“Tiểu thư, không phải người thật sự trị chân cho tên ngu đần Thẩm Uyển Hoa kia chứ?” Trên đường về, Nhạc Sênh hỏi.
“Ngươi cảm thấy có thể không?” Quân Khởi La cười nói: “Ngươi còn nhớ phía sau núi của Độc Y Cốc chúng ta có một loại cây nở hoa năm màu sặc sỡ không?”
Nhạc Sênh gật đầu.
“Loại cây kia tên là anh túc, thường gọi là gạo thầy mo, kết quả, hạt thì gọi là quả anh túc. Mấy thứ bội phấn này, là do ta thử tinh chế ra từ trong quả anh túc chưa chín, sử dụng một chút là thì có tác dụng chữa bệnh rất tốt giống như dùng thuốc, có tác dụng gây tê, và ổn định tinh thần. Nhưng nếu hít với lượng lớn, sẽ nghiện, một ngày không hút vài lần, thì cả người ốm yếu không có tinh thần, sau cùng thì chức năng cơ thể càng ngày càng yếu, kết quả chỉ có chờ ngày chết thôi. Nếu như ý chí, sức mạnh kiên định, thì lại có thể cai nghiện, nhưng mà Thẩm Uyển Hoa thì thôi đi.”
Nhạc Sênh nghe Quân Khởi La giải thích xong, hai mắt sáng rực: “Tiểu thư, chúng ta cho hắn thêm một chút, cho tên ngốc kia hít chết luôn.”
Quân Khởi La liếc mắt nhìn nàng, rồi nói: “Thứ đó là thành quả tinh luyện anh túc vào năm trước của ta, do lần đầu làm, cho nên không quen tay, năm trước ta làm vội hơn nửa năm mới được một bao nhỏ như thế, nhưng mà giết chết hắn thì đủ!”
……
Ngày tiếp theo, dùng bữa trưa, Quân Khởi La cố ý bảo Vô Ảnh đến giám sát bên ngoài Hoa uyển, thấy Thẩm Uyển Hoa ra cửa thì quay về báo cho nàng, sau đó các nàng thay đồ dịch dung xong, rồi thi triển khinh công, mang đồ đi thẳng từ Phàn Dương Vương phủ về phía sòng bạc Cát tường, tới một con hẻm lân cận thì dừng lại, sau đó đi bộ qua.
Gã cao gầy đã đối đãi với Quân Khởi La như thần tài, trông thấy Quân Khởi La còn vui mừng hơn cả trông thấy phụ mẫu ruột thịt của mình.
Được tiền thưởng, hăng hái dẫn Quân Khởi La đến phòng đổ xúc xắc hai ngày trước.
Quân Khởi La và Nhạc Sênh đã uống xong một ly trà, thì Thẩm Uyển Hoa mới khoan thai từ từ đi vào.
Tên cao gầy thấy thiếu chủ nhân đến đây, thì cười nịnh nọt đi gọi tổng quản sòng bạc qua.
Tổng quản này tuổi chừng bốn mươi, nuôi hai chùm râu cá trê, trông dáng điệu có vẻ thông minh nhanh trí.
Quân Khởi La đã nhận được tư liệu ghi chép, hắn chính là ca ca của Chu thị, tên là Chu Xương. Quả nhiên ngay sau đó thì nghe thấy Thẩm Uyển Hoa gọi hắn một tiếng cữu cữu.
“Công tử, chuyện bột thuốc vẫn bàn chứ?” Quân Khởi La dùng ánh mắt ra hiệu với Thẩm Uyển Hoa. Nàng cũng không muốn chuyện bột thuốc phiện bị người thứ hai biết được.
“Các ngươi ra ngoài trước, lát nữa bản thế tử lại gọi các ngươi đi vào.”
Chu Xương liếc nhìn Quân Khởi La, lúc này mới kêu tên có vóc dáng cao gầy và những người hầu hạ trong phòng ra ngoài, Nhạc Sênh đi ra sau cùng, đứng trước cửa phòng thượng hạng với bọn họ.
