Bên ngoài hành lang được treo đèn lồng, ánh sáng cũng gọi là có thể miễn cưỡng chiếu vào trong phòng. Trong ánh sáng le lói đó lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng của Giang Hành, hắn mặc một bộ cẩm bào, xem ra là vừa từ bên ngoài trở về, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay.
Đào Cẩn lau nước mắt, mang theo âm thanh mềm mại khóc nức nở: "Ngụy vương cữu cữu tại sao lại tới đây?"
Giang Hành đốt ngọn đèn trên bàn con, một lần nữa lại ngồi xuống đầu giường, "Ta nghe hạ nhân nóingươi bị bệnh, nên đến thăm ngươi một chút."
hắn quả thật vừa từ trong doanh trại trở về, ban ngày đã bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, nửa đêm trở về cũng chưa kịp ăn uống gì, liền nghe thấy hạ nhân nói nàng sinh bệnh, nên vội vàng chạy đến thăm nàng. Nha hoàn thiếp thân hầu hạ nàng nói nàng bị bệnh đã hai ngày, cái cô nương ngốc này, sinh bệnh cũng không biết nói cho hắn sao!
Nha hoàn nói nàng đã ngủ lại, hắn vốn định tiến vào nhìn nàng một cái rồi đi, nhưng vừa vào đã thấy nàng đang cúi đầu khóc. Tựa như một con thú nhỏ đang rên rỉ, mang theo nỗi bất lực cùng cô độc, khiến cho người nghe tan nát cõi lòng.
Thông qua ánh nến lờ mờ, Giang Hành thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã ướt nhẹp nước mắt, liền không suy nghĩ nhiều, hắn đưa tay dùng ngón cái lau đi hai hàng lệ của nàng, "Tại sao lại khóc? trênngười có chỗ nào không thoải mái sao?"
Nàng lắc lắc đầu, chớp mắt, một giọt lệ vừa vặn dừng lại trên mu bàn tay hắn. Dường như rơi thẳng vào đầu quả tim của hắn, mang đến những cơn đau đớn, hắn đang muốn trấn an nàng thì nghe thấy nàngnhỏ giọng nói: "Trước kia mỗi khi ta sinh bệnh, mẫu thân sẽ luôn canh giữ bên cạnh ta, bón cho ta uống thuốc, vỗ lưng ta. không có nương ở đây ta không ngủ được."
Giang Hành nghe ra một điểm khác trong lời nói của nàng, chau mày lại hỏi: "Ngươi chưa uống thuốc sao?"
Nàng lại ở trên chăn cọ cọ, "Chưa uống..."
Ngay cả lúc sinh bệnh cũng không quên làm nũng, thanh âm kia uyển chuyển mềm mại, mang theo giọng điệu làn điệu, làm người khác nghe thấy tâm can đều như run lên, làm sao còn trách móc nặng nề nàng được? Bất quá tiểu bất điểm này không làm cho người khác bớt lo được, ngã bệnh còn không chịu uống thuốc, khó trách một trận bệnh như vậy lại kéo hai ngày cũng không thấy khá hơn.
Giang Hành gọi nha hoàn của nàng tới, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Quận chúa không chịu uống thuốc, các ngươi cũng không biết khuyên nàng sao?"
Tối nay là Kim Hà Hàn Quang trực, hai người quỳ xuống đất, buồn rầu đưa mắt nhìn về phía giường, "Hồi bẩm Ngụy vương, chúng nô tỳ đều đã khuyên qua, nhưng tiểu thư chính là không chịu uống. Tiểu thư nóikhông mắc bệnh nặng, chỉ cần chịu đựng hai ngày liền sẽ khỏe lại, nhưng mà cho tới bây giờ tiểu thư vẫn chưa hạ sốt, vạn nhất tiết tục sốt như thế này thì làm sao? Xin Ngụy vương khuyên nhủ tiểu thư, để tiểu thư chịu uống thuốc."
Lúc trước là do Đào Cẩn ngăn cản, các nàng không dám đi cầu Ngụy vương, hiện nay Ngụy vương tự mình tới cửa, các nàng liền đem hy vọng duy nhất đều đặt lên hắn. Hi vọng hắn có thể khuyên được Đào Cẩn.
Kim Hà đi đến phòng bếp mang thuốc lên một lần nữa, thuốc đã được sắc từ khi chạng vạng tối, nhưng do Đào Cẩn không chịu uống, để lâu thuốc cũng không còn hữu dụng. Mấy ngày gần đây thuốc vẫn được đổ vào trong góc bồn hoa, chỉ cần đi đến gần liền có thể ngửi thấy vị thuốc nồng nồng.
