Độc Nhất Nam Nhân Tâm

Chương 4: Chương 4




Bệnh Chốc Đầu tuy chiếm được tài sản khổng lồ của Gia Cát gia, nhưng khi hắn ngã bệnh, tất cả mọi người đều hân hoan vui sướng và cho rằng hắn thật sự chịu báo ứng.

Ngược lại, bốn huynh muội Gia Cát Văn Nghĩa mặc dù không xu dính túi bị đuổi ra khỏi Gia Cát phủ, nhưng từ những ngày đầu không ngừng có người mang đồ ăn thức uống tiếp tế cho, mà sau khi Gia Cát Văn Nghĩa lần nữa nằm trên giường, người đi thăm càng lúc càng nhiều, không phải mang thuốc bổ cũng là đưa phương thuốc dân gian sưu tầm được, sau đó lên chùa miếu thắp nhang bái phật, cầu nguyện bệnh tình của Gia Cát Văn Nghĩa mau chóng thuyên giảm.

Người tốt, người xấu phân biệt chính là chỗ này.

“Lần trước là tên đầu ghẻ trị khỏi bệnh cho đại thiếu gia, đại tiểu thư không có đi tìm hắn à?”

Là người hầu trước đây làm công ở Gia Cát phủ. Kể từ khi Bệnh Chốc Đầu tiếp quản tài sản của Gia Cát gia, số gia nhân trong phủ đã bỏ đi hơn chín phần. Lúc này nghe nói Gia Cát Văn Nghĩa bị bệnh, hắn lập tức chạy đến thăm.

“Ai bảo không tìm, đã đến nhà, nhưng tên đó bản thân ngã bệnh ý thức mơ hồ, căn bản không có hỏi được gì!”

“Vậy hỏi thăm hắn dược liệu chữa bệnh cũng được, cách pha chế chúng ta đều thấy qua rồi!”

“Có, ta cũng muốn hỏi, nhưng mẹ hắn nói thuốc này quý hiếm chỉ có một phần, lần trước sử dụng đã không còn nữa!”

“Chỉ có một phần? Thế lấy ở đâu?”

“Người ta đưa.”

“Ai?”

“Bọn họ cũng không biết danh tính của đối phương, càng không biết người đó hiện đang ở nơi nào.”

“Thế...... không còn cách nào nữa ư!”

Không còn cách nào?

Không, thế nào lại có thể như vậy!

Sau khi tiễn người ra cửa, Mông Mông một mình ngồi thừ ở hậu viện, sợ bị Tuyết Tuyết cùng Xán Xán phát hiện sự bất lực và hoang mang của nàng. Nàng thân là đại tỷ, làm sao có thể để các muội muội thấy bộ dạng lo lắng lúc này của mình!

Nhưng...... Nhưng...... Nàng biết phải làm sao?

Ngoài việc trơ mắt nhìn đại ca trút bỏ hơi thở cuối cùng, nàng phải làm thế nào đây?

Nghĩ đến đây, hốc mắt trở nên hoe đỏ, nhưng nàng cắn chặt môi dưới, không ngừng dùng tay lau, chính là không cho nước mắt rơi xuống.

“Vì sao không khóc?”

Lần thứ ba nghe thấy câu hỏi này, lại là thanh âm thốt nhiên mà đến, nhưng Mông Mông không một chút sợ hãi, cũng không có hoang mang, ngược lại trong lòng lửa giận vô cớ trỗi dậy.

“Liên quan gì đến anh?”

Nàng là muốn tìm cơ phát tiết, nàng biết, nhưng nàng không khống chế được bản thân, chính là cố ý làm đối phương tức giận, sau đó cùng hắn cãi một trận, mới có thể giúp nàng phát tiết một chút giận dữ, lo âu cùng sợ hãi trong lòng.

Nàng thật sự rất sợ phải mất đi đại ca!

Nhưng mà đối phương lại chỉ hờ hững nhìn nàng, một chữ cũng không nói. Cũng chính thế mà qua một lát sau, một bụng lửa giận trong lòng nàng đã bị hắn nhìn đến không còn dấu tích, lòng tràn đầy hổ thẹn vì chính mình xúc động mà hối tiếc không thôi.

“Thật xin lỗi, bình thường tôi không phải như vậy đâu,” Nàng lựa lời nói. “Bởi vì đại ca của tôi lại ngã bệnh, mà tôi không biết tìm đại phu ở đâu, cho nên tâm tình không tốt lắm. Mượn ngươi phát tiết, đó là không đúng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

“Vì sao không tức giận?”

Câu hỏi cuối cùng cũng chịu thay đổi, nhưng cùng khiến người đau đầu.

“Vì sao phải tức giận?” Không phải là hắn thích xem nữ nhân khóc, nữ nhân tức giận ấy chứ?

“Anh......”

“Tìm được rồi! Ta rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi!”

Lại là thanh âm thình lình xuất hiện, khô ráp như tiếng quạ kêu, hai người không hẹn cùng quay đầu lại, nhìn thấy một người đang mạnh mẽ bước qua. Nhìn kỹ lại, thì ra là mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu.

Một đường bổ nhào đến trước mặt người đang cùng Mông Mông nói chuyện -- thư sinh trẻ tuổi khẳng khiu như cành trúc kia.

“Mau, mau đi cứu con ta!” Bà hùng hổ ra lệnh.

“Không phải chuyện của ta.” Gương mặt của thư sinh vẫn là vẻ lạnh lùng, thản nhiên, không có chút biểu cảm, giống như đã muốn định hình, muốn thay đổi cũng chẳng được, ngay cả nói chuyện cũng như vậy.

“Làm sao không phải chuyện của ngươi, ngươi trị khỏi bệnh cho Gia Cát công tử, nhất định cũng có thể giúp con ta mạnh lành!”

Nghe vậy, Mông Mông ngây người kinh ngạc la to. “A?!”

Là hắn?!

Như thế nào là hắn?!

“Không phải chuyện của ta.” Lặp lại câu nói.

“Ngươi thiếu nợ chúng ta!”

“Nợ của Tứ thẩm với các ngươi, ta sớm đã hoàn thành.”

“Vẫn chưa!”

“Hoàn thành.”

“Ta nói chưa tức là chưa!”

“Con ngươi một lời đã định.” Hắn lấy ra tín vật đưa cho mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu xem, chứng thật hắn không có nói sai.

Mà quan trọng nhất là, tín vật đã trở về tay hắn, bà không thể tiếp tục sai khiến hắn.

