Độc Nữ Lệ Phi

Chương 67: Chương 67: Một hòn đá hạ hai con chim




Vân Hi nhận được mười vạn lượng ngân phiếu thì kinh ngạc chớp mắt, chuyện của nàng, hắn nhúng tay vào làm gì? Nàng không thiếu tiền mà?

Nhưng Thanh Y bất kể nàng kinh ngạc thế nào, dù sao Vân Hi nói chỉ có thể thua nên hiện tại có bạc rồi, tiếp tục thua là được.

Chủ tớ hai người hào phóng khí thế chưa tới nửa ngày thì đã truyền khắp Kinh Thành, càng thêm kinh động chủ sòng bạc.

Một gian phòng trang nhã trên lầu, Cố Phi Mặc mặc áo bào màu đen đứng quay lưng nhìn phong cảnh đường phố qua cửa sổ, ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua nửa ô cửa đang mở chiếu lên người hắn, cẩm bào đen tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong mắt hiện lên sự trầm lặng cùng ngạo nghễ, lúc này hắn không hề chớp mắt nhìn mọi người đang ra vào sòng bạc.

Chưởng quỹ của sòng bạc đẩy cửa đi vào: “Công tử, chủ tớ hai người ở lầu dưới đã thua năm vạn lượng chỉ trong nửa canh giờ vào ngày hôm qua. Hôm nay lại tới nữa, vẫn còn thua.”

Cố Phi Mặc cũng không quay đầu lại, nhàn hạ vuốt ngọc ban chỉ trên tay rồi nói: “Hắn có tiền nhưng không quản thắng thua, thua càng nhiều thì chúng ta càng có lời, tiền vào cửa rồi, ngươi còn quản hắn làm gì?”

“Chẳng qua là…” Chưởng quỹ suy nghĩ một chút lại nói, “Hai hôm nay không tới một canh giờ đã thua hết mấy vạn lượng, năm vạn ngân phiếu hôm qua là đổi ở chỗ tiễn trang, nhưng mấy vạn lượng hôm nay lại có con dấu của phủ Dịch Thân Vương ở phía trên.”

“Phủ Dịch Thân Vương sao?”

Cố Phi Mặc híp mắt lại, nhưng sau đó đuôi mày lại nâng lên, hắn cười nói: “Không có gì lạ, Dịch Thân Vương cũng có sản nghiệp, ngân phiếu của phủ hắn phát ra bên ngoài thì có sao đâu.”

Chưởng quỹ lại nói: “Công tử, nhưng người nọ thua nhiều lắm, lần này lấy ra hơn mười vạn lượng rồi, có vài người càng thua càng muốn đánh thêm để gỡ vốn, nhưng không giống hai người kia, bọn họ thua thì gào lên, khiến mấy người đang chơi xung quanh ngừng chơi, nhập vào bàn của họ. Rõ ràng giống như đang cố tình, hơn nữa gương mặt hai người lại rất lạ, thuộc hạ lo nhất định có âm mưu gì đó.”

Cố Phi Mặc nghe vậy lập tức xoay người lạnh lùng hỏi: “Mưu đồ sao? Ngân phiếu của phủ Dịch Thân Vương?”

“Đúng vậy.”

“Hai người đó ra sao?”

Chưởng quỹ trả lời: “Một người có vóc dáng cao gầy, tướng mạo bình thường, ăn mặc chỉnh tề hơn người làm bình thường một chút, có võ. Chủ tử kia thì rất chói mắt, mặc toàn đồ đắc tiền, khắp người đều là châu báu. Mũi hếch, mặt đen, trừ đôi mắt linh động thì thật sự dáng dấp rất xấu xí.”

Chẳng lẽ là hắn? Lam sủng mà Đoạn Dịch cưng chiều sao?

Cố Phi Mặc cong môi: “Đưa ta đi xem một chút.”

Vân Hi cũng không nghe lời đề nghị đến nhã gian của gã sai vặt kia. Bởi vì nhã gian quá nhỏ, cố chen lấn thì cũng chỉ có thể đứng được khoảng mười mấy người.

Nếu bước vào đó thì không phải cử chỉ hào phóng của nàng chỉ giống như mặc áo gấm mà đi ban đêm sao? Vân Hi ở lầu một trong đại sảnh, tìm vị trí dễ dàng thấy cửa nhất. Ngày hôm qua và hôm nay đều ngồi ở cùng một chỗ.

