Độc Nữ Lệ Phi

Chương 87: Chương 87: Tạ Vân Lam ngồi tù




Tạ Vân Lam với vẻ mặt kích động đưa hai tay ra đặt lên tảng đá to bằng chiếc bát trước mặt, thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần chuyện này thành công thì Nam Cung Thần sẽ kính nể nàng thêm vài phần rồi.

Nàng ta nhẹ nhàng đẩy hòn đá lên…

Thoáng chốc, một phần đất rung chuyển, không có hoa mai rơi như mưa như thị nữ xấu xí kia nói, mà chỗ núi giả nàng đứng cùng đất đá bên dưới ngọn núi này cũng bắt đầu sụp đổ.

Một đám quý phụ nhân cùng các tiểu thư xinh đẹp bị dọa sợ đến mức hét ầm lên, vội vàng chạy đi, Mai viên vô cùng hỗn loạn. Người chen với người, người đạp lên người.

Cố Quý phi là người phát hiện đầu tiên, bà cũng không thèm nhìn tới ai đó đưa tay ngăn đỡ ở trước mặt mà đẩy ngã người đó, nhanh chóng nâng váy rời khỏi chỗ của mình.

Thái sư phu nhân đã lớn tuổi, đi đứng chậm chạp, lại bị nữ nhi đẩy một cái nên té ngã trên đất, lúc này nhanh chóng bị chôn vùi trong đất.

“Nương nương, người đẩy ngã Cố phu nhân rồi!”

Không biết người nào đó gào to lên. Các vị phu nhân muốn tới kéo Cố phu nhân, thế nhưng núi giả vẫn còn rung lắc, đá cùng bùn đất vẫn rơi xuống không ngừng, ở chỗ ấy đều là nữ nhân, đương nhiên không có ai dám tiến về phía trước.

Mà Cố Quý phi cũng không để ý tới tới Cố phu nhân, bà liếc thấy có người đứng sau ngọn núi giả, nhanh chóng hét lớn một tiếng: “Bắt nữ nhân kia lại! Dám hành thích bổn cung!”

Thị nữ Lan Cô cùng đám người hầu của Cố Quý phi vội vàng chạy tới sau ngọn núi giả, sau đó bắt lấy Tạ Vân Lam vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Mà lúc này cả người Cố phu nhân đã bị chôn vùi dưới đất rồi.

Vân Hi nhát mắt với Thanh Y, “Cứu Cố phu nhân ra!” “Vâng, tiểu thư.”

Động tác của Thanh Y rất nhanh, lách người một cái đã đứng ra phía sau ngọn núi giả, nàng tìm thấy một chiếc xẻng, lập tức đào bùn đất lên.

Mà Cố Quý phi ở bên kia không thể nhìn Cố phu nhân ở phía này được, bà ta níu Tạ Vân Lam không buông, “Ngươi ở đó làm gì?”

“Ta… Ta…” Tạ Vân Lam không nói được chữ nào.

Tiếng động trong viện quá lớn nên đã sớm làm kinh động đến nam khách ở ngoài cửa, Cố Phi Mặc chạy vào đầu tiên, thấy Cố phu nhân bị chôn trong đất mà Cố Quý phi cùng thị nữ của mình lại chỉ lo thẩm vấn Tạ Vân Lam, hoàn toàn không quan tâm đến mẫu thân của mình.

“Tỷ! Tỷ đang làm gì vậy? Mau tới cứu mẫu thân đi!” Cố Phi Mặc lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng, dường như lấy tay cào đất. Lại sợ mình đào chậm nên giành lấy chiếc xẻng trong tay Thanh Y.

Lúc này Cố Quý phi lại làm như không nghe thấy lời của Cố Phi Mặc, cũng không thèm nhìn tới một lần, chỉ cao giọng quát Tạ Vân Lam: “Ai bảo ngươi bò đến sau núi giả? Nói, nếu như nói láo, bổn cung sẽ không tha cho ngươi!”

“Phượng nhi! Tính mạng của mẫu thân con quan trọng hơn, con đang làm gì vậy?” Cố Thái Sư được người hầu dìu đi, vừa thở hổn hển vừa chạy tới, lúc này cũng thấy nữ nhi thân là Quý phi lại bất kể sống chết của mẫu thân, chỉ lo thẩm vấn nữ nhân nào đó.

