Lúc An phu nhân vừa bước vào trong Thấm Phương Tạ chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ. Nhi tử bảo bối của bà, tại sao lại thành ra thế này?
Bà kêu gào ôm nhi tử, An Cường bị bà lay động nên tỉnh lại, phát hiện phía dưới đau đớn nên khom lưng nhìn, hắn bị dọa sợ đến mức vừa tỉnh dậy đã hôn mê bất tỉnh trở lại.
An lão phu nhân cũng bị dọa sợ đến khóc nấc, vừa gọi người bên cạnh đi tìm đại phi, vừa cho người hầu nhanh chóng đến Tiền viện tìm phụ thân của An Cường là Đông Bình Hầu.
Mà Tạ Viện đứng phía sau cũng bị hù dọa, trên đất còn có một người đang nằm, “Cận nhi, Cận nhi con tỉnh đi, con làm sao thế?”
An phu nhân cùng An lão phu nhân đang khóc, vừa nghe thấy lời này thì phát hiện trong phòng có một người cũng đang ngất xỉu, trong tay còn có một con dao găm.
Trong lòng An phu nhân liền tức giận, bà xông tới đánh Tạ Viện: “Ngươi trả mạng lại cho nhi tử của ta, nhi tử bảo bối có đắc tội gì với ngươi, sao Triệu gia lại muốn hại nó? Việc này còn ác độc hơn là giết nó!”
Tạ Viện cũng mơ màng, sao chuyện lại thành ra như thế?
Triệu Cận nghe thấy tiếng ồn nên tỉnh dậy, phát hiện con dao đầy máu trong tay mình thì lập tức hét ầm lên.
An phu nhân bị tiếng hét làm chú ý, càng nghĩ càng giận, tiện nữ kia dám hại con trai bà sao? Bà cũng muốn ả chết không tử tế!
An phu nhân cầm dao lên rồi rạch lên mặt Triệu Cận mấy đường, vì mọi người không kịp phản ứng nên trên gương mặt trắng noãn của Triệu Cận đã bị rạch một chữ “Giếng” thật to.
*Chữ “giếng” trong tiếng Trung: 井
Bởi vì An phu nhân mang theo hận ý ngập trời lúc rạch nên những chỗ bị mũi dao rạch tới, da thịt cũng lộ ra bên ngoài, cả khuôn mặt đều là máu tươi.
Triệu Cận hét một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Tạ Viện bị dọa sợ đến mức vội vàng chạy tới che chở thì lại bị An phu nhân nhào tới đánh.
“Nhanh kéo bọn họ ra!” Tạ lão phu nhân gấp đến mức thúc giục An thị.
An thị giả vờ giả vịt đi lên khuyên can, An phu nhân nắm con dao trong tay cười lạnh: “Các ngươi muốn An gia đoạn tử tuyệt tôn, ta sẽ diệt cả nhà ngươi! Ta đã nhìn ra, hôm nay mừng thọ cho bà bà, Tạ phủ các ngươi tới chúc thọ nhưng thật ra muốn tới gây chuyện! Trước thì lưỡng tình tương duyệt, sau lại hãm hại, các người muốn hại chết cả dòng họ An thị đúng không! Muốn gả nữ nhi của Tạ gia tới đây để hưởng gia sản của An gia sao, không có cửa đâu!”
Khẩu khí của An phu nhân quá lớn, Tạ lão phu nhân không vui, bà cười lạnh: “Lão thân không biết Hầu phu nhân lại có quyền như Hoàng thượng, chỉ một câu lại muốn diệt cả nhà Tạ thị!”
Tạ Viện lại nói: “Triệu Cận nhỏ bé yếu đuối như thế, An đại công tử cao lớn thế kia, làm sao một tiểu nữ nhi có thể làm một nam tử tráng kiệt bị thương chứ, chỉ sợ chuyện này có gì mờ ám.”
