Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 133: Chương 133: Lấy muôn dân làm trọng.




Giờ Mùi, cuối cùng đám người Quân Khởi La cũng đến chỗ đặt tại Thiên Diệp tự trên đỉnh núi Bạch Vân.

Trên đỉnh núi đứng đầy người tụm năm tụm ba, nhưng do nơi đây bằng phẳng và rộng rãi, nên không hề có vẻ chật chội.

“Biểu ca biểu tẩu!” Đoạn Thiên Nhã dẫn ba nữ tử xuân thì đi về phía bọn họ.

Trong ba nữ tử, Quân Khởi La nhận ra hai người trong số đó, một người là nữ nhi của Uy Vũ Tương Quân Trịnh Khắc Nam - Trịnh Oánh Oánh, một người là nữ nhi của Hình Bộ Thượng Thư Ngụy Minh Xuyên - Ngụy Y Tú. Trong yến trung thu, hai người các nàng, một người với sở trường thư pháp, một người họa kỹ tuyệt hảo. Còn về tiểu cô nương mặt tròn kia, nàng không tìm ra tư liệu của nàng ấy trong đầu.

“Tham kiến Tấn vương thế tử, Quân tiểu thư.” Ba người Ngụy Y Tú tự nhiên hào phóng hành lễ với Long Dận, không chút để ý tới nữ tử khác đang trong tình trạng hoa si đằng sau Long Dận. Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, mấy người lại bỏ qua Thẩm Uyển Nguyệt.

Quân Khởi La ung dung nhìn trong mắt, cảm thấy mấy người Thiên Nhã kết giao khiến cho người ta có ấn tượng đầu tiên quả là không tệ,trả lễ với các nàng ngay tức khắc.

Bởi vì là người mà mai sau Quân Khởi La muốn kết giao, Long Dận cũng lễ độ khẽ gật đầu với ba nữ tử đằng sau Đoạn Thiên Nhã, sau đó hỏi Đoạn Thiên Nhã: “Tiểu Nhã, tằng tổ cô mẫu có đến không?”

“Mẫu thân và nhị thẩm, tam tỷ và lão tổ tông và tổ mẫu đang sắp xếp nghỉ chân ở hậu viện.”

“Ừ.” Long Dận gật gật đầu, quay sang nói với Quân Khởi La: “A La, nàng và Tiểu Nhã các nàng thoải mái đi dạo đi, ta đến thỉnh an tằng tổ cô mẫu đã, sau đó sắp xếp nghỉ chân, giờ Dần ta sẽ chờ ở thiền đường.”

Đoạn Thiên Nhã trêu ghẹo nói: “Biểu ca đối biểu tẩu cũng thật tốt quá, hâm mộ chết bọn muội.”

Ba vị thiếu nữ khác cũng che miệng cười khẽ.

“Ngày khác ngươi định hôn với người ta, xem ta như đánh trả ngươi thế nào.” Quân Khởi La giả bộ hung tợn nói, hù cho Đoạn Thiên Nhã không dám nói nhiều thêm. Nàng nhận ra một đại nam nhân và một đám nữ hài tử ở chung một chỗ thực tại không được tự nhiên chút, toại đối Long Dận gật đầu nói: “Có Thiên Nhã các nàng ở chung với ta, chàng cứ làm chuyện của mình đi.”

Lúc này Long Dận mới cáo từ rời khỏi.

Thẩm Uyển Nguyệt len lén liếc mắt nhìn trộm Long Dận một cái, nói với Quân Khởi La: “Nhị tỷ, muội cũng đi sắp xếp nghỉ chân, nghỉ một lát rồi lại tới tìm tỷ.”

Quân Khởi La thản nhiên nói: “Thẩm nhị tiểu thư cứ đi tự nhiên.”

Thẩm Uyển Nguyệt gật gật đầu khẽ khàng với đám người Đoạn Thiên Nhã rồi dẫn Vân Đóa Đóa và vài ả tỳ nữ rời khỏi.

Đợi Thẩm Uyển Nguyệt bỏ đi rồi, Đoạn Thiên Nhã mới chu miệng nói: “Biểu tẩu, người của Thẩm gia không có thứ gì tốt, sao tỷ lại đi chung với nàng ta?”

Mấy người khác cũng gật đầu lấy làm tán thành lắm.

