Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, đã ba ngày nay mưa còn không ngừng, cũng sắp đến giao thừa thời tiết lại xấu như vậy.
Phòng trọ 401, Dịch Thừa trở về vào ban đêm, treo cây dù lên, run bọt nước trên người, đem một chồng bài thi đặt lên bàn.
27 tuổi,Dịch Thừa là phó giáo sư trẻ tuổi nhất, lưu mĩ triết học bác sĩ, đương nhiệm hệ triết học đại học năm ba. Bề ngoài tuấn lãng như hắn hơi bị nữ sinh hoan nghênh, mỗi lần đi dạy không người nào vắng, không
người muộn, không người về sớm, không người ngủ, không người thiếu tập
trung, không người xem sách giải trí, lớp học kỷ luật rất tốt quả thực
chính là thần thoại đại học X.
Cởi âu phục xuống,gẩy loạn đầu tóc,lấy mắt kiếng xuống,thay thường
phục, hắn giống như thoát khỏi hào quang giáo sư thần bí, có vẻ nhẹ
nhàng rất nhiều để lộ ra tính cách người trẻ tuổi vốn có.
Mở ra các bài thi thật dày, Dịch Thừa thầm than một tiếng, đến cuối
kỳ bài thi hắn chỉ có một đề duy nhất, “Như thế nào là dũng cảm”. Mọi
người vô cùng hợp tác, mỗi trang bài thi đáp tràn đầy,ít thì một ngàn chữ dài thì ba ngàn chữ, dẫn chứng phong phú ví dụ từ Tô Cách Lạp đến
Lỗ Tấn, từ Quan Vũ đến Dương Lợi Vĩ, lưu loát, tài hoa hơn người, không
hổ là bọn nhỏ trải qua lễ rửa tội hơn hai năm trước khi thi vào trường
cao đẳng. Cả lớp ba mươi mấy học sinh, đáp án chỉ sợ có mười vạn chữ,
hắn sẽ vất vả nhiều đây .
Bỗng nhiên tay cầm bút của Dịch Thừa cứng đờ, ánh mắt ngưng lại ở
trên một bài thi trống không, đáp án chỉ có năm chữ lại làm cho linh hồn của hắn đến cấp tám động đất.
Cổ Dĩ Tiêu…… Hắn liếc mắt nhìn tên chủ nhân bài thi, từ nay về sau đem cái tên này khắc sâu vào đầu.
Người viết đáp án này làm cho Dịch Thừa không chút do dự đánh hạ một điểm kinh người. Đem phần bài thi này đặt ở một bên, cái miệng của hắn
cong lên một cách quỷ dị giống như sắp có kế hoạch gì.
Đêm giao thừa.
Tuy rằng người Trung Quốc trải qua những ngày lễ rất phong phú, nhưng mà đối với ngày tết âm lịch truyền thống vẫn có chút coi trọng, đêm
giao thừa mọi trong nhà đoàn tụ ăn cơm tất niên đã trở thành một loại
thói quen mãi mãi không thay đổi, hình như là từ đời lão tổ tông truyền
tới bây giờ.
Nhà họ Cổ cũng không ngoại lệ, hơn nữa năm nay đêm giao thừa cũng
không bình thường, con lớn nhất Cổ gia _Cổ Dĩ Sênh năm trước đã kết hôn, năm nay có thêm con dâu Lăng Thiên lần đầu tiên tới cửa cùng nhau ăn
cơm tất niên. Cổ Dĩ Sênh cùng Cổ ba ba cùng nhau xuống bếp, vì ba người
phụ nữ trong nhà làm ra một bửa cơm tối mỹ vị chúc mừng năm mới. Mẹ
Cổ,Lăng Thiên và Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, ai cũng không đi quản hai người đàn ông bận rộn kia.
Cổ Dĩ Tiêu cắn hạt dưa, hoa chân múa tay nói chuyện cười, chọc mẹ Cổ
và Lăng Thiên cười ha ha,cô từ nhỏ chính là kẻ bướng bỉnh nhất, người
nhà lại vô cùng sủng ái cô cho nên dưỡng thành một tính cách không sợ
trời không sợ đất,bên ngoài lại hoạt bát, mặt khác còn có biệt danh gọi
là“Độc nữ”. Biệt danh này phải nói từ việc Cổ Dĩ Tiêu sợ gián, bởi vì cô từ nhỏ có chướng ngại tâm lý sợ gián, bởi vậy đến nơi nào cũng mang
theo thuốc sát trùng. Còn có nguyên nhân khác chính là Cổ Dĩ Tiêu chỉnh
người cũng không nương tay, bạn bè của cô hàng năm đến ngày cá tháng tư
đều bị cô chỉnh đến thê thảm, kêu khổ không ngừng, một thời gian sau
người khác bắt đầu gọi cô là “Độc nữ”.
“Dĩ Tiêu, tại sao năm nay không có nghe con nhắc tới chuyện kỳ thi
cuối kỳ nha? Trước kia con rất thích khoe mình thi làm được rất nhiều
mà?” Mẹ Cổ nghe Cổ Dĩ Tiểu kể chuyện lý thú ở trường học, bỗng nhiên nhớ tới vấn đề này.
Sắc mặt Cổ Dĩ Tiêu chợt biến đổi, lại rất nhanh cố mở miệng cười,
nói:“Năm nay cũng tốt lắm , tốt đến con không muốn nói ra.”Cô vừa nói
vừa đi đến phòng bếp,“Con đi nhìn xem cha một chút ……”
Còn chưa có vào phòng bếp liền đụng trúng Cổ Dĩ Sênh ngăn ở cửa,cô vỗ vỗ ngực,“Trời,sắp bị anh dọa có bệnh tim luôn.”
“Thi không tốt cho nên muốn trốn tránh hỏi tới sao?” Cổ Dĩ Sênh ôm
ngực cười nhạt, dáng vẻ thoải mái, hắn đối với em gái mình hiểu biết so
với ba mẹ còn hơn rất nhiều.
Cổ Dĩ Tiêu vội che cái miệng của hắn, hung thần ác sát nói:“Anh điên
ư, nói lớn tiếng như vậy! Ba mẹ vốn không thích em không lưu ý hệ triết
học, quy định em hàng năm phải lấy học bổng, nếu như bị bọn họ biết sẽ
nhắc đến em.”
“Quả nhiên thi không tốt.” Cổ Dĩ Sênh tà khí cười, nắm lấy mặt Cổ Dĩ Tiêu,“Ai bảo em luôn đợi nước đến chân mới nhảy……”
“Lăng Thiên – anh em nói ngực chị không đủ lớn –” Cổ Dĩ Tiêu bỗng
nhiên hô to một tiếng, không đợi phản ứng mọi người, liền nhanh như chớp chạy vào phòng bếp, nói giúp ba ba rửa rau.
Cổ Dĩ Sênh đón ánh mắt lạnh như băng của Lăng Thiên quăng tới,anh như đứng ngồi không yên,chỉ có thể tự trách mình không đắc tội quân tử lại
đắc tội tiểu nhân. Hắn nhìn lại vào phòng bếp,thấy Cổ Dĩ Tiêu đưa lưng
về phía hắn, mông giống bút sáp mầu lay động lay động, miệng hừ ca, dáng vẻ như kế hoạch toàn thắng, quả thực chính là tiểu nhân đắc chí.
Có ai có thể thay hắn trừng trị muội muội giảo hoạt này nha?