Độc Nữ Lệ Phi

Chương 52: Chương 52: Lấy lòng An thị.




Lưu ma ma trở về Tụ Phúc Viên.

An thị hỏi vội: “Nó ăn rồi chứ?”

“Vâng… Tam tiểu thư nhận rồi.” Lưu ma ma nói, dĩ nhiên cũng chỉ biết nói dối. Bà không dám nói sự thật là bà không cẩn thận ném nhân sâm kia vào lò lửa rồi.

An thị hài lòng cười:”Rất tốt, ngươi lui xuống đi, sau đó vào nhà kho cầm chút vải gấm mang ra ngoài.”

“Phu nhân muốn may quần áo sao? Có muốn mời người của phường Lệ Y tới đây hay không?” Lưu ma ma lại hỏi.

“Dĩ nhiên mời rồi, nhưng mà ngươi gọi Thược Dược tới đây đã.” An thị nâng ly trà lên hớp một ngụm, bên môi hiện lên ý cười: “Phủ Đông Bình Hầu mời các tiểu thư đi dự tiệc, làm sao không may cho bọn chúng ít quần áo chứ.”

Lưu ma ma không nói gì, mấy ngày trước thật sự bên Tây Viên đã chọc giận đại phu nhân, sau đó bên đó cũng chỉ biết ở trong viện không ra được, hai viện cũng không đấu đá nhau nữa, thế nhưng tam tiểu thư lại sắc sảo quá mức, với tính tình của đại phu nhân, nhất định không thể nào dễ dàng bỏ qua rồi.

Thược Dược được An thị phân phó nên nhanh chóng đến Hi Viên.

Nàng không vênh váo như Lưu ma ma mà bày ra nụ cười dịu dàng, bởi vì lúc về mũi Lưu ma ma bị bầm tím nên nàng chắc hẳn bà ta đã chọc phải bốn thị nữ của Hi Viên.

Mấy nha đầu kia vô cùng xảo trá, nếu mặt đối mặt chiến đấu thì sẽ thất bại, nàng không ngu như vậy đâu. Chẳng qua lúc thấy Ngâm Tuyết thì sắc mặt Thược Dược trầm xuống, mấy ngày trước thiếu chút nữa mặt của nàng bị hủy do nha đầu kia rồi.

Ngâm Tuyết nhớ lại chuyện kia nhưng cũng không thể hiện gì nhiều, chỉ cười tủm tỉm đón Thược Dược vào.

Vân Hi đang suy đoán không biết An phu nhân hỏi ngày sinh tháng đẻ của mình làm gì thì thấy nha đầu Thược Dược của An thị bước vào. Nàng hơi nâng mày lên.

Không có việc gì thì sẽ không tới tìm, chuyện khác thường thì sẽ có điềm gở. Đến lúc này lại để cho hai người hầu lần lượt đi tới chỗ nàng, sự khác thường của An thị khiến Vân Hi dâng lên mấy phần nghi ngờ trong lòng.

“Nô tỳ tham kiến tam tiểu thư.” Thược Dược nhanh chóng hành lễ với Vân Hi.

Vân Hi đang ngồi đọc sách trên giường, nghe vậy thì chỉ hơi nghiêng đầu qua nhìn.

Không biết từ lúc nào mà người bên cạnh An thị cũng biết khách khí với nàng, vừa rồi Lưu ma ma cũng như thế, khi canh nhân sâm bị bay vào lò lửa, với tính tình trước kia của bà ta thì hẳn là sẽ đánh mắng người của Hi Viên một phen, thế nhưng lần này lại chỉ chán nản rời đi.

Thược Dược trước mắt cũng vậy, khách khí với nàng không thua kém hai tỷ muội Tạ Vân Lam.

“Ngươi đứng lên đi, ngươi là người bên cạnh của đại nương, hành lễ như vậy, ta không chịu được đâu.” Vân Hi lạnh nhạt cười một tiếng, ý bảo Thanh Y lại đỡ nàng ta.

