Độc Nữ Lệ Phi

Chương 44: Chương 44: Vô cùng mất mặt




Tạ Vân Lam giật mình, lập tức chạy mấy bước đến trước rương, nhìn vào trong thì thấy toàn bộ đồ ở bên trong đều không còn nữa, tại sao có thể như vậy?

“Mở những các khác ra.” Tay của nàng ta run lên, cơ thể cũng run rẩy không ngừng. Vừa rồi nàng chọc giận Vương phi, nếu lúc này để cho Tấn Vương Phủ mất thể diện nữa thì Tấn Vương phi có thể sẽ đánh nàng mất.

Nha đầu trong phòng cũng sợ hãi không yên, vừa rồi Tạ Vân Lam ra ngoài một chuyến, trong phòng chỉ còn lại bốn nha đầu nhị đẳng coi chừng. Vậy mà khi mở ra toàn bộ rương đều trống trơn, chỉ có vỏn vẹn chiếc cuối cùng còn có chút đồ trang sức cùng ngân phiếu một vạn lượng.

Tạ Vân Lam đổ mồ hôi lạnh, là ai trộm, hay là…, trong đầu nàng lóe lên một người, lập tức bị nàng bác bỏ, không, các ca ca sẽ không hại nàng, mẹ nàng lại càng không.

“Ai da, tại sao lại như vậy?” Các nữ quyến nhà Nam Cung thấy rương được mở ra thì lập tức xông tới, lúc đầu kêu lên một tiếng, sau đó đồng loạt giễu cợt.

Có một câu nói rất hay, ba nữ nhân sẽ làm nên một vở tuồng, huống chi là mười mấy nữ nhân?

Có người nói, “Đúng là trong thiên hạ chưa từng thấy bao giờ đó. Mang mấy rương rỗng đến đây, chẳng lẽ nhà Thế tử phi có nghề chính là làm rương sao?”

Lập tức có người phản đối, “Lấy rương làm đồ cưới cũng không có gì đáng ngại, chỉ sợ mang rương rỗng tới là có dụng ý khác.”

“A, ta nhớ tới một chuyện.” Một phu nhân mập mạp vội vàng tiến lên, “Vào năm ngoái, bên phía vợ của Lưu thị lang cùng Lưu công tử có xích mích, chia tay thì cũng chia tay, nhưng mà tiểu nương tử kia lại muốn mang đồ cưới của mình về. Mang về cũng dễ hiểu, dù sao luật pháp của Đại Lương ta không nói về điều này. Nhưng mà lúc tiểu nương tử kia mang đồ cưới tới cũng không mở ra để kiểm tra mà chỉ nhìn hóa đơn, rốt cuộc có nhiều như lời tiểu nương tử kia nói hay không thì cũng đã quá lâu rồi không ai biết được. Lưu thị lang không thể làm gì khác ngoài việc gom tất cả tài sản trong nhà, sau đó phải mượn tiền chỗ lãi suất cao mới gom góp đủ đồ cưới của nương tử. Bởi vậy sau này Lưu gia mới trở nên nghèo khổ như vậy.”

Một người khác lập tức nói tiếp: “Tiểu nương tử kia cố ý hốt bạc của Lưu gia đúng chứ?”

Mấy người còn lại đảo mắt nhìn quanh rồi sau đó đổ dồn về phía Tạ Vân Lam.

Tạ Vân Lam không ngốc, những người này đang muốn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đây, sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng quỳ xuống dưới chân Tấn Vương phi, “Mẫu thân, không phải vậy, con không có ý định như mọi người nói.”

Lúc này gương mặt của Tấn Vương phi còn đen hơn đáy nồi, trong mắt cũng toàn là căm hận ngút trời. Tạ gia có ý gì? Đưa một nữ nhi có danh tiếng không tốt tới thì bà đã nhịn rồi, dù sao trong bụng người ta cũng là cốt nhục của Nam Cung gia, bây giờ lại đến đồ cưới! Nếu sau này hai đứa chia tay, có phải Tấn Vương phủ sẽ phải bồi thường cho nàng ta bốn vạn lượng bạc trắng cùng ngần ấy đồ trang sức như trong hóa đơn?

Bà cười lạnh một tiếng: “Thật là ngạc nhiên, bây đâu, lập tức đi mời Tạ Thượng thư cùng Tạ phu nhân tới, hỏi rốt cuộc bọn họ muốn kết thân hay là muốn hại Tấn Vương phủ?”



Trong Tạ phủ, An thị mệt mỏi vì bận rồn cả ngày, nhưng cuối cùng nữ nhi cũng đã xuất giá, bà vui mừng thở dài một hơi. Lưu ma ma đứng hầu một bên đang xoa bóp bả vai đau nhức của bà. Nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, đại nha đầu Thược Dược đi tới hỏi, “Phu nhân, người nên đi nghỉ ngơi đi. Nước nóng cũng đã chuẩn bị xong rồi.”

An thị nắm lấy tay Lưu ma ma đứng dậy, đang muốn vào phòng tắm thì tiếng Thu Cúc ở bên ngoài truyền tới, “Phu nhân, quản gia của Tấn Vương phủ tới.”

Tấn Vương phủ sao? An thị nhướng mày, đã trễ thế này mà họ còn phái người tới làm gì? Tìm bà sao?

“Mau truyền vào!”