“Chúng ta cũng đừng gọi công tử công tử, thật sự rất không tự nhiên. Tại hạ tên Thẩm Uyển Hoa, xin hỏi đại danh của công tử?”
“Tại hạ họ Ngô, tên Si Nhân.” Quân Khởi La nói bừa nói bậy.
Ngô Si Nhân, vô thử nhân, tra vô thử nhân*!
*[无此人, 查无此人]: Không hiểu tính nói gì.
Thẩm Uyển Hoa nở nụ cười mỉm nói: “Tên của Ngô huynh rõ là…… Đặc biệt!”
Quân Khởi La thở dài, bất đắc dĩ nói: “Không dối gạt Thẩm huynh, nương của ta sinh khó nên qua đời, phụ thân tưởng niệm thành si, nên đặt tên cho ta là Si Nhân.”
“Phụ thân của Ngô huynh quả là một nam tử cuồng dại.” Thẩm Uyển Hoa than thở hỏi: “Đồ đã mang đến chưa?”
“Tất nhiên là mang đến rồi.” Quân Khởi La lấy tay nải quấn trên eo xuống, ném qua cho Thẩm Uyển Hoa luôn.
Hai người bàn bạc giá xong, tám vạn lượng, Quân Khởi La ăn phải chút thiệt thòi, lúc này mới làm giao dịch.
Thẩm Uyển Hoa không thể chờ đợi được nữa, sai người lấy một chung đèn dầu tới, mở tay nải ra, không cần Quân Khởi La giúp đỡ, bắt đầu tự hút dựa theo chỉ dẫn trên sách của Quân Khởi La, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, dáng vẻ thích thú, dường như cảm thấy thần tiên cũng chỉ như thế thôi.
Quân Khởi La nở nụ cười, và dùng trà, cũng không ngăn cản hắn.
“Ngô huynh, thuốc bột này tên gì thế?” Thẩm Uyển Hoa thỏa mãn mở mắt ra, nhìn Quân Khởi La và hỏi.
“Tiêu Dao tán.”
Thẩm Uyển Hoa gật đầu nói: “Ừ, đúng với tên.”
Tất nhiên đúng rồi, tới khi ngươi nghiện rồi thì còn chính xác hơn kia!
Quân Khởi La oán thầm rồi lấy ra một cái bình sứ trắng trong ngực: “Đây là viên thuốc hôm qua ngươi đã dùng, có thể thu hẹp vết nứt xương của ngươi, mỗi ngày uống một viên, phối hợp với Tiêu Dao tán, tin chắc không lâu nữa q.v.p.l:q'đ thì chân của Thẩm huynh có thể khỏi hẳn. Tại hạ thấy người sảng khoái như Thẩm huynh, nên tặng miễn phí cho huynh.”
Thẩm Uyển Hoa nhận lấy, nói tạ ơn, Quân Khởi La nói: “Được rồi, Thẩm huynh thu dọn đồ đi, chúng ta đi vui chơi một lát, thế nào?”
Đã lâu rồi Thẩm Uyển Hoa không vào sòng bạc, Quân Khởi La đề nghị một cái thì hắn hưởng ứng theo ngay, gọi đám người Chu Xương vào bố trí ván cược.”
Chu Xương nhìn Quân Khởi La hỏi: “Không biết công tử muốn chơi cái gì?”
“Hai ngày nay, ta chơi xúc xắc thua hơn mười vạn lượng bạc rồi, nhưng mà ta luôn theo ý ngã chỗ nào thì đứng lên chỗ ấy, hôm nay vẫn chơi xúc xắc, ta không tin lại thua nữa!” Quân Khởi La nói xong thì lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực đập lên bàn.
Chu Xương nhìn một cái là sáng mắt luôn.
Mệnh giá tờ trên cùng là một ngàn lượng, một xấp dày như thế ít nhất cũng phải bảy tám chục tờ! Nếu như thắng được bao nhiêu đây, chỉ riêng chia lời ra, thì mình cũng có thể được chưa ba năm vạn lượng rồi!
