Độc Nhất Vô Nhị Hạn Lượng Yêu: Luật Sư Ly Hôn Mời Vào Lòng

Chương 10: Chương 10: Ly hôn đi, giúp dì khởi tố




“Đồ Đồ bảo bối đã năm tuổi, cậu sáu năm trước mang thai, sáu năm trước là cậu vừa vặn đi theo dì đi ra nước ngoài. Ánh Nguyệt, tớ một mực rất hiếu kì, Đồ Đồ bảo bối đến cùng là cậu có từ trong nước, hay là ra nước ngoài mới có?”

“Ở trong nước cũng như ở nước ngoài, khác nhau ở chỗ nào sao?”

Nghiên cứu vấn đề này, liền tất nhiên sẽ xuất hiện một cái vấn đề tất yếu, đó chính là ba của con trai. Qua nhiều năm như vậy, Giang Ánh Nguyệt vẫn luôn là né tránh những câu hỏi về vấn đề này.

Tiêu Thanh Ngư một mực ở trên mạng xem xét tư liệu của Sở Hàn Thành, bởi vì thực sự là cảm thấy, tướng mạo kia thật quá trùng hợp!

“Đương nhiên là có khác biệt, Đồ Đồ bảo bối một mực đi tìm ba của nó, cậu không phải là không biết. Ở trong nước có, vậy thì lúc tìm ở nước ngoài chắc chắn không thể tìm thấy a.”

“Nguyệt nhi, chẳng lẽ con liền không muốn bắt được thủ phạm làm con mang thai năm đó sao?”

Hồ Thiến Vân trơ mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt một bên học tập, làm việc còn một bên mang thai sinh con sống chết vất vả chăm sóc con của bản thân. Mà cái người đàn ông làm cho Giang Ánh Nguyệt mang thai, sáu năm qua, trừ gieo hạt sướng một chút bên ngoài rồi, liền hoàn toàn giống như là đồng dạng biến mất.

“Con không muốn, con ở thời gian hiẹn tại, sống rất tốt. Dì, con giúp dì khởi tố ly hôn đi, tướng tin con, con rất là chuyên nghiệp, nhất định giúp dì cầm về được nhiều tài sản nhất.”

Không thể không nói, Giang Ánh Nguyệt nói năng lực bẻ lái đổi chiều câu chuyện của cô vẫn là nhất.’.

Hồ Thiến Vân lập tức duỗi tay đập lên bờ vai của cô một cái.

“Cái thứ thối tha này, ai lại muốn nhiều tài sản của hắn chứ?”

“A? Không cần tài sản sao, ly hôn ngay cả tài sản đều không cần, dì đây là vẫn còn có quan tâm dượng của con đi?”

“Ai quan tâm ông ta chứ, mấy năm qua, dì gặp ông ta một lần cũng khó khăn. Dì……. Dì là nghĩ muốn ly hôn, dù sao con là luật sư ly hôn, con xem đó mà làm là được rồi.”

“Tốt, tư liệu con đều đã chuẩn bị xong, cam đoan ngày mai dượng liền có thể nhận được yêu cầu gặp mặt của toà.”

Hồ Thiến Vân không hề không nhận quan tâm cùng yêu, đem sự tình trực tiếp đẩy đếb trước mặt Giang Ánh Nguyệt. Giang Ánh Nguyệt trực tiếp rút đao đoạn thủy, cô mặc dù không thấy, không rõ ràng mọi chuyện, nếu thật là đi đến mức ký tên ly hôn này, chỉ sợ cô cũng là không nghĩ đến. Nhưng mà, người có lúc, luôn luôn muốn ép lại càng ép.

Giang Ánh Nguyệt quay đầu nhìn dì của mình đầy ý vị thâm trường nhìn một chút, đáy mắt hiện lên một vòng giảo hoạt.

Ly hôn? Có lẽ hôn nhân hai người này, cũng chỉ có đi đến cuối cùng, mới có thể chân chính để hai người bọn họ đều thấy rõ sự thật, bọn họ có hôn nhân đã nhiều năm, đi đến bây giờ, còn lại cái gì.

An toàn đem dì về nhà, lại đem Tiêu Thanh Ngư đưa về nhà, Giang Ánh Nguyệt rốt cục có thời gian có thể cùng Đồ Đồ đại bảo bối đơn độc ở chung được.

“Ma Ma, đây chính là nhà mới của chúng ta sao?”

