A, Mạc Cao Kì, cậu cuối cùng cũng đến rồiSống lưng Hạ Vy lạnh buốt, rõ ràng là cô rất mong chờ được gặp Mạc Cao Kì hơn ai hết nhưng giờ phút này cô dường như muốn chạy trốn khỏi hắn, vì trong hoàn cảnh bây giờ, nhất định hắn sẽ hiểu lầm cô mất.
- A, đây chẳng phải là cậu ấm nhà Tiêu gia sao?
Cuối cùng điều lo sợ nhất của Tiêu Cung đã đến, anh muốn ngăn cản Hạ Vy đến đây chính là vì anh biết Mạc Cao Kì nhất định sẽ xuất hiện trong bữa tiệc này, chênh lệch nhau đến 7 tuổi, Tiêu Cung gần như bị khí chất vương quyền của Cao Kì nuốt chửng, nhưng khi thấy tay Hạ Vy nắm chặt tay mình, anh không cho phép bản thân mình lùi bước, anh nhàn nhã chủ động giương tay với ý muốn bắt tay với Cao Kì, nhưng đối lại, khi đó nụ cười trên môi hắn dù vẫn giữ nguyên, nhưng ánh mắt chất vấn nhìn thẳng Tiêu Cung rồi đến tay anh, mọi người đều dồn chú ý của mình về phía họ, khi Hạ Vy biết đó là Cao Kì, cô không hề ngạc nhiên trước điều này, vì hắn trước giờ đều là tâm điểm của đám đông.
- Haha..
Cao Kì chợt cười, chẳng ai biết được vì sao cả, nhưng mặc dù quay lưng với hắn nhưng Hạ Vy cảm nhận rất rõ rằng hắn đang nhìn cô chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống, không đâu, hắn sẽ không nhận ra đúng không? Mạc Cao Kì đáp lại cái bắt tay của Tiêu Cung, Anh xoay xoay ly rượu làm tỏa ra cái mùi nồng đượm đến say mê của nó, say mê như một thứ chất độc, chỉ cần thử một chút, nó sẽ ngấm dần vào từng tế bào, kích thích từng dây thần kinh. Thứ chất độc này thử một lần sẽ khiến ta nghiện cả đời, thế nhưng độc dược của chúng lại vô cùng nguy hiểm.
Hạ Vy hít một hơi thật sâu, nếu như cô cứ quay lưng như vậy, sẽ càng khiến hắn chú ý, Hạ Vy dự định quay ra xin phép lui về vì lý do sức khỏe, nhưng có những thứ sẽ chẳng bao giờ lường trước được, khi cô vừa quay ra, Mạc Cao Kì lại cúi người ngả về phía trước, theo quán tính, cả hai đều chạm mặt nhau với một khoảng cách rất gần, gần đến nỗi, hơi thở nam tính của hắn còn vương vấn trên chóp mũi của cô, Hạ Vy giật mình lùi về sau, hai chận đan nhau khiến cô loạng chọang ngã về sau, cùng một lúc cả hai người con trai đều đưa tay đỡ lấy cô, tay Tiêu Cung đặt ở phần lưng Hạ Vy, còn tay Mạc Cao Kì lại vòng xuống phần eo của Hạ Vy, cô thấy mi tâm Cao Kì đang nhíu lại, Tiêu Cung định quay ra yêu cầu hắn bỏ tay nhưng lại bị ánh mắt hắn dọa, anh nghĩ rằng mình đã nhìn thấy được sự chiếm hữu hoang dã tựa vua của loài sói đêm, ánh mắt hổ phách đâm sâu đến tận suy nghĩ đáy lòng của đối phương.
Mọi việc đều được thu vào mắt Diệp Ân, cô ta có thể là một kẻ phá hoại nhưng hiện cô ta lại là kẻ cứu may cho Hạ Vy, cô ta dịu dàng bước đến đỡ Hạ Vy đồng thời gỡ tay của Cao Kì ra, nhẹ nhàng nói.
- Cô không sao chứ?
Hạ Vy ngỡ ngàng, Diệp Ân vẫn đẹp tựa như lần đầu cô gặp, nhưng lần này chẳng phải là hơi khác sao, hình như cô ta đã thay đổi phong cách của mình, từ một người phụ nữ dịu dàng liền chuyển sang kiểu phụ nữ trưởng thành kiêu sa sao?
