Mặt Hạ Vy đỏ ửng, dù say nhưng cũng không đến nỗi cô không nhớ tên mình. Người gọi tên cô lúc nãy không lẽ là Mạc Cao Kì nhưng...
Hắn nói gì nhỉ?
Người con gái hắn trân trọng...
Là cô...
Nguyệt Hạ Vy...
Cô chớp chớp mắt, miệng mở hờ. Trong lúc suy nghĩ mà vô thức... nó bị chiếm lấy. Môi cô đỏ ửng như bông hoa hồng, mang hương vị ngọt lẫn say mê của Sapanh.
Hương vị đó như cuốn lấy Mạc Cao Kì, muốn ôm cả thân thể mềm mại này, muốn mọi thứ của cô chỉ thuộc về mình. Nhưng khi nhìn thấy mặt cô phang phảng nét hoảng. Hắn đành buông ra, cụp mi xuống. Hắn chỉ nắm tay cô mân mê những ngón tay nhỏ nhắn.
Hạ Vy thấy vậy, gần như định lại hết được tinh thần, cô không làm gì cả chỉ mặc cho hắn vuốt ve nó. Bàn tay hắn thon dài luồn qua rồi đan vào tay cô, nắm chặt.
Không biết có phải theo phản xạ, mà Hạ Vy cũng nắm chặt lại. Hành động của cô khiến hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng cô. Đôi môi vô thức đã hơi cong lên. Tay hắn cầm lấy bàn tay còn lại của cô rồi đan vào.
Hắn nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau, trong lòng bất giác trở nên ấm áp, nụ cười hiện rõ rệt trên môi.
Hạ Vy nhìn hắn từ quần áo đến đầu tóc đều không được nghiêm chỉnh thậm chí đôi dép hắn đi là dép đi trong nhà vệ sinh. Cô hơi xót, rõ ràng hắn là người bệnh, chắc hẳn vết thương cũng chưa lành mà lại phải chạy đi tìm cô.
Hạ Vy hơi nghiêng đầu, nụ cười đã trực trên môi. Không biết có do say không mà... cô lại muốn thời gian ngừng lại, cô muôn ngắm nhìn khuôn mặt hắn, dịu dàng là thế. Hơn nữa là cô muốn....
Hắn sẽ....
Nắm tay cô như thế này...
Mãi mãi và mãi mãi....
Một bầu không khí lạ bao quanh hắn và cô, không khó chịu, không ngại ngùng mà nó rất bình yên và có cái người ta gọi là hạnh phúc.
Hắn ngẩng lên, lại bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt tím trong veo như làn nước, hai má ửng đỏ rồi đến đôi môi đỏ mọng cong lên, tạo thành một nụ cười cực đẹp.
Hắn không kìm được mà định tiến đến, một lẫn nữa bao phủ lấy môi cô, nhưng Hạ Vy gần như có vẻ không tiếp nhận nó. Hắn cười nhẹ, mắt rõ vẻ tiếc nuối rời ra. Nhưng hắn vừa làm vậy, ai đó lại choàng hai tay ôm lên cổ hắn. Cơ thể cái hai áp sát lấy nhau, hắn chưa hết ngạc nhiên lại đến ngạc nhiên khác. Hạ Vy nhìn sâu vào hắn, bàn tay làm y như hắn luồn vào mái tóc, đẩy đầu hắn gần lại. Cô nhắn mắt, đôi mi như cánh quạt khẽ run. Cả đôi môi đỏ đặt lên môi bạc lạnh, dùng cái lưỡi ấm nồng, luồn vào. Cô chính là chủ động khiêu khích hắn.
Đương nhiên sự khiêu khích của cô chưa bao giờ thất bại đối với người có dục vọng to lớn như hắn. Hai cánh tay chắc rắn của Cao Kì ôm lấy thân thể nhỏ bé. Độ mỏng của cái váy khiến hắn cảm nhận rõ được sự mềm mại từ là da thơm ngát của Hạ Vy.
Bàn tay cô nắm chặt lấy cổ áo hắn thể hiện rõ sự vụng về và ái ngại. Khi nụ hôn vừa dứt, khuôn mặt Hạ Vy đỏ ửng lên. Cô bặm môi một cái khi thấy hắn cứ nhìn chằm chằm. Muốn trốn cũng không thể trốn, cơ thể cô bị kìm chặt như vậy, thì chạy như thế nào cho thoát.