“Nhưng...... Nhưng......” Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu nhất thời hoảng loạn, bối rối không biết phải làm thế nào mới đúng. “Con ta phải làm sao?”

“Không phải chuyện của ta.” Vẫn như cũ một câu.

“Van cầu ngươi cứu con ta!”

“Không phải chuyện của ta.” Hờ hững buông lời.

“Ta...... Ta quỳ xuống cầu xin ngươi!” Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu lập tức quỳ xuống, không ngừng khấu đầu. “Van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu con ta!”

“Không phải chuyện của ta.” Ngay cả lông mi cũng không nửa phần lay động.

“Ngươi ngươi ngươi......” Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu vừa vội vừa tức mở lời. “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu cứu con ta?”

“Ngoại trừ người thân trong gia đình, không có đại lễ, ta sẽ không ra tay cứu người.”

Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu khẽ cắn môi. “Được, ngươi cứu con ta, ta sẽ đem toàn bộ tài sản Gia Cát gia trao cho ngươi!” Tuy rằng đau lòng, nhưng nhi tử là trọng yếu.

“Ta không cần.”

“Vậy ngươi cần gì?”

“Cái ta cần, ngươi không có.”

“Ngươi nói cho ta biết ngươi muốn thứ gì, ta lập tức mang về đây cho ngươi.”

“Vạn Liên Phật của Tấn vương phủ.”

Tấn vương phủ?!

Nơi vương phủ, dân thường như bà sao có thể ra vào tùy ý, cho dù muốn mua cũng là sở cầu bất đắc (cầu mà không được)!

“Còn gì nữa không?”

“Thiên Vân bảo tháp của hoàng tộc Đại Lý.”

Hoàng tộc Đại Lý?!

Mơ đi!

“Gì nữa?”

“Đỉnh ngọc của Hoa Sơn chưởng môn.”

Chưởng môn Hoa Sơn?!

Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu cuối cùng cũng hiểu được, hắn không cần tiền tài, cũng không muốn sản nghiệp, chỉ yêu thích bảo vật trân quý, có tiền cũng không mua được.

“Được, ta sẽ tìm cho ngươi!” Bà hung hăng buông lời, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hờ hững nhìn theo bóng dáng xa dần, “Ngươi cái gì cũng không tìm thấy, bởi vì......” Thư sinh trẻ tuổi lẩm bẩm trong miệng, “Chính ngươi cũng sẽ nhanh chóng phát bệnh!” Lời vừa nói xong, con mắt hắn thản nhiên nhìn về phía Mông Mông, đưa chân dời bước.

Mông Mông lại vẫn như cũ sững sờ đứng tại chỗ, cũng không có đuổi theo cầu xin.

Là hắn, đích thật là hắn, tên thư sinh nàng “tiếp tế” trong hơn một tháng qua, lại chính là đại phu có thể chữa khỏi bệnh đại ca nàng!

Nàng đang cố gắng tiêu hóa sự thật này.

Được rồi, được rồi, là hắn, chính là hắn, không phải rất tốt sao, lúc đầu còn tưởng rằng không có khả năng tìm thấy người cấp dược liệu cho Bệnh Chốc Đầu, giờ đây người đó hiện đang ở trước mặt, không sai chứ?

Nhưng...... Nhưng......

Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu dập đầu cầu xin cả buổi cũng không có tác dụng, nói chi đến nàng, hơn phân nửa chỉ làm lãng phí thời gian, hắn đã nói, không có đại lễ, sẽ không xuất thủ cứu người.

Nhưng mà, các thứ hắn yêu cầu, nàng cũng không thể kiếm được!

Làm sao bây giờ? Nàng nên làm thế nào bây giờ?

Mông Mông lo lắng trầm tư suy nghĩ, đi qua đi lại, đi tới đi lui, còn giống người điên vò đầu đến nỗi búi tóc búi gọn gàng ban sáng đã bị kéo xuống quá nửa. Thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc, hai tròng mắt của nàng ánh lên sáng ngời. “Đúng rồi!” Nhanh chóng chạy đến sương phòng của thư sinh trẻ tuổi kia.

Có biện pháp!

Mông Mông đến trước cửa phòng, nhìn thấy thư sinh trẻ tuổi mang theo gánh sách cùng hành lý bước ra, liếc qua cũng đủ biết hắn sắp sửa rời khỏi nơi này.

“Đợi một chút!” Mông Mông đứng chắn trước mặt hắn. “Anh...... Anh đã thành thân chưa?”

“Không có.”

Quả nhiên!

Mông Mông hai mắt lóe sáng lóe sáng, hai tay hợp thành hình chữ thập, tràn đầy hi vọng nhìn hắn. “Như vậy, anh có muốn lấy vợ không? Tôi… tôi gả cho ngươi được không? Tuy rằng tôi không có hồi môn, nhưng tôi có thể đảm bảo, tôi nhất định sẽ là một người vợ tốt!”

Thư sinh trẻ tuổi nhíu một bên chân mày, sau đó nhìn nàng, ánh mắt không chút biểu tình, căn bản nhìn không ra hắn đang suy tính điều gì.

Mông Mông bị hắn nhìn chăm chăm, trong lòng cảm thấy bất ổn, không biết hắn cuối cùng sẽ trả lời như thế nào, hi vọng hắn nhanh chóng đưa ra một lời phán quyết. Hắn cố tình không mở miệng, càng chờ càng không yên, càng chờ càng lo ngại, ngay tại thời điểm nàng sắp phát điên, hắn cuối cùng cũng trả lời.

“Được.”

“Thật tốt quá!” Mông Mông mừng vui hoan hỉ xoay người bỏ chạy, “Chúng ta sẽ thành thân vào ngày mai!” Nói xong liền dừng lại, quay đầu về phía sau. “Xin hỏi tôn tính đại danh công tử?”

“Quân Lan Chu.”

~.~

Chỉ trong nháy mắt, Mông Mông bước vào phòng của Gia Cát Văn Nghĩa, bất ngờ thông báo quyết định của mình.

“Đại ca, muội muốn thành thân!”

“Gì chứ?” Gia Cát Văn Nghĩa kinh ngạc nhất thời không kịp phản ứng.

“Khi xưa cha mẹ đã nói, muội có thể tự mình quyết định hôn sự của mình, đúngkhông?”

“Không sai, nhưng......”

“Tốt, đại ca, muội đã quyết định, muội sẽ gả cho Quân Lan Chu công tử ở phòng đối diện!”

“Phòng đối diện?” Gia Cát Văn Nghĩa huy động đầu óc nghĩ ngợi xem nàng rốt cuộc là chỉ ai, “Muội muốn nói......” Dừng lại một chút, mục quang dừng ở trước cửa phòng. “Hắn?”

