Một câu hỏi cất lên đều khiến Tuyết Hoa và quản gia sững sờ, vú nuôi không thể thừa nhận, Hạ Vy từ bé đã thông minh lanh lợi, con bé luôn nhận ra điểm khác thường trong mọi việc, nếu không cẩn thận rất dễ bị Hạ Vy đưa vào tròng, chỉ có thể nói ra hết, chứ không thể che giấu hết, đó là vì sao Hạ Vy luôn được bà tin tưởng giao trách nhiệm cho mọi chyện.
- “ Tuyết Hoa, Hạ Vy, ta xin phép lui trước để hai người có khoảng thời gian riêng”
- “ Hạ Vy…”
- “ Người lừa con rốt cuộc người đang giấu con chuyện gì vậy?”
- “ Đừng khóc Hạ Vy”
- “ có phải con đã quên đi điều gì mà con không nên quên không? hay là con đã quên đi một người mà con không nên quên đi. Vú nuôi hãy nói con biết, đầu óc con rối tung, con không thể chịu được cảm giác mà trái tìm mình bị bóp nghẹt lại.”
- “ Hạ Vy, nên nhớ ta vô cùng thương con, ta là người không bao giờ đẩy con vào nguy hiểm nữa, đừng suy nghĩ nhiều để cảm thấy bản thân bị bứt rứt nữa, thời gian 3 tháng ở đây sẽ cho con câu trả lời được không?”
Cả người Hạ Vy lả xuống chiếc giường xinh đẹp kia, cô ôm chặt gối nép mình vào trong đó.
- “ con muốn ở một mình?”
- “ con… thôi được rồi”
- “…”
Thật trống rống, đó là cảm giác của Hạ Vy hiện giờ, cô tựa như đang ở trong một chiếc hộp vô cùng to lớn, dù chạy mãi chạy mãi cũng chẳng thể tìm lối ra, bất giác cô ngước lên nhìn về phía cửa phát tiếng động, cô thấy cánh cửa đang mở dần, là ai, cô đang mong chờ điều gì vậy?
Bỗng trong tâm thức cô xuất hiện hình ảnh người con trai, tuấn tú cao ngạo nhưng không một cô bé đứng nhìn cô chằm chằm một cách lạ thường.
- “ cô…” – Hạ Vy liền đứng dậy, nhưng chưa dứt câu nói ấy, dáng người nhỏ bé đã chạy đến ôm cô thật chặt, đôi vai run lên từng đợt.
- “ Em…”
Mặc dù có chút ngỡ ngàng và hoàn toàn không hiểu ra chuyện gì nhưng theo thói quen cô liền đặt tay mình lên đầu cô bé đấy như một hành động dỗ dành.
- “ Cô chủ Hạ Vy, em có đang mơ không? em còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa “
- “ Em … em biết ta”
- “ Cô … cô chủ”- Bảo Trân lắp bắp, nghe thấy câu hỏi của Hạ Vy, nó gần như kéo Bảo Trân về thực tại, xem ra lời quản gia dặn cô quả không sai, bàn tay cô bé khẽ quẹt đi giọt nước mắt, rồi cốc đầu mình một cái.
- “ Xin lỗi là do em không kiềm chế cảm xúc mình rồi, nghe nói cô là người được cử đến chăm sóc cho cậu chủ, chào mừng cô…”
- “ không sao” – Hạ Vy khẽ nhíu mày, vẻ lúng túng trên mặt cô bé khó mà có thể qua mắt cô, được rồi nếu như không nói cho Hạ Vy này biết, cô sẽ tự mình đi kiểm chứng, cô không tin rằng mình không thể tìm ra điều lạ lẫm ở đây. Trước giờ cô chưa bao giờ hoàn khuất phục trước điều gì cả.
- “ ta không biết đường, em dẫn ta đến thư phòng của cậu chủ được không”
- “ người muốn đến phòng của cậu chủ”
- “ đúng vậy, dù sao về sao ta cũng phụ trách việc chăm sóc cậu ấy, có chào hỏi chính thức, vậy nên em dẫn ta đến đó được không?”
