Quân Khởi La ăn trưa xong, đang chơi cờ với Phượng Thiên Khuyết ở đại sảnh.
Phượng Thiên Khuyết chơi quân trắng, Quân Khởi La chơi quân đen, trên bàn cờ, ban đầu viên trắng viên đen, mỗi bên chiếm một nửa bàn cờ, tới khi Quân Khởi La hạ quân cờ trong tay xuống, áp đảo sơn hà, quân trắng thua tan tác,#ānyǔ bị nuốt sạch một mảng lớn.
Phượng Thiên Khuyết không đồng ý, oán giận: “Ai da, A La, con ăn hiếp người già!”
Quân Khởi La bật cười: “Trong mắt nữ nhi, phụ vương hào hoa phong nhã, tuổi trẻ khỏe mạnh, đi chung với nữ nhi, ắt hẳn người ngoài sẽ nghĩ rằng người là đại ca của nữ nhi đấy chứ, sao mà già được?”
Phượng Thiên Khuyết đưa tay sủng nịch bóp bóp chóp mũi nhỏ của nàng, nói: “Con, nha đầu này thật là lắm lời.”
Quân Khởi La xoa xoa chóp mũi bị y nhéo nhéo ngứa và nói: “Nữ nhi nói đúng sự thật, ngày nào đó nữ nhi nhất định phải tìm một cửa thê thất cho phụ vương, sinh cho A La hai tiểu đệ đệ, thế là cả nhà chúng ta hoàn mỹ rồi.”
Phượng Thiên Khuyết nghe thấy “cả nhà”, cảm thấy hơi đau lòng, nói: “Chuyện này, A La không nên đề xuất nữa, cả đời phụ vương sống chung với ký ức mẫu thân con để lại là đủ rồi, không muốn cưới thê.”
Quân Khởi La khuyên: “Mẫu thân yêu người, nếu dưới suối vàng người biết được, chắc chắn cũng không hy vọng người thanh tâm quả dục vì người, một người nam nhân bình thường không nên sống qua những ngày như thế này.” Ngoại trừ không gõ chuông niệm Phật ra, thì có ngày nào mà y sống khác nào hòa thượng?
Phượng Thiên Khuyết cảm thấy bàn bạc loại chuyện này với nữ nhi vẫn khiến y hơi ngượng ngùng, hơn nữa y đã có nữ nhi vừa thông minh lại hiểu chuyện như A La bên mình, thật sự không có lòng muốn cưới thê sinh con. Đang định kết thúc đề tài này, thì ngẩng đầu trông thấy Nhạc Sênh, vội vàng nói lảng đi: “Nhạc Sênh qua đây.”
Lúc này đây Quân Khởi La với biết người nam nhân này yêu Quân Như Sơ sâu đậm đến nhường nào! Cũng có thể nói có lẽ sâu trong trái tim y còn có cảm xúc tự trách mình, nhưng mà đã nhiều năm như thế, cho dù là phải chuộc tội, thì cũng đủ rồi! Nàng biết không thể thuyết phục y ngay, nên cũng không nóng lòng.
Sau khi Nhạc Sênh tiến lên, cũng không hành lễ, mà nói thẳng: “Tiểu thư, Thẩm Uyển Nguyệt về rồi.”
Bí mật, những người ở cạnh Quân Khởi La, chẳng có người nào là người rất giữ quy củ, chẳng hạn như Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, ở bên cạnh nàng nhưng không mảy may có dáng vẻ của nha đầu, hình thức sống chung với nàng giống hệt như với bằng hữu, nhưng khi có chính sự, thì tuyệt đối không cẩu thả. Nàng rất thích loại cảm giác này, trên thực tế, chẳng phải các nàng như thế này chính là kết quả nàng dung túng hay sao?
Quân Khởi La nhìn Nhạc Sênh: “Ngươi có trông thấy không?”
Nhạc Sênh đến bên cạnh mâm ngọc lưu ly, lấy một quả táo trong đó, cắn một miếng: “Chưa từng gặp, nhưng mà nghe tiểu nha hoàn lau dọn nhà nói, nàng ta là một mỹ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa không kém Thẩm Uyển Tâm. Hơn nữa ấy, nàng ta là đồ đệ của Dược Vương – Vân Trung Bạch.”