Mông Mông ngoái đầu nhìn theo, Quân Lan Chu không biết từ bao giờ đã đứng ngoài cửa, khoanh tay hờ hững nhìn bọn họ.

“Đúng vậy, là huynh ấy.”

“Nhưng, vì sao......”

“Không cần hỏi vì sao, đại ca, huynh đồng ý là được rồi.”

“Nhưng...... Nhưng......” Hắn hi vọng nàng có thể gả cho Chương Úc Hùng cơ!

Thấy đại ca tựa hồ không có khả năng đồng ý hôn sự này, Mông Mông dứt khoát quỳ dưới đất.

“Đại ca, mong huynh chấp thuận, bằng không muội sẽ không đứng lên!”

Gia Cát Văn Nghĩa nhất thời ngây ngốc, không nghĩ tới nàng kiên quyết muốn gả cho tên thư sinh không có khả năng nuôi sống bản thân mình đến như vậy. Cuối cùng là vì sao?

Sau hơn nửa ngày trời, hắn mệt mỏi thở dài thật sâu. “Ta chấp thuận, muội nhanh đứng lên đi!”

Mông Mông vô mừng nhảy dựng lên. “Cám ơn đại ca!”

Bởi vì Gia Cát Văn Nghĩa đang nằm trên giường bệnh, cho nên Mông Mông chủ động tự lo mọi thứ cho hôn lễ. Nàng suốt đêm may một đôi áo gối uyên ương làm hồi môn, lại đi mời Triệu bá phụ, trước kia là quản gia ở Gia Cát phủ, làm người mai mối. Hôm sau, Gia Cát Văn Nghĩa cũng miễn cưỡng đứng dậy vì bọn họ chủ hôn, ngay tại đại sảnh Trần gia bái đường hành lễ, hoàn thành việc chung thân đại sự của Mông Mông.

Tuy rằng tất cả mọi thứ đều rất đơn giản, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất.

Không nghĩ đến trong đêm động phòng, biểu hiện của phu quân mới cưới tựa hồ như không muốn lấy nàng. Trừ bỏ mở lên chiếc khăn che đầu, bọn họ không có uống rượu giao bôi, cũng không nói với nhau nửa lời, tuy rằng ngủ trên cùng một giường, nhưng ngay cả tóc hắn cũng không có chạm tới nàng, thậm chí còn quay mặt đưa lưng cách rất xa người vợ mới cưới. Điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Nếu không muốn lấy nàng, vì sao lại đồng ý cùng nàng thành thân?

Tuy nhiên, việc này không quan trọng, nàng cũng không nề hà gì, nàng đã trở thành thê tử của hắn, đây mới là điều trọng yếu nhất.

Bởi vậy, hắn sẽ không thể cự tuyệt chữa bệnh cho đại ca của nàng nhỉ?

~.~

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Quân Lan Chu còn chưa thức dậy, Mông Mông đã nhanh chóng đi xuống nhà bếp làm đồ ăn, trong lòng không ngừng tính toán sau khi dùng xong bữa, nàng sẽ xin Quân Lan Chu trị bệnh cho đại ca. Không ngờ ngay cả chân còn chưa đặt vào phòng bếp, đã nghe thấy tiếng Tuyết Tuyết hô to.

“Chương đại ca đã trở về!”

Nàng đành phải tạm thời thay đổi phương hướng chuyển tới đại sảnh phía trước, nhưng tại giữa đường đã trông thấy Chương Úc Hùng cả người phong trần gió bụi đang đứng bên cạnh huynh muội Đỗ Tinh, nhìn ra được lo lắng cùng ưu tư của họ, ngược lại Chương Úc Tú cùng Lâm Chấn Bình, hai gương mặt u tối tràn đầy vẻ bất nhẫn.

“Vừa nghe tin hiền đệ ngã bệnh, chúng ta liền lập tức quay ngựa trở về!”

Sau đó, bọn họ trực tiếp ghé phòng của Gia Cát Văn Nghĩa thăm hỏi, Mông Mông liền đến nhà bếp pha trà, không ngờ tới khi quay lại phòng, nghênh đón nàng lại là những câu chất vấn của Chương Úc Hùng đang tỏ ra rất kinh ngạc.

“Đại muội, tại sao? Tại sao lại kiên trì muốn gả cho tên thư sinh nghèo khó đó?”

“Muội uống nhầm thuốc à?” Đỗ Tinh càng không muốn tin.

Mông Mông nhìn nàng, lại quay sang nhìn Gia Cát Văn Nghĩa đang nằm trên giường, sau đó lại trông thấy những ánh mắt chứa đầy nghi hoặc không đồng tình. Cổ họng khô khốc, không nói nên lời, nàng trước buông khay trà, sau đó quay về sương phòng đối diện, đang muốn đẩy cửa bước vào, không ngờ cửa lại tự mình mở ra.

Là Quân Lan Chu, hắn trùng hợp cũng muốn đi ra, nhìn thấy một đám người vây trước cửa, thế nhưng nửa chữ cũng không hỏi.

“Tướng công, nhớ hôm nào chàng có nói, ngoại trừ thân quyến trong gia đình, không có đại lễ, chàng sẽ không xuất thủ cứu người, vậy......” Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. “Thiếp là thê tử của chàng, đại ca của thiếp chính là đại cữu tử(anh vợ) của chàng. Tuy rằng chỉ là quan hệ thông gia, nhưng cũng xem như người thân, cho nên, chàng có thể cứu huynh ấy không?”

Nhiều lời giải thích chi bằng dùng hành động thật tế chứng minh cho họ thấy.

Nhưng điều này lại khiến cho bọn Đỗ Tinh càng thêm hoang mang khó hiểu. Tên thư sinh ốm yếu nhìn như sắp chết đói đến nơi này, chính mình còn không cứu được chính mình, lại dựa vào cái gì cứu người?

Mà Quân Lan Chu trên mặt thủy chung cũng không biểu lộ cảm xúc, lãnh đạm nhìn Mông Mông. Một lát sau, đột nhiên chuyển thân đến bên giường cầm lấy gánh sách, trực tiếp ra khỏi phòng, sau đó tiến vào sương phòng đối diện, dừng chân trước giường của Gia Cát Văn Nghĩa cách đúng ba bước, đôi song nhãn nhìn chằm chằm vào Ngân Hoa đang đứng bên cạnh, không nói một lời.