Sau nửa canh giờ nàng liền quay lại, bưng khay đi tới giường, "Tiểu thư..."
Đào Cẩn đem đầu dấu vào trong chăn, im lặng kháng cự.
Giang Hành bảo nàng đem chén thuốc đặt tại bàn con cạnh đầu giường, lay Đào Cẩn đang trốn trong chăn, "Khiếu Khiếu, nghe lời, uống thuốc."
Kêu hai tiếng mà vẫn không có phản ứng gì, hắn dứt khoát luồn tay vào nách nàng đem nàng từ trêngiường nhấc lên, ở sau lưng nàng kê một cái gối. Đào Cẩn bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, muốn phản kháng nhưng đã chậm, bị hắn vô cùng dễ dàng lôi ra khỏi chăn. một đôi tay hữu lực chế trụ nàng, làm cho nàng không hề chống được.
Đặc biệt nàng còn sợ ngứa, uốn éo trái phải, "Ngài làm gì đó!"
Giang Hành hợp thời rút tay về, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi không nghe lời, bản vương chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cường ngạnh."
nói xong đem chén thuốc bưng lên đến, múc một thìa lên thổi thổi, đưa đến bên miệng nàng."Uống thuốc."
Chớ thấy hắn bình thường dễ nói chuyện, nhưng khi nghiêm túc sẽ làm cho người khác sợ hãi, không rét mà run. Đặc biệt hiện tại, trong phòng ánh nến chiếu rọi trên nửa khuôn mặt hắn, mơ mơ hồ hồ nhìnkhông quá rõ ràng, nhưng là thái độ uy nghi, cả người hắn đều lộ ra thái độ không được xía vào.
Đào Cẩn biết tránh không khỏi, đành nhận mệnh há mồm uống thuốc, nhất thời ăn khổ khuôn mặt nhăn nhó cố nở một nụ cười, "Tại sao người lại bón cho ta? Ta có tay, có thể tự uống được."
Tuy là nói như thế, nhưng nàng không hề có ý muốn tiếp chén thuốc. thật là một tiểu nha đầu khẩu thị tâm phi, vừa yếu ớt lại ngoan cố, vừa buồn cười lại vừa chọc người ta thương tiếc.
Giang Hành đưa mắt nhìn nàng, "Ngươi không phải sợ ngã bệnh không có ai ở bên cạnh, không ai đút ngươi uống thuốc sao? Bản vương tự mình đút cho ngươi, tâm tình có tốt hơn chút nào không?"
Nàng hạ lông mi, thẳng thắn thành khẩn ừ một tiếng, "Tốt lên một chút."
Lúc đầu hắn cũng có chút tức giận, nhưng lại bị bộ dáng tội nghiệp của nàng chọc cười, Giang Hành đút nàng uống thuốc xong, liền đưa một miếng mứt táo đến bên miệng nàng, "Ngậm một hồi liền khôngđắng nữa."
Đôi môi mềm mại chạm vào ngón tay hắn, dính một chút thuốc đắng lên tay hắn.
Nàng chép chép miệng, vừa ăn mứt táo vừa hỏi: "Ngụy vương cữu cữu vừa trở về sao? Người đã dùng cơm tối chưa?"
Giang Hành cầm chén giao cho Kim Hà nói "Vừa hồi phủ ta liền đến ngay nơi này, còn chưa kịp ăn cơm."
Nàng a một tiếng, vừa cảm kích vừa áy náy, đẩy hắn đi ra ngoài, "Người mau trở về ăn cơm đi, nếu để bụng rỗng thì không tốt đâu. Ta cũng đã uống rồi, người không cần lo lắng nữa, ta ngồi thêm một lúc rồisẽ đi nghỉ ngơi."
Giang Hành vẫn không nhúc nhích, chút lực đạo kia của nàng căn bản không đủ để lay động được hắn, "không có vấn đề gì, một chút nữa ta sẽ đi."
Mặc cho Đào Cẩn nói như thế nào, hắn cũng không đi. Cuối cùng hắn bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, đại khái là ngại nàng dông dài, "Ngươi mau ngủ đi, ngươi ngủ rồi ta sẽ về."
Đào Cẩn không lay chuyển được hắn, không hiểu tại sao hắn lại khăng khăng muốn ở lại, vì thế thở phì phò lật người, lưu lại cái ót cho hắn nhìn, "Ta liền ngủ."
Bên giường không có động tĩnh gì, xem ra Giang Hành không có mắc mưu.