Quân Khởi La kiêu ngạo nói: “Nhiêu đây là một trăm vạn lượng, hôm nay các ngươi có bản lĩnh thắng hết bạc của gia thì coi như các ngươi có bản lính!”
Tên cao gầy ghen đỏ mắt, cảm thấy người sau còn khiến người khác tức hơn cả người trước, Quân Khởi La đúng là cái tên phá của! Nhưng mà cho dù hâm mộ ghen tỵ thì được gì nào? Ai bảo người ta đầu thai tốt chứ?
Thẩm Uyển Hoa không ngờ tới tên tiểu tử trước mắt lại có tiền như thế, tùy tùy tiện tiện mà trên người lại có một trăm vạn lương ngân phiếu. Bèn liếc mắt ra hiệu với Chu Xương ngay, cũng trông thấy sự hưng phấn trong đôi mắt bên kia.
Một trăm vạn lương cũng không phải con số nhỏ, ít nhất cũng tương đương với năm năm doanh thu của sòng bạc rồi. Hơn nữa không phải lúc nào cũng có thể gặp được loại ngu đần như Ngô Si Nhân này!
Quân Khởi La giả bộ không thấy, vẫn uống trà.
Chu Xương hỏi: “Công tử muốn chơi thế nào?”
Quân Khởi La ngáp một cái: “Hôm nay tiểu gia ta hơi mệt, cũng không lằng nhằng với các ngươi, chi bằng chúng ta mỗi người tự đưa ra một trăm vạn lượng bạc đi, tự đổ xúc xác, một ván định thắng thua.” Nói xong thì đẩy một trăm vạn lượng ngân phiếu về phía trước: “Các ngươi thắng, những ngân phiếu này là của các ngươi, nếu các ngươi thua, một trăm vạn lượng bạc của các ngươi, nó sẽ là của ta, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Bọn hắn đào đâu ra một trăm vạn lượng bạc chứ? Chu Xương khó xử nhìn Thẩm Uyển Hoa.
Thẩm Uyển Hoa cắn răng nói: “Ngô huynh chờ một chút, để huynh đệ và cữu cữu thương lượng một chút.”
Quân Khởi La thấy bọn họ mắc câu, thản nhiên cười nói: “Xin Thẩm huynh cứ tự nhiên!”
Thẩm Uyển Hoa bèn gọi Chu Xương ra ngoài, chừng nửa khắc sau thì hai người quay lại, Thẩm Uyển Hoa đặt một xấp ngân phiếu trên bàn và nói: “Ngô huynh, trong tay bọn ta chỉ có 63 vạn ngân phiếu và hơn hai vạn bạc hiện có……” Thấy sắc mặt Quân Khởi La càng lúc càng biến đổi, vội vàng lấy ra hai tờ giấy từ trong ngực: “Đây là khế đất của sòng bạc và tờ chứng* kinh doanh của bọn ta, hẳn là người cũng biết sòng bạc Cát Tường của bọn ta làm ăn tốt thế nào, mặc dù giá trị chưa được 35 vạn lượng, nhưng tờ chứng kinh doanh sòng bạc, nếu như không có chứng nhận, thì cũng không phải ai cũng có thể làm được!”
*Tờ chứng: Thật ra là giấy phép, nhưng ta thấy không hợp cổ đại chút chút, nên thay bằng từ này, chắc hợp thêm chút chút :)))
Trong đó, 50 vạn lượng ngân phiếu và khế đất là Thẩm Uyển Hoa bảo Chu Xương đến Phàn Dương Vương phủ mượn với lão nương của hắn, nhưng chỉ là lấy đi thôi, hắn tin rằng bạc của Ngô Si Nhân sẽ đổi chủ ngay thôi.
Thẩm Uyển Hoa nghĩ, một buổi là đã thu về cả trăm vạn cho Phàn Dương Vương phủ, chắc chắn cha cũng phải nhìn mình bằng hai con mắt.