“Ha ha.” Quân Khởi La thản nhiên cười nói: “Người ta trăm phương nghìn kế tới tiếp cận ta, dẫu sao thì ta cũng không thể bác bỏ ý của nàng ta chứ nhỉ?”

Mấy người Đoạn Thiên Nhã thấy Quân Khởi La có chính kiến riêng cho mình, nên cũng không xoắn xuýt vào chuyện của Thẩm Uyển Nguyệt thêm gì nữa, chỉ vào tỷ muội bên cạnh nói: “Biểu tẩu, muội giới thiệu mấy người bằng hữu cho tỷ.”

Mấy người Ngụy Y Tú cười nhìn Quân Khởi La.

Quân Khởi La mỉm cười nói: “Y Tú tiểu thư và Oánh Oánh tiểu thư trong yến trung thu phô bày thành tựu xuất sắc, hãy còn như ngày hôm qua trong ký ức của Khởi La . Còn vị muội muội này, không biết là. . . . . .”

Đoạn Thiên Nhã nói với Ngụy Y Tú cùng Trịnh Oánh Oánh: “Xem ra đôi mắt nhìn xem người của biểu tẩu rất giống ta. Thế ta không cần giới thiệu hai ngươi rồi.”

“Khởi La cũng đừng xưng hô chúng talà tiểu thư tiểu thư nữa.” Giọng nói Ngụy Y Tú dịu dàng, tốc độ nói chuyện cũng không quá nhanh, nghe thôi mà đã thấy cực kì tự nhiên thoải mái: “Ta lớn hơn ngươi ba tháng, Oánh Oánh* lớn hơnngươi nửa tuổi, tính ra thì ngươi nên gọi chúng ta là tỷ tỷ đấy.”

*[盈盈] Doanh Doanh, [莹莹] Oánh Oánh, có chung phát âm là yíngyíng. Ta nghĩ tác giả viết lộn, nếu bạn nào sử dụng bộ gõ tiếng TQ thì sẽ biết tại sao.

Quân Khởi La cũng không ngượng nghịu, thoải mái hào phóng gọi hai tiếng tỷ tỷ.

Đoạn Thiên Nhã kéo một vị thiếu nữ khác qua bảo: “Biểu tẩu, tỷ có nhớ rõ vị Đổng đại nhân trong yến trung thu nhờ tỷ viết chữ kia không? Tỷ còn đồng ý sau khi quay về sẽ đưa hai bức tranh* chữ cho ông ấy.” Thấy Quân Khởi La gật đầu, mới lại nói: “Nàng ấy là tôn nữ của Đổng đại nhân - Đổng Huyên, nhỏ hơn tỷ hai tháng.”

*[姐姐] có gì đó sai sai như trên.

“Chào Huyên muội muội.” Quân Khởi La hơi áy náy nói: “Ban đầu vốn định đưa hai bức tranh chữ cho Đổng đại nhân, nhưng mà trong khoảng thời gian này bận quá, thế là quên mất rồi, tới khi về chắc chắc sẽ bù lại.”

“Huyên Nhi thay tổ phụ tạ ơn Quân tỷ tỷ trước.” Đổng Huyên không đi yến Trung thu vì có việc, hôm nay lần đầu tiên gặp Quân Khởi La, bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn, thành thật nói: “Quân tỷ tỷ, tỷ thật đẹp, vô cùng xứng đôi với Tấn vương thế tử.”

Bốn người các nàng, Đoạn Thiên Nhã thẳng thắn, thích giả heo ăn hổ; Ngụy Y Tú chính là một tiểu thư khuê các đúng chuẩn mực; Trịnh Oánh Oánh chính là nữ nhi của Uy Vũ Tương Quân, có thể do tập võ, cử chỉ ăn mặc trông có vẻ rất khảng khái; mà Đổng Huyên thì có vẻ ngây thơ đáng yêu, trong con ngươi trong suốt của nàng không có chút ghen tị nào đã nảy sinh bởi vì đối phương đẹp hơn mình, thứ có chỉ là sự thưởng thức thuần túy đối với con ngươi và sự vật tốt đẹp. Nhưng mà không thể không nói, bốn người các nàng ai nấy cũng rất đẹp.

“Muội cũng thật đáng yêu a.” Quân Khởi La nhịn không được đã nhéo nhéo gương mặt non mềm của nàng lộn xộng, khen thật với ý lòng.