Hôm qua nàng hào phóng thua năm vạn, hôm nay tuyên bố nhất định phải gỡ lại hết vốn. Nhưng miệng nói vậy, chỉ nửa canh giờ đã thua mất ba bốn vạn, tiền ra như nước.

Bởi vì hôm qua nàng tạo ra danh tiếng quá lớn, mọi người ở cả sòng bạc cũng bị nàng hấp dẫn tới tham gia cùng. Cũng có thể nói trừ chủ tớ hai người, tất cả mọi người đều thắng.

Hôm nay nàng lại tới, bắt đầu vừa thua thì mọi người liền suy nghĩ, người này hẳn là tiểu công tử của nhà giàu có nào đó, sẽ không tức giận mà cầm tiền chạy mất.

Miễn là chơi với nàng, nhất định sẽ thắng được một chút.

Thoáng chốc danh tiếng của Vân Hi lan rộng, trừ Cố Phi Mặc ở trên lầu đang để ý, còn có hai người cũng chú ý tới nàng.

Một người chính là tiểu nhi tử của An thị, Tạ tam thiếu gia Tạ Tuân.

Lần trước hắn thua mấy vạn lượng bạc, trộm đồ cưới của muội muội để kéo lại vốn lại bị người nhà phát hiện, cuối cùng bị đánh thê thảm. Nghe nói có một tiểu tử ngốc chỉ biết thua, còn thua không nhỏ nữa, trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, mới sáng sớm đã tới sòng bạc.

Tạ Tuân gạt đám người chơi qua một bên, vừa thấy đã nói: “Ngôn Lập?” Là sủng lam xấu xí của Đoạn Dịch sao, tim hắn trật một nhịp.

Nhưng Vân Hi làm bộ như không biết hắn, chào hỏi: “Nhanh lên nhanh lên, ta còn chưa kéo lại vốn đâu.” Nói xong đẩy Tạ Tuân qua một bên, nhưng vừa nói xong thì nàng lại thua thêm mấy ngàn lượng nữa.

Ánh mắt Tạ Tuân sáng lên, nhanh chóng móc một thỏi bạc trong ngực ra, “Ta đặt!”

Chữ “đặt” vừa nói xong, quả thật hắn thắng mấy trăm lượng bạc, trong lòng lập tức vui mừng, đều nói không có kẻ thù trên chiếu bạc, thắng tới thua đi mấy lần, đảo mắt đã là bằng hữu.

Giờ phút này Tạ Tuân nhìn Vân Hi không ngừng thua bạc, hắn cảm giác yêu người trước mặt còn hơn yêu mẫu thân của mình.

Còn một người cũng chú ý đến nàng, chính là nhi tử của Triệu Hoài, Triệu Điển.

Triệu Điển là nhi tử duy nhất của Triệu Hoài, Tạ Viện gả cho Triệu Hoài hai mươi năm nhưng cũng chỉ sinh được một nữ nhi là Triệu Ngọc Nga, bởi vì bà si tình Triệu Hoài nên vô cùng cưng chiều nhi tử của Triệu Hoài với tiểu thiếp, xem hắn ta như con ruột của mình. Cả nhà chỉ có bấy nhiêu nam tử nên hắn càng được cưng chiều lên tận trời.

Hắn không thích võ cũng không thích văn, chỉ đặc biệt chú ý đến việc sống phóng túng, cũng thường xuyên lui tới chỗ của nhi tử thứ ba của Tạ gia, Tạ Tuân, cùng Đông Bình Hầu Thế tử An Cường, Ba người kết bạn rồi thường xuyên tới chỗ sòng bạc, thanh lâu, giáo phường* cùng nhau.

*giáo phường: nơi hay diễn tuồng, ca hát.

Chẳng qua là mấy ngày nay, Tạ Tuân thua bạc Đoạn Dịch, sau lại bị phụ thân đánh vì trộm đồ cưới của muội muội nên không thể xuống giường được, An Cường thì bị Triệu Cẩn “cắt”, đến bây giờ còn nằm trên giường. Cộng thêm đích mẫu vừa mất nên không ai tiếp tế cho hắn, con đường tiền bạc bị gãy ngang.

Sau khi đích mẫu chết, hắn khó khăn lắm mới trộm được một ít trang sức để mang đi bán, mấy ngày trước cũng đã thua sạch ở sòng bạc, chỉ còn lại một chút.