Mông Mông vội vàng tiến lên trước mời Ngân Hoa lùi ra phía sau, nhẹ nhàng giải thích. “Nàng là hôn thê của đại ca thiếp, Ngân Hoa. Kể từ lúc đại ca ngã bệnh, chính là nàng luôn túc trực bên người.”

Quân Lan Chu vẫn như trước không mở miệng, tiếp tục đi đến bên giường, buông gánh sách xuống, đưa tay vén một bên vạt áo của Gia Cát Văn Nghĩa, sau đó cúi người xuống mở gánh sách. Khiến người ta kinh ngạc chính là bên trong chẳng những không có lấy nửa quyển sách, mà còn chứa đầy các thể loại bình to, nhỏ khác nhau.

Mọi người, bao gồm cả Gia Cát Văn Nghĩa, nhất thời đều kinh ngạc trợn tròn mắt, Mông Mông mặt mày hớn hở, khóe miệng nhỏ nhắn cũng cong lên, thiếu chút nữa hoa tay múa chân loạn xạ.

Hắn không cự tuyệt việc cứu chữa cho đại ca!

“Thì ra là đại phu!” Đỗ Tinh lẩm bẩm nói.

“Ta không phải đại phu!” Quân Lan Chu rốt cục mở miệng.

“Không phải?” Đỗ Tinh hoài nghi nhìn hắn, lại ngó cái gánh sách đựng đầy chai lọ lớn nhỏ bên trong...... “Không phải là người đó chứ!” Nàng ngạc nhiên thốt lời.

“Người đó? Ai cơ?” Mông Mông không hiểu hỏi lại.

“Là vị đại phu tỷ đã đề cập qua với muội!” Đỗ Tinh hạ giọng thì thầm. “Nói không chừng hắn chính là vị đại phu kia, tuy rằng trẻ hơn một chút, nhưng việc hắn đem các loại bình dược giấu trong gánh sách, rõ ràng không muốn để mọi người biết hắn là đại phu. Việc này không phải cùng lời đồn giống nhau sao?”

Mông Mông giật mình.“Thật là hắn?”

“Không biết, cứ chờ xem thế nào. Nếu đúng như người ta nói, có lẽ hắn có thể trị tận gốc bệnh của đại ca muội. Sau này, đại ca muội cũng không cần lo lắng đến căn bệnh kỳ lạ này.”

“Thật ư? Được được được, chúng ta xem, chúng ta xem!”

Mông Mông hầu như không kiềm chế được tâm tình phấn chấn của mình, nín thở chăm chú nhìn về Quân Lan Chu coi hắn rốt cuộc định làm gì, không nghĩ tới Quân Lan Chu lại đột nhiên xoay người lại.

“Đem một chén cao lương (1) đến đây.”

Mông Mông có phần ngơ ngác. “Cao lương?” Không phải là giấm? “Tướng công có thói quen uống một chén trước khi chữa bệnh sao? Cao lương không tốt, nó mạnh lắm, lỡ say thì làm sao? Đổi loại rượu khác nhẹ hơn được không?”

“Không phải cho ta uống.”

“Chàng không uống?” Mông Mông đột nhiên hít một hơi dài. “Chẳng lẽ là cho đại ca của thiếp uống? Không được, đại ca đang mang trọng bệnh, không được uống rượu!”

“Cũng không phải để hắn uống.”

“Không phải ư?” Mông Mông bối rối gãi đầu. “Vậy thật lạ, thế rốt cuộc là cho ai uống?”

“...... Mang, chén, cao, lương, đến, ngay!”

Cuối cùng nhận thức được trong giọng nói của hắn có vẻ không vui, Mông Mông hoảng sợ quay đầu chạy đi, không dám chần chờ nửa bước.

“Được được được, tướng công, chàng đừng tức giận, thiếp đi ngay, lập tức đi ngay mà!”

“Thêm một bát giấm lớn.”

“Vâng, thiếp nghe rồi, một bát giấm lớn!”

Hết rượu lại muốn uống giấm?

Ở đâu ra thói quen lạ thường thế này!

Đợi nàng một tay cầm bát lớn, một tay cầm chén rượu trở về nhìn thấy Gia Cát Văn Nghĩa đang nằm trên giường trước ngực đã điểm hai mươi mấy cây kim, không khỏi vui mừng đến mức suýt nữa đánh rơi rượu cùng giấm.

Hắn đúng thật là vị đại phu trong truyền thuyết đó!

Nghĩ mà xem, các đại phu trước đây đến thử cũng không thử, chỉ kêu là hết cách, mà Quân Lan Chu, không nói lời nào bắt đầu ra tay trị liệu. Còn không phải là vị đại phu trong truyền thuyết kia ư!

Nhưng ngay sau đó, nàng lại bị hành động tiếp theo của Quân Lan Chu làm kinh sợ tới mức nghĩ hắn chính là tên điên.

Chỉ thấy Quân Lan Chu sau khi cầm lấy chén rượu, bỏ vào đó một nhúm bột thuốc, mọi người đang đoán xem hắn rốt cuộc đưa chén rượu thuốc này cho ai uống, đã thấy hắn đột nhiên xuất thủ, thô lỗ hướng Ngân Hoa không hề phòng bị tiến đến, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đổ thuốc vào miệng nàng.

Ngân Hoa ho sặc sụa nuốt rượu vào miệng, đang định chất vấn Quân Lan Chu muốn làm gì, không ngờ miệng vừa mới mở ra, người bỗng nhiên ngã xuống.

Mọi người đờ ra nhìn một tràng cảnh sau đó lấy lại tinh thần, đồng loạt kinh hô. “Ngươi muốn làm gì?”

Quân Lan Chu im lặng không nói gì, tiếp tục bỏ thêm vài nhúm thuốc đủ màu vào bát giấm, sau đó để ngay sát miệng Ngân Hoa, trầm giọng ngăn trở Mông Mông đang muốn tiến đến hỏi thăm.

“Đừng lại gần!”

Đỗ Tinh rùng mình, vội vàng kéo Mông Mông trở lại. “Ngân Hoa chỉ là mặt đỏ, biểu hiện của việc uống say, chắc là không có việc gì, chúng ta cứ chờ xem!”

Vì thế, mọi người chung quanh không hẹn mà cùng nín thở chăm chú nhìn về Ngân Hoa, kỳ thật bọn họ cũng không biết đến tột cùng là đang xem cái gì, nhưng bởi vì nghe khẩu khí của Quân Lan Chu giống như là sẽ phát sinh một chuyện gì đó, mọi người bất giác cũng theo đó khẩn trương chờ đợi.