“Hu hu, Quân tỷ tỷ, sao tỷ lại giống hệt như tổ phụ thế, ai cũng thích nhéo mặt Huyên Nhi?” Đổng Huyên vểnh môi than thở, tiểu dạng nhi* đáng yêu cực kỳ: “Bản thân muội tròn tròn, cứ nắn mãi sắp biến bánh bò rồi.”

*Tiểu dạng nhi [小样儿]: từ ngữ gọi yêu á mấy thớt.

Mấy người không khỏi bật cười.

Đoạn Thiên Nhã cảm giác chung quanh có rất nhiều ánh mắt đã ngóng qua bên này, vội hỏi: “Biểu tẩu, ở đây nhiều người lắm, chúng ta đến một chỗ nào đó thanh tĩnh một chút đi.”

Quân Khởi La gật gật đầu, mấy người vừa đi vừa trò chuyện, do tính tình rất hợp nhau, nên ở chung rất hòa hợp.

. . . . . .

Thiền đường chính là nơi chuyên để mọi người nghe thiền, cực kì rộng rãi và sáng sủa, có thể chứa cả ngàn người.

Ngoại trừ nha đầu, sai vặt, tiểu thư phu nhân công tử lão gia tới từ bốn phương tám hướng, nam nữ chia làm hai bên, ở giữa để lại một đường đi rộng chừng hai thước, mọi người ngồi quỳ trên bồ đoàn*, đông nghịt thiền đường. Đương nhiên nữ nhân chiếm đại đa số.

------Đệm hương bồ, đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.------

Quân Khởi La vốn định hòa vào trong đám người, đến lúc đó nghe không được, thì nhắm mắt đi ngủ thì được rồi. Nào biết sắp xếp vị trí con lừa ngốc*, thế mà chỗ ngồi được sắp xếp theo thân phận, như vậy lấy thân phận dòng chính nữ của Phàn Dương Vương phủ và tấn vương phi tương lai của nàng, sẽ bị sắp xếp ngay tại chỗ đầu tiên hàng đầu sát đường đi.

------Con lừa ngốc có nguồn gốc từ một số địa phương, hòa thượng lang thang khắp bốn phương luôn thích dắt theo con lừa đi hóa duyên. Có rất nhiều hòa thượng mang tiếng đã xuất gia chơi bời lêu lổng tha hóa giỏi trộm cướp lừa đảo, cho nên dân chúng địa phương trông thấy những ác tăng dắt theo con lừa này luôn hô hoán: Chạy mau đi, trọc đầu dẫn lừa tới rồi. Lâu ngày con lừa ngốc trở thành tên gọi mang nghĩa xấu của hòa thượng.

Con lừa ngốc, lừa có tính mê nhục dục, lừa khá ngu dốt, phần lớn được ví von với người trí lực kém, tương đối ngu đần.------

Hôm nay tới nghe thiền, thân phận Long Dận tôn quý nhất, vị trí của y và Quân Khởi La kề nhau, ở giữa chỉ cách một con đường đi mà thôi.

Quân Khởi La cảm thấy được mình cũng là mơ hồ rồi.

Không phải Phật nói chúng sinh bình đẳng sao? Vì sao đối mặt quyền thế, mấy con lừa ngốc này lại còn cần phải cúi đầu?

Cho nên nàng không thể không nảy sinh hoài nghi với đức hạnh của Tu Nguyệt đại sư.

Ngay tại lúc Quân Khởi La như đi vào cõi thần tiên, mười vị hòa thượng khoác áo cà sa mới tinh đứng quanh một hòa thượng râu tóc bạc trắng thản nhiên tiến đến, không sai, này khi trước hòa thượng liền là râu tóc bạc trắng, sở dĩ gọi là hòa thượng, là vì trên người ông khoác lên áo cà sa, nhưng ông lại để lại tấc tóc dài.

Không thể nghĩ ra, Quân Khởi La cũng biết chắc chắn người này không thể nghi ngờ là Tu Nguyệt đại sư rồi.