An phu nhân vừa khóc vừa la: “Chứ không phải do các người chơi xấu đả thương con ta sao? Vốn là nó đang uống rượu ở Tiền viện, Hậu viện đều là bọn người các ngươi. Nhất định các ngươi lừa gạt nó! Ta sẽ bắt các ngươi đền mạng cho con trai ta!”
Chuyện được truyền tới Tiền viện, Đông Bình Hầu giận giữ không kiềm được, lúc đó đám người Triệu Hoài cùng Tạ Cẩm Côn cũng đang ngồi cùng.
Đông Bình Hầu nổi giận gầm lên:”Các ngươi trả mạng cho con ta!” Sau đó níu lấy Triệu Hoài muốn đánh.
Tạ Cẩm Côn vội vàng khuyên bảo, Đoạn Dịch cũng nói: “Hầu gia, ngài tức giận cũng vô ích, phải nhanh chóng tìm đại phu tới khám cho đại công tử, nói không chừng bị thương cũng nặng đó! Các phu nhân thì lại nhát gan.”
Lời nói của Đoạn Dịch khiến mọi người tỉnh táo trở lại, rối rít cho người hầu bên cạnh đi tìm các đại phu có y thuật cao minh.
Đoạn Dịch gọi Thanh Nhất tới rồi đưa cho hắn một mảnh ngọc bội: “Cầm tín vật của bổn vương rồi đi tìm Hủ Mộc đạo trưởng tới đây.”
Thanh Nhất nhận ngọc bội rồi nhanh chóng rời đi.
Mọi người tỏ ra vô cùng kinh ngạc, Hủ Mộc đạo trưởng có y thuật đệ nhất thiên hạ, nhưng giống như Thần Long, hằng năm thấy đuôi không thấy đầu, lúc nào cũng không có dấu tích, vậy mà Đoạn Dịch có thể mời đến sao?
“Đa tạ Vương gia cứu giúp tiểu nhi tử, vi thần dập đầu tạ ơn Vương gia.” Đông Bình Hầu cảm động nước mắt nước mũi chảy dài vội vàng quỳ xuống.
Đoạn Dịch đưa tay ra cản: “Hầu gia là chi thần trụ cột của Đại Lương Quốc, bổn vương thân là dòng dõi của Hoàng thất, giúp ngài là điều phải làm. Huống chi cũng chỉ là việc nhỏ, chưa đủ để nói cảm ơn đâu, chúng ta hãy đến Hậu viện xem An thế tử đi.”
“Đúng đúng, mau đi xem.” Đông Bình Hầu gạt nước mắt, lúc thấy Triệu Hoài thì độc ác nói: “Nếu con ta xảy ra chuyện gì, ta muốn cả Triệu gia của ngươi phải trả giá!”
Nói xong vội vàng chạy tới Thấm Phương Tạ. Lúc đến nơi thì đã nghe thấy tiếng khóc than không ngừng.
Đông Bình Hầu bất an đi tới, kế tiếp là Triệu Hoài đang phiền muộn đi sau.
Đoạn Dịch thấy Vân Hi ngồi trên tảng đá bên ngoài Thấm Phương Tạ, Thanh Y đứng ở sau nàng. Hắn dùng ánh mắt hỏi thăm tình hình với Thanh Y, Thanh Y lắc đầu một cái.
Đoạn Dịch không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên tay áo sáng lên, một viên đá đánh trúng lưng Vân Hi, cơ thể nàng ngã xuống ngay người Triệu Ngọc Nga.
Triệu Ngọc Nga hoảng hốt lắc lắc cơ thể Vân Hi: “Hi biểu muội, làm sao vậy?” Tạ Vân Dung ngồi bên cạnh chỉ liếc mắt dửng dưng: “Muội ấy luôn như vậy, cố ý giả vờ yếu ớt, có gì ngạc nhiên chứ?”