Quân Khởi La nhíu mày, hình như vấn đề này thu hút được một chút hứng thú của nàng: “Dược Vương rất cao ngạo, tư chất kém thì lão ta sẽ không nhận. Chẳng lẽ tố chất của Thẩm Uyển Nguyệt này không tệ, lọt vào mắt Dược Vương được ư? Hơn nữa, cho dù tố chất tốt, cũng không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện tiếp cận lão ta, làm sao Thẩm gia bấu víu được mối quan hệ như thế?”
Nhạc Tiêu bưng nước mới đun vào, đúng lúc nghe thấy lời của Quân Khởi La, hỏi: “Tiểu thư, có cần nô tỳ cho người điều tra thêm không?”
“Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không cần tra gì.” Giọng điệu Quân Khởi La thản nhiên: “Một ả Thẩm Uyển Nguyệt, ta cũng chẳng để bụng.”
Nếu nàng ta an phận thủ thường thì không có gì, nhưng nếu nàng ta chọc tới mình, thì chắc chắn mình sẽ không nhân từ nương tay.
Phượng Thiên Khuyết vừa lòng gật đầu: “Ừ, có phong phạm của phụ vương!”
“Tất nhiên, có kỳ phụ tất có kỳ nữ rồi.” Quân Khởi La đùa cợt: “Năm đó, thất tử áp đảo dòng chính, đại chiến ba ngày ba đêm ở Tây Việt, phụ vương chém liên tiếp ba vị hoàng tử, liều chết trợ giúp hoàng bá bá bấy giờ vẫn còn là Thái Tử ngồi lên ngôi vị hoàng đế thành công. Còn có, mười sáu năm trước nhị vương mưu phản, nếu không có phụ vương liều chết dốc sức, ngôi vị hoàng đế của hoàng bá bá đã bị người ta cướp mất từ lâu rồi. Sự tích anh dũng cỡ này, con biết hết, không biết ở Tây Việt, thanh danh của phụ vương hiển hách tới độ nào!”
Mặt Phượng Thiên Khuyết phủ lên một màu đỏ ửng, mất tự nhiên hỏi: “A La, sao con lại biết luôn những chuyện này?”
“Lúc con còn rất nhỏ thì đã đến đây rồi, ngay cả thủ phủ Hoắc Đô của Tây Việt con cũng đã đến không dưới mười lần, sự tích của phụ vương quá vang danh, gần như khắp Tây Việt ai ai cũng biết, con muốn không biết cũng khó đấy.”
“Chả là khiến A La chê cười rồi.” Phượng Thiên Khuyết xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nói: “Phụ vương chưa từng nói cho con nghe, tổ mẫu con, bà ấy xuất thân từ cung nữ, nhưng tính tình lạnh nhạt, không ganh tỵ không đua tranh, rất được sự sủng ái của phụ hoàng ta. Phải biết rằng một cung nữ không có gia thế có được sự sủng ái của hoàng đế, ở trong cung sẽ khó tới mức nào. Huống chi tổ mẫu của con, bà cũng không phải là một người thích gây chuyện thị phi, nên đã để cho mấy người cả gan làm loạn. Lúc ta sáu tuổi, bị một ả phi tần đẩy vào trong hồ, nếu không có hoàng bá bá của con cứu giúp, thì ta đã chết từ thuở nào rồi. Ta làm việc, cũng chỉ là nhận ơn thì báo ân mà thôi. Hơn nữa, nếu những hoàng tử khác làm hoàng đế, thì ta và tổ mẫu của con cũng sẽ không sống yên ổn qua ngày.”
Quân Khởi La hiểu, y đấu tranh bằng cả mạng sống cũng chỉ để cho y và mẫu thân của y có một cuộc sống an bình thôi, nếu không, tại sao sau khi Quân Như Sơ qua đời thì y đã không nhiệt tình với triều đình nữa, không đi ngao du sơn thủy thì cũng bầu bạn với Quân Như Sơ ở Đông Lăng?
