Bên trong Ngô Đồng Uyển, mọi người thấy Quân Khởi La đến lại kéo tay của Phượng Thiên Khuyết, khó khăn lắm quả tim treo ngược mới hạ xuống.
“Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, đặt dì Cận Thư nằm thẳng trên giường ở trong phòng đi.” Vừa vào nhà, Quân Khởi La đã dặn dò bố trí. Rồi bảo nha đầu Thụ Nhi Diệp Nhi chăm sóc Cận Thư mang thuốc đi sắc trước.
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu mở miếng da trâu trong thùng dụng cụ ra, trải lên giữa nhuyễn tháp trước cửa sổ, sau đó đặt Cận Thư lên, sau đó đặt tất cả những dụng cụ ở chỗ thuận tiện, rồi thành thục mặc một chiếc áo choàng đặc chế cho Quân Khởi La.
Bên trong nhà, ngoại trừ bản thân Cận Thư ra, những người khác đều không phải người không thể nhìn thấy máu, nên không hề tránh đi.
Quân Khởi La vừa bắt tay vào công tác gây mê cho tứ chi của Cận Thư, vừa nói: “Dì Cận Thư, để sau này khôi phục tốt hơn, con chỉ có thể gây mê cục bộ cho người, hơn nữa khoảng thời gian ngấm thuốc không dài, ngươi phải chuẩn bị tinh thần thật tốt.” Thấy thân thể của Cận Thư hơi run, nàng vội vàng khẽ nói, động viên: “Con sẽ cố gắng làm nhanh một chút, để cho người ít chịu đau đớn.”
Cận Thư cắn chặt hàm răng, muốn khiến cho mình không có vẻ sợ hãi và hèn nát, nhưng mà trong đầu luôn thoáng qua những hình ảnh bị gãy chân gãy tay mười sáu năm trước, thế là thâm thể lại càng run lên bần bật.
Sao Quân Khởi La không biết bà đang nghĩ tới cái gì? Thế nên, nàng cổ vũ: “Dì Cận Thư, hãy nghĩ rằng không bao lâu nữa thì có thể đứng lên, người không nên sợ như thế nào?!”
“Đúng vậy, dì Cận Thư, tới khi người đã khỏe, ta dẫn người đi ăn thức ăn ngon ở Nhất Phẩm Lâu.” Nhạc Sênh nói rồi nuốt nước miếng.
“Ngươi, cái nha đầu này chỉ biết ăn thôi.” Nhạc Tiêu liếc nàng quở trách, cũng nói: “Dì Cận Thư, tới khi người khỏe lại, chúng ta đi bái tế phu nhân.”
Cận Thư nghe thấy lời của Nhạc Tiêu, thân thể đang còn run rẩy cũng trở nên từ từ bình tĩnh lại, cắn môi, kiên định gật đầu với Quân Khởi La.
“Dì Cận Thư, nhắm mắt lại, đừng nghĩ về điều gì nữa là được.” Quân Khởi La lại dặn dò.
Tới khi Cận Thư hoàn toàn yên ổn, nàng mới lấy một con dao mỏng như cánh ve trong những công cụ đã được bày ra sẵn, đầu tiên, cắt một dao lên vết sẹo trên tay trái của Cận Thư, sau đó bắt đầu nối gân mạch cho bà.
Đây là một công việc đòi hỏi phải có năng lực phân biệt cẩn thận.
Mọi người cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ sẽ quấy rầy Quân Khởi La.
Chừng nửa khắc, gân mạch ở tay trái đã được nối xong, Quân Khởi La thành thục băng bó cho bà thật kỹ. Rồi lại đến tay phải, sau đó là gân chân.
Cho đến khi tứ chi đã được nối, băng bó kỹ càng, đã là rất lâu sau đó, đúng lúc Thụ Nhi, Diệp Nhi cũng bưng thuốc giảm đau tới.
“Dì Cận Thư, người thật tuyệt vời!” Quân Khởi La vui lòng ca ngợi.
Ngoại trừ ban đầu bà biểu hiện sự sợ hãi ra ngoài, suốt quá trình cũng không hề kêu la một tiếng, dù cho chỗ kia hết thuốc tê nên rất đau đớn, thì cũng luôn cắn răng chịu đựng.
“Uống thuốc giảm đau rồi ngủ một giấc cho khỏe, chậm nhất là một tháng, thì người có thể đứng lên.”
Lau tay sạch rồi, nhân lúc Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu dọn đẹp những thứ còn lại, Quân Khởi La viết những chuyện cần phải chú ý lại, rồi kê thuốc, cứ hai ngày thì đổi một lần, kê chừng mười tờ.
Sau đó lại dùng thuốc thoa ngoài da, cẩn thận dạy Thụ Nhi, Diệp Nhi cách dùng.
Phượng Thiên Khuyết không chớp mắt nhìn nữ nhi của mình, trong đôi mắt đã từng bi thương thảm thiết bị sự kiêu ngạo thay thế. Xoay người nhìn về bầu trời bên ngoài cửa sổ, giống như thế được người yêu của mình, đôi mắt lại phủ tầng sương mù mịt mông lung.
Như Sơ, hài tử nàng để lại cho ta, rất giỏi rất tuyệt!
Tới khi Quân Khởi La hết bận bịu, Q/Vũlq”d Phượng Thiên Khuyết mới tiến tới, lấy một chiếc khăn lau mồ hôi trên trán cho nàng rồi hỏi: “A La, mệt không?”
Quân Khởi La lắc đầu, hưởng thụ Phượng Thiên Khuyết dịu dàng lau mồ hôi cho mình, trong lòng đong đầy tình cảm dịu dàng.
Cuối cùng, nàng cũng có phụ thân yêu thương rồi.