Thược Dược cũng cười nhạt, thể hiện ý coi thường Vân Hi rất rõ ràng, “Tam tiểu thư, đại phu nhân mới mua lấy ít vải gấm Tứ Xuyên từ kho ra, thấy đã cuối năm nên muốn may đồ mới cho các vị tiểu thư, cũng đã mời người ở phường Lệ Y tới rồi, mời tam tiểu thư theo nô tỳ tới chỗ đại phu nhân để lựa.”

May đồ mới cho nàng sao? Không phải là mặt trời mọc ở hướng Tây chứ? Trong trí nhớ của nàng thì tất cả quần áo nàng đang mặc đều do chính tay Hạ Ngọc Ngôn làm.

Nhưng mà đi tới cũng được, xem rốt cuộc An thị muốn làm gì với nàng.

“Được, ta mặc áo khoác rồi sẽ theo ngươi.” Vân Hi để sách xuống bàn rồi đi vào trong cầm lấy áo choàng ngoài.

Thanh Y cùng Ngâm Sương lập tức đi theo, hai người đồng thanh nói, “Tiểu thư, để cho nô tỳ đi cùng người.”

Hai người nói xong rồi trừng mắt nhìn nhau, sau đó lại quay sang Vân Hi mong đợi. Vân Hi chớp mắt, “Không, ta đi cùng Lục Châu.”

Đang trong quá trình thăm dò lai lịch bốn nha đầu này nên nàng sẽ không dùng nếu không cần.

Đột nhiên Vân Hi gọi Lục Châu nên Lục Châu vừa vui mừng vui lo sợ.

“Tiểu thư, nô tỳ lấy lò sưởi tay cho người.”

“Tiểu thư, cổ của áo khoác này thấp quá, hay là choàng thêm khăn cổ đi?”

“Hôm qua trời mưa, đường sẽ trơn lắm đấy, tiểu thư phải cẩn thận.” Lục Châu giống như chó lấy lòng chủ, khiến cho bốn nha đầu kia vô cùng khinh bỉ.

Vân Hi gật đầu một cái rồi nói: “Đi thôi.”

Ngoài chuyện Lục Châu tham tiền ra thì cũng xem như trung thành với nàng, nàng ta giúp nàng đỡ một cái tát, thay nàng ra ngoài phủ. Ít nhất nàng ngu ngốc ở trong phủ lâu như vậy, tính tình của người hầu cũ nàng đều biết rõ.

Nghĩ như vậy nên Vân Hi quyết định mang Lục Châu theo mình.

Hai chủ tớ đi theo Thược Dược, rất nhau sau đó đã tới Tụ Phúc Viên của An thị.

An thị đang ở trong nhà, mấy tiểu thư khác của Tạ gia cũng đã tới đủ. An thị ngồi trên ghế cao, bên trái là Tạ Vân Dung cùng Tạ Vân Hương.

Tạ Vân Hương thấy Vân Hi đi vào thì nhìn nàng chằm chằm, trong mắt tràn đầy ghen tị cùng oán hận.

Điều này làm cho Vân Hi không hiểu, nàng làm gì khiến Tạ Vân Hương ghen ghét đến như vậy? Nương vô dụng, tuy là đích nữ nhưng còn không bằng thứ nữ như Tạ Vân Hương.

Tạ Vân Dung lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân Hi một cái, sau đó lẳng lặng uống trà, một thân quần áo màu trắng thuần khiết làm nổi bật lên sự tinh sảo ưu nhã của nàng ta, phảng phất giống như tiên tử trên trời.

An thị thấy Vân Hi tiến vào thì tươi cười như hoa, bà ta bước xuống rồi kéo nàng ngồi bên phải mình, “Khỏe rồi chứ? Mấy ngày trước nghe nói con bị mất ngủ, nhìn xem cơ thể gầy đến thế này. Mau ngồi đi, Mẫu Đan, bưng trà nóng tới để tam tiểu thư uống cho ấm người.”