“Phụ vương, con đã gặp hoàng bá bá và tổ mẫu rồi đấy.”
Phượng Thiên Khuyết kinh ngạc hỏi: “Chuyện khi nào? Sao phụ vương lại không biết?”
“Năm tháng trước, hoàng bá bá bị người ta hạ độc, con đến châm cứu cho người, sau đó người bảo con đến chẩn cho một vị lão cung phi, con nghĩ biểu hiện của hoàng bá bá cũng coi như không phải là người tệ bạc nên đi, vị lão cung phi kia trời sinh thân yếu.” Quân Khởi La thành thật nói: “Vào ngày ấy, con và người nhận lại nhau, người nói đến tổ mẫu trời sinh thân yếu, con nghĩ chắc chắn vị lão cung phi kia chính là tổ mẫu rồi.”
“Ừ, không sai, trong cung chỉ có một người trời sinh thân yếu, không sai.” Phượng Thiên Khuyết cảm thán nói: “Nhưng mà đúng là tạo hóa trêu người, năm năm trước ta vừa đến Đông Lăng, thế là bỏ lỡ mất. Hẳn là dưới suối vàng mẫu thân con muốn để phụ nữ chúng ta nhận lại nhau ở Đông Lăng!”
“Ai nói không phải chứ?” Quân Khởi La thản nhiên cười nói: “Hoàng cung Tây Việt con từng đến ba lần rồi, nhưng chưa lần nào gặp được phụ vương. Con nghĩ, nếu bị phụ vương bắt gặp ở Tây Việt, chắc chắn liếc mắt một cái là nhận ra con ngay nha. Nhưng mà chuyện đời luôn luôn kỳ diệu như thế, hình như không trải qua một chút vuột mất, thì không thể vui vẻ nhận lại nhau.”
Trước khi thành danh, thì dung mạo của Phù Tô công tử cũng chưa từng dịch dung, chỉ là thay đổi nam trang, thay đổi giọng nói, làm lông mày thô, thoa chút phấn lên mặt, thay đổi màu da, khiến mình không có vẻ non mềm như thế mà thôi; sau khi thành danh, tất nhiên mọi người ai cũng biết Phù Tô công tử là một thiếu niên có dung mạo anh tuấn, rất nhiều người từng gặp nàng, cho nên nàng cứ thoải mái đi khắp nơi với dung mạo vốn có.
“Nhưng mà cuối cùng trời không phụ ta, để cho phụ nữ chúng ta có thể nhận lại nhau.” Phượng Thiên Khuyết cách bàn cờ cấm lấy bàn tay Quân Khởi La, đôi mắt ươn ướt: “Nếu không, chắc chắn ta phải tiếc nuối cả đời.”
Dường như Quân Khởi La bị cảm hóa bởi cảm xúc của y, trong lòng cũng cảm thấy hơi đè nén, bèn nói: “Ai da, phụ vương, nói thế quá trầm trọng rồi.”
“Ha ha, đúng rồi.” Phượng Thiên Khuyết khẽ cười, nói: “Cho dù trước kia như thế nào, cuộc sống sau này, chắc chắn phụ vương sẽ cố gắng làm tròn chức trách của người phụ thân.”
“Trong mắt trong tim nữ nhi, phụ vương đã làm rất tốt rồi.” Có lẽ là do kiếp trước thiếu thốn tình thân, Quân Khởi La phát hiện cáng lúc mình càng có quen thuộc với người phụ thân từ trên trời rơi xuống này. Buổi sáng có y đích thân mua bữa sáng qua, sau đó cùng ăn cơm với mình, sau bữa thì lại uống chén trà, rồi chơi cờ, nói chuyện phiếm. Nàng phát hiện nói chuyện phiếm với y là một chuyện hưởng thụ vô cùng, y khôi hài cơ trí, kinh nghiệm từng trái nhiều, học rộng tài cao, chuyện gì cũng có thể nói đúng sự thật, cầm kỳ thư họa, không gì không thông.
Nam nhân như thế, làm sao Quân Như Sơ có thể không yêu? Nếu y không phải phụ thân mình, nếu y trẻ lại mười tuổi, nàng cảm thấy mình cũng sẽ yêu y!