Triệu Ngọc Nga không yên lòng gọi nha đầu bên cạnh: “Lệ nhi, ngươi đi nói với lão phu nhân cùng cữu mẫu, bảo Hi tiểu thư ngất rồi, hôm nay An phủ xảy ra chuyện như thế nên ta với muội ấy về trước.”
Trong Thấm Phương Tạ rất ồn ào, Lệ nhi vừa đi vào đã nhanh chóng đi ra, đồng thời sau lưng còn có Lâm ma ma theo sau, “Ba vị tiểu thư, lão phu nhân bảo nô tỳ đưa mọi người về lại phủ.”
Đoạn Dịch nháy mắt với Thanh Y, Thanh Y cõng Vân Hi theo sau Lưu ma ma, Triệu Ngọc Nga cùng Tạ Vân Dung cũng đi về phía cửa chính.
Trong Thấm Phương Tạ, lúc mọi người đang ồn ào thì Hủ Mộc đạo trưởng cũng tới, mọi người im lặng, từng người một nín thở xem lão đạo trưởng châm cứu.
Hủ Mộc đạo trưởng cởi áo ngủ bằng gấm trên người An Cường ra rồi liếc mắt nhìn, mi mắt lại chuyển sang Đông Bình Hầu: “Cái đó đâu?”
“Cái đó? Cái gì?” Đông Bình Hầu chớp mắt mấy cái.
“Nói nhảm sao? Hay là vứt rồi?” Gương mặt của Hủ Mộc đạo trưởng lộ vẻ không nhịn được, “Còn vật đó thì có thể cứu, không có thì chịu thôi.”
“A…” An phu nhân phản ứng nhanh chóng, lao tới lay Triệu Cận đang ngất xỉu vì sợ hãi: “Ngươi ném cái đó ở đâu rồi hả? Nói mau!”
Ném ở đâu sao? Đương nhiên là vứt xuống miệng cá rồi. Thanh Nhất nhìn nóc nhà ngoáy ngoáy lỗ tai, tiểu tử An Cường kia thịt nhiều, của quý cũng rất béo tốt, có thể nuôi cá ba năm lận đó.
Triệu Cận vừa vào phòng đã bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh dậy lại bị An phu nhân đả thương, làm sao nàng ta biết chứ? “Ta… Ta không biết…”
Triệu Hoài cùng Tạ Viện đang che chở cho Triệu Cận thì bị mấy bà tử giữ lại, Triệu Hoài đau lòng, trợn mắt nhìn Tạ Viện, Tạ Viện uất ức vô cùng, làm sao bà biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế này chứ?
Triệu Cận nói không biết càng chọc giận An phu nhân, bà đánh phía bên phải của Triệu Cận, ai ngờ lực quá lớn nên quần áo bị xé rách.
Bởi vì mùa đông, lúc xé ra lại có chút bột bay ra theo gió.
Hủ Mộc đạo trưởng hít vào một chút rồi đột nhiên kêu lên: “Khoan đã, đừng động! Trong đồ có độc!”
Nghe thấy vậy, Triệu Hoài chỉ vào An thị cùng Tạ Cẩm Côn: “Quần áo của Triệu Cận là do Tạ tam tiểu thư đưa cho, lòng dạ của các ngươi thật ác độc, muốn hại nữ nhi của ta!”
“À, cũng không phải là độc dược mạnh, chẳng qua khiến thần trí nam nhân trở nên không rõ ràng, kích động một chút.” Hủ Mộc đạo trưởng nói thêm.
Nhưng ý tứ của ông thì ngay cả người ngu ngốc cũng có thể hiểu, rõ ràng đây là mị dược!
Tạ lão phu nhân nhìn An thị: “Tú nương, ngươi giải thích đi!”
“Con…Con con con…” Làm sao An thị có thể giải thích được chứ?