“Cái này……”
Trông dáng vẻ do dự của Quân Khởi La, trái tim Thẩm Uyển Hoa và Chu Xương cũng nhảy lên tận cổ họng.
Quân Khởi La nhìn biểu cảm của bọn họ thì cảm thấy vô cùng buồn cười, rất lâu sau mới làm vẻ gắng gượng đồng ý cược một lần với bọn họ: “Thế thì mời Thẩm huynh đổ xúc xắc trước đi.”
Thẩm Uyển Hoa thoái thác tay mình đau, bèn giao chuyện đổ xúc xắc cho Chu Xương, Quân Khởi La cũng không thèm để tâm, đồng ý cho bọn họ đổi người.
Lúc này, có thể là nghe thấy ngồi ở trong đây đổ lớn, rất nhiều người ùa vào trong phòng, nhìn hai xấp ngân phiếu dày cộm trên bàn, thật sự còn hưng phấn hơn cả hai người trong cuộc.
Chu Xương cười tà tứ nói: “Thế Chu mỗ bèn bắt đầu!”
“Mời!”
Chu Xương bỏ xúc xắc vào chung đổ xúc xắc, bắt đầu lắc trái lắc phải, động tác nhanh lẹ, khiến người chung quanh chỉ trong thấy một màn ảnh mờ, nhưng đối với Quân Khởi La mà nói thì cũng chỉ là một cái hộp nhỏ* thôi!
*Nguyên văn là case: Nó có nhiều cái để nói lắm: trường hợp, tình cảnh, hộp,….
Nàng thấy rất rõ Chu Xương bấm xuống cái chung đổ xúc xắc rất mạnh, bằng mắt thường không thể trông thấy tốc độ bấm vào cái nút trên đỉnh chung đổ xúc xắc của ngón tay cái hắn ta.
Ha ha, nhưng nàng chơi ở sòng bái Cát Tường hai ngày, thì làm sao không biết rõ về cơ quan này chứ? Hơn nữa ở thế kỷ 21, cũng xem bộ phim truyền hình Thần Bài rất nhiều lần, cho nến mới tập trung chú ý vào động tác chia bài.
Loại chung đổ xúc xắc đặc chế này chính là một trong những công cụ chơi bẩn tốt, cái nút trên đỉnh của cái chung đổ xúc xắc chĩa vào thiết kế báo tử* ấn vào ba cái tiểu báo tử, rơi xuống theo thứ tự, ấn sáu cái thì báo tử sáu điểm.
Trong giây phút đặt cái chung đổ xúc xắc lên bàn, bàn tay đặt trên bàn của Quân Khởi La đập đập mấy cái một lát, không ai nhận ra.
Chu Xương đắc ý mở ly đổ xúc xắc, nhưng lúc nhìn vào ba viên xúc xắc thì mắt cũng hoa một lát, trong lòng rất ngờ vực, rõ rằng hắn ấn sáu cái, làm sao có thể là báo tử năm điểm chứ?
Thẩm Uyển Hoa cũng trố mắt trong phút chốc, nhưng mà cũng nhanh chóng phản ứng lại, báo tử năm điểm cũng nhỏ hơn báo tử lớn nhất một điểm, tin chắc tên ngốc trước mặt không thể nào thắng mình!
“Ha, không tệ không tệ, đại báo năm điểm! Ngô huynh, tới lượt ngơi, trừ khi người đổ được đại báo sáu điểm, nếu không thì không thể nào thắng bọn ta!” Tâm tình Thẩm Uyển Hoa vui vẻ, giống như trông thấy đống bạc lớn bay về phía mình.
“Ai nha, buồn chết ta rồi.” Quân Khởi La lầm bộ buồn rầu nhận lấy chung đổ xúc xắc Chu Xương đưa qua, bắt đầu vụng về lắc lắc.
Những người chung quanh cũng toát mồ hôi thay cho nàng, nàng vẫn đong đưa như thế: “Đổ xúc xắc coi trọng là sự khéo léo, cũng không phải thô bạo, các ngươi sốt ruột làm cái gì?”