Phượng Thiên Khuyết cười khanh khách: “Nha đầu còn cũng quá dễ thỏa mãn, cứ thế là mua chuộc con được rồi?”
“Biết thỏa mãn sẽ luôn vui vẻ mà.”
“Tính tình này cũng rất giống phụ vương.”
“Đó là hiển nhiên, trên người nữ nhi đang chảy dòng máu của phụ vương.” Phượng Thiên Khuyết nói xong, bỗng nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Phụ vương, còn một tháng nữa sẽ là hôn lễ của con và A Dận, chẳng lẽ người không tham gia sao?”
“Phượng Thiên Khuyết ta chỉ có một nữ nhi là con, sao có thể không tham gia? Ta còn muốn vào ở trong Tấn Vương phủ, thời thời khắc khắc giám thị cái tên tiểu tử kia, nếu hắn dám khi dễ con, phụ vương sẽ đưa con đi ngay!”
Ở trong chỗ tối bên ngoài phòng, Vô Thương, Vô Ảnh đầu đầy vạch đen, cảm thấy bi ai thay cho chủ tử vì có một nhạc phụ chẳng khi nào là không muốn đưa nữ nhi đi.
Quân Khởi La cũng hết chỗ nói, y có thể làm nhạc phụ cho tốt không? Y có thể vui vẻ sống chung với A Dận không? Nhưng mà cứ giao chuyện này cho Long Dận bàn bạc với y đi, thời gian của nàng rất là quý giá, không thể lãng phí vào những chuyện này.
“Phụ vương, người chính là một vương gia một nước, cũng không thể tùy tùy tiện tiện nán lại ở một nước.”
“A La yên tâm, phụ vương đã viết mật thư cho hoàng bá bá của con, không bao lâu nữa thì sẽ giải quyết xong. Đến lúc đó, phụ vương có thể quanh minh chính đại tham gia hôn lễ của con.”
“Thế thì tốt rồi.”
“A, hai người phụ nữ ngươi thật đúng là thích thú quá nhỉ, dùng bữa trưa xong thì uống trà, chơi cờ, thích ý thì khỏi bàn rồi!” Đúng lúc đó, giọng nói mang mùi chua chua của Diệp Hoan vang lên bên ngoài cửa sổ, một cái bóng chắn một mảng sáng thật lớn, người nào đó nằm úp trên cửa sổ ló nửa cái đầu vào, u oán nói: “Quân Khởi La, ta vội vội vàng vàng như bay kiểm tra sản nghiệp của Thẩm thị ở kinh thành cho ngươi, ngươi thì tốt nhỉ, ở đây chơi cờ.”
Phượng Thiên Khuyết liếc nhìn Diệp Hoan, ngạo kiều nói: “Nếu ngươi không bằng lòng ra mặt thì có thể thông báo một tiếng, có khi trong Dực Vương phủ ở Tây Việt của bản vương còn có người muốn làm! Chỉ cần A La mở lời, bản vương tha hồ gọi mấy người đến cũng có thể, chắc chắn hiệu suất làm việc không thể kém hơn Diệp đại công tử như ngươi đâu, cái chính là bọn họ chịu khó, tốt hơn người lắm chuyện như ngươi.
“Phụt!”
Diệp đại công tử phun máu, chỉ vào Phượng Thiên Khuyết “ngươi” một lúc lâu cũng chưa nói thêm được chữ nào khác.
“Được rồi.” Quân Khởi La đưa tay vỗ vỗ đầu Diệp Hoan, cười giảng hòa: “A Hoan, phụ vương nói đùa với ngươi đấy. Trong cảm nhận của ta, không ai có thể so với ngươi……” Cái người lao động không công. :)))
Bên ngoài, Vô Thương và Vô Ảnh nghe thấy thì không biết nói gì, hơn nữa bọn họ thấy quan hệ của chủ mẫu và cái tên Diệp gì gì đó quá thân mật, trong lòng đang tính xem có nên báo cho chủ tử không.
Lúc này, Diệp Hoan mới hếch hếch cằm lên với Phượng Thiên Khuyết, thật giống như đang nói, xem đi, A La không thích người của ông.