Bất quá không lâu sau, không cần Quân Lan Chu lại mở lời nhắc nhở, tất cả mọi người kinh hãi la to, động tác cũng nhất trí liên tục lùi lùi lùi, lại lùi lùi lùi, lùi đến nỗi không thể lùi được nữa, thậm chí có người còn lùi đến ra khỏi phòng cũng không biết.

“Đó...... Đó...... Đó là cái gì thế?”

Cùng với lúc trước nhìn thấy quái trùng chui ra từ miệng của Gia Cát Văn Nghĩa đồng dạng giống nhau, nhưng là ý nghĩa bất đồng.

Từ miệng của Gia Cát Văn Nghĩa chui ra chỉ là con trùng nhỏ như sâu bướm, nhưng giờ phút này trong miệng của Ngân Hoa lại là quái trùng bự tổ chảng như lá chuối.

Càng đáng sợ hơn, theo miệng nàng chui ra không chỉ có một con, sau khi con quái trùng có màu sắc kỳ lạ bò ra, tiếp theo là các con màu đen, màu tím, còn có cả màu xanh đậm lần lượt xuất hiện...... Tổng cộng có đúng mười con kích thước to nhỏ khác nhau, ngoan ngoãn từ miệng nàng xoay trở thân mình bò ra, lại xoay xoay tiến về bát giấm, tiếp tục xoay xoay chui vào trong bát, sau đó...... hóa thành một đống bùi nhùi bảy sắc lấp lánh.

Quân Lan Chu tiến đến bưng lên chiếc bát, sau đó để kề miệng của Gia Cát Văn Nghĩa.

Một lát sau, từ miệng Gia Cát Văn Nghĩa cũng chui ra một quái trùng nho nhỏ. Sau khi nhìn thấy quái trùng tiến vào bên trong bát giấm, Quân Lan Chu lần lượt rút ra các kim châm cắm trước ngực Gia Cát Văn Nghĩa, lấy từ gánh sách ra một chiếc bình màu bạc, đổ lưng chừng nửa chén chất lỏng mùi thơm nức mũi đưa cho Gia Cát Văn Nghĩa.

“Uống.”

Giống như kỳ tích, Gia Cát Văn Nghĩa vừa cầm chén chất lỏng mùi thơm lạ thường một hơi uống cạn, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt dần dần trở nên hồng hào có sắc. Đến khi Quân Lan Chu thu thập xong đám bùi nhùi mà quái trùng hóa thành cùng kim châm các loại cất vào tủ, Gia Cát Văn Nghĩa dung nhan tiều tụy cũng nhanh chóng khôi phục lại thần thái sáng láng lúc còn khỏe mạnh.

“Không thể tin được!” Hắn tinh thần sảng khoái cử động tay chân, kinh ngạc lẩm bẩm. “Ta cảm thấy tinh thần so với trước khi mang bệnh còn tốt hơn, hơn nữa......” Hắn lại dùng lực vung tay đánh vào không trung. “Còn cường tráng hơn. Thật sự là không thể tin mà!”

Mông Mông cũng không vì thế mà cao hứng quá sớm. “Tướng công, bệnh tình của đại ca thiếp......” Nàng cẩn thận nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Quân Lan Chu. “Đã trị tận gốc?”

Quân Lan Chu nâng một chút mi mắt. “Hắn không có bệnh.”

“Là sao?” Gia Cát Văn Nghĩa sửng sốt. “Ta không có bệnh? Nhưng...... Nhưng...... A, là độc sao?”

“Cũng không phải độc.”

Nói cũng đúng, nếu là bệnh, là độc, cho dù đại phu giải không ra, ít nhất cũng chẩn đoán được. Nhưng nếu không phải độc, cũng không phải bệnh, vậy đến tột cùng là gì?

“Cái đó...... Cái đó......” Không phải là trúng tà chứ?

Quân Lan Chu chuyển mắt nhìn Ngân Hoa đang nằm trên đất. “Ngươi vì sao cùng nàng hứa hôn?”

Lúc này mọi người mới nhớ tới Ngân Hoa, bất giác lại lùi xa nàng hai bước, xem nàng như chó điên, lúc nào cũng có thể nhảy lên cắn người.

Cho dù nàng không cắn người, cũng sẽ phun ra quái trùng đến cắn người!

“Đó là chuyện ba năm trước. Lúc đó, gia phụ cùng ta đến Côn Minh thu mua gấm vải, Ngân Hoa cùng tỷ tỷ Kim Hoa của nàng chính là nguồn cung cấp hàng lớn nhất, chúng ta giao dịch không biết bao nhiêu lần, tất cả đều thuận lợi. Nhưng là ba năm trước, khi chúng ta phải rời đi, Kim Hoa đột nhiên hướng ta ngỏ lời yêu, bởi vì lúc ấy ta chưa nghĩ đến chuyện chung thân đại sự, cho nên đành khéo léo từ chối, không nghĩ tới nàng lại......” Gia Cát Văn Nghĩa thở dài thật sâu. “Thắt cổ tự sát!”

Mọi người không hẹn mà cùng rùng mình kinh hãi.

“Bởi vì áy náy, lại thêm Ngân Hoa chỉ còn lại một mình,” Gia Cát Văn Nghĩa tiếp tục. “Vì thế, ta liền cùng nàng hứa hôn, sau đó đưa nàng về đây chăm sóc thật tốt. Chúng ta đã định năm nay tổ chức hôn lễ, không ngờ ta lại ngã bệnh......”

“Nàng chưa bao giờ muốn cùng ngươi thành thân, chỉ mong vì tỷ tỷ báo thù.” Quân Lan Chu thản nhiên nói.

“Báo thù? Không lẽ nào......” Gia Cát Văn Nghĩa giật mình trợn tròn mắt. “Là nàng......”

“Ngươi bị trúng cổ (2).”

Mọi người nhất thời bừng tỉnh. Miêu nữ thích nuôi cổ, điều này ai cũng biết, vì sao đến bây giờ mới nghĩ ra?

Gia Cát Văn Nghĩa trầm mặc một hồi dài, không khỏi thở ra một hơi. “Ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết. Ta không trách nàng muốn tìm ta báo thù, nhưng nàng không nên làm liên lụy đến phụ thân cùng các đệ đệ, bọn họ vô tội mà!”

“Hôn sự làm sao có thể cưỡng cầu, hiền đệ không có lỗi, là do nàng quá cố chấp.” Chương Úc Hùng nhấn mạnh.

“Quay lại vấn đề đi, nếu Miêu nữ có thể hạ cổ, tỷ tỷ của nàng hà cớ gì lại không dùng cổ trùng khống chế đại ca, thay vì tự sát?” Đỗ Tinh nghi hoặc lên tiếng.