Dứt lời, nàng không chơi nữa, nhẹ nhàng đặt ly xúc xắc lên bàn, từ từ mở ra.
“A!” Thẩm Uyển Hoa thét chói tai, chân nhũn ra ngột bệt xuống đất, miệng thì thào: “Tại sao có thể như thế?”
Chu Xương cũng không khá khẩm hơn chút nào, cái mặt dài tái mét, rất giống cương thi.
Quân Khởi La kinh ngạc nhìn điểm số mình đổ được, dáng vẻ không tin, kiêu ngạo ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Oa ha ha ha, ta biết ngay là ta không thể cứ bị điểm xui mà!”
Duỗi cánh tay dài ra định lấy ngân phiếu và khế ước trước mặt Chu Xương, Chu Xương giữ chặt theo phản xạ có điều kiện.
Quân Khởi La đen mặt, hừ lạnh nói: “Hừ, Chu tổng quản đang có ý gì đây? Trước mắt mọi người, chẳng lẽ còn muốn đối ý sao? Ngươi mở sòng bạc thì phải biết đạo lý bằng lòng đổ thì phải biết chịu thua chứ? Hơn nữa ban nãy ta đồng ý một trăm vạn đổ với hơn bảy mươi vạn của các ngươi, bản thân là bên chịu thiệt, phải biết nếu như ta thua, một trăm vạn này đã có thể đưa ra đấy!”
Người xung quanh nghe xong thì cũng không khỏi bắt đầu lên án Chu Xương.
Thẩm Uyển Hoa cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất thật chậm, khoát tay áo với Chu Xương.
Chu Xương tâm không cam tình không nguyện lấy tay ra, mặc cho Quân Khởi La lấy ngân phiếu và khế đất, tờ chứng nhận qua.
Thẩm Uyển Hoa nhìn Quân Khởi La bỏ khế đất và tờ chứng nhận vào ngực, vừa đếm từng tờ từng tờ ngân phiếu, bỗng cố gắng làm bộ mặt mày tươi cười hỏi: “Không biết Ngô huynh có bằng lòng đánh cược một trận nữa không?”
Quân Khởi La nhìn Thẩm Uyển Hoa từ trên xuống dưới, ý như đang hỏi: Ngươi thua chỉ còn có mình ngươi, ngươi lấy gì để đố với tỷ?
Dường như Thẩm Uyển Hoa nhận ra ý của nàng, vội nói: “Hồng Tụ lâu!”
Quân Khởi La cảm thấy buồn cười đến run người, nàng có thể nói đây là thu hoạch ngoài ý muốn không? Vốn dĩ nàng vẫn đang nghĩ xem làm cách nào để đoạt được Hồng Tụ lâu, chẳng ngờ được Thẩm Uyển Hoa cái tên ngốc này thua nóng mắt, dâng Hồng tụ lâu lên tận cửa, thế chẳng phải là tên ngốc chứ là gì nữa?!
Sắc mặt Quân Khởi La không đổi, nói: “Ngươi muốn so như thế nào? Nếu lại bảo ta thêm bạc, thì ta thật sự không vừa lòng.”
Thẩm Uyển Hoa lấy một tồ khế đất và tờ chứng kinh doanh ra khỏi ngực và nói: “So cánh cược Hồng Tụ lâu và sòng bạc Cát Tường ngươi mới thắng! Lợi nhuận hàng ngày của Hồng Tụ lâu, chỉ có nhiều chứ không ít hơn sòng bạc Cát Tường, Ngô huynh không có lý nào từ chối chứ?!”
Vốn khế đất của Hồng Tụ lâu này của hắn cũng gần một trăm vạn bạc, nào ngờ bọn hắn thuận miệng nói ra, Quân Khởi La lại đồng ý dùng khế đất của sòng bạc và hơn sáu mươi vạn bạc làm tiền cược. Lúc này, chi bằng hắn dựa vào khế đất này để thắng sòng bạc kia về. Còn nếu không có bạc, có thể lợi dụng sòng bạc để kiếm nữa, nếu như ngay cả sòng bạc kiếm tiền cũng không có, thì hắn về không tài nào giao phó với mẫu phi của hắn rồi.
