Cùng lúc đó, Hoàng cung - Tê Hà cung, tẩm điện của Văn Phi.
Văn Phi ước lượng thời gian chỉnh đốn xong xuôi, đang chuẩn bị đi đến An Vương phủ góp vui với nhi tử của mình, đúng lúc này, một con chim bồ câu đưa tin bay vào trong cung của nàng.
Diệp ma ma gỡ giấy viết thư trên chân của chim bồ câu đưa tin, đọc lướt qua một lần, vẻ mặt ngưng đọng đưa cho Văn Phi.
Văn Phi xem xong không khỏi tức sôi ruột, tức đến nỗi gạt hết tất cả gương lược trang sức bày trên bàn xuống mặt đất: “Hồ đồ, Vân Nhi thật quá hồ đồ......”
“Nương nương.”
Diệp ma ma vỗ nhẹ sau lưng Văn Phi cho nàng nhuận khí, lúc này mở miệng chân ngang câu nói tiếp theo của nàng.
Văn Phi và bà là chủ tớ nhiều năm, dĩ nhiên là hiểu ý của nàng, vì thế đuổi hết cung nữ thái giám ra.
“Vân Nhi cũng biết bản cung bắt cưới Quân Khởi La là có dụng tâm lương khổ? Bản cung cũng đã nói cho nó biết chỉ cần có thể cưới Quân Khởi La về, còn chuyện đối xử với nàng như thế nào, qua khỏi cửa còn không phải là bản thân nó tự định đoạt sao? Chẳng lẽ bản cung còn có thể hại nó hay sao? Bây giờ bản cung thật sự hối hận rằng không tự mình đốc thúc nó đi đón dâu, để cho nó biến sự tình trở thành cái dạng này. Bây giờ thì tốt rồi, trước mặt dân chúng làm trò, hai người đưa hưu thư cho nhau, cho dù bản cung muốn xoay chuyển, e là cũng không có khả năng.”
'Nương nương, An Vương điện hạ luôn là đứa con hiếu thuận, nô tì nói chuyện này và những người Thẩm thị không thể thoát khỏi liên can.”
Văn Phi từ từ bình tâm lại, suy nghĩ rồi nói: “Ngươi nói đúng, Vân Nhi bôn ba vì chứng đau đầu bản cung, mất bốn tháng tìm Phù Tô công tử, tuy không thể tìm được, nhưng mà hiếu tâm đáng khen, khiến bách quan khen ngợi, mà ngay cả hoàng thượng cũng rất tán thưởng. Chắc chắn là lão thất phu Thẩm Cẩm Thành kia thấy Vân Nhi rất yêu thích nữ nhi của hắn, bèn xúi giục Thẩm Uyển Tâm bắt ép Vân Nhi làm như vậy!” Nói xong rồi hung hăng nện một quyền lên bàn trang điểm: “Còn có Quân Khởi La, ngược lại dám hưu Vân Nhi của bản cung, rốt cuộc là kẻ nào cho nàng ta cái lá gan? Ngươi nói nàng ta làm sao có thể thần không biết quỷ không hay thoát khỏi hỷ kiệu? Là bản lĩnh mấy năm nay nàng ta học được ở bên ngoài hay là có người giúp đỡ nàng ta?”
Nghĩ đến Quân Khởi La thì nàng tức giận.
Nàng cũng không chê bai dung mạo của nàng ta thô kệch, cũng không giúp đỡ nhi tử của mình chút nào. Lại cật lực ngăn cản Vân Nhi từ hôn, giữ vị trí chính phi lại cho nàng ta, không thể ngờ được cuối cùng nàng ta lại biến mình và Vân Nhi thành quân cờ! Bảo Văn Giai nàng sau này sống yên trong cung thế nào được?
Sống nửa đời người, còn chưa có ai dám làm như vậy với nàng, không thể tưởng tượng được một con tiểu nha đầu mười sáu tuổi Quân Khởi La vậy mà lại dám leo lên đầu nàng đại tiện tiểu tiện.
“Nương nương, Tấn Vương thế tử kia vì bệnh nặng, ba năm chưa từng ra khỏi phủ, vì sao hôm nay lại xuất hiện đúng ngay gần An Vương phủ? Lão nô cảm thấy......”
“Ý của ngươi là hắn giúp nha đầu kia để đối phó với Vân Nhi?” Văn Phi nhìn Diệp ma ma thông qua gương đồng trước mặt, nhíu mày nói: “Bản cung và Vân Nhi không thù không oán với hắn, không có đạo lý.”
“Có lẽ chỉ đơn thuần là giúp Quân tiểu thư cũng không chừng.”
Văn Phi không nói gì, nàng biết ý tứ của Diệp ma ma.
Dù sao Quân Khởi La có thời gian chín năm không ai biết đến, Long Dận cũng có ba năm không xuất hiện trước mặt người đời, ai biết hắn có thật sự ở trong Tấn Vương phủ hay không? Không chừng hai người chắc chắn đã sớm kết giao đấy chứ.
“Nương nương, theo lão nô thấy, hôn sự của điện hạ và Quân Tiểu thư dĩ nhiên không còn đường cứu vãn. Tuy chuyện kia An Vương điện hạ nói là không có chứng cứ gì, nhưng thà rằng tin là có. Để tránh Quân tiểu thư rơi vào tay những người khác, chúng ta hẳn là nên phòng bị trước khi thành sự thật......” Diệp ma ma nói xong, thấp giọng: “Quân tiểu thư không giữ lại được.”
Văn Phi nhìn bóng mình trong gương, nguy hiểm nheo mắt lại.
Đúng vậy, để Quân Khởi La rơi vào tay kẻ nào cũng trở thành tai họa ngầm làm người ta không yên.”
“Ma ma, phái người đi gọi Vân Nhi đến.”
Diệp ma ma nhận lệnh đi ra ngoài, Văn Phi gọi ám vệ của mình, bí mật nói vào tai hắn vài câu.
Không bao lâu ám vệ cũng xoay người rời khỏi, để lại một mình Văn Phi ngồi trước gương đồng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự ngoan lệ.