- Tôi không sao …
Hạ Vy lí nhí nói, sự việc vừa nãy thật khiến người khác hoảng sợ mà, Hạ Vy rón rén nhìn Cao Kì, hắn vẫn không hề di chuyển ánh mắt của mình, cô đã định rời đi, nhưng những lời tiếp theo của Diệp Ân như giáng một cú sốc cho Hạ Vy.
- Xin lỗi, có lẽ người đàn ông của tôi đã khiến cô hoảng sợ rồi, cô đừng để bụng sự thất lễ của anh ấy nhé, và cũng gửi lời xin lỗi đến vị Tiêu Cung đây vì đã có hành xử như vậy đến vị hôn thê của anh.
Trong lời nói của Diệp Ân dịu dàng thật đấy, nhưng nó như một lời cảnh cáo cho Hạ Vy vậy, cô ta đều cố tình nhấn mạnh những chữ “người đàn ông của tôi” và “vị hôn thê của anh”. Nước sông thật sự không nên phạm nước giếng. Tại sao Hạ Vy lại mong chờ Cao Kì lên tiếng bác bỏ nó chứ, nhưng không, khi Diệp Ân đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Cao Kì, cô ta cứ nghĩ hắn từ chối nhưng không hắn không hề làm vậy, đó chẳng phải là ngấm ngầm đồng thuận trước lời nói của Diệp Ân, tim Hạ Vy đau lắm, khi bản tin đưa tin, Hạ Vy có thấy sự xuất hiện của Diệp Ân bên cạnh hắn, cô cũng chỉ nghĩ đơn giản là có lẽ họ đã hợp tác với nhau vì trong thời điểm đó, Mạc Thị đang gặp khó khan trong nội bộ lần cổ phiếu, vậy mà giờ cô mới biết khi không có cô bên cạnh, hắn lại dễ dàng cho cô gái kia vô tư gọi hắn là người đàn ông của mình, biểu cảm trên mặt cô đều thu gọn và trong mắt Cao Kì, hắn được đà làm tới, phủ tay mình lên tay Diệp Ân rồi, đưa tay ra trước mặt Hạ Vy.
- Xin phép cho tôi gửi lời xin lỗi đến vị tiểu thư đây, hôn thê của thiếu gia Tiêu Cung.
Hạ Vy lúng túng, cô không thể tránh né ánh mắt của hắn, khi thấy Cao Kì nhếch đôi môi bạc mỏng lên cười, cô phải công nhận là hắn đẹp trai thật đấy, để ý là hôm nay hắn không mặc vest như thường mà thay vào đó là kiểu trang phục hoàng gia của nước Anh Quốc, nếu có ai đó nói hắn là một vị hoàng tử thì cũng không có gì là quá. Bất giấc bị vẻ đẹp làm cho mê hoặc, một phút thẫn thờ, Hạ Vy không để ý là hắn đã nâng tay cô lên và đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay, Tiêu Cung cảnh giác nhìn Cao Kì, tưởng chừng mọi việc đã xong xuôi thế nhưng, không ai ngờ rằng khi nụ hôn vừa dứt, Hạ Vy cảm nhận rõ ràng là hắn không muốn buông tay cô ra. Một bản nhạc cất lên, Cao Kì ngước lên nhìn ánh đèn đang chuyển rồi lại nhìn người phụ nữ trước mắt.
- Bản nhạc Balozen, để thay lời xin lỗi của mình, liệu tôi có thể mời cô nhảy một điệu chứ?
Cả người Hạ Vy cứng đờ, cô biết mình không thể nào từ chối lời mời này, vì cô mang dạnh phận hôn thê của Tiêu Gia để đến đây, nếu cô từ chối chẳng khác nào Tiêu gia phạm đến Mạc gia cả, mà từ trước đến giờ chưa có ai dám làm điều này, cô sẽ khiến Tiêu Cung gặp rắc rồi mất, thấy Tiêu Cung nắm chặt tay kia của mình, Hạ Vy trấn an anh bằng một nụ cười nhẹ, cô cố gắng tỏ ra thoải mái nhất, tay kia cầm váy mình, chân hơi khuỵu xuống. Theo sự dẫn dắt của Cao Kì, cô và hắn đi đến giữa sảnh và bắt đầu khiêu vũ, Hạ Vy né tránh khuôn mặc Cao Kì hết sức có thể, trên đỉnh đầu cô nhận rõ hơi thở của hắn, hơi thở vô cùng nam tính, cô có thể tránh mặt, nhưng trái tim này thì không, chúng đập liên hồi, không thể phủ nhận, giờ khắc này yên bình thật đấy, như thế chỉ có hắn và cô trong không gian của riêng mình, họ đã cùng nhau tạo ra chúng, sẽ chẳng kẻ nào có thể bước vào để phá vỡ thời khắc này, bàn tay hắn to lớn bao phủ lấy bày tay của Hạ Vy, thật sự cô chỉ muốn sà vào lòng hắn, ôm một cái thật chặt cho vơi đi nỗi nhớ, đánh hắn vài cái cho bõ tức. Tay Mạc Cao Kì vòng lấy eo cô, hắn dễ dàng nhấc bổng Hạ Vy lên rồi xoay một vòng, trong tư thế này, cô chỉ có thể đối diện với hắn, không thể trốn tránh.