Quân Khởi La nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thì gật đầu đồng ý: “Sao lại để ngươi định đoạt chứ, không cho người ta chiếm chút tiện nghi của ngươi.”
“Lần này chúng ta so tiểu, chỉ so điểm.”
Quân Khởi La nói ít lời mà nhiều ý: “Theo ngươi!”
Vẫn là Chu Xương đổ xúc xắc, Quân Khởi La vẫn dựa theo phương pháp ban nãy, trong khoảnh khắc chung đổ xúc xắc được đặt xuống thì khẽ nhịp bàn, lại thay đổi điểm bên trong, kết quả ba viên, mỗi viên năm điểm.
Lúc đến phiên Quân Khởi La, lắc ra ba viên một điểm.
Một phiên này, vẫn là Thẩm Uyển Hoa thua!
Quân Khởi La dễ dàng có được sòng bạc Cát Tường và Hồng Tụ lâu, hiển nhiên tâm tình rất tốt, bảo Nhạc Sênh đuổi Thẩm Uyển Hoa và Chu Xương ra khỏi sòng bạc Cát Tường ngay, rồi lại âm thầm bắn pháo hiệu, để Thượng Quan Dực và Thương Lam, Thương Tầm đến tiếp nhận, sòng bạc lại có thể làm ăn như ngày thường.
Ừ, chẳng cần làm gì hết, đoạt được thẳng thừng và bắt đầu kiếm tiền, thật đúng là không gì tốt hơn thế.
Về phần sòng bạc, những người làm việc khác, bằng lòng ở lại thì ở lại, mỗi người mỗi tháng tăng thêm ba thành tiền lương (3/10), không muốn ở lại, thì cầm tiền lương rồi đi.
Nhưng mà cuối cùng chẳng có ai đi. Thêm ba thành tiền lương đấy, tìm chỗ nào trong kinh có đãi ngộ tốt như thế?
……
Thẩm Uyển Hoa cũng không biết mình ra khỏi sòng bạc như thế nào, Chu Xương cúi đầu đi bên cạnh hắn, hay liếc mắt nhìn hắn, giống như một hài tử làm sai!
Hắn cảm thấy chuyện hôm nay thật là quái lạ. Nếu như nói lần đổ đầu xảy ra vấn đề, vậy thì làm sao tiểu tử kia có thể lắc ra đại báo được chứ?
Không nghĩ ra mà!
Tổn thất một cái là gần trăm vạn lượng bạc, nếu như bị muội muội biết được chuyện này, thì chắc chắn là không có trái ngon để ăn! Không được, phải nghĩ cách gì đó lấy bạc về!
“Uyển Hoa, hay là chúng ta đợi tiểu tử kia ra, thì theo hắn tới chỗ không người cướp khế đất và bạc kia về đi!”
Để nghị của Chu Xương có được cái gật đầu của Thẩm Uyển Hoa ngay, bỗng hắn không còn chút uể oải như ban nãy, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Cữu cữu, chúng ta núp trong một chỗ nào đó, chờ hắn ra!”
“Được!”
Trong sòng bạc, Nhạc Sênh đuổi đám người ra, đóng của lại, biểu cảm trên mặt – nghĩ lại mả thấy sợ: “Tiểu thư, làm ta sợ muốn chết, nếu người thua, thì mất luôn một trăm vạn lượng đấy! Nhưng mà tiểu thư, người học đổ xúc xắc từ khi nào? Còn có thể lắc ra ba viên giống điểm.”
“Ha ha.” Quân Khởi La bật cười, nói: “Ta đâu biết đổ xúc xắc gì chứ? Thắng bọn hắn, chỉ là do nhìn thấu vài thứ thôi.”
“Cái gì?” Nhạc Sênh xù lông, chỉ vào Quân Khởi La nói: “Người…… Người…… Không lẽ người dám cược với bọn hắn? Chắc người không nói với Diệp công tử ba ngày đoạt được sòng bạc chứ?”