Phượng Thiên Khuyết cười thâm sâu nhìn vào bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu Diệp Hoan của Quân Khởi La.
Diệp Hoan nhìn nụ cười kia của y thì thân thể run bắn lên, nhìn theo ánh mắt của y, mới chợt nhận ra lúc Quân Khởi La an ủi mình thì an ủi như thế nào…… Một con chó cưng sao?
Quân Khởi La vội vàng lấy tay xuống nói: “Nói chuyện chính đi.”
Bấy giờ Diệp Hoan mới lấy một phong thư ra khỏi ngực đưa cho Quân Khởi La.
Quân Khởi La lấy ra một tờ giấy bên trong, mở ra, thấy bên trên viết chừng hai mươi ba mươi chỗ sản nghiệp, đa số dùng bút mực đỏ phê bình chú giải, phía dưới còn ghi dấu địa chỉ tường tận, loại kinh doanh và tình hình buôn bán.
“Chú giải bằng bút đỏ là sản nghiệp vốn của Phàn Dương Vương phủ.” Diệp Hoan nghiêm mặt nói.
Quân Khởi La gật đầu nói: “Không sai, đâu đâu cũng là khu vực vô cùng tốt.” Ánh mắt lướt qua chỗ không được đánh dấu bằng bút đỏ, vui vẻ nói: “Ha, không thể tưởng tượng được Hồng Tụ lâu và sòng bạc Cát Tường đứng nhất nhì trong kinh thành lại thật sự là sản nghiệp của Thẩm thị.”
Sau khi nhìn kỹ, Quân Khởi La mới phát hiện sản nghiệp hiện thời của Thẩm thị có vẻ rất rộng rãi, thanh lâu, sòng bài, ăn uống, đồ cổ trang sức, hiệu vải tiệm may, cái gì cũng có cả, tất nhiên hơn phân nửa trong số đó là của Phàn Dương Vương phủ. Nhưng mà dù gì Phàn Dương Vương phủ cũng là quý tộc trăm năm, loại sản nghiệp thấp kém như thanh lâu sòng bạc này, bọn họ không thèm kinh doanh.
Nhưng trong mắt Quân Khởi La, chỉ có kiếm tiền và không kiếm tiền, không phân thấp kém hay thanh cao.
Đúng ngay thanh lâu và sòng bạc Phàn Dương Vương phủ không thèm kinh doanh lại đang vào thời kỳ kiếm được nhiều tiền nhất, cho nên nàng quyết định, trước tiên cứ xuống tay ở Hồng Tụ lâu và sòng bạc Cát Tường đã!
Ánh mắt Phượng Thiên Khuyết vẫn dõi theo trên người Quân Khởi La, không đến quấy rầy nàng. Y chưa từng trông thấy dáng vẻ đăm chiêu của nàng, xem bộ cũng có một thứ thâm sâu và cơ trí không đúng với tuổi tác của nàng.
Nàng đã nếm trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể tôi luyện ra sự cơ trí hơn xa tuổi tác và thâm sâu không đúng với độ tuổi?
Một chút cảm xúc tự trách xoẹt qua, xao động nơi đáy lòng y, y oán hận lúc trước mình cũng đã đến am ni cô đổ nát ở núi Kỳ Liên, tại sao lại không cho người tìm kiếm rộng hơn chứ? Nếu không, A La cũng không gặp phải nhiều khổ sở như thế!
Quân Khởi La không trầm tư một mình lâu lắm, quay sang nói với Diệp Hoan: “Trong vòng ba ngày ta sẽ đoạt được sòng bạc Cát tường, ngươi đưa Thượng Quan thúc thúc đến trấn thủ, Thương Tầm và Thương Lam sẽ giúp đỡ thúc ấy. Rồi lại bảo Thanh Từ sắp xếp vài người đến kinh thành, chuẩn bị tiếp quản Hồng Tụ lâu.
Vô Ảnh và Vô Thương nghe Quân Khởi La dặn dò Diệp Hoan ở một nơi khuất gần đó, chưa cảm thấy nàng nói ba ngày đoạt được sòng bạc Cát Tường không thực tế bao nhiêu, mà còn cảm thấy dáng vẻ định liệu trước của nàng, khiến bọn họ cảm giác sâu sắc được năng lực của nàng không tầm thường.