“Để ta giải thích!” Đại nhi tử của An thị, An Thành đi vào, thấy trong phòng hỗn loạn thì hơi nhíu mày: “Áo quần là do mẫu thân của con đặt may là đúng sự thật, vốn là muốn để tam muội mặc, chẳng qua là sau khi Cận cô nương thấy thích thì tam muội đưa cho nàng ta. Nếu mẫu thân của con động tay động chân vào thì chẳng phải sẽ hại tam muội sao.
Tam muội là người của Tạ gia, sao mẫu thân lại hại muội ấy được? Rồi sau đó y phục này đến tay Cận cô nương. Hôm nay phát hiện có độc, cũng chỉ có thể hỏi Cận cô nương đã làm chuyện gì thôi. Nghe nói Cận cô nương nói chuyện cùng Linh Nhi biểu muội của An gia, lúc đó có nói thích An Cường biểu đệ. Nhiều người khác cũng nghe thấy mà.”
An phu nhân cùng Đông Bình Hầu nhìn chằm chằm Triệu Hoài cùng Tạ Viện, hai người cười lạnh: “Ta sẽ tố cáo các ngươi với Hoàng thượng! Nữ nhi của hai ngươi không quyến rũ con ta được nên muốn giết nó!”
Vốn là tiệc chúc thọ vô cùng vui vẻ, lại bởi vì An Cường bị thương mà đã kết thúc một cách sơ sài. Đêm đó An gia đến Hình bộ tố cáo, tội danh là Triệu Hoài có ý mưu hại triều thần, kết quả đả thương thế tử của Đông Bình Hầu. Có tư tưởng xấu! Tội ngập trời! Mà Triệu gia cũng không bỏ qua, đâm đơn tố cáo Tạ phủ, nói chủ mẫu của Tạ phủ là An thị khích bác ly gián hai nhà Triệu An, cố tình bỏ mị dược vào quần áo khiến người khác mê huyễn thần chí, chuốc họa cho Triệu gia, nữ nhi của Triệu gia không biết, vô tình gặp An thế tử, thế là dược tính phát tác, hắn có mưu đồ bất chính với nữ nhi của Triệu gia, Triệu Cận mới ngộ thương An thế tử.
Vũ đế không hồ đồ, điều tra sơ qua một chút đã biết có chuyện gì xảy ra, vì không muốn bất công, đồng thời trấn an phủ Đông Bình Hầu nên tạm gian hai nhà Tạ Triệu, chờ năm ngày sau sẽ tra thẩm.
Cũng vì vậy mà ba nhà hoàn toàn kết thù.
Lâm di nương, mẹ ruột của Triệu Cận biết nữ nhi của mình bị An thị tính kế nên chạy tới Tạ phủ gây loạn một phen, vốn là Tạ lão phu nhân không thích Lâm di nương này.
Ỷ mình sinh được con trai, được Triệu Hoài cưng chiều nên khi dễ Tạ Viện, muốn đưa nữ nhi đến An gia nên mới giật dây Tạ Viện của bà, ác phụ như thế mà còn dám tới Tạ phủ làm loạn sao?
Trong cơn giận dữ, Tạ lão phu nhân sai người lừa Lâm di nương đi ra ngoài.
Triệu Hoài gặp Nam Cung Thần thì bị hắn ta mắng một trận: “Thành sự không có, bại sự thì có thừa! Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, Thế tử ta đang nghi ngờ không biết ngươi có năng lực đi theo ta để làm việc lớn hay không.”
Triệu Hoài vội vàng nói: “Thế tử, vốn là chuyện gần xong rồi, ai ngờ tam tiểu thư của tạ gia là một nữ nhân ác độc, lập mưu với An thị để hại tiểu nữ nhà ta, lúc này chuyện mới bại lộ.”
Tam tiểu thư? Tạ Vân Hi sao?
Nam Cung Thần khẽ híp mắt, trước mắt lại hiện lên đôi mắt to phủ sương mờ của ai đó. Vì sao nàng lại làm như vậy?