Sắc mặt Giang Hành khó coi đến cực điểm, mu bàn tay hiện lên đầy gân xanh, hận không thể lập tức bóp chết tên khốn này.
Nếu không phải hắn tới kịp lúc, khó có thể tưởng tượng được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ cần nghĩ đến trường hợp đó, hắn thiếu chút nữa không thể khống chế được, sức mạnh trên tay càng tăng lên, nắm cổ Tần Hoằng đến xanh cả mặt, cổ hắnta như thể gần bị vặn đứt.
Giang Hành tung ra một quyền khác lên người Tần Hoằng, nghe được tiếng khóc khẽ nghẹn ngào trên giường, bỗng dưng hắn cứng đờ, buông người Tần Hoằng ra, cởi áo choàng khoác lên người Đào Cẩn, “Khiếu Khiếu? không phải sợ, bổn vương đến rồi. Có bổn vương ở đây, chuyện gì cũng không cần phải sợ.”
Vừa nói vừa lấy cái khăn trong miệng nàng ra, thuận tay lấy chăn quấn quanh người nàng, nhìn binh lính lạnh lùng nói: “Đem hắn ta đi! Ngón tay nào hắn ta dùng đụng chạm Quận chúa thì chặt đứt ngón đó cho ta.”
Từ sau khi Giang Hành đến binh lính mới tỉnh dậy, không dám nhìn nhiều ở phía đầu giường, liền kéo Tần Hoằng đang bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài.
không lâu sau trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, nỗi khiếp sợ của Đào Cẩn vẫn chưa tiêu tan, yên lặng nằm trong ngực Giang Hành, thân thể vẫn còn run nhè nhẹ.
Giang Hành cởi dây trói hai tay nàng, vừa đau lòng vừa cảm thấy day dứt, chà xát lui tới trên vùng da thịt bị xiết hồng, “thật xin lỗi… Khiếu Khiếu, bổn vương tới muộn, khiến nàng phải chịu uất ức này.”
Đầu óc căng thẳng nhanh chóng thả lỏng, Đào Cẩn cũng không nhịn được nữa, giống như cuối cùng cũng tìm được nơi để dựa vào, nỗi niềm uất ức sợ hãi cứ như vậy mà tuôn ra, hóa thành nước mắt tràn mi.
Lúc nàng khóc rất yên tĩnh, bất tri bất giác nước mắt đã rơi đầy gò má. Nàng khóc đáng thương đến cực điểm, tay nhỏ bé gắt gáo nắm chặt y phục Giang Hành, cuộn mình trong lòng hắn khóc không thành tiếng.