Quân Khởi La vắt hai chân vào nhau thoải mái nằm trên giường êm, trợn trừng liếc mắt Nhạc Sênh: “Chẳng phải tiểu thư nhà ngươi thắng rồi sao? Sao lại còn líu ríu như một lão thái bà thế, coi chừng sau này không ai dám cưới ngươi.”
Mặt Nhạc Sênh đỏ lên: “Ai muốn gả cho người ta chứ?”
“Xấu hổ gì nào? Là nữ nhân thì phải gả cho người ta!” Quân Khởi La tự cho là đúng nói: “Ngươi cũng 16 rồi nhỉ, đợi mấy ngày nữa, ta sẽ tìm cho ngươi và Nhạc Tiêu một lang quân như ý. Còn nữa, Nhạc Cầm, Nhạc Địch các nàng, ai cũng có phần.”
Vũ: Tên nhạc cụ không nhỉ?
“Ngay cả búi tóc mà người cũng không búi được, bọn ta gả cho người ta rồi thì ai chải tóc cho người?” Nghĩ đến tiểu thư nhà mình, ngoại trừ biết búi cái gì đuôi ngựa ra kia, thì chẳng biết búi tóc gì hết, nàng cũng hết biết nói gì luôn.
“Yên tâm, Tấn Vương phủ đủ lớn, sau này ta cho các ngươi mỗi người một viện, ở chung với ta.” Kiếp trước đã quen cô độc, kiếp này nàng không muốn tiếp tục sống cô độc nữa, nàng rất thích sống chung với nhiều người, như thế mới có không khí con người.
Nhạc Sênh dẩu môi, không tỏ vẻ gì, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Quân Khởi La, bóp chân cho nàng: “Tiểu thư, người nói hôm nay người thắng thế nào đi.”
Quân Khởi La không dụ được nàng, đành phải nói: “Thật ra rất đơn giản. Bọn họ động tay động chân vào cái ly đổ xúc xắc, muốn báo tử thế nào cũng có thể lắc ra được, ta chỉ nhẹ nhàng nhịp tay lên bàn vào thời điểm hai lần Chu Xương vừa mới lắc xúc xắc xong, dùng nội lực làm xúc xắc bên trong bị dao động, thay đổi điểm của nó. Mà còn lại thì ta lợi dụng cơ quan ở cái chung đổ xúc xắc của bọn họ lắc ra điểm mình muốn, chỉ cần thủ pháp của ngươi cực nhanh, không bị người ta phát hiện thì coi như thành công rồi. Ta thắng ở thủ pháp cực nhanh.”
“Tiểu thư, người thông minh quá, mới có thời gian hai ngày thôi mà đã có thể quan sát ra thủ đoạn gian xảo của bọn hắn, còn có thể nghĩ ra cách trừng trị bọn chúng, thoải mái đoạt được sòng bạc Cát Tường và Hồng Tụ lâu.” Nhạc Sênh nói với vẻ mặt sùng bái.
“Cái này cũng chỉ là một thủ pháp sòng bạc quen dùng mà thôi, ngươi chỉ cần quan sát bọn hắn chơi gian thế nào thì được rồi, nếu không chẳng phải chi phí mười vạn bạc kia của ta công cốc rồi à?”
“Nhưng mà lần đầu tiên bọn hắn lắc ra báo tử năm điểm mà!”
Nói đến chuyện này, Quân Khởi La cảm thấy thật xấu hổ.
Không phải nàng biết nghe xúc xắc gì gì đó đâu, thật sự là vận khí của hắn quá tốt, thế mà lại lắc một cái ra báo tử.
“Cốc, cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc cốc.” Lúc này, ngoài cửa vang lên nhưng tiếng gõ cửa liên tiếp dồn dập.
Nghe thấy đó là ám hiệu của Ám lâu, Quân Khởi La khẽ nói: “Vào đi.”