Tạ Vân Hương giận đến mức phồng má, hừ lạnh một tiếng. Nàng đi vào đã được một lúc mà đại phu nhân cũng không nhìn nàng ta, Vân Hi kia ngu ngốc như cọc gỗ, sao lại nhiệt tình như vậy chứ.

“Nhị tỷ, sao tỷ không giận vậy? Đại phu nhân cũng không đối xử tốt với tỷ như vậy đâu.” Tạ Vân Hương lặng lẽ kéo tay áo Tạ Vân Dung.

Tạ Vân Dung chỉ cười nhạt: “Muội ấy cũng chỉ là nữ nhi do nhị phu nhân sinh ra, mẫu thân đối xử với muội ấy tốt một chút, ngược lại sẽ thể hiện được sự rộng lượng bác ái của người.

Ta là nữ nhi ruột thịt, dù đại phu nhân có đối xử tốt với người khác đi chăng nữa thì làm sao hơn ta được? Chẳng lẽ tứ muội đang ghen tỵ với tam muội sao?”

“Muội… Muội đâu có…” Tạ Vân Hương bị lời nói của Tạ Vân Dung làm cho cứng miệng, gương mặt lúng túng không dám nói gì nữa.

Tạ Vân Dung khinh thường nhếch môi.

An thị sắp xếp chỗ ngồi cho Vân Hi xong thì lại vội vàng kêu nha đầu khác: “Thược Dược, đưa mấy sấp vải lại đây để các tiểu thư lựa chọn. Mẫu Đan, ngươi đi xem người chỗ phường Lệ Y tới chưa.”

“Vâng, phu nhân.” Bọn nha đầu bận rộn chạy đi.

Vân Hi chỉ im lặng cầm lt trà trong tay, nàng không uống mà chỉ liếc nhìn hơi nóng đang bốc lên.

Không lâu sau, Thược Dược dẫn ba thị nữ khác tới, mỗi người cầm ba bốn cây vải.

“Để xuống đó, để xuống, đặt ở đây được rồi.” An thị chỉ vào một bàn tròn trong phòng, những ly trà trên đó cũng đã được dọn đi hết. Người hầu đặt mấy cây vải lên trên đó, nhìn vào chỉ thấy giống như muôn hoa khoe sắc vô cùng lộng lẫy, “Đến đây lựa đi, các con tới lựa đi nào.”

Nói là để các nàng chọn chứ thật ra An thị đã nhanh chóng rút ra một cây vải gấm màu hồng. Đó là vải gấm Tứ Xuyên, loại vải thượng đẳng mà không chỉ có màu sắc diễm lệ, cảm giác khi chạm vào cũng thoải mái, mềm mại hơn loại vải bố thông thường.

“Vân Hi, da con trắng như vậy, mặc màu hồng sẽ rất đẹp.” An thị cầm cây vải đến trước mặt Vân Hi cười nói: “Không tệ, đúng là thật đẹp mắt.”

Ánh mắt ghen tị của Tạ Vân Hương lại lướt qua, cây vải màu hồng kia nàng ta cũng đã nhìn trúng rồi, cũng chỉ có một cây thôi, sao đại nương lại cho nha đầu chết tiệt kia?

Thế nhưng Vân Hi lại lật tìm trong đống vải bố, không thèm nhìn lấy một cái.

Màu hồng đậm quá già, màu xanh lam sẽ khiến da nàng trông đen hơn, xanh biếc… nàng mới không cần màu xanh ấy, mấy di nương trong phủ luôn mặc màu xanh biếc này. Nàng không muốn mặc cùng màu với họ, chọn tới chọn lui, không thể làm gì khác hơn là chọn màu vàng hơi đỏ.

Bởi vì đi dự thọ yến nên màu sắc của vải phải diễm lệ, Tạ Vân Dung luôn luôn mặc màu trắng thanh khiết nên bây giờ nàng liền chọn cho mình màu hồng cánh sen, cũng xứng với dung nhan thanh lệ của mình.