Nghe nói bốn mươi tuổi ông mới có thể hiểu thấu đáo thiên cơ, lúc mới nổi tiếng, cách đây đã là hơn tám mươi năm, như thế tính ra ông hẳn đã được hơn một trăm hai mươi tuổi rồi. Thế mà mặt mày của ông thì từ ái, làn da căng khỏe, hơi hồng hào, hoàn toàn không có hình dáng già nua của một lão nhân trăm tuổi nên có; tinh thần ông khỏe mạnh, mắt sáng như đuốc, ánh mắt hoàn toàn không vẩn đục giống như là lão nhân lớn tuổi; ông đi đứng mạnh mẽ, bước chân như gió, thân thể còn cường kiện hơn rất nhiều người trẻ tuổi. Đâu giống như một lão nhân trăm tuổi?

Bỗng nội đường yên tĩnh lại.

Chúng hòa thượng trước mặt tín đồ, dẫn đầu tiến lên phía trước ngồi xếp bằng ổn định trên bồ đoàn, Tu Nguyệt đại sư nhìn lướt một vòng, lúc ánh mắt dừng lại trên người bên trái Long Dận, hơi kinh ngạctrong phút chốc, sau đó gật đầu với Long Dận, tầm mắt hơi hơi chếch đi, dừng lại trên mặt Quân Khởi La bên cạnh y.

Quân Khởi La nghênh đón ánh mắt hắn.

Nàng không để vụt một chút bình thản đến kinh ngạc đến từ sâu thẳm trong đôi mắt ông, mà còn cả hiểu rõ, sau cùng lại nhìn qua mặt Long Dận, môi mấp máy ấp úng.

Quân Khởi La nhìn hiểu khẩu hình miệng của ông, đang nói là hai chữ “Thiên ý”!

Nàng không hiểu, cũng không định hiểu làm gì.

“A di đà Phật.” Tu Nguyệt đại sư thu ánh mắt lại, dựng một bàn tay lên làm niệm Phật*, vui tươi hớn hở nói: “Lão nạp đã nhiều năm chưa từng trở về chùa, không thể tưởng tượng được, hôm nay ngoại trừ rất nhiều tín đồ lớn tuổi ra, vẫn còn có rất nhiều tín đồ tuổi trẻ cũng đến đây, quả là rất cho lão nạp mặt mũi.”

---[佛偈] gốc đây, tức là làm mấy kiểu mà các nhà sư hòa thượng làm, chắp tay hoặc dựng một bàn tay, sau đó nói, ‘a di đà Phật’ đó.

Giọng nói của ông như chuông đồng, lời nói cũng không có cứng nhắc như những hòa thượng khác, thậm chí nói còn có vẻ khá khôi hài, bỗng khiến cho thân tâm người đến nghe thiện thả lỏng không ít.

“Nhìn phần đông đều có tinh thần phấn chấn sinh mệnh mạnh mẽ, khiến cho lòng lão nạp có khá nhiều cảm xúc.” Tu Nguyệt đại sư nói chuyện với tốc độ thong thả: “Lão nạp, cả đời này đi về, đã có 125 cái xuân thu, nhìn Sinh Lão Bệnh Tử đã lắm lần, đời người muôn hình vạn trạng. Nhưng mà mỗi người đều đã trải qua quá trình từ khi sinh ra đến lớn lên rồi lại đến chết, trong đó đã hưởng hết chua ngọt đắng cay ngũ vị tạp trần. . . . . . Hôm nay chúng ta nói một chút về đời người đi.”

Ngừng lại, nói tiếp: “Trong cuộc đời một con người, có vài người có quá trình có vẻ dài đằng đẵng, có vài người có quá trình tương đối ngắn ngủi; có vài người thì muôn màu muôn vẻ, có vài người thì bình bình đạm đạm; có vài người gian truân nhấp nhô, có vài người thì tinh thần chán nản *. Đủ đường đủ loại, luôn quyết định ở thái độ của bản thân. Có người cảm thấy rằng cuộc đời mỹ lệ, đó là bởi vì thỏa mãn; có người cảm thấy rằng đời người thống khổ, đó là bởi vì không quen, không thích ứng được; có người cảm thấy rằng đời người nhạt nhẽo, là vì nền nếp thỏa mãn, thích ứng thỏa mãn, hay là quen không quen, thích ứng hay không thích ứng. . . . . .”

Quân Khởi La phát hiện của ông giảng giải sinh động thú vị, tuyệt không chán nản.