Thân phận bà cao quý nên không tự mình cứu được, nhưng chẳng lẽ không phái người hầu được hay sao? Thị nữ của bà cũng đứng im không nhúc nhích giống chủ nhân của mình!

“Nương nương, mau cứu Cố phu nhân, đó chính là mẫu thân của người!”

“Cố phu nhân còn bị chôn đó!”

“Nương nương…” Có mấy người bên trong Mai viên chạy tới lớn tiếng kêu.

Cố Quý phi đau đầu, từ lúc nào mà bên trong vườn lại có nhiều lão Ngự sử như thế hả?

Đoạn Dịch đứng chính giữa đám lão Ngự sử, chậm rãi nói: “Nương nương đúng là người biết nắm chặt toàn cục, người đoán Cố công tử sẽ không thể nào không cứu Cố phu nhân, hay nói là, cơ thể Cố phu nhân mạnh khỏe như vậy, bị đất đá chôn trong chốc lát sẽ không mất mạng, nương nương, có đúng như vậy không?”

“Đoạn Dịch…” Cố Quý phi giận đến mức cắn răng, bà chỉ muốn bảo Cố phu nhân mời các quý phụ cùng tiểu thư dự tiệc, làm sao lại mời mấy lão Ngự sử ngoan cố này chứ?

Lời của Đoạn Dịch có tính kích động quá mức, mọi người bắt đầu bất mãn hành động của Cố Quý phi.

“Dịch Thân Vương sai rồi, cho dù là thanh niên tráng kiện bị chôn trong đất thì tính mạng cũng đáng lo đó, huống chi là Cố phu nhân tuổi đã hơn sáu mươi chứ?” Có người vội phụ họa theo.

“Phượng nhi, đó là mẫu thân của con, là mẫu thân sinh con ra đó!” Cố Thái sư lo lắng đến mức rơi nước mắt.

Lúc này Cố Quý phi mới gọi Lan Cô: “Cứu phu nhân ra.”

Đợi bà cứu thì chỉ sợ người bị chôn dưới đất đã mất mạng từ sớm. Cố Phi Mặc làm mặt lạnh, Thanh Y đứng một bên giúp một tay, một lúc thì đã cứu Cố phu nhân ra khỏi.

Vân Hi đưa khăn ướt cùng một chén nước tới.

Cố Phi Mặc nhìn nàng một cái rồi đưa tay nhận lấy, hắn lau bùn đất trên mặt Cố phu nhân sau đó đút cho bà chút nước. Lúc này Cố phu nhân mới thở dài một hơi, cũng chưa tỉnh táo hẳn nên ôm cánh tay của Cố Phi Mặc, sau đó tìm Cố Quý phi trong đám người trước mặt, đợi sau khi tìm được thì trên mặt hiện lên vẻ u ám.

Bà vỗ vỗ tay Cố Phi Mặc, “Đỡ mẫu thân về Vinh Hoa viện đi.”

Mà Cố Quý phi vẫn níu lấy tay Tạ Vân Lam không thả, làm sao nữ nhân này lại biết trong Mai viên này có cơ quan? Hơn nữa còn thay đổi cơ quan nữa, “Mang nữ nhân này đi, nộp cho Ứng Thiên Phủ!”

Tạ Vân Lam bị hù dọa đến mức gương mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy: “Không, nương nương, thần không biết gì cả, thần…”

Cố Quý phi không để ý tới những lời nàng ta nói, đẩy nàng tới Lan Cô, ai ngờ lúc này trong ngực Tạ Vân Lam lại có phong thư rơi ra, một thị nữ nhặt lên đưa cho Cố Quý phi, bà vội vã nhìn một cái, lập tức sát khí trong mắt dâng lên không ngừng, cao giọng quát: “Mang ả ta đi, không có ý chỉ của bổn cung thì không ai được gặp!”

Dám phá hỏng chuyện của bà, ai cũng phải chết!

Mở màn náo nhiệt của yến hội Mai viên ở Cố gia đã khiến ai nấy cũng phải sợ hãi mà thu đuôi lại.



Cố Quý phi bỏ mặc chính mẫu thân ruột thịt của mình bị chôn dưới đất, ngược lại cứ níu lấy Tấn Vương Thế tử phi làm khó dễ.

