cò, Đỗ Tinh hài lòng cười đắc ý. “Muội cũng biết rồi!”

Chỉ có điều huynh muội nhà Gia Cát cũng không động vào chỗ thức ăn bày trước mặt, ngược lại còn không hẹn mà gặp cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Họ đâu rồi? Không còn ai phát cháo, phát bánh bao, bọn họ làm thế nào sống qua bữa đây?”

Đỗ Vĩ, Đỗ Tinh đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu thở dài.

“Ta nói bốn người các vị không thể ích kỷ một chút được à? Các ngươi tự lo bản thân còn chưa xong, suốt ngày còn lo nghĩ cho người khác.”

Bốn huynh muội Gia Cát đưa mắt nhìn nhau không nói.

Nhưng mà sau khi mọi người ăn xong, ba chị em Mông Mông cũng rất ăn ý cùng nhau thu thập phần thức ăn còn lại, sau đó liền chạy đi phân phát cho nạn dân, đáng tiếc không có nhiều, cơ hồ vừa ra khỏi cửa phòng chưa đầy hai bước đã hết sạch.

“Đại tỷ, đại tỷ, gã thư sinh kia ngụ ở gian đối diện kìa!”

Theo hướng tay Tuyết Tuyết chỉ, Mông Mông nghi hoặc qua đó xem xét -- không có người.

“Ai cơ?”

“Chính là gã thư sinh cao gầy kia, hắn có vẻ gầy hơn trước thì phải, chỉ sợ ngày mai biến thành con quỷ đói đi gặp Diêm Vương cũng không biết chừng!”

“Là hắn sao? Muội có đưa cho hắn bánh kếp(4) không?”

“Không có, lúc muội thấy hắn, đồ ăn đã sớm không còn!”

“Ngày mai hãy để dành một phần cho hắn.”

“Dạ!”

Ai có tư cách ăn trước nhất?

Chính là người sắp chết đói.

~.~

Màn đêm buông xuống, dưới bóng cây đa bên trong hậu viện nhà Gia Cát, truyền đến một trận âm thanh --

“Bây giờ, sản nghiệp Gia Cát gia do ngươi sở hữu, món nợ Tứ thẩm ta vay ngươi coi như đã bồi hoàn?”

“Vẫn chưa xong, sổ sách người nhà Gia Cát còn chưa có đưa tới, nếu nửa đường bọn họ đổi ý thì sao?”

“Đó là chuyện của ngươi, ta không quan tâm!”

“Ai cho phép ngươi không quan tâm. Năm đó, Tứ thẩm của ngươi hủy hôn, hại cha ta bị người cười nhạo. Là do chính Tứ thẩm ngươi nói một ngày náo đó sẽ trả món nợ này cho cha ta, cha ta bảo không cần, Tứ thẩm ngươi nói sẽ cho cha ta một đứa con, cha ta bảo chỉ có ta là nhi tử. Ta nói ta muốn sản nghiệp Gia Cát gia, ngươi là đến thay người trả nợ, làm sao có thể nói cùng ngươi không có quan hệ, ngươi muốn lật lọng ư?”

Mặt đối mặt chất vấn đối phương lật lọng, ngữ khí kiêu ngạo lại cuồng vọng, chắc hắn cũng nghĩ mình chính là hoàng đế. Hiển nhiên hắn không thấy sắc mặt của đối phương, bằng không hắn nhất định sẽ trước tiên đào hầm đem mình vùi thật sâu trong lòng đất rồi mới nói tiếp.

Ít nhất cũng được chết một cách thống khoái một chút.

Nhưng thật bất hạnh, màn đêm âm u, hắn ngay cả chóp mũi của chính mình cũng không nhìn thấy, tất nhiên cũng không biết chính mình đã tự nhận lấy bản án tử hình.

Đối phương sẽ không giết hắn, nhưng hắn nhất định sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thống khổ!

“Nếu muốn lật lọng, ta sẽ không đến.”

“Không muốn giở trò cũng đừng bao giờ nghĩ đến sẽ bỏ mặc ta.”

“Ta đã đặc biệt tới Miêu Cương hái dược thảo, để ngươi lừa gạt chiếm lấy tài sản nhà người ta, ngươi còn có gì bất mãn?”

“Này, mời ngươi nói chuyện khách khí một chút, ai lừa gạt ai?”

“Ngươi, lừa gạt Gia Cát gia.”

“Đó không phải là lừa gạt!”

“Vậy là gì?”

“Ta đã trị bệnh cho Gia Cát đại công tử!”

“Ngươi?”

“Ít nhất...... Ít nhất là ta ra mặt giúp hắn hết bệnh!”

“Không...... Dù sao đi nữa, Gia Cát gia mới truyền lời ra ngoài có hai ngày, ngươi đã đến rồi, rõ ràng chính là thiên ý muốn cho ta đoạt lấy sản nghiệp nhà Gia Cát. Trước khi còn chưa xác định tất cả mọi thứ thuộc về ta, việc trả nợ này xem như không tính!”

“...... Tốt, ta sẽ chờ đến khi ngươi xác định rồi mới lên đường!”

----------

1. Muôi: vá múc canh / cháo.

2. Bệnh Chốc Đầu: đầu mọc đầy ghẻ lở.

3. Theo truyền thuyết, Địa phủ chia làm thập điện, mỗi điện có một vị Diêm La canh giữ, được mọi người biết đến với cái tên "Thập điện Diêm La" ấy :D Thất gia là Thái Sơn Vương Đổng, canh giữ tầng thứ bảy - Nhiệt Não địa ngục; Bát gia là Đô Thị Vương Hoàng, ti chưởng tầng thứ tám - Đại Nhiệt Não địa ngục. Các bạn tìm hiểu thêm ở đây(tiếng Việt) và đây (tiếng Trung) nha xD

4. Bánh kếp (烙饼 – lạc bính): Bánh có hình dạng gần giống như bánh đa, nhưng mềm, béo và thơm mùi bơ. Xemhình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.