Đôi môi kia của hắn, muốn hôn thật đấy, đôi mày kia, chiếc mũi cao vút đến đôi mắt mang nặng tâm tình, cô đều muốn chạm vào chúng, muốn thủ thỉ bên tai hắn những lời yêu thương nhất, muốn kể cho hắn nghe về đứa trẻ của cô và hắn, muốn nhìn thấy gương mặt hắn khi biết tin đó. Hắn có hạnh phúc không?
Cao Kì đặt cô xuống, bàn tay đưa tay cô lên cao, theo nhip của bài hát, Hạ Vy xoay một vòng, cô thật lộng lẫy trong chiếc váy dạ hội này, không, Hạ Vy vẫn luôn xinh đẹp, xinh đẹp đến mước có thể khiến một kẻ trở nên ngốc nghếch, mù quáng, đắm chìm trong sự ngọt ngào mà cô mang tới. Vòng xoay kết thúc, Cao Kì đặt hai tay lên eo cô, kéo cô lại gần, giữa hai người không có lấy một khoảng cách, cô đặt hai tay mình lên ngực hắn, trán Cao Kì cụng vào trán cô. Không còn cách nào khác, Hạ Vy liền nhắm mắt mình lại, cô cắn môi mình, Mạc Cao Kì đang nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt ấy có sự oán trách. Nhịp điệu dần trở nên trầm lắng, lúc này hắn đưangười Hạ Vy đứng cùng chiều với mình, lưng cô áp vào lồng ngực của hắn, cả hai cùng nhau nhẹ nhàng đu đưa theo tiếng nhạc, Hạ Vy nghiêng đầu khi thấy hắn áp sát cằm vào vai mình. Cao Kì cuối cùng cũng lên tiếng, hắn thủ thỉ bên tai cô.
- Nhớ thật đấy?
- …
- Lần đầu tôi và vợ mình khiêu vũ, chúng tôi cũng đã nhảy điệu này, cô ấy là người đầu tiên khiến tôi say đắm đến vậy, khi đó trái tim tôi đã đập rất mạnh, đó cũng là lần đầu nó cảm nhận được sức sống. Nhưng bản nhạc chưa kịp kết thúc, cô ấy lại chạy đi, để tôi một mình. Cô biết không, trái tim chúng ta tự nhiên đập mạnh đó là vì chúng ta đứng trước người mình yêu hoặc là chúng ta sợ hãi vì đã phạm lỗi sai lầm với ai đó. Vị tiêu thư, cô nói xem trái tim cô và tôi đều đập mạnh như vậy, lý do của chúng là gì?
Câu nói của Cao Kì, khiến Hạ Vy phản ứng mạnh mẽ, cô rời khỏi hắn, ánh mắt mở to nhìn.
- Xin phép, tôi phải đi rồi.
- Cô đi mà không lấy đồ sao.
- Đồ?
Lúc này Hạ Vy mới để ý chiếc nhẫn mà Tiêu Cung đang đeo đã nằm gọn trong tay hắn, Hạ Vy đã không thể nhận ra rằng nó bị lấy đi lúc nào, phải rồi, sao cô có thể quên mất sự tinh ranh của Cao Kì cơ chứ, lý do duy nhất khiến mọi người dè chừng trước hắn chỉ có một, câu trả cho tất cả câu hỏi rằng sao hắn dám chỉ có một.
Vì hắn là Mạc Cao Kì.
Một tường thành sẽ chẳng bao giờ bị lật đổ, tay hắn chìa ra, Hạ Vy đi tới định với lấy chiếc nhẫn, nhưng hắn đã một bước nhanh hơn, tự mình đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
- Có vẻ chúng ta đều đã có câu trả lời cho nhịp đập của trái tim rồi nhỉ? Hẹn gặp lại.
****************