“Con người lúc còn sống như người trong bui gai, tâm bất động, nhân không vọng động, bất động nhưng lại bất thương, như tâm động tắc nhân vọng động, thương tổn thân này đau thấu xương này, vì thế cảm nhận được thế gian bao nhiêu là thống khổ. Sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán trường cửu, cầu không thể được, không bỏ xuống được, đây chính là nhân sinh bát khổ. Sống là thế nào, chết là thế nào? Sống chính là. . . . . .”

Một canh giờ đã trôi qua trong nháy mắt, toàn bộ hành trình Quân Khởi La nghe xong, không có bị buồn ngủ, đối với nàng mà nói cũng coi như là kỳ tích rồi.

Trụ trì Thiên Diệp tự cho mọi người hay thiện đường đã chuẩn bị thức ăn chay rồi, có bằng lòng thì có thể đến hưởng dụng.

Đương nhiên cái này là có bằng lòng hưởng dụng cũng không phải là hưởng dụng vô điều kiện, còn cần quyên tiền bạc hương dầu. Chẳng qua tín đồ đến Thiên Diệp tự, luôn hoàn toàn tự giác cúng tiền bạc. Giống như cao môn đại hộ, quyên tiền còn không ít!

Ban nãy, lúc tản bộ bên trong Tự Miếu với Đoạn Thiên Nhã các nàng, Quân Khởi La cũng bảo Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cúng trăm lượng ngân phiếu.

Đám người từ từ tản đi.

Tu Nguyệt đại sư gọi Long Dận và Quân Khởi La lại.

Tuy không biết mình và ông có cái gì có đàm thoại với nhau được, nhưng vẫn đi theo Long Dận và ông đến một gian thiền viện mộc mạc sạch sẽ. Chỗ thiền viện này không lớn, nhưng cực kì yên tĩnh, ngoại trừ một hòa thượng quét dọn cầm một cái chổi lâu năm đang quét lá rụng ra, thì bốn bề vắng lặng.

Tại sân góc Tây Bắc, có một gốc cây ngô đồng thật to, cành lá sum xuê, do đã vào thu, nên lá cây đã hóa vàng.

Ở dưới cây ngô đồng, có một cái bàn làm bằng cây già gồ ghề chừng hai người ôm hết, phối với ba cái ghế cũng gồ ghề, vì đồ làm bằng men sứ sáng bóng, nên trông có một tia sáng long lanh ánh nước. Trên bàn còn bày một bộ ấm trà, miệng ấm trà còn đang bốc hơi nóng lên, lan tỏa ra bên ngoài.

Tu Nguyệt đại sư dẫn Long Dận Quân Khởi La đi tới trước bàn, tự mình ngồi xuống, Long Dận không đợi Tu Nguyệt đại sư mời, cũng không chút khách khí kéo Quân Khởi La ngồi xuống.

Tu Nguyệt đại sư lấy chung gốm bên trên tự rót cho Long Dận và Quân Khởi La chung trà, nói: “Đây chính là lá trà do Thiên Diệp tự chúng ta tự chọn tự hái tự chế, không thể sánh với lá trà tốt của phủ thế tử, nhưng cũng coi như có thể vào miệng, mời thế tử và Quân tiểu thư thưởng thức.”

Ông có thể nói ra họ của mình, khiến cho Quân Khởi La hơi cảm thấy ngạc nhiên.

Dường như Tu Nguyệt đại sư nhận ra được sự kinh ngạc của nàng, thản nhiên nói: “Mười bảy năm trước, lão nạp may mắn từng gặp được mẫu thân của ngươi, khi đó nàng mang thai năm tháng, cùng Văn Phi nương nương trong cung đến cầu phúc. . . . . . Ngươi và nàng trông rất giống nhau.”

“Trí nhớ của đại sư quả là tốt.” Quân Khởi La trêu tức nói.

Tu Nguyệt đại sư cũng không thèm để ý đến thái độ của nàng, cười nói: “Cũng không phải trí nhớ lão nạp tốt, quả thật thì người có tuổi tác sẽ ghi nhớ một số chuyện đặc biệt trong lòng.”

“Thế không biết gia mẫu hoặc là Khởi La có chuyện gì đặc biệt lại nhọc đại sư quan tâm?” Câu từ của Quân Khởi La vẫn mang chế nhạo.