Hơn nữa, Cố gia mời người dự tiệc đến trong Mai viên của phủ, vậy mà trong vườn lại giấu giếm cơ quan như thế, mặc dù chỉ làm cho Cố phu nhân bị kinh sợ, không khiến những người khác bị thương, nhưng những Ngự sử hay đại phu trong triều lại liên tục dâng sổ buộc tội đến Cố Quý phi, số lượng nhiều giống như tuyết rơi.

Bà chỉ là buông rèm chấp chính, bà cũng không phải là nữ hoàng đâu, mặc dù nắm quyền lớn trong tay, nhưng giang sơn này còn thuộc về họ Đoạn.

Rất nhanh sau đó, Duệ Vương cùng Dịch Thân Vương Đoạn Dịch của dòng họ Đoạn đã dẫn quần thần khiến trách Cố Quý phi máu lạnh, cũng muốn bà làm rõ chuyện tại sao trong Mai viên của Cố gia lại có cơ quan ngầm.

Bảo bà làm rõ sao? Thật là buồn cười!

Cố Quý phi vung tay áo bãi triều, tiểu hoàng tử bị dọa sợ nên khóc lớn, bà không nhịn được liền giục Lan Cô: “Còn không mau đưa thái tử đi?”

Trong lòng Cố Quý phi còn đang giận Tạ Vân Lam, nữ nhân kia lại dám phá kế hoạch của bà! Tuyệt đối bà sẽ không bỏ qua!

Tạ Vân Lam bị nhốt vào phủ Thuận Thiên, An thị sai người tới hỏi thăm tin tức, lại bởi vì Quý phi hạ lệnh bắt giam nên cũng không lọt ra được chút tin tức nào, lần lượt dâng bạc lên, thế nhưng cũng như ném vào biển rộng mà thôi.

An thị lo lắng đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, đợi sau khi Tạ Cẩm Côn bãi triều cũng không kịp đợi ông thay y phục, nhanh chóng kéo ông: “Người mau nghĩ biện pháp cứu Vân Lam đi, nhất định là hiểu nhầm, làm sao nó dám hành thích Cố Quý phi chứ? Nó chỉ là một nữ nhân yếu đuối, còn đang mang thai Thế tử mà!”

Tạ Cẩm Côn im lặng, sáng sớm nay Quý phi đã ban cho ông ánh mắt không thiện cảm rồi.

Ông liếc mắt nhìn An thị rồi nói: “Tự nhiên nó lại chạy đến núi giả làm gì? Tục ngữ có câu, đứng dưới cây mận không sửa mũ, đứng ở ruộng dưa không cỡi giày*, dù không phải là nó có ý nhưng chuyện như vậy, đắc tội với một đám quý phu nhân quý nữ như vậy, phải lấy nó làm người chết thế thôi!”

“Lão gia, việc này… Làm sao bây giờ, chung quy nó cũng là nữ nhi của chúng ta, nhìn nó bị nhốt vào ngục sao?” Mặc dù An thị giận Tạ Vân Lam vẫn luôn ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng là đứa bé bà mang thai mười tháng sinh ra.

“Làm sao bây giờ? Nó đã được gả đi rồi, chẳng lẽ phủ Tấn Vương không quan tâm sao?” Tạ Cẩm Côn nói, “Ngươi nhanh chóng tới phủ Tấn Vương thúc giục Nam Cung Thần đi!”

Mà ở phủ Tấn Vương, Nam Cung Thần đang nổi trận lôi đình đẩy ngã chiếc bàn trước mặt, trên trán nổi gân xanh, lớn tiếng nói, “Có phải nữ nhân kia là khắc tinh của bản thế tử không? Kể từ khi cưới ả vào cửa, bản thế tử không làm được chuyện gì suôn sẻ!”

Con tiện nhân kia lại đắc tội với Cố Quý phi, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ bà ta, nhưng thời cơ còn chưa tới, mới bắt đầu triển khai kế hoạch đã đắc tội rồi, làm sao tương lai có thể áp dụng kế hoạch được nữa?

Cận vệ đứng bên cạnh Nam Cung Thần nâng mày, Tấn Vương Thế tử luôn tao nhã lễ độ, vậy mà lần này bộc phát tức giận chẳng quản hình tượng của mình sao? Xem ra lần này thật sự Thế tử phi gây ra chuyện lớn rồi.