Thấy quý nhân chỉ biết phun bạc ở ngay trước mắt, Triệu Điển cảm thấy trời cũng thật thương hắn, lúc không còn bạc liền có người đến để đưa bạc.

Tạ Tuân cùng Triệu Điển gạt cả đám người chơi qua một bên, hai người nghênh ngang ngồi đối diện Vân Hi, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm đống ngân phiếu dày cộm trước mặt nàng.

Vân Hi nháy mắt với Thanh Y, Thanh Y hiểu ý nên cuốn tay áo lên bắt đầu đổ xúc xắc.

Vừa bắt đầu, Tạ Tuân cùng Triệu Điển thắng hai bàn liên tục, hai người vươn tay hốt hơn ngàn lượng bạc vào người, ánh mắt cũng nhanh chóng không mở ra được nữa.

Kế tiếp lại thua một ít ván, tiêu phí mười mấy lượng bạc, nhưng thiết nghĩ việc này không ảnh hưởng nhiều so với chuyện tiền bạc đang tới tay bọn họ, sau đó lại thắng đậm, mỗi người có hơn bốn vạn trong tay.

Việc này khiến hai người càng có thêm tinh thần, đưa tất cả mọi thứ trong người lên để đặt cược, đáng tiếc lúc ra cửa chỉ mang theo ít tiền cùng vật dụng, thậm chí Tạ Tuân còn lấy cây trâm cài đầu xuống đặt lên bàn.

Chiếc quạt trong tay Vân Hi chỉ về phía chén nhỏ đựng xúc xắc, ánh mắt quét qua hai người kia một lượt, sau đó tay trái nắm lại thể hiện quyết tâm: “Nhất định lần này ta sẽ thắng!”

Chỉ là nàng vừa nói xong đã chọc cho mọi người xung quanh ôm bụng cười lớn, hai ngày nay nàng thua hơn mười vạn lượng rồi, cũng phải bỏ bảy tám chiếc nhẫn ra để thế chấp, còn có thể thắng sao? Cười chết người rồi.

Khóe miệng Thanh Y co rút, lần này ta sẽ cho các người thấy thế nào là nghịch thiên! Nhất định khiến hai người đến mức quần cũng không còn một mảnh!

Trong khi mọi người đang ồn ào náo nhiệt, chỉ thấy cái chén trong tay Thanh Y được mở ra, sáu con xúc xắc xếp chồng lên nhau thành một tầng, hơn nữa mỗi mặt cũng đều là điểm cao nhất.

“Chỉ có một chút thôi, lần này điểm hai ngươi không bằng ta, các ngươi thua rồi, ván này là bồi mười.” Vân Hi khẽ phe phẩy chiếc quạt, nhìn Tạ Tuân cùng Triệu Điển cười một tiếng.

Hai người kia nhìn sáu con xúc xắc trước mặt Vân Hi, đầu ong lên, trống rỗng, bồi mười sao, tức là không chỉ riêng toàn bộ tiền bạc, vật dụng của hai người ở trên bàn kia đều thuộc mà còn phải bỏ ra thêm chín lần như thế. “Ngươi lừa gạt, làm lại!”

Triệu Điển không phục kêu lên.

Hắn cùng Tạ Tuân thắng Vân Hi gần mười vạn lượng bạc, trước mắt mỗi người cũng có bốn năm vạn lượng, nếu một bồi mười thì chẳng phải bọn hắn sẽ phải đưa ra bốn đến năm mươi vạn lượng bạc sao.

Chỉ sợ hắn bán Triệu phủ đi thì cũng không có nhiều như vậy! Nếu để phụ thân chuyên phản đối việc cờ bạc của hắn biết thua nhiều như vậy, hắn còn mạng sống sao?

Tạ Tuân cũng có ý nghĩ tương tự như vậy, nói hùa theo: “Ván này không tính, làm lại làm lại!”

“Có đạo lý nào thua thì phải làm lại sao?” Có người kêu lên.

“Sao lúc các ngươi thắng tiểu công tử đây lại không bảo chơi lại đi?” Mấy người khác cũng la ầm lên.

“Đúng vậy, đây chính là luật chơi của sòng bạc Thuận Phát! Nếu ngươi chơi lại thì phá hư quy củ của nơi này rồi!” Đám người xung quanh đều khiển trách hai người này.