“Việc này phải hỏi Ngân Hoa!” Chương Úc Tú lẩm bẩm, ngoài ý muốn của nàng, tất thảy đều do Ngân Hoa giở trò quỷ.

Chính vì thế, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người của Quân Lan Chu. Hắn hạ xuống mi mắt, lập tức tiến lên cho Ngân Hoa ăn một ít đống bùi nhùi kết tinh từ quái trùng, lại phân biệt ở hai huyệt Sơn Căn cùng Nhân Trung của nàng điểm chỉ, sau đó trở về. Hắn vừa mới yên vị, đã thấy Ngân Hoa tỉnh dậy.

Thật lợi hại!

Mọi người trước dùng ánh mắt tán thưởng Quân Lan Chu, sau chuyển sang bên người Ngân Hoa. Trong mỗi cặp ngươi đều bao hàm ý khiển trách; mà Ngân Hoa trong đầu một trận mờ mịt không hiểu, sau đó chấn kinh nhìn Gia Cát Văn Nghĩa đang ngồi ngay ngắn ở mép giường, sắc mặt hồng hào, tinh thần tươi tốt, ít nhất cũng còn sống hơn chục năm nữa.

Một lúc lâu sau, nàng rủ xuống bờ mi, bình tĩnh đứng dậy. “Rất giỏi, có thể dụ ra cổ mẫu trên người ta......” Tầm mắt từ từ chuyển đến thân hình Quân Lan Chu, ánh mắt cực kỳ hung ác, so với nhìn quái trùng từ miệng nàng bò ra càng khiến người rùng mình rét run. “Cổ mẫu của ta đâu?”

Lúc đầu biểu hiện có điểm như trẻ thơ, nháy mắt lại biến thành vẻ mặt bà cô già, nàng quả thật diễn rất xuất sắc!

Quân Lan Chu híp mắt trả lời. “Toàn bộ đã chết.”

Ngân Hoa ngay lập tức sắc mặt đại biến. “Toàn bộ đã chết?” Nàng thét chói tai. “Không có khả năng, không phải ngươi mặc kệ sự sống chết của mẹ con Bệnh Chốc Đầu sao?”

Bệnh Chốc Đầu? Vì sao lại nhắc đến tên hắn ở đây?

Chẳng lẽ......

“Bệnh của Bệnh Chốc Đầu cũng là do ngươi giở trò?” Mông Mông sợ hãi thốt lời.

“Ai bảo hắn dám phá hư chuyện của ta!” Ngân Hoa khinh thường hừ một tiếng. “Cả hai mẹ con nhà đó đều đáng chết!”

Đúng thật là nàng!

“Nhưng bọn họ chẳng qua chỉ có lòng tham, không đáng phải chết!”

“Ta không quản bọn họ tham hay không tham. Chỉ cần phá hư chuyện của ta, phải chết!”

Được, nếu là nàng muốn bọn họ chết, hà cớ gì lại lôi tướng công người ta vào?

“Vậy cô vì sao lại bảo tướng công mặc kệ sống chết của mẹ con nhà họ?”

“Ban đầu, ta muốn cho bọn họ nhiều nhất chỉ một, hai tháng chịu khổ, nhưng là......” Ngân Hoa nhún nhún vai. “Nếu trước khi hạ sát cổ mẫu trên người ta, không phong trụ bảy mạch, mười bốn huyệt đạo trên người họ, thì cổ ta hạ trong cơ thể họ sẽ nơi nơi loạn cắn, khiến cho bọn chúng từ từ nhấm chịu thống khổ, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Không cần hết một nén nhang, bọn chúng sẽ nhanh chóng lìa đời.”

Mông Mông kinh hãi hít hơi thật sâu. “Kia...... Kia......” Sau đó quay đầu. “Đỗ đại ca......”

Đỗ Vĩ gật đầu. “Ta đi xem thế nào!” Lập tức phi thân rời đi.

“Nhìn cái gì? Xem người chết sao?” Ngân Hoa cười lạnh, hung tợn hướng Quân Lan Chu trừng mắt. “Ta muốn ngươi nhớ thật kỹ, ta nuôi xong cổ mẫu, nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Quân Lan Chu mắt xem mũi, mũi ngó tim, thờ ơ lên tiếng. “Ngươi không thể.”

“Ai bảo ta không thể, ta......” Lời còn chưa dứt, Ngân Hoa sắc mặt đại biến. “Ngươi cho ta ăn thi hài cổ mẫu, khiến ta không thể tiếp tục nuôi cổ?”

“Thông minh.”

“Ngươi!” Ngân Hoa tức giận mặt tái đen, cơ hồ nói không ra lời. “Ngươi đừng tưởng như vậy sẽ không sao, ta có thể tìm người thay ta hạ cổ. Ngươi, còn có Gia Cát Văn Nghĩa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Gia Cát Văn Nghĩa lúc đầu còn hi vọng nàng phủ nhận, không ngờ lại nghe thấy nàng chẳng những thừa nhận việc làm, còn kiên trì nói sẽ không bỏ qua cho hắn, lại làm liên lụy người vô can là Quân Lan Chu -- chỉ vì Quân Lan Chu cứu hắn một mạng, hắn càng phẫn nộ càng đau lòng -- là hắn mang nàng trở về, cũng chính là hắn gián tiếp hại chết phụ thân cùng các hiền đệ.

“Vì sao phải liên lụy phụ thân cùng các đệ đệ?”

“Ngươi hại chết tỷ tỷ duy nhất của ta, ta tự nhiên muốn huynh đệ nhà ngươi cùng nhau bồi táng.” Ngân Hoa thản nhiên trả lời.

“Nhưng gia phụ......”

“Ta biết, chính hắn phản đối ngươi lấy tỷ tỷ.”

“Không có chuyện này!” Gia Cát Văn Nghĩa quả quyết phủ nhận. “Gia phụ từ trước vẫn luôn để cho chúng ta tự do lựa chọn đối tượng. Ông chưa bao giờ can thiệp vào việc này của chúng ta, nếu không ta sao có thể đưa nàng về đây?”

Ngân Hoa có chút ngoài ý muốn sửng sốt một chút, “Phải không?” Sau đó lại nhún vai. “Vậy cứ coi là lợi tức cũng được.”

Lợi tức?!

Không tin được nàng lại khinh thường mạng người như thế, Gia Cát Văn Nghĩa ôn hòa rốt cục cũng tức giận. “Nàng có phần quá đáng rồi đấy!”