- “ được chứ” – Bảo Trân mừng rỡ cười, nói thật con bé có tự nhiên đi lên đây đâu, chỉ có ai đó thấy Tuyết Hoa từ trên đi xuống ngao ngán lắc đầu thì liền cử nó lên đây quan sát tình hình. Không ngờ dù mất trí nhớ thì cô chủ của Hạ Vy của nó vẫn vậy, vẫn vô cùng xinh đẹp cùng với nụ cười có công dụng trấn an người khác cực cao kia.
- “ Cô c… à em tên là Bảo Trân, Hạ Vy em gọi chị là chị được không?”
- ” được chứ, Bảo Trân tên của em rất hay, sao chị cảm thấy mình đã nghe tên này ở đâu thì phải”
- “ haha chắc do duyên đó ạ”
Trước khi lên đây Tuyết Hoa đã tuyệt đối nhắc nó phải lắng nghe thật kĩ lời nói của Hạ Vy rồi mới đáp kẻo lại lộ đằng chuôi.
Bảo Trân dẫn Hạ Vy đến một căn phòng, cánh cửa gỗ khóa chặt, gần như không thể nòa đoán được động tĩnh bên trong, vô cùng im lặng đến khó tin.
- “ Tử Cách sao vậy?”
Nhìn thấy một cô hầu chỉ đứng trước cửa thư phòng, Bảo Trân liền chạy đến hỏi.
- “ Trân Trân, tớ mới đến làm vào hôm nghe đồn cậu khó tính, không ngờ lại đến mức như vậy, không biết có phải tâm trạng không tốt không, cậu liền hậm hực vào phòng đóng cửa, mặc cho người hầu mang thuốc hay cà phê vào đều một mực đuổi ra”
- “ Tử Cách, cậu đừng để bụng, cậu chủ vốn nghiêm khắc và khó tính, hay thế này đi, cậu xuống tiếp tục làm việc khác, ở đây để chị Hạ Vy lo được không”
- “ Chị Hạ Vy?” – phải chăng do quá sợ hãi mà Tử Cách cũng không để ý đến sự tồn tại của Hạ Vy luôn, đến lúc cô bé nhìn thấy cô hai đôi mắt hơi ướt đã trở nên long lanh đến lạ thường, rồi tiếp lời một câu ngay sau đó.
- “ chị Hạ Vy, chị đẹp quá”
- “ à..”- khuôn mặt xinh đẹp của Vy Vy liền trở nên đỏ ửng không thể không thừa nhận cô rất thích việc người khác mình xinh đẹp có lẽ vì thích quá nên cô cũng quên luôn mình định nói gì?
- “ Tử Cách cậu nói buồn cười chỉ, cô ch… à chị Hạ Vy đương nhiên là rất xinh đẹp rồi, thôi cậu xuống dười tầng đi, mau mau chuẩn bị bữa ăn để tiễn khách nữa.”
- “ hảo hảo, vậy chúng em nhờ chị tất Hạ Vy”
Vừa dứt câu, nhìn hai đứa trẻ đã ba chân bốn cẳng chạy một mạch xuống tầng, mặc cho Hạ Vy vẫn đứng như trời trồng, cố gắng load mọi chuyện đang xảy đến với mình.
Hạ Vy hít một hơi thật sâu rồi thở dài.
Cộc cộc…
- “ tôi vào nhé..”
- “ …”
Mặc cho không một hồi đáp lại sau cánh cửa, Hạ Vy vẫn lặng lẽ bước vào, nhưng khi cô vừa đóng cửa thì tiếng nói kia lại cất lên.
- “ tôi đã nói là không ai được vào đây, các người rốt cuộc nghe không hiểu sao?”
Mi tâm Hạ Vy nhíu lại, tên Mạc Cao Kì đó vẫn luôn xấu tình bắt nạt các cô bé bỏng kia sao. Nhưng bắt nạt cô, hắn mơ đi.