Tu Nguyệt đại sư nhíu lông mày trắng bóng nói: “Thường thì một hài tử chưa sinh ra thì không thể nói mệnh cách gì, nhưng lão nạp lại có thể nhìn thấu mệnh cách của Quân tiểu thư, ngươi nói chuyện này có tính là không đặc biệt?”

“Mệnh cách?” Quân Khởi La nheo mắt, nghiêng mắt liếc nhìn ông một cái, không để ý lắm nói: “Chẳng lẽ đại sư đang chỉ Khởi La mệnh cứng khắc thân?”

Long Dận hơi hơi nhíu mày, mắng ngay: “Lão lừa ngốc, ông cũng đừng nói chuyện khủng khiếp, dọa tức phụ của kẻ hèn này chạy mất!”

“Ha ha ha, lục đạo luân hồi, hồn định hồn diệt, là kiếp nạn, cũng là phúc; là định số, cũng là mệnh số; là uổng phí, cũng là tất nhiên!” Tu Nguyệt đại sư vuốt bộ râu dài ba tấc, nhìn Quân Khởi La rồi lại nhìn Long Dận, sau một lát, lại cười nói sang sảng: “Không thể tưởng được đã qua hơn chục năm, rất nhiều định số vốn là không thể trái cũng đã xảy ra biến hóa, quả thật thiên ý mà, thiên ý!”

Long Dận nghe thì nhíu mày.

Lục đạo luân hồi, duyên định duyên diệt, là mệnh số, cũng là tất nhiên. . . . . .

Hai mắt Quân Khởi La hơi híp lại, nếu như nói vừa nãy trong lòng vẫn mang sự khinh thường đối với Tu Nguyệt đại sư mà nói, thì lúc này nàng không thể không thừa nhận lão lừa ngốc này thật sự có chút bản lãnh.

Thản nhiên nhìn lướt qua Quân Khởi La và Long Dận, Tu Nguyệt đại sư nâng chung trà lên hớp một ngụm trà, không tiếp tục đề tài này nữa: “Chuyện vui của thế tử và Quân tiểu thư sắp đến rồi chăng?”

Long Dận đáp lời: “18 tháng sau, chính là lương thần cát nhật của kẻ nọn này và A La.”

“Nếu là lão nạp nhớ không lầm, Quân tiểu thư đã từng có hôn phối với Tam hoàng tử của Văn Phi nương nương, hiện giờ quả là cho ngươi cái tên ma ốm này nhặt được tiện nghi.” Tu Nguyệt đại sư nói xong thì kéo tay Long Dận qua bắt đầu xem mạch cho y.

Long Dận cũng không thèm để ý hắn nói mình là ma ốm, lạnh nhạt nói: “Có người mắt mù tâm mù, lẫn lộn xem viên minh châu bị phủ bụi trần thành mắt cá, cũng không tiện nghi cho ta đây là một tên ma ốm?” Sau đó nói sơ lược lại chuyện Long Túc Vân và Quân Khởi La từ hôn.

“Quả thật là mù quáng đến triệt để, thế mà chẳng bằng Văn Phi nương nương làm việc thông suốt!” Tu Nguyệt đại sư nói xong, buông tay Long Dận ra, cảm thán nói: “Ài, lão phu không giỏi y thuật, nhưng sẽ không. . . . . . Nhưng tình huống của thế tử không tính quá tệ. Thế tử có thể đi tìm Phù Tô công tử hoặc là Tà Nguyệt Tôn thử xem?”

Long Dận liếc mắt nhìn Quân Khởi La tà tứ một cái với thâm ý khác và nói: “Tà Nguyệt Tôn tính cách thất thường, hiếm khi có ai gặp được; Phù Tô công tử lại hành tung phù phiếm, khó đoán bất định, kẻ mọn phái người tìm ba năm cũng chưa từng tìm được.”

“Ha ha, hết cách, người hiền có trời phù hộ, thế tử phúc khí a, lâu dài ắt càng nhiều!” Tu Nguyệt đại sư vui tươi hớn hở nói: “Nói vậy trong ba năm mười năm, tiểu tử ngươi muốn chết cũng không chết được.”

“Nhận lời chúc của đại sư.” Có lẽ trước kia, Long Dận còn chẳng quan tâm đến sinh tử của mình, nhưng là hiện tại, y lại rất muốn sống được lâu thêm một chút, có thể có nhiều thời gian cùng chính mình nữ nhân hơn nữa, gần nhau đến đầu bạc.