Ừ!
Hai người cùng cho rằng nàng hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí chủ mẫu đương gia của Tấn Vương phủ!
Phượng Thiên Khuyết bị ánh mắt thâm sâu như thế của nữ nhi hấp dẫn, nàng tự tin giống hệt Trương Dương, thông minh linh động, lời của nàng giống như tất cả những vấn đề nan giải không hề tồn tại; nàng bày mưu lập kế, chỉ đường dẫn lối, l#q$d0n giống như mọi thứ đều bị nàng nắm trong lòng bàn tay. Có môt nữ nhi như thế, không thể bàn cãi, thật khiến người ta kiêu ngạo!
Y cảm thấy, đời này từng có một nữ nhi giống như Như Sơ thật đáng giá!
“Không thành vấn đề, nhưng mà thời gian ba ngày, có phải quá ngắn rồi không vậy?” Diệp Thanh gật đầu, lần đầu tiên hoài nghi nàng có thể làm được không.
Quân Khởi La cười thản nhiên: “Ngươi nên biết, ta cũng không nói những lời không nắm chắc!”
“Chủ mẫu, có một lam y nữ tử dẫn theo hai nha đầu, đi về Bích Khê uyển bên này.” Vô Ảnh truyền âm nói với Quân Khởi La.
Thẩm Uyển Nguyệt!
Trong đầu Quân Khởi La hiện lên một cái tên. Vội vàng nói với Phượng Thiên Khuyết: “Có người đến đây.”
Phượng Thiên Khuyết và Diệp Hoan hiểu ý, Diệp Hoan vèo một cái biến mất dạng; Phượng Thiên Khuyết nhảy ra ngoài theo cửa sổ luôn, cũng biến mất trong nháy mắt.
Bọn họ rời khỏi không bao lâu, thì đã có người gõ cửa viện.
Nhạc Sênh nhanh tay thu dọn những thứ còn lại trong phòng, Nhạc Tiêu không nhanh không chậm đi mở cửa.
Vẫn chưa mở lời, thì đã thấy một nữ tử có diện mạo đoan trang tú lệ mỉm cười có lễ mở miệng nói: “Ta là Thẩm Uyển Nguyệt, sáng hôm nay mới về từ Độc Y Cốc, nhớ ra vẫn còn chưa gặp nhị tỷ, cố ý qua đây bái kiến, xin cô nương truyền đạt bẩm một tiếng.”
Nhạc Tiêu lén liếc mắt nhìn, thấy hộp gấm hộp gỗ trong tay nha hoàn sau lưng nàng, hộp nhỏ hộp to, chừng sáu bảy cái, thản nhiên cười nói: “Ngại quá, Thẩm nhị tiểu thư, tiểu thư nhà ta đang ngủ trưa, nếu Thẩm nhị tiểu thư chỉ đến để tặng lễ, thì giao lễ vật cho nô tỳ là được rồi; nếu muốn gặp tiểu thư nhà ta, e là phải đợi một lát rồi.”
Thẩm Uyển Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu đã đến đây, chúng ta ở đây một lát cũng không trở ngại gì.”
“Vậy thì mời nhị tiểu thư vào trong sảnh ngồi một lát.” Nhạc Tiêu nói xong thì dẫn Thẩm Uyển Nguyệt vào đại sảnh, rót chén trà cho nàng, nhận lấy hộp gấm trong tay nha hoàn rồi vào nội thất.
Trong sảnh chỉ còn một mình Thẩm Uyển Nguyệt, nàng đánh giá mọi thứ một lát, phát hiện tất cả bạch xà đã bị thay đổi hết, những thứ có sắc màu sáng lộng lẫy đại tỷ của nàng thích đã được thay thế bằng những vật trang trí trang nhã, sạch sẽ không lộn xộn, so với ngày trước, thưởng thức cũng cao hơn rất nhiều.
Nàng còn tưởng rằng Quân Khởi La là người thô tục lớn lên ở nơi hương dã, bây giờ nhận ra thật sự không phải như vậy.