Hôm qua bọn họ cũng thắng Vân Hi khá nhiều tiền, nếu Tạ Tuân cùng Triệu Điển nói như vậy, không phải là phủ nhận việc bọn họ thắng bạc sao? Tiền đã tới tay mà bị hai tên này ăn vạ làm liên lụy phải ném ra lại thì sao? Tuyệt đối không thể.

Tạ Tuân cùng Triệu Điển liếc mắt nhìn nhau: “Ta đi nhà vệ sinh một chút.”

“Ta cũng vậy.” Hai người nói xong liền chen vào đám người định ra ngoài.

Muốn chạy sao? Đã vào ván chính là ngồi trong hũ, làm sao có chuyện dễ dàng như thế chứ.

Thanh Y dùng tay chụp hai người đó lại.

Chưởng quỹ của sòng bạc cùng Cố Phi Mặc đứng ở một góc nhìn, chưởng quỹ chỉ vào Vân Hi cùng Thanh Y rồi nói, “Chính là hai người họ, công tử, quả nhiên là có chủ mưu, hôm qua cố ý thua năm vạn, hôm nay cố ý thua mười mấy vạn nữa, công tử nhà Thượng thư cùng Triệu Thông chính đã mắc câu rồi.”

Dịch Thân Vương? Đoạn Dịch? Làm sao hắn lại có mâu thuẫn với Tạ phủ cùng Triệu phủ chứ?

“A Trương, ngươi âm thầm phái người đi điều tra quan hệ của phủ Dịch Thân Vương với Tạ phủ, Triệu phủ trong thời gian gần đây đi.”

“Vâng, công tử.” Chưởng quỹ gật đầu nói, lúc hắn vừa định rời khỏi thì hỏi thêm: “Có nên bẩm báo cho Quý Phi chuyện này không?”

“Không cần, tên tiểu tử kia hơi kỳ lạ, ta sẽ điều tra.”

“Vâng, công tử.”

Vân Hi nhìn hai người trước mặt, cong môi cười rồi ném một thỏi bạc cho người làm, nói: “Mượn quý phường một gian phòng không dùng tới, e là hai người này phải thương làm thế nào để trả sạch nợ hôm nay với tại hại.”

“Nói hay, nói hay.” Đám người kia cầm mười lượng tiền thắng hôm trước nên vội vàng đi lên phía trước nói hùa theo Vân Hi.

Cố Phi Mặc nhìn bóng lưng của Vân Hi thoáng đăm chiêu.

Người làm đưa bọn họ tới một nhã gian ở lầu hai: “Các ngươi cố ý! Đây là lừa gạt người khác, mới đầu cố ý thua tiền, cuối cùng lại thắng lớn chúng ta, ta muốn đến nha môn tố cáo các ngươi!”

Tạ Tuân lớn tiếng kêu khi thấy người làm đóng cửa phòng lại.

Đầu óc không đần, chỉ tiếc phản ứng quá chậm.

“Các ngươi muốn tố cáo ta sao? Ta cũng muốn tố cáo các ngươi, tại sao ta vẫn cứ thua như thế?” Vân Hi tựa lưng vào ghế, cong môi cười lạnh: “Hai ngươi hợp lại lừa gạt thắng ta mười vạn lượng bạc, ta cũng muốn tố cáo các ngươi!”

“Ta là Triệu Thông, nhi tử của Thông Chính Sử, thả ta ra ngay lập tức, cùng lắm thì ta trả lại tiền thắng lúc nãy cho ngươi là được.”

“Đúng rồi, trả lại ngươi!” Ánh mắt Tạ Tuân cũng sáng lên nói theo.

“Trả lại cho ta sao? Ha ha, nghĩ hay lắm! Quốc có quốc pháp, sòng bạc cũng có quy củ của sòng bạc! Người làm ở đây đã ghi lại số tiền ta thắng, bọn họ sẽ lấy một phần trong trong 94 vạn lượng mà ta thắng – chính là chín vạn bốn ngàn lượng đấy. Chẳng lẽ muốn ta bỏ không tiền ra sao?”

Tạ Tuân cùng Triệu Điển trợn tròn mắt, sòng bạc Thuận Phát này là của Cố gia, phía trên Cố gia là Cố Quý phi, ở trong triều ai mà không sợ Cố gia chứ?