Tu Nguyệt đại sư gật đầu nói: “Thế tử có thể ra bên ngoài chờ không, cho lão nạp và Quân tiểu thư nói chuyện mấy câu?”

Long Dận nhìn Quân Khởi La vẫn còn lòng nghi ngờ, đứng dậy đi ra ngoài viện.

“Đại sư giữ Khởi La còn có ý gì?” Quân Khởi La khó hiểu hỏi.

Tu Nguyệt đại sư nhìn Quân Khởi La vừa ý gật đầu: “Tấn vương thế tử là người có phúc khí. Nhưng mà Quân tiểu thư, ngươi là người sắp làm bạn cả đời với hắn, có mấy câu, lão nạp không nói không vui.”

Quân Khởi La thấy Tu nguyệt đại sư trịnh trọng như vậy, trên mặt cũng có chút ngưng trọng: “Đại sư cứ nói đừng ngại.”

“Nói vậy chuyện phát sinh ba năm trước đây của Tấn vương phủ, Quân tiểu thư cũng từng nghe rồi.” Tu Nguyệt đại sư thấy Quân Khởi La gật đầu mới nói tiếp: “Lão nạp và Tấn vương quen biết, thì đối với Tấn vương thế tử, không nói hiểu biết mười phần nhưng cũng có bảy tám phần. Ba năm trước Tấn vương thế tử như Trương Dương, tự tin, kiêu ngạo, là người xuất sắc trong những thiếu niên trong kinh. Nhưng mà sau khi trải qua chuyện phụ mẫu qua đời, y ẩn giấu cảm xúc vốn có, biến thành dáng vẻ ôn hòa vô hại như bây giờ, kì thực trên mặt y ẩn giấu lệ khí rất sâu! Lão nạp muốn thỉnh cầu quân tiểu thư, mặc kệ đường tương lai của các ngươi đi như thế nào, nhớ lấy muôn dân làm trọng!”

Tuy Quân Khởi La hơi khó hiểu thỉnh cầu sau cùng của lão hòa thượng là có ý gì, nhưng nàng vẫn trịnh trọng đáp ứng thỉnh cầu của ông.

Ra khỏi tiểu viện, Quân Khởi La tìm được Long Dận ở trong một khu rừng trúc.

Dừng bước lại, nhìn kia bóng dáng bạch y tung bay, nàng thật sự không thể lý giải nổi, sao lão hòa thượng có thể nhìn thấy lệ khí rất sâu từ trên người một nam tử có khí chất như tiên như thế.

“A La.” Long Dận trông thấy nàng, mỉm cười đi tới, “Nhanh như vậy mà đã xong rồi?”

Quân Khởi La gật đầu nói với y: “Nói chuyện xong rồi. Nhưng mà ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm chay đi.”

“Được.” Long Dận nói xong dắt tay nàng đi, dẫn theo y đi về phía thiện đường.

Xúc cảm ôn nhuận trên tay y, không khô khan không ẩm ướt. Quân Khởi La tùy ý cho y dắt mình đi song hành, chỉ hay dùng ánh mắt liếc nhìn y.

Long Dận phát hiện hành động nho nhỏ này của nàng, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, chưng khuôn mặt tươi cười như đóa hoa bung nở nói: “Có phải cảm thấy A La rằng phu quân của nàng là ta có thể coi là sắc đẹp thay cơm hay không?”

Quân Khởi La nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó trợn trừng mắt, tâm tình hơi nặng nề vì những lời Tu Nguyệt đại sư đã nói lúc nãy đã trầm tĩnh lại.

Nghĩ nhiều làm gì chứ? Những ngày mai sau chỉ cần y không rời, nàng sẽ không bỏ. Mặc kệ có những khó khăn hiểm trở gì, hai người cùng sát cánh bên nhau thì được rồi. Còn về Tu Nguyệt đại sư nói lấy muôn dân làm trọng. . . . . .

Thiên hạ muôn dân nhiều biết bao, sao bọn họ có thể chăm lo cho hết được?

Chỉ cần nàng và y làm được “Người không phạm ta, ta nhất định không phạm người” liền ắt có thể!

“Oa, đó là. . . . . .”

Khóe mắt Quân Khởi La nhìn thoáng cách đó không xa có một bóng dáng màu xám cuộn mình trên mặt đất, cực kỳ giống một người.