Giang Ánh Nguyệt mua hai căn phòng, nhìn tiểu bảo bối đã hưng phấn không thôi.

“Đúng vậy, Ma Ma đã vì con bố trí xong gian phòng, mình đi xem xem đi, căn nào bên trái chính là của con.”

“A, chúng ta có nhà của riêng mình.”

Lúc còn ở nước ngoài, Giang Ánh Nguyệt vì tiết kiệm tiền, vẫn luôn ở lại nhà của dì mình. Một bên, nghĩ đến cách tiết kiệm tiền bạc, một bên khác, dượng thực sự là bận quá, ở cùng một chỗ, cũng như ở lại làm bạn với dì.

Nhưng là bây giờ trở về nước, Giang Ánh Nguyệt mua căn phòng thuộc về riêng bản thân, tự nhiên là muốn dẫn tiểu bảo bối ở chung.

Giang Dữ Đồ đi tới gian phòng của mình, Giang Ánh Nguyệt thì vào phòng bếp bận rộn. Sau hai mươi phút, Giang Ánh Nguyệt phát hiện, vật nhỏ kia vào phòng liền không có đi ra. Giang Ánh Nguyệt buông đồ xuống sau đó đi từ từ chậm rãi tới phòng của Đồ Đồ, mới phát hiện, tiểu gia hỏa vậy mà nhào vào trên giường ríu rít gào khóc.

Trừ thời kỳ còn là trẻ sơ sinh, Giang Ánh Nguyệt chưa thấy tiểu bảo bối này khóc qua. Bỗng nhiên lập tức khóc, làm cho Giang Ánh Nguyệt đều giật nảy mình.

Cô cuống quít chạy qua ôm Giang Dữ Đồ, khẩn trương hỏi: “Thế nào, tại sao khóc? Là bị ngã nên bị thương hay làm sao?”

“Ma Ma, con nghĩ tới ba ba, con thật sự rất muốn có ba ba, các bạn nhỏ khác đều có ba, nhưng con cho tới bây giờ đều chưa thấy qua ba của con. Ma Ma, con là có ba ba a, nhưng vì cái gì ba của con cho tới bây giờ đều không đến thăm con? Ba có phải hay không là người xấu, có phải là bị cảnh sát bắt đi? Con về sau trưởng thành, cũng sẽ biến thành người xấu sao?”

“Dĩ nhiên không phải, Đồ Đồ của mẹ thế nào lại là người xấu cơ chứ? Đồ Đồ trưởng thành cũng sẽ không biến thành người xấu như thế. Về phần ba ba, mẹ rất xin lỗi, mẹ thật sự không biết người đó là ai hay ở đâu. Bất quá mẹ có thể đáp ứng con, cho phép tự con đi tìm. Đương nhiên, nếu như con có thể tìm ra.”

Giang Ánh Nguyệt một bên nói một bên giúp con trai lau nước mắt. Thế nhưng vừa dứt lời, bạn nhỏ Giang Dữ Đồ lập tức bắt đầu bật dậy nhảy trên giường.

“A, Ma Ma, mẹ rốt cục đáp ứng. Vậy con tìm ba ba về sau, nhưng mà không cho mẹ đổi ý a!”

Giang Ánh Nguyệt một mặt đen thui, cái này, kia là cái gì…… nó vừa rồi, không phải còn khóc đến lợi hại sao?

Ngoài lề a:3

chào các bạn đạo hữu, ta là dịch giả của truyện này đây nha...Truyện đã ra được 10c rồi -3- không biết các đạo hữu thế nào, có thể để lại cho ta một cái comment không? Ta biết ta chưa sắp xếp câu hợp lý, từ ngữ đủ hay nhưng mà thật xin lỗi a, ta chỉ biết dịch chứ không biết edit ỌvO vì thế nên khi tự edit thì ta cũng đã cố gắng rất nhiều, mong các đạo hữu thông cảm.

Ngoài ra, ta không có lịch up chương chính thức nhưng trong một tuần sẽ có từ 3-4c là ít nhất vì vậy mọi người đừng bỏ truyện nhé, ta buồn lắm đó....=(((((((((((((

Lưu Ý nhẹ nè: bắt đầu từ tháng 11, ta sẽ ra chậm truyện này và bắt đầu ra thêm một truyện khác nữa:3 ra chậm tức là 2-3c/tuần. Còn truyện khác là truyện gì thì mọi người mau hóng đi nàaaaaaaaaaaaaaa <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.