Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 85: Chương 85: Điệu bộ giống như chó hoang ăn thịt người.




Vì khí thế hung ác quanh thân hắn quá nặng, nên mọi người hoàn toàn không dám đến gần hắn, cho dù là phải đi ngang qua hắn, cũng lách khỏi hắn hơn một trượng. Ngay cả khách dùng bữa bên trong đại sảnh, cũng rút tay cụp đuôi không dám nhìn thẳng vào hắn.

Lúc này, hắn lại nhìn chằm chằm vào đùi gà trên miệng của Nhạc Sênh không chớp mắt, yết hầu chuyển động lên xuống, dễ nhận thấy là đã đói bụng rồi.

Quân Khởi La quả thật là mở mang tầm mắt.

Khí thế và hành vi của người này, nó cũng quá bất đồng ấy chứ.

“Nhạc Tiêu.”

Quân Khởi La ra hiệu cho Nhạc Tiêu, thì nàng đặt một đôi đũa lên trên bàn, đưa hết cả bàn vịt nướng rượu còn lại cho nam tử.

Nam tử cũng không nói cám ơn, nhận lấy cái mâm trong tay Nhạc Tiêu, vứt đũa đi, thoáng cái dựa vào bên cạnh, để cái mâm trên mặt đất, người của hắn quỳ rạp dưới mặt đất, rướn cổ lên, trực tiếp dùng miệng cắn thịt vịt ăn.

Điệu bộ như vậy, vô cùng giống…… Chó ăn thịt!

Người xung quanh không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, sợ hãi vừa nãy đối với nam tử cũng trở nên giảm đi không ít.

Nhạc Tiêu trố mắt đứng cách hắn hơn nửa trượng, đứng hình quên chuyển động luôn, Nhạc Sênh cũng trợn to mắt há to miệng, đùi gà trong tay rơi một tiếng “duang” xuống mặt bàn, hiển nhiên là bị sợ ngây người.

Cho dù là thần sắc của  Quân Khởi La cũng không khá hơn bao nhiêu, môi anh đào hơi hé ra, dáng vẻ hoàn toàn không dám tin.

Nam tử không coi ai ra gì ngấu nghiến từng miếng to, hoàn toàn không cần dùng tay, từng miếng rồi từng miếng, thành thục ăn hết thịt, khạc xương ra không dính một sợi thịt nào. Cái tay này, dường như đã luyện không dưới mười năm đâu!

Quân Khởi La hoàn toàn không nghĩ ra nổi người như thế nào, mà lại có thể nuôi dạy một người bình thường thành chó được!

Nhìn qua những bàn tán xì xào xung quanh, vẻ mặt mỗi người lại khác nhau, trong lòng nàng lại sinh ra vài tia đồng tình với nam tử.

Thấy thịt trong bàn cũng đã ăn sắp xong, Quân Khởi La gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, cho thêm một con gà nướng bơ lên.”

Lát sau, gà nướng bơ đã được bưng lên, đúng lúc đó thịt vịt trong bàn cũng bị nam tử ăn xong hết.

Quân Khởi La chỉ vào mâm gà nướng bơ ngay ngắn rối vẫy tay với nam tử.

Trong mắt nam tử rỗi rãi lóe lên khát vọng, cũng không hề bước qua.

“Ngươi không đói bụng sao? Nếu không đói bụng, vậy ta ăn một mình vậy.” Quân Khởi La vừa nói, vừa lấy đũa lên, làm bộ định gắp cặp đùi gà đi.

Lúc này, chỉ thấy một cơn gió thổi qua, cái mâm trước mặt Quân Khởi La đã không thấy đâu cả, mà nam tử kia lại quỳ rạp xuống ngay chỗ vừa nãy ăn vui vẻ.

Người xung quanh thấy hắn làm ra chiêu ấy, vẻ mặt đang giễu cợt đã tiêu tán không còn trong phút chốc. Buồn cười, bọn họ không hề thấy hắn di chuyển như thế nào, cái mâm vừa nãy còn ở trên bàn đã vào trong tay hắn, sao bọn họ còn dám cười nhạo hắn hả?

Trừ khi không muốn sống nữa!

Quân Khởi La kinh ngạc không thôi, thầm nói kinh công thật tài tình, ngay cả mình cũng không hơn hắn bao nhiêu! Nhưng mà đúng như dự liệu hắn đúng là một sát thủ, trước tiên không nói đến công phu của hắn thế nào, chỉ với một thân khinh công này của hắn, nếu như đánh lén giết người, khiến cho người ta không kịp trở tay, đặc biệt nắm chắc phần thắng!

Ngả mã, căng quá rồi!

Quân Khởi La thu lại tâm tình rồi hỏi: “Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, các ngươi ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi về đi!”

“Vâng.” Hai người hơi vô thức gật đầu, dường như còn đang đắm chìm trong khiếp sợ mà nam tử kia mang đến cho các nàng.

Cơ mà, với khinh công như các nàng, coi như tập luyện hai mươi năm nữa, dường như cũng không thể bằng hắn!

Một bữa cơm một trăm tám mươi lượng bạc.

Nhận lại bạc dư, mấy người định rời khỏi đây, vậy mà một giọng nói mang sự tức giận của nữ tử vang lên đằng sau: “Quân Khởi La, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.