Ba bóng người lách mình tiến vào, người vào sau cùng thì thuận tay đóng cửa phòng lại, sau đó mấy người đến trước mặt Quân Khởi La, chắp tay nói: “Thuộc hạ tham kiến tiểu thư.”
Quân Khởi La đứng dậy khỏi giường, vui vẻ nói với nam nhân độ chừng bốn mươi tuổi: “Thượng Quan thúc thúc, lâu rồi không gặp.”
Thượng Quan Dực * nịch nói: “Phải đấy, gần một năm không gặp rồi, hình như nha đầu cao hơn trước một khúc, sắp cao hơn thúc thúc rồi.”
“Ăn ngon ngủ ngon, tất nhiên có sức cao lên rồi.” Quân Khởi La tự nhạo mình gọi hai mỹ nam tử có tướng mạo gần như giống hệt nhau, quần áo cũng không khác nhau lắm: “Thương Lam, Thương Tầm.”
Hai người mở miệng, lộ ra răng trắng đều như bắp, nở nụ cười ấm áp và nói: “Cuối cùng cũng có thể ở cạnh tiểu thư rồi.”
“Ừ, sau này ta muốn chuyển đại bản doanh của Hồng lâu và Ám lâu của chúng ta đến Đông Lăng, cố gắng để tất cả mọi người ở chung một chỗ.”
Mọi người nhìn nhau gật đầu.
“Thượng Quan thúc thúc, thúc không trông thấy ta sao?” Nhạc Sênh không chịu.
Do dịch dung rồi, bọn họ có thể nhận ra tiểu thư nhà mình bằng khí chất, nhưng mà không nhận ra Nhạc Sênh, vừa nghe thấy giọng nàng, Thượng Quan Dực cười nói sang sảng: “Thì ra là Nhạc Sênh nha đầu, ừ, ngươi cũng cao lên không ít.”
“Hừ, thúc lại nói câu này, không để ý tới thúc nữa.”
Mấy người hỏi thăm nhau một chút xong, thì Quân Khởi La ban giao toàn quyền công việc của sòng bạc cho Thượng Quan Dực, Thương Lam, Thương Tầm thì đi theo hỗ trợ.
Do Thượng Quan Dực chưa từng kinh doanh sòng bạc, cho nên lúc nhận làm sẽ tương đối khó khắn một chút, nhưng mà ông vốn là nhân tài quản lý, mò mẫn một chút là không còn vấn để gì lớn.
Bàn giao xong chuyện của Thượng Quan Dực, Quân Khởi La lấy tờ chứng kinh doanh và khế đất ra.
Thấy tờ chứng, nàng không thể không cảm tạ Thẩm Uyển Hoa, ngay cả thứ này mà cũng mang tới, ngược lại bọn họ được bớt không ít chuyện rồi.
“Thương Tầm, ngươi mang thứ này đến Hiểu Nguyệt Kính hồ, bảo Diệp Hoan nhanh chóng đi tiếp nhận Hồng Tụ lâu, trước khi người của Thanh Từ sắp xếp đến kinh thành trước, để hắn xử lý thay trước.” Quân Khởi La dặn dò.
Khóe miệng Thương Lam, Thương Tầm giật giật, tiểu thư để cho một công tử tao nhã tuấn tú đi xử lý *, thật sự được sao?
Quân Khởi La nhận ra tâm tình bọn họ, bảo: “Dù sao Diệp đại công tử hắn không có chuyện gì thì thích lưu luyến bụi hoa, ta làm như thế coi như là tính cho hắn.” Nói xong, nheo mắt liếc xéo hai người họ với vẻ không có ý tốt: “Không thì các ngươi đi?”
“Ừ, quyết định của tiểu thư là anh minh thần võ, thuộc hạ cảm thấy nên là Diệp đại công tử thì có vẻ thích hợp.” Thương Tầm nói xong thì chộp lấy khế đất và tờ chứng kinh doanh trong tay Quân Khởi La, bay vút thẳng ra ngoài cửa sổ, đến Hiểu Nguyệt Kính hồ chuyển lời, động tác kia còn nhanh hơn thỏ chạy trốn.