Quân Khởi La mở từng hộp Thẩm Uyển Nguyệt mang tới, một chiếc vòng phỉ thúy gợn sóng không tệ, gấm Vân Nam hồng nhạt, một trâm vàng đính ngọc xanh và ngọc trai, một hộp Trú Nhan Cao, một hộ son thịnh hành nhất hiện nay và hai củ nhân sâm trăm năm.
Lễ như thế khá quý trọng.
Quân Khởi La cầm hết từng thứ từng thứ một lên xem xét thật kỹ, rồi lại để lên mũi ngửi ngửi, phát hiện không có vấn đề gì, nói với Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu: “Hai người các ngươi kia nhau đi.”
Hai người vội vàng cười hì hì chia đồ ra.
Quân Khởi La không nói gì nữa, lấy một quyển sách tựa lên gối dựa thật to trên giường và xem, chừng một lúc lâu sau, mới đứng dậy ra khỏi cửa, Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi theo sau lưng nàng.
Dáng ngồi Thẩm Uyển Nguyệt ngay ngắn, tác phong rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, để nàng ở đại sảnh lâu như thế, nhưng trên mặt nàng cũng không hề hiện lên một tia mất kiên nhẫn nào. Lúc nào khóe miệng nàng cũng treo một nụ cười thản nhiên, khiến người ta hoàn toàn không nhìn thấu được nàng đang nghĩ cái gì.
Lúc này Quân Khởi La cảm thấy chỉ với phần khí chất này thôi, cho dù Thẩm Uyển Tâm thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Khiến nàng không khỏi nhìn bằng hai con mắt.
Quân Khởi La cho rằng nữ tử không lộ suy tư như thế mới thích hợp với cuộc sống trong cung nhất, tại sao Long Túc Vân không chọn nàng ta thế nhỉ? Chẳng lẽ vì nam nhân ai ai cũng thích cái loại nữ tử quyến rũ mang vẻ thanh thuần, nói chuyện thì nhu mì điệm đạm như Thẩm Uyển Tâm?
Quân Khởi La đánh giá Thẩm Uyển Nguyệt mấy lần thật kỹ xong, dường như Thẩm Uyển Nguyệt mới phát hiện ra Quân Khởi La đã đến, chợt kinh ngạc hâm mộ lóe lên trong đôi mắt, mỉm cười đứng dậy gập gối hành lễ, nói: “Tiểu muội tham kiến nhị tỷ, nhị tỷ thật xinh đẹp, là nữ tử đẹp nhất Nguyệt Nhi từng gặp.”
Không vung tay đánh người mặt cười, đặc biệt là một người cười thật chân thành khen dáng vẻ ngươi xinh đẹp! Tất nhiên Quân Khởi La không thể đánh nàng, sau khi ngồi lên vị trí chủ, thì cười trả lời: “Thẩm nhị tiểu thư không cần đa lễ, nhị tiểu thư cũng rất đẹp, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nhị chăng?”
“Nhị tỷ chê cười, Nguyệt Nhi sống quanh năm suốt tháng trong Dược Vương cốc, bên trong toàn là như y học khiến người ta si mê, hoàn toàn không biết nói chuyện yêu đương, thì làm sao có người theo đuổi?” Nàng nói những thứ này, không có chút xấu hổ của tiểu nư nhi, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười lăm tuổi.
Quân Khởi La giả bộ kinh ngạc, nói: “Thẩm nhị tiểu thư học nghệ ở Dược Vương Cốc sao?”
Trong mắt dân chúng Đông Lăng, có được thân phận đệ tử của Dược Vương Cốc còn khiến người ta kiêu ngạo hơn thân phận Công chúa, Hoàng tử, quả nhiên Thẩm Uyển Nguyệt bị Quân Khởi La hỏi với vẻ kinh ngạc, thì giữa đôi lông mày lóe lên sắc màu ngạo nghễ: “Sư tôn của muội chính là Dược Vương - Vân Trung Bạch, trong những lễ vật ban nãy tặng cho Nhị tỷ, có một hộp Trú Nhan Cao, do chính sư mẫu dày công nghiên chế tạo cho sư tôn trước khi mất đấy, bí pháp luyện chế của Dược Vương Cốc, ở bên ngoài cũng không mua được đâu.”