Thấy vẻ mặt kinh sợ của hai người, Vân Hi lại cười: “Thật ra tại hạ cũng không thiếu bạc, chẳng qua cảm thấy mấy ngày nay quá buồn chán nên muốn tìm trò vui thôi.”

Tạ Tuân cùng Triệu Điển liếc mắt nhìn nhau, người này không cần tiền sao? Có phải không cần bọn họ trả lại hay không? “Chúng ta sẽ tìm thú vui khác, công tử, ngươi muốn chơi cái gì, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi. Mỹ nhân? Nghe hát? Thức ăn ngon?”

Lúc là Tạ Uyển, nàng được phụ thân dẫn đi khắp nơi, thăm bao nhiêu kỳ cảnh trên thiên hạ, ăn thật nhiều thức ăn ngon, còn thua bọn họ sao?

“Ai muốn các ngươi phải dẫn đi chứ?” Vân Hi cười xùy một tiếng, “Nghe nói ca ca của Tạ tam công tử, Tạ nhị công tử làm việc ở Vũ Lâm Doanh, ta muốn đến đó xem một chút.”

Tạ Tuân chớp mắt mấy cái, “Không vào được đâu. Ca ca là người vô cùng lạnh lùng. Ca ấy sẽ không cho ai vào đó.”

“Chuyện này có khó khăn gì? Lấy lệnh bài của ngươi ra không được sao?” Vân Hi dụ dỗ từng chút, “Nếu ngươi đưa lệnh bài của ngươi cho ta mượn nửa ngày, bốn mươi tám vạn lượng bạc xem như bỏ.”

Tạ Tuân mừng đến mức nhảy dựng lên: “Thật vậy sao?”

“Viết giấy làm chứng.”

“Được!” Chỉ cần không phải trả mấy chục vạn lượng kia, không phải chỉ là mượn yêu bài thôi sao, “Nhưng nhất định phải trả ta trong ngày đó.”

Trong gian phòng trang nhã đã có giấy bút, Thanh Y lấy ra trải trên bàn, Vân Hi cùng Tạ Tuân viết vài dòng đã xong, cả hai cũng lấy con dấu riêng đóng lên, Tạ Tuân thổi khô mực, vui mừng ôm vào ngực.

“Như vậy, ta đi đây.”

Tạ Tuân thở phào nhẹ nhõm đứng dậy muốn đi.

Vân Hi nhìn Thanh Y một cái. Thanh Y rút kiếm bên hông ra, chỉ nghe Tạ Tuân kêu thảm lên một tiếng, che tay lăn trên đất không ngừng kêu rên.

“Ngươi là tiểu nhân, không phải nói thả ta đi sao?” Tạ Tuân ôm tay trái, ngón út đã bị Thanh Y chặt bay, tay đứt ruột xót, hắn đau đến mức ngồi xổm trên đất đổ mồ hôi lạnh.

“Ta nói vậy, nhưng chưa bao giờ ta tin tưởng nam nhân, sợ có giấy trắng mực đen cũng không chắc chắn, cho nên ngươi nên nhớ những gì mình đã viết, tốt nhất giờ Tỵ ba khắc ngày mai đến đưa cho ta.”

Thanh Y lau sạch vết máu trên thanh kiếm, kéo cửa của phòng ra rồi nghiêm mặt nói: “Không tiễn.”

Ngươi tiễn ta mới sợ, Tạ Tuân che tay nhấc chân chạy đi.

Cửa phòng bị Thanh Y đóng sập lại, chẳng qua âm thanh này khiến cơ thể Triệu Điển run lên theo.

“Ngươi ngươi ngươi… Các ngươi muốn gì? Ta ta ta… cũng không có bốn mươi sáu vạn lượng bạc đâu…”

Hắn thắng bốn vạn sáu, cũng một bồi mười giống như Tạ Tuân, tức là phải trả bốn mươi sáu vạn lượng bạc. Vân Hi nhìn chằm chằm vào Triệu Điển, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cũng do tên khốn kiếp này mà Lâm di nương cảm thấy mình có công lao thật lớn, luôn giở trò làm nũng đùa bỡn trước mặt Triệu Hoài, chà đạp Tạ Viện.

Triệu Điển bị Vân Hi nhìn đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, hắn quỳ xuống khóc lóc dập đầu: “Hai vị đại gia, thật sự từ nhỏ đến giờ ta chưa từng có nhiều tiền như vậy, các người tha cho ta đi, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho hai người.”