- “ vậy chúng tôi thà nghe không hiểu còn hơn là bị trách không hoàn thành trách nhiệm của mình”
Khi nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng cộng hống hách của tên này, lòng Hạ Vy liền dâng lên cảm giác rất khó chịu, từ đó mà giọng điệu ngôn từ của câu nói cũng thay đổi. Bạn đang đọc truyện tại ( Tr ùmTruyện. com )
- “ cô… Hạ Vy, em làm gì ở đây?”
Sao giọng điệu lại thay đổi như vậy. Cô thấy Mạc Cao Kì ngước lên nhìn mình, vẻ mặt và giọng nói trước và sau như thể không phải cùng một người vậy.
- “ đương nhiên là đến đưa thuốc cho anh rồi, không phải là anh đang bị bệnh sao?”
Hạ Vy điều chỉnh giọng nói, cô nhẹ nhàng tến đến đặt viên thuốc và cốc nước trước mặt Mạc Cao Kì, sau đó liền quay lưng đi.
- “ em đến chỉ vì vậy sao?”
- “ tôi…”
Hạ Vy nhanh chóng quay lại đáp nhưng đập vào mắt cô lại là cảnh tượng gì đây, khuôn mặt của hắn là đang buồn bã, là đang thống khổ sao? ngay thời khắc đó cô chỉ muốn hét lên, van xin hắn vàn ngạn lần đừng như vậy, nó khiến lòng cô đau lắm. giờ mới để ý, cô đã nghĩ hắn trong thư phòng để giải quyết công việc nhưng không, tay hắn đang cầm một khung ảnh, bên cạnh còn có một quyển album ảnh, hướng ngược đối khiến cô không thể nhìn rõ bức ảnh đó, nhưng bàn tay nắm chặt như vậy, xem ra là nó rất quan trọng.
- “ anh còn có yêu cầu gì sao?”
- “ em có cảm thấy lo lắng không?” – một câu hỏi đã mất hơi chút sự rành mạch từ phía Mạc Cao Kì, Hạ Vy nhíu mày đầy khó hiểu, tại sao hắn lại hỏi cô như vậy, Hạ Vy hoàn toàn cứng họng, tâm tình cô bây giờ là cực kì rối loạn, ánh mắt, ánh mắt ấy như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt cô, một tia buồn bã nhưng cũng ẩn chứa đầy sự yêu thương như thể trên cả thế giới này, ánh mắt đó vĩnh viễn là duy nhất dành cho Hạ Vy cô. Bàn tay cô nó muốn áp lên khuôn mặt tuấn tú, một vẻ đẹp nam tính như tượng tạc, từng góc cạnh tinh tế đến khó tin, chỉ có thể nói là mê người. Bản thân cô muốn cảm nhận hơi ấm mềm mại như nhưng đang quấn chặt lấy tâm trí cô, mùi hương long đản, thật si mê và quyến rũ.
- “… cậu chủ”
- “ tôi đã nói tôi không phải cậu chủ của em..ra ngoài đi”
- “ tôi… ”
- “ Hạ Vy, em ra ngoài đi”
Ở ngoài thư phòng,Hạ Vy khuôn mặt thất thần, có ai giải thích cho cô không? tại sao cô lại bị xua đuổi, cô có làm gì sai ư, tên thiếu gia đáng ghét đồ công tử bột, hắn dám mắng cô, tên khốn chết tiệt.
- “ nhưng sao lại đau thế này”
Bất giác cô sờ tay lên mặt mình, nước mắt không kìm nén được mà rơi, Hạ Vy nấc lên một tiếng, bàn tay mạnh mẽ gạt nước mắt mình đi.
- “ nếu anh đã ghét tôi và đuổi tôi, được thôi bổn tiểu thư này tuyệt đối không khuất phục"
******
Huhu để các độc giả đợi lâu nên xong chap nào up luôn nha. Yêu ❤