- “ Sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?”
- “ Em hôn tệ lắm “ - Hắn không ngần ngại nói thẳng ra làm ai đó mặt nhăn, mặt nhó rồi lại mím môi cúi đầu dường như cố che đi sự xấu hổ của bản thân.
- “ Tôi sẽ dạy em hôn là như thế nào?” - Mạc Cao Kì nói một cách tự tin.
- “ Tôi không cần anh đi mà dạy cái cô tiếp bàn đó.
1...2....3... giây
- “ Sao anh cứ trố mắt lên nhìn tôi thế?” - cô tức giận hỏi lớn.
- “ Hạ Vy em ghen rồi “ - Hắn cười ranh mãnh nâng cằm cô lên.
- “ Không.. không phải “
- “ Ghen rồi “ - hắn vẫn chắc nịch.
- “ Không phải “ - cô cũng không kém.
- “ Ghen rồi “
- “ Không là không “
- “ Lại còn chối “
- “ Mặc xác ai thèm ghen vì loại người như anh “
........
Hai người nói qua, nói lại thậm chí chẳng biết bao giờ dừng lại. Chỉ biết một người cứ cười sung sướng, bắt người ta nhận tội. Còn người còn lại ương bướng, quyết không nhận.
- “ Nhận mà không nhận “
- “ Đã bảo là không rồi. Tôi không nói chuyện với anh nữa “ - lần này Hạ Vy tức thật rồi, cô quay người lại, khoanh tay.
- “ Tức rồi à “ - Hắn kéo dịch ghế đến, từ sau ôm lấy cô, cằm đặt lên vai.
- “.... “ -Hạ Vy im lặng cô quay mặt đi.
- “ Ghen... A “ - chưa kịp nói xong câu, ai đó thúc cả khủy tay vào ngực hắn. Mạc Cao Kì ôm ngực kêu lớn. Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có ai dám đánh hắn vậy.... vậy mà cô dám. Tí hắn nên xử phạt như thế nào đây hắn quá dễ dãi à để cô trèo cao rồi.
- “ A... “ -hắn kêu lớn, ôm bụng mặt một cách đau đớn. Hại ai đó như siêu nhân, bay từ ghế xuống, mặt ứ chi là hoảng.
- “ Anh sao không? “
- “ Tôi...” - Vế sau hắn nói cực nhỏ khiến cô phải cúi xuống nghe.
- “Hì..” - tiếng cười ranh mãnh vừa dứt...
- “ A “ - Cả người cô ngã vào lòng hắn. Mạc Cao Kì ôm cô thật chặt như không muốn buông.
- “ Bỏ tôi ra “- Hạ Vy không ngừng giẫy dụa.
- “ 5 phút thôi “- Hắn cựa người, đến cô nằm trọn vẹn lên thân hình cường tráng của mình, mắt nhắm lại.
- “ Đau lắm hả? “
- “ Đây có thể được gọi là quan tâm không? “
- “.... “- cô im lặng không nói gì.
- “ Vẫn giận à “
- “..... “ - không một tiếng động.
- “ Hạ Vy “
- “.... “
- “ Tôi nói.... “ - Vừa cúi xuống, khuôn mặt ai ửng hồng, mắt nhắm tịt lại, cái môi lúc mở hờ lúc chu chu rồi có lúc liếm môi một cái.... đừng bảo là cô đang mơ về đồ ăn nhé.
- “ Tiểu tử này.... “ -” Hắn nhéo mũi cô, cô lại nhăn mặt tay ôm chặt hơn. Hắn bế cô dậy, ôm trọn vào lòng mình, đặt một nụ hôn ngọt trên trán.
- “ Nuôi em để nhà tôi phá sản mất. Nhưng mãi thế này nhé... “
********
A hị hị.... bệnh rồi mà vẫn lết xác gõ truyện cho các men này. Bệnh đầu óc hơi Crazy tí viết ngọt mà mình còn thấy nổi hết cả da gà????????????????
Yêu thương tớ bằng cách:
- Vote truyện
- Follow mị nhe
Mùa thi cử: chúc mọi người thi tốt nhé.????????
- Ai đó chúc tớ đi????????????