Ngân Hoa thờ ơ lên tiếng. “Là ngươi sai trước tiên!”

“Này này, ngươi tại sao cứ hồ đồ như vậy?” Đỗ Tinh không chịu được, phẫn nộ chửi ầm lên. “Tỷ tỷ ngươi muốn làm cây si thì kệ tỷ tỷ ngươi, dựa vào cái gì bắt Gia Cát đại ca phải đồng ý cùng nàng hòa thân?”

Nghe đến ba chữ “làm cây si” kia, Ngân Hoa âm độc nheo mắt.

“Tỷ tỷ của ta đường đường là công chúa Miêu tộc, có thể coi trọng hắn, đó là phúc khí của hắn, không ngờ hắn dám cự tuyệt, không ra thể thống gì!”

“Tỷ tỷ của ngươi hạ cổ khống chế huynh ấy không phải là phải tốt sao, lại đi lựa chọn tự sát, để sau này ngươi phải bôn ba trả thù?”

“...... Tỷ tỷ nói không phải hắn cam tâm tình nguyện, nàng không cần.”

Buồn cười, chuyện tình cảm mấy ai có thể khống chế theo ý mình. Dùng lực ép buộc, rất là vô lý, cùng nàng đối đáp qua lại mấy câu đã muốn nổi khùng!

“Gia Cát đại ca, là nàng hại chết bá phụ, huynh giết nàng trả thù cũng không ai nói!”

“Giết nàng?” Gia Cát Văn Nghĩa nhướng mày. Hắn chưa từng nghĩ qua muốn giết nàng, nhưng nếu thả nàng đi, nàng có thể sẽ tiếp tục đến đây hại hắn, thậm chí cả ba muội muội cũng không tha. Hắn thì không sao, nhưng cũng không thể không lo cho muội muội!

“Hiền đệ không hạ thủ được, hay là giao cho đại ca đi!” Chương Úc Hùng nhẹ nhàng nói.

“Việc này......” Gia Cát Văn Nghĩa trầm ngâm một chút, sau đó bác bỏ. “Không, vẫn là trước đem nàng giam lại, để từ từ đệ suy nghĩ.”

Vì thế, Ngân Hoa bị đưa ra khỏi phòng, nhưng mà Mông Mông như cũ vẫn không thể yên tâm.

“Nếu không cẩn thận để nàng đào tẩu, sau đó lại mang người khác tới hạ cổ thì tính sao?” Nàng giật nhẹ tay áo của Quân Lan Chu. “Tướng công, chàng có cách gì không?”

Quân Lan Chu liếc mắt nhìn nàng, khom người mở ra gánh sách, lấy ra chiếc hộp bên trong chứa đựng thi hài cổ mẫu mà Ngân Hoa nuôi dưỡng, đưa đến trước mặt Gia Cát Văn Nghĩa.

“Ăn.”

Gia Cát Văn Nghĩa không khỏi lạnh sống lưng. “Ăn...... Ăn cái này?” Tuy rằng chúng không còn cử động, nhưng hắn vẫn không quên được hình dáng ban đầu của nó.

Mông Mông cũng sợ đến nỗi dạ dày một trận co rút, thiếu chút nữa phát nôn.

“Tướng...... tướng công, vì...... vì sao phải ăn...... ăn nó?”

“Đây là thi hài kết tinh của bảy loại cổ mẫu lợi hại nhất Miêu Cương. Ăn nó rồi, sau này các loại cổ độc đều không thể xâm nhập vào cơ thể.”

“A? Lợi hại như vậy?” Mông Mông hô to, “Thế thì thiếp cũng muốn!” Bất chấp ghê tởm, bốc một nhúm ăn xong rồi nói. “Vậy đủ chưa?”

“Được rồi.”

May mắn, nếu lại thêm nữa, chắc nàng phun ra mất!

Mông Mông nuốt nước miếng cố gắng khắc chế cảm giác tởm lợm trong miệng, quay đầu gọi đại ca. “Đại ca, huynh......” Đã thấy Gia Cát Văn Nghĩa sớm vươn tay bốc một nhúm to, không chút do dự cho vào miệng, vì thế nửa đường quay lại gọi hai muội muội. “Tuyết Tuyết, Xán Xán, các muội mỗi người một miếng!”

Tuyết Tuyết và Xán Xán đều cảm thấy ghê sợ, nhưng các nàng không dám không ăn. Thà rằng bây giờ để dạ dày chịu khổ một chút, tránh cho tương lai khỏi phải gặp xui xẻo, có quái trùng nào đó tiến vào cơ thể các nàng du sơn ngoạn thủy.

Ngay cả Đỗ Tinh cùng Chương Úc Hùng bọn họ cũng muốn ăn, bàn tay co lại giống như chân nhện từ từ tiến lại.

“Ta cũng muốn!”

Nhưng là còn chưa tới nơi, chiếc hộp đã nhanh chóng đóng lại, yên vị nằm trong gánh sách.

“Chờ đã, chúng ta còn chưa có ăn mà!” Chương Úc Tú lên tiếng kháng nghị.

“Đúng, tướng công, bọn họ vẫn chưa được ăn!” Thứ tốt như vậy, hẳn là nên lấy ra cho mọi người cùng nhau “hưởng thụ” chứ!

Nhưng Quân Lan Chu giống như không nghe thấy, thản nhiên đóng lại gánh sách, sau đó đeo lên vai nghênh ngang đi khỏi.

“Sao lại như thế, hắn là đang nổi giận ư?” Gia Cát Văn Nghĩa kinh ngạc hỏi.

“Không phải, là như vầy......” Mông Mông cười xấu hổ. “Tướng công chàng từng nói qua, không phải thân nhân của mình, chàng mặc kệ, cho nên...... cho nên......”

Cho nên hắn chỉ để bốn huynh muội Mông Mông ăn, những người khác chỉ biết đứng đó thèm thuồng.

Đỗ Tinh cùng Chương Úc Hùng không khỏi quay mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười. Hiện tại, bọn họ rốt cục hiểu được Mông Mông vì sao phải kiên trì kết hôn cùng Quân Lan Chu.

Bởi vì chỉ có vậy, mạng sống mới mong được đảm bảo!

~.~

Mẹ con Bệnh Chốc Đầu quả thật bất đắc kỳ tử mà chết, nghe đâu kêu la suốt một nén hương, từ đầu đường đến cuối ngõ đều có thể nghe thấy tiếng la khóc thảm thiết, sau đó bỗng nhiên tắt thở.