Thanh Y khinh bỉ trong lòng, mặc dù nhân phẩn của Triệu Hoài cũng không thể khen ngợi được, nhưng không đến mức ngu ngốc như thế này. Quả nhiên cưng chiều nhi tử thành phế vật rồi!

Vân Hi tức giận, “Không thể, hay là ngươi cũng làm như Tạ tam công tử đi, có đồ gì để ta chơi đùa không?”

Đồ chơi sao? A, có, ánh mắt Triệu Điển sáng lên, “Đại tỷ của ta là ngoại tôn của Tạ gia, Tạ gia lão phu nhân tặng cho tỷ ấy một mảnh ngọc bội kim ti, ta lấy đưa ngươi có được không? Nghe nói nó có giá vạn kim, vừa đáng giá để trả số nợ này.”

Đúng là cực kỳ vô sỉ, Lâm di nương có lòng tham không đáy, sinh ra nhi tử cũng có đức hạnh giống như vậy.

“Ngươi cho rằng bản công tử thiếu kim ngân sao?” Vân Hi cười lạnh.

“Vậy… Ngươi muốn gì?” Triệu Điển thấp thỏm bất an hỏi, “Miễn là đừng lấy mạng ta, ngươi cứ nói, che mẹ rất thương ta, trong nhà có thứ gì cũng sẽ cho ta.”

Trong nhà có gì sao? Chỉ sợ tất cả cũng đều là của Tạ Viện đưa cho!

“Nghe nói Hoàng Thượng viết mật chỉ cho phụ thân ngươi, Triệu đại nhân, kế hoạch cất nhắc những quan viên gì đó, ta thấy hứng thú với nói, không bằng ngươi đưa cho ta xem một chút đi?”

“Mật chỉ sao?” Triệu Điển bị dọa sợ đến mức há to miệng, “Cái đó mà mất là sẽ bị chém đầu. Chưa kể phụ thân ta còn chuẩn bị trả lời Hoàng Thượng nữa.”

Thanh Y nghiêm mặt rút kiếm ra. Triệu Điển sợ hãi run rẩy.

Vân Hi cười một tiếng, “Ngươi sợ Hoàng Thượng lấy đầu ngươi, nhưng không sợ vì nợ tiền ta mà ta cũng sẽ lấy đầu ngươi sao? Vừa rồi Tạ Tuân còn tặng ta ngón tay út đấy. Ngươi không thấy sao?”

“Có thật là ngươi chỉ xem một chút thôi chứ?”

“Thật, bản công tử không làm quan, muốn cái đó làm gì chứ? Ta chỉ là đánh cuộc với người ta, năm nay có mấy người được Hoàng Thượng cất nhắc mà thôi, cũng đã đặt tiền cược là trăm vạn lượng rồi, ta cũng không muốn thua đâu. Hơn nữa, không phải đích mẫu của ngươi đã qua đời rồi sao? Hiện tại phụ thân của ngươi xin nghỉ ở nhà, nhất định không có thời gian để xem mật chỉ. Ngươi lấy cho ta xem một chút, hai canh giờ sau ta sẽ trả lại.”

Triệu Điển gật đầu một cái, “Được, nhất định phải trả lại cho ta đấy.”

“Giờ Tỵ ba khắc ngày mai đưa đến tửu lâu Duyệt Khách ở phố Vĩnh Phúc, trên lầu hai, phòng có chữ Thiên.”

“Được.”

Cũng giống ban nãy, Vân Hi trao đổi giấy tờ với hắn, Thanh Y cũng chém một ngón tay của hắn. Từ nhỏ đến lớn Triệu Điển chưa từng nếm qua khổ cực, tay phải che tay trái rên rỉ bước đi.

Vân Hi nắm hai tờ giấy khẽ mỉm cười, vốn là nàng muốn phá Triệu gia, chặt đứt một tay của Nam Cung Thần, ai ngờ đến Tạ Tuân cũng mắc câu, chính là một hòn đá hạ hai con chim mà.



Con hẻm nhỏ phía sau sòng bạc Thuận Phát là nơi xe ngựa của Vân Hi đang đứng, nàng vừa muốn lên xe thì bỗng nhiên nhíu mày lại, “Thanh Y, không phải nhi tử của Cố thái sư là Cố Phi Mặc sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.