Nàng và Long Dận nhìn nhau, hai người bèn tiến về phía đó.

Đến gần nhìn lên, quả thật đó là một người, chính xác mà nói là một tiểu hòa thượng mặc trung y trung khố màu vàng đất!

Quân Khởi La đưa tay thăm dò hơi thở của hắn một chút, lại bóp bóp bắp thịt của hắn rồi nói: “Tắt thở rồi, đã chết chưa được nửa canh giờ, nói cách khác là đúng ngay sau khi chúng ta tiến vào viện của Tu Nguyệt đại sư.” Nói xong thì lật thân thể của hắn nhìn lên, kinh ngạc nói: “Tăng bào của hắn, hẳn là đã bị người ta cởi đi rồi. . . . . . Í, người này chẳng phải còn đang quét rác lúc ta vừa mới đi ra. . . . . .”

Đột nhiên Quân Khởi La im bặt, nhìn Long Dận, cũng nhìn thấy ý nghĩ trong lòng từ trong mắt đối phương.

Cũng không dừng lại quá lâu, Quân Khởi La kéo tay Long Dận, thi triển khinh công lao về phía viện của Tu Nguyệt đại sư.

Nhìn thấy như thế, cũng như là Long Dận đang kéo nàng chạy, thế nên cho dù có người nhìn thấy, cũng có thể nói thác như vậy.

Quay về tới bên ngoài viện của Tu Nguyệt đại sư, đâu còn gặp người ban nãy nữa?

Quân Khởi La lại kéo Long Dận chạy chung quanh mấy vòng, sau cùng tìm ra một tấm mặt nạ da người và bộ tăng bào ở một chỗ cách viện của Tu Nguyệt đại sư sân không xa.

Mang vài thứ kia, hai người lại đi về viện của Tu Nguyệt đại sư.

Đơn giản mà nói, Quân Khởi La nói ra ý nghĩ của mình: “Nói vậy người đó đang muốn nghe chúng ta nói chuyện gì.”

Vừa nãy bọn họ đang ở trong thiền viện, cũng không cố gắng đi ẩn giấu và lấy nội lực đi tra xem có có người nghe lén hay không, và còn có người đó mặc áo bào hòa thượng quét rác, bọn hắn là người ngoại lai, cũng không thể nghĩ đến sẽ có người dùng phương thức này để nghe lén!

Tu Nguyệt đại sư nhớ lại vừa rồi đã nói rất nhiều chuyện không nên nói, thở dài hỏi: “Những lời vừa nãy đã nói có mang đến những bất tiện cho thế tử hay không?”

Long Dận lơ đễnh nói: “Hết cách rồi, sớm muộn gì những người đó cũng biết, chẳng bằng từ từđưa ra ngoài sáng. Hơn nữa bản thế tử trải qua ám sát minh sát nhiều lắm rồi, cũng không cần phải quan tâm đến chuyện có thêm một hai lần, cứ để cho những thứ ngưu quỷ xà thần đó cùng nhau tới là được rồi.”

Trước mắt y có thể nghĩ đến đó là người kia, nếu biết được mình không chết được, nói thế sẽ lại hành động tiếp chăng?

Lời của Long Dận khiến Quân Khởi La cảm thấy đau lòng. Nàng không nghĩ tới y lại trải qua những vất vả như vậy, nói vậy ba năm lánh đời cộng thêm một thân thể bệnh tật, vẫn chưa thể đập tan ý niệm muốn trừ khử y thật nhanh của một số người.

Long Dận thấy Quân Khởi La nhíu mày lại, lập tức nhíu mày hỏi: “A La, sợ?”

“Ha, “ Quân Khởi La cười thật diêm dúa lẳng lơ: “Vẫn là câu nói kia, thế gian này còn chưa có chuyện ta sợ!”

“Thiện tai thiện tai, như vậy lão phu cũng sẽ không cảm thấy quá áy náy, chỉ là thương cảm sinh mệnh vô tội kia.” Tu Nguyệt đại sư hơi tiếc hận nói: “Việc này thế tử và Quân tiểu thư vẫn không nên để lộ ra thì tốt hơn, tránh cho tín khách hoảng loạn.”

“Đại sư yên tâm, bọn ta hiểu.” Hai người đồng thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.