Đại khái bởi vì như thế, Chương Úc Tú cùng Lâm Chấn Bình mới nghĩ đến việc muốn trộm thuốc của Quân Lan Chu.

Bọn họ thỉnh thoảng đóng gói lương tâm làm chuyện điên rồ, có trời mới biết thời điểm nào không cẩn thận đụng chạm đến người khác, bọn họ cũng không muốn chết một cách “oan uổng” như thế.

Mà huống chi, thuốc tốt như vậy chắc chắn sẽ bán được giá, không lấy đi bán quả thật rất đáng tiếc!

Bọn họ không biết, thuốc của Quân Lan Chu tuyệt đối không phải dễ trộm. Chịu khổ hơn nửa ngày trời, chỉ thu về được một bụng hối hận cùng tiếng thét chói tai, giống như bị quỷ bắt được truy về Diêm phủ, khóc không ra nước mắt......

“Cứu mạng! Xin cứu mạng!”

Sau khi dùng cơm trưa, huynh muội nhà Gia Cát, huynh muội Đỗ Tinh và Chương Úc Hùng tụ tập tại đại sảnh phía trước cùng nhau thảo luận việc làm ăn, bỗng nhiên một tiếng thét thê thảm phá không truyền đến, mọi người một trận rợn sống lưng, không tự chủ được run lên vài cái, Tuyết Tuyết cùng Xán Xán sợ đến nỗi ngã luôn xuống ghế.

“Thanh âm khủng khiếp này là gì đây, không lẽ lại có người bị trúng cổ nữa sao?”

“Nhanh đi xem một chút!”

Mọi người vội vã chạy về phía tiếng la, một vòng, hai vòng, cuối cùng cũng thấy được nơi phát xuất âm thanh.

Là Chương Úc Tú cùng Lâm Chấn Bình. Hai bàn tay của mỗi người vừa đỏ vừa sưng phồng lên giống như bốn trái đu đủ thật lớn, bọn họ vừa vung tay vừa la hét lại còn nhảy nhót loạn xạ cả lên, vẻ mặt không ngừng biến hóa đặc sắc: vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, vừa đau khổ vừa thảm thiết.

“Các ngươi làm sao vậy? Như thế nào?”

“Đau! Đau lắm! Giống như có hàng vạn cây kim đau vào người, thật sự rất đau!”

“Nhưng, tại sao lại thành ra như vậy?”

Mọi người chăm chú nhìn đôi bàn tay trở nên dị dạng của bọn họ. Vừa muốn tiến lên nhìn thật kỹ, bọn họ lại giống như mấy con ếch nhảy tới nhảy lui, đừng nói là xem tay, căn bản là nhìn không rõ dáng người.

“Đừng nhảy nữa, đứng yên cho chúng ta xem!”

“Nhưng, không được...... đau...... đau lắm!”

Hai người cứ thế vẫn tiếp tục nhảy loạn xạ, còn không ngừng la hét kinh hoàng. Mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.

“Nói cho chúng ta biết, các ngươi rốt cuộc làm sao?”

“Chúng ta...... Chúng ta chỉ là muốn nhìn một chút hòm thuốc của Quân công tử thôi!”

Nhìn hòm thuốc của Quân Lan Chu?

Cái hòm thuốc có gì đẹp mà xem?

“A, ta biết rồi!” Đỗ Tinh la to. “Các ngươi muốn trộm dược của Quân công tử!”

“Không phải trộm, chỉ là muốn...... muốn ‘chia’ nhau một chút thôi!”

Đó không gọi là trộm vậy chứ gọi là gì?

Chia vật phẩm?

“Chẳng lẽ tướng công......” Nói chưa dứt lời, phát hiện Quân Lan Chu không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh, Mông Mông lập tức chạy tới. “Tướng công, chàng có biết bọn họ bị sao không?”

Quân Lan Chu đưa mắt hờ hững lướt qua hai người. “Cửu nhật tiêm khiếu tán. La hét chín ngày, sau đó độc tính sẽ mất đi.”

Chín ngày la hét?

Mông Mông đột nhiên muốn ngửa mặt ra cười, phải vất vả lắm mới nén lại được.

Thật là thần kỳ, Chương Úc Tú cùng Lâm Chấn Bình một mực kêu la, ngay cả nói chuyện cũng là la vừa nói, giống như muốn “nói” cho cả thành Nam Dương này nghe vậy.

“Cái đó...... Là do ai sáng chế?”

“Đệ đệ của ta.”

“Thì ra là tiểu thúc.” Mông Mông ho sặc một câu, thật không đơn giản lại nuốt trở về trận cười. “Nói cách khác, bọn họ sẽ không chết, chẳng qua chỉ la hét chín ngày rồi thôi?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tốt rồi.” Mông Mông nhẹ nhàng thở ra, kết quả lại càng muốn cười.

Nàng ban đầu lo lắng độc kia sẽ hại chết người, trong khi Quân Lan Chu không phải thân nhân không ra tay cứu, Chương Úc Tú và Lâm Chấn Bình không phải là chết chắc?

May mắn, độc không làm chết người, nàng đã có thể yên tâm.

Vì thế, nàng trở lại bên bọn Chương Úc Hùng nói nhỏ mấy câu. Đỗ Tinh không giống nàng có thể kiềm nén, liền cười to thành tiếng.

“Chín ngày la hét? Thật đúng là danh xứng với thật nha!”

Tuyết Tuyết cùng Xán Xán cũng che miệng cười không ngừng. Những người khác tuy rằng cũng rất muốn cười, nhưng là ở trước mặt Chương Úc Hùng, đều giống như Mông Mông cố gắng kiềm chế.

“Được rồi, đừng cười nữa, bọn họ cũng rất đáng thương, chúng ta...... A, tướng công, có chuyện gì à?”

Mông Mông cười tươi tiến về phía Quân Lan Chu hỏi thăm. Kết quả Quân Lan Chu mở lời lại thành công chém đứt tiếng cười của Đỗ Tinh, chính là khiến người ta muốn cười cũng không thể cười.

“Chúng ta cần phải lên đường.”

----------

1. Cao lương: loài cây họ lúa, hạt tròn và to. Người Trung Quốc trồng cao lương để làm bánh hay rượu. Người Trung Hoa đặc biệt coi trọng những loại rượu chỉ cất nguyên chất bằng gạo. Cao lương khi nấu rượu thường cho nồng độ cồn cao hơn so với lúa nước của Việt Nam.

2. Cổ: phương pháp dùng trùng tử chưa thành hình hạ vào thân thể người, sau đó dùng trùng tử điều khiển người đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.