Người vừa đi vào, An thị nghe được tin đã xém ngất xỉu. Bao lâu nay Tạ gia luôn cố gắng giữ gìn mặt mũi, lần này thật sự bị ném đi hết rồi. Trong Tiền viện, Tạ Thượng thư cũng đang chờ bà, chẳng qua là sắc mặt giống như muốn ăn thịt người. Bà tử được phái đến cũng đang cố gắng kìm nén lửa giận.

Hai người tới Tấn Vương phủ, không thể không bày ra gương mặt tươi cười để lấy lòng, nói là bọn hạ nhân trong phủ mang nhầm, đồ cưới đó là chuẩn bị cho nhị tiểu thư đem đi. Nhưng họ vẫn bị Tấn Vương phi lạnh lùng cười nhạo một trận.

An thị cố gắng nuốt cục tức vào lòng. Tại sao đồ vật trong rương lại không có? Trên đường rước dâu có người của Tạ phủ cùng Tấn Vương phủ. Còn có mấy chục người hộ vệ nữa.

Hơn nữa người đi trên đường cũng không thể cướp được, khả năng mất ở Tấn Vương phủ cũng không nhiều. Vân Lam nói người của nó nhìn thấy mấy chiếc rương kia không bị sao cả. Hay bị đánh tráo ở Vương phủ? Lời này bà chỉ nghĩ chứ không dám nói, Tấn Vương phi không phải người lương thiện gì, nếu chuyện như vậy mà tính toán với bà ta, chỉ sợ cả đời Tạ Vân Lam sẽ bị người trong phủ lấn áp rồi.

Người bị tình nghi duy nhất chỉ có con trai thứ hai, Tạ Tuân, trước khi Tạ Vân Lam xuất giá hai ngày, biểu hiện của nó vô cùng nghe lời, khác hẳn với trước kia.

Nhưng An thị hỏi thì Tạ Tuân có bị đánh chết cũng không thừa nhận, còn nhảy lên kêu trời kêu đất nói An thị không thương hắn nữa, hắn muốn chết.

An thị đành ngậm ngùi dỗ dành bảo bối, vừa bảo Lưu ma ma đi thăm dò chân tướng vừa moi ruột moi gan đưa bạc ra.

Ngày tiếp theo, An thị bận rộn hơn nửa ngày, bởi vị trước khi trời tối phải đưa đồ cưới của Tạ Vân Lam đến để bù vô, nếu không thì danh tiếng bà cố ý lừa Tấn Vương phủ sẽ bị truyền ra ngoài.

Sau khi giết Tạ Uyển bà cũng không đoạt được nhiều tài vật, chỉ có hai rương trang sức, mấy ngày trước cũng đã bán sạch đổi lấy ngân phiếu cho Tạ Vân Lam. Bây giờ làm sao có tiền? Nhất định lão phu nhân sẽ không chấp nhận giúp bà, xảy ra chuyện lớn như vậy, không trách bà cũng đã là đại ân rồi.

Bạc không đủ, An thị phải bán vài miếng đất cùng vài cửa hàng mà bà giấu riêng cho mình lâu nay. Những nơi ấy bà đã chuẩn bị giữ lại cho ba đứa con gái cùng chất tử của bà, bây giờ gặp chuyện khẩn cấp nên không thể không cắn răng bán vội.

Nhưng bà chỉ có thể thực hiện lén lút, nếu để Tạ Thượng thư cùng lão phu nhân biết bà có đất riêng cùng bảy cửa hàng thì chắc chắn sẽ không để yên cho bà. Bà là một thứ nữ được gả đi, lúc vào phủ chỉ mang theo hai gả người làm cùng vài rương đồ cưới nhỏ, không thể nào có đất đai hay cửa hàng gì. Hôm nay cũng đã hai mươi năm, tài sản của bà càng ngày càng tăng lên, nếu bị người ta tra ra thì xem như bà trắng tay!

Trong lòng An thị không ngừng tính toán, mấy mảnh đất của bà đều ở vị trí vô cùng thuận lợi, diện tích rộng rãi, phòng ốc lại nhiều, còn cửa hàng thì tất cả đều thuộc đất hoàng kim. Một ngôi nhà trên mảnh đất đó bán được hai ngàn lượng, bán đi năm ngôi nhà thì ít nhất cũng tám ngàn lượng. Trong đó bốn vạn đổi thành ngân phiếu, hai ngàn lượng đổi thành vải vóc tơ lụa cùng châu báu. Giá tiền như vậy cũng thấp nhất rồi, trong lòng An thị tràn đầy tin tưởng, chỉ chờ Lưu ma ma về báo tin tốt cho bà.

Ai biết được đến buổi trưa, Lưu ma ma vội vội vàng vàng chạy tới, “Phu nhân, nhà cửa cùng cửa hàng đã có người muốn mua nhưng ra giá rất thấp.”

An thị trả lời, “Nhà ít nhất cũng được một ngàn lượng, cửa hàng một trăm lượng không thành vấn đề. Nếu vẫn không được thì nhà cửa giảm xuống năm trăm lượng, cửa hàng giảm xuống năm mươi lượng cũng được.”

“Phu nhân. Giá tiền người kia nói thấp hơn.”

“Ít hơn sao?”

Lưu ma ma khó xử: “Nhà chỉ hai ngàn lượng, cửa hàng thì hai trăm lượng.”

“Cái… Cái gì?” An thị nhảy dựng lên, quát to: “Có phải hắn cho rằng ta bán cải trắng không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.