Hết lần này tới lần khác lại có người làm tới báo, nói là Tạ Thượng thư tới.

“Không gặp! Nữ nhi của ông ta thì để mình ông tử xử lý!” Nam Cung Thần quát người hầu đứng ngoài.

Người làm run rẩy ra báo lại với Tạ Cẩm Côn: “Thượng thư đại nhân, Thế tử không có trong phủ.”

Không có ở đây sao? Nam Cung Thần vừa vô phủ là ông đi theo sau ngay, người làm lại dám nói không có ở đây? Rõ ràng là không muốn gặp ông!

Tạ Cẩm Côn bị đuổi đi nên chỉ cố nhịn một bụng lửa giận quay trở về Tạ phủ, nhưng trong lòng thì không ngừng trách Nam Cung Thần qua cầu rút ván, bỏ mặc chính thê.



Mà Tạ Vân Lam bị Lan ma ma mang đến một phòng giam hôi thối lại ẩm ướt.

Trên đất chỉ có một đống rơm nhỏ ươn ướt, bẩn hôi khiến người ta muốn nôn ói.

Lan ma ma khinh bỉ nhìn nàng một cái, sau đó phân phó với người cai ngục: “Không cho ả ta ăn uống, không cho phép ai gặp nàng ta, lại càng không được để ả trốn thoát. Nếu không cầm đầu ngươi tới đền tội!”

Cai ngục cười lấy lòng, “Ma ma đã căn dặn thì tiểu nhân nào dám không nghe theo?”

Lan ma ma vừa đi thì tên cai ngục híp mắt nhìn Tạ Vân Lam cười lạnh, cặp mắt nhìn cũng khiến người ta nổi da gà.

“Ngươi… Ngươi làm gì? Ta là Tấn Vương Thế tử phi đó.” Tạ Vân Lam nhanh chóng lùi lại.

“Thế tử phi sao? Ha ha ha, đắc tội với Quý phi nương nương, cho dù là Thế tử gia cũng không cứu được, đến đây rồi thì tất cả quy củ phải nghe theo tiểu gia.” Cai ngục mặt cười gian đi lên trước, Tạ Vân Lam bị dọa sợ dến mức hét ầm lên.

“Ngươi không được làm bậy!”

“Gia không làm bậy, gia sẽ nhẹ nhàng.” Hắn ta vừa dùng một tay đẩy Tạ Vân Lam xuống đất, miệng vừa nói: “Thật là mất hứng, trong bụng có đứa bé nên không thể thoải mái được.”

Bị cai ngục xé hết y phục, Tạ Vân Lam bị dọa sợ đến mức gương mặt trắng bệch: “Ta cho ngươi tiền, đồ trang sức của ta nữa, ngươi… Ngươi tha cho ta, ta là đích trưởng nữ của Tạ phủ, là Tấn Vương Thế tử phi, ta có tiền…”

Cai ngục cười hắc hắc, “Ngươi có tiền sao? Như vậy ngươi trả mạng nhi tử lại cho gia, gia sẽ yêu thương ngươi hơn, không cần tiền của ngươi!”

Tạ Vân Lam kinh hãi trợn to mắt, “Ngươi… Ngươi là lão Điền sao?”

“Không sai, ta là lão Điền, phong thủy luân chuyển rồi, trí nhớ của đại tiểu thư thật tốt. Đại tiểu thư sắp xếp hại Uyển tiểu thư, đánh chết nhi tử ta rồi ném lên giường của Uyển tiểu thư, vu hãm nàng ta lả lơi ong bướm.”

Tạ Vân Lam run run: “Không… Không phải ta giết nhi tử của ngươi, là bà tử bên cạnh mẫu thân ta làm.”

Lão Điền nắm chặt hai tay nàng ta cười lạnh: “Không có sự phân phó của chủ tử các người, có ai dám ra tay chứ? Nhi tử đáng thương của ta mới mười bốn tuổi, vậy mà các ngươi lại đánh chết hãm hại nó. Hôm nay, ta sẽ nói cho ngươi biết thế nào là lả lơi ong bướm…”

Cơ thể Tạ Vân Lam co lại, “Không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.