Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 34: Chương 34: Ai tức ai còn chưa biết đâu.




Trong một góc khuất không ai để ý ở đội ngũ đón dâu, Phàn Dương Vương phủ nhạc mừng hân hoan, giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

“Tiểu thư, tức chết em rồi.” Nhạc Sênh thở phì phò xông vào Bích Khê Uyển.

Quân Khởi La cầm quyển sách y học cổ ngả người lên tháp quý phi, ngoại trừ trên người khoác một bộ hỷ phục màu đỏ ra, thì có chỗ nào mang chút dáng vẻ của một tân nương xuất giá?

Đúng là, so với những nơi khác trong Phàn Dương Vương phủ, Bích Khê Uyển thì quá im lặng, ngoài chủ tớ ba người Quân Khởi La, cũng không có người khác nữa. Cũng không có bà bà* chải tóc** cho, không có người thân đưa tiễn đi thành hôn, không có bằng hữu chúc phúc.

*Bà bà này ta không biết nên hiểu là mẹ chồng hạy bà nội/ngoại nữa! Ai biết xin chỉ điểm.

**Nguyên văn là 开脸 nghĩa là tục chải tóc, bới đầu: phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.

Giống như những ngày thường, một chút không khí vui mừng cũng không có.

Nghe thấy tiếng gọi của Nhạc Sênh, Quân Khởi La cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dính trên mặt sách, miệng thản nhiên hỏi: “Ai chọc Nhạc Sênh cô nương của chúng ta tức giận rồi?”

Nhạc Sênh bước đến gần Quân Khởi La, giậm chân, cằn nhằn cử nhử nói: “Thẩm Cẩm Thành này coi như là vẫn còn rất có mặt mũi, nhưng mà Long Túc Vân kia thì lại vô cùng vô lễ rồi! Vậy mà lại sai quản gia của phủ hắn thay mặt đến đón dâu. Hừ, cái gì mà tài tình trác trứ, phong hoa tuyệt đại  nam tử mà nử tử trong khắp kinh thành muốn gả cho nhất...... Em khinh, vốn chỉ là một cái rắm thối! Em thấy thứ nữ nhân trong ngoài bất nhất như Thẩm Uyển Tâm kia mới có thể xứng đôi vừa lứa với hắn!”

Vẻ mặt của Quân Khởi La khi nghe thì lạnh nhạt, không nói gì cả, vẫn chuyên tâm vào trang sách, giống như những chữ nhỏ li ti kia còn thú vị hơn Long Túc Vân nhiều lắm.

“Ha ha.” Nhạc Tiêu bưng một bát nho đi vào, đúng lúc nghe được lời oán giận của Nhạc Sênh, khúc khích cười nói: “Cũng chỉ là một tên cặn bã, muội còn chấp nhất với hắn làm cái gì? Lúc Long Túc Vân hắn không hồi sự* cho tiểu thư, thì sao trong lòng của tiểu thư lại mảy may có hắn chứ? Hơn nữa, ngày đón dâu hôm nay còn chưa biết là ai tức ai đâu!”

*Hồi sự: Thời xưa, ở nhà riêng có đặt người canh cửa, giữ phận sự hỏi tên, họ…... của khách đến thăm để đưa vào trình, gọi là “hồi sự” 回事.

Nhạc Sênh ngắt một quả nho rồi lột vỏ tách hạt đưa đến miệng của Quân Khởi La, nghe xong lời của Nhạc Tiêu, trong phút chốc đôi mắt vốn đen bóng càng sáng rực rỡ, vô cùng mong chờ đến chuyện chốc lát sẽ xảy ra.

... ...

Từ An vương phủ đến Phàn Dương Vương phủ cách nhau chừng ba con phố, dù cho có di chuyển thật chậm suốt đoạn đường, thì thời gian cũng chỉ nửa canh giờ, nhưng mà đội đón dâu đã đi cũng chừng một canh giờ mới đũng đĩnh tới nơi, có thể thấy An Vương Long Túc Vân xem thường Quân Khởi La.

Bà mai vặn thắt lưng béo phệ, vẻ mặt ngạo mạn đi về Bích Khê Uyển theo sự dẫn dắt của quản gia của Phàn Dương Vương phủ - Thẩm Phúc, không lâu sau lại vòng trở về.

Sau lưng bà ta là Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu dìu theo Quân Khởi La đã phủ khăn voan đỏ rực.

Thẩm Phúc đi cuối cùng, trên gương mặt lộ ra nụ cười châm biếm nhàn nhạt nơi đáy mắt.

Vì từ Quân Khởi La kia không có chút gì tốt, nên dọc dường bà mai cũng hùng hùng hổ hổ không để yên chút nào, bước chân luôn luôn dừng lại rồi thúc giục vài câu.

Nhưng từ đầu đến cuối ba người Quân Khởi La mặc kệ bà ta, khiến cho tình thế của bà ta như đang nói tào lao.

Ở cửa nơi khúc quanh ở hành lang, Thẩm Uyển Tâm đứng ở ven đường, Kim Kiều, Ngân Kiều đứng đằng sau quạt gió cho nàng.

Bà mai lập tức nghênh đón từ xa, cười nịnh nọt rồi khen Thẩm Uyển Tâm một lát.

Dĩ nhiên là Thẩm Uyển Tâm vui đến hớn hở ra mặt, hào phóng sai Kim Kiều đưa mười hai thỏi lượng bạc cho bà ta, khiến cho bà mai cười đến nếp nhăn cũng sâu thêm một chút.

Thấy Quân Khời La đi tới, Thẩm Uyển Tâm ngênh đón bằng cử chỉ tao nhã, dịu dàng nói: “Hôm nay là ngày vui của Nhị muội, tỷ tỷ ở đây cung chúc muội và An Vương điện hạ cử án tề mi, trăm năm hạnh phúc.”

Khắp trong kinh đã truyền nhau An Vương Long Túc Vân không muốn thấy Quân Khởi La, nàng lại cố ý nhấn mạnh hai câu thành ngữ “Cử án tề mi, trăm năm hạnh phúc.”, dù là ai cũng có thể nghe ra ý tứ châm biếm trong giọng điệu của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.