Sau khi mọi người chọn xong thì Lệ nương chỗ phường Lệ Y cũng vừa tới.

Đây là một phu nhân chừng bốn mươi tuổi, ngày thường có một đôi mắt như hoa đào, nụ cười vô cùng quyến rũ, dáng người thon thả lả lướt, khi im lặng thì trên môi vẫn luôn có nụ cười.

“Lệ nương, mời một người bận rộn như ngươi tới đây cũng không dễ dàng gì, mấy cô nương nhà chúng ta muốn có đồ mới, tài nghệ của ngươi ta rất thích, không nhìn thấy ai hơn ngươi được.” An thị vừa cười vừa đứng dậy đến chỗ Lệ nương.

“Đại phu nhân có khỏe không? Mấy ngày không thấy mà trông người trẻ hơn mấy phần, dùng phấn thượng hạng nào vậy?” Lệ nương cũng cười hàn huyên mấy câu, ánh mắt bà quét qua ba vị tiểu thư đứng trước mặt một lần, cuối cùng dừng lại ở chỗ Vân Hi, sau đó quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, dường như trong mắt có chút đăm chiêu.

“Ta nào có trẻ ra, ngươi cứ đùa.” An thị cười nói, “Chính là ba người này, đại tiểu thư đã xuất giá rồi, mấy đứa trẻ này cũng đã đến tuổi, ăn mặc cũng phải trưởng thành lên đúng không?”

“Đúng là các vị tiểu thư ở Tạ gia đều rất xinh đẹp, mấy vị tiểu thư của nhà khác trong Kinh Thành còn thua xa.” Lệ nương là người làm ăn, bởi vậy nói câu nào ra cũng thể hiện sự nịnh nọt.

Không lâu sau đó, Lệ nương vừa thu dọn đồ nghề của mình vừa cười nói: “Ta sẽ dừng may cho chỗ khác, trước mắt may cho ba tiểu thư này, chắc chắn ba ngày sau sẽ có xiêm áo đưa tới.”

“Làm phiền Lệ nương rồi.” An thị gọi nha đầu đưa phần thưởng rồi sai đưa Lệ nương trở về cửa hàng. Lúc Lệ nương ra tới cửa thì đột nhiên quay đầu nhìn Vân Hi. Trong lòng Vân Hi sinh nghi cũng nhìn bà.

Lập tức Lệ nương vội vàng rời khỏi phòng An thị.

Người này có gì đó kỳ lạ.

Từ phòng An thị ra ngoài, ba tỷ muội của Tạ gia ai cũng không để ý đến người kia. Tạ Vân Dung vẫn giữ bộ dáng thanh cao, bình thường không lui tới chỗ các nàng nên lúc này không hàn huyên điều gì.

Mà trong lòng Tạ Vân Hương luôn ghen ghét An thị nhiệt tình với Vân Hi nên cũng không để ý đến nàng, ra cửa còn cố ý đụng vai của Vân Hi, nếu không phải nàng nhanh chóng giữ lấy khung cửa thì chỉ sợ bị Tạ Vân Hương làm cho ngã xuống đất.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Lục Châu vội vàng đỡ Vân Hi.

Vân Hi lắc đầu một cái, “Không sao, đi thôi, trở về Hi Viên.”

Lục Châu lại bĩu môi, “Làm sao tứ tiểu thư lại dám làm như vậy? Thật quá đáng.”

Tạ Vân Hương còn chưa đi tới cửa viện của mình thì trên đường đi đã bị Nguyệt di nương ngăn lại. Nguyệt di nương bảo hai nha đầu kia lui đi chỗ khác, sau đó vội vã kéo Vân Hương đi tới một bên thủy tạ*.

* Nhà ở trên mặt nước.

Ba mặt của thủy tạ đều là nước, chỉ có một mặt là có cầu bằng đá nối với bờ, muốn nghe trộm cũng không nghe được.

Dáng vẻ của Nguyệt di nương lại thần thần bí bí khiến cho Tạ Vân Hương bị dọa sợ không hề nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.