“Ai da, quả là không thể tưởng tượng được, Thẩm nhị tiểu thư lại là đồ đệ của Dược Vương.” Vẻ hâm mộ vô cùng trong đôi mắt Quân Khởi La khiến Thẩm Uyển Nguyệt lấy làm thỏa mãn lắm, “Nếu Trú Nhan Cao chính là đồ luyện chế của Dược Vương Cốc, thì ta phải thử một chút mới được.”
Thẩm Uyển Nguyệt gật đầu nói: “Chắc chắn không khiến cho nhị tỷ thất vọng đâu.”
Hai người cứ nói chuyện phiếm một lát như thế, tới khi trời đã ngã về Tây, Thẩm Uyển Nguyệt mới cáo từ rời khỏi.
Đợi khi bóng dáng Thẩm Uyển Nguyệt đã biến mất không thấy nữa, Nhạc Tiêu hỏi: “Tiểu thư, người nói xem nàng đang có ý gì?”
Khóe miệng Quân Khởi La hơi nhếch lên, nở nụ cười thâm sâu, nói: “Cái người Thẩm Uyển Nguyệt này không biết thông minh hơn Thẩm Uyển Nguyệt bao nhiêu đây.”
“Ý của tiểu thư là……”
“Thẩm Uyển Tâm bị ta nói mấy câu sẽ bị kích ngay, sẽ tức lên tận đỉnh đầu, tuy nhiên trong khi nàng ta đang nén lại, cũng không khó để nhận ra nàng ta hận không thể ăn tươi nuốt sóng ta, sau khi ta vào ở trong Bích Khê uyển, nàng ta cũng chưa từng đến chỗ này của ta đấy! Mặc dù Thẩm Uyển Nguyệt này mới về, nhưng chắc chắn nàng đã biết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này từ Chu thị và Thẩm Uyển Tâm……” Quân Khởi La nói xong thì hỏi: “Nếu biết quan hệ, chung sống của ta và Thẩm gia thật sự không tốt, các ngươi sẽ làm như thế nào?”
Nhạc Sênh trả lời không chút đắn đo: “Tất nhiên sẽ không thích người thậm chí hận người, làm sao có thể mang lễ vật đến tiếp chuyện với người?”
“Thế còn không ra kết luận rồi sao?” Quân Khởi La nói: “Cho nên Thẩm Uyển Nguyệt này đấy……”
Quân Khởi La nói một nửa thì không nói nữa, khiến lòng Nhạc Sênh ngứa ngáy lên, nhìn Nhạc Tiêu.
“Hẳn là nàng ta đến thăm dò hư thực của tiểu thư.”
Thẩm Uyển Nguyệt về tới viện của mình, Thẩm Uyển Tâm đã nghênh đón kéo tay nàng, hơi tức giận, nói: “Muội muội, tại sao muội lại phải đi tặng đồ cho ả tiện nhân kia?”
Thẩm Uyển Nguyệt vỗ vỗ tay nàng, nói: “Đại tỷ, muội hỏi tỷ, nếu tỷ hận một người, hận muốn chết sẽ làm như thế nào?”
“Tất nhiên là nghĩ cách giẫm nàng ta vào trong bùn.” Thẩm Uyển Tâm không hề nghĩ ngợi, nói ra ngay.
“Nhưng mà tỷ không tiếp xúc với nàng ta, thì làm sao có cơ hội chứ? Tuy rằng tạm thời muội không muốn đối địch với nàng ta, nhưng khó tránh khỏi nàng ta không làm gì chúng ta! Biết người biết ta mới trăm trận trăm tháng, hiểu không?” Thẩm Uyển Nguyệt bỏ lại câu này thì đi về gian phòng của mình.
Thẩm Uyển Tâm như ngộ ra điều gì, nhìn bóng lưng Thẩm Uyển Nguyệt, Q\V/.lq.d chỉ cảm thấy lần này muội ấy về, trở nên thông minh hơn rất nhiều.