Nữ tử thật là ác độc, vậy mà lại quất thẳng lên mặt người ta!
Cho dù nữ tử có dung mạo không xuất sắc đi nữa, tự dưng trên mặt lại lồi ra một vết thương lớn bắt mắt cũng khó có thể chịu nổi, phải phạt?
Quân Khởi La trợn tròn cặp mắt nhìn roi phóng tới.
Mặc dù nàng cảm thấy Long Tiêu Tiêu này cũng mấy cái công phu mèo cào hoàn toàn không đủ khả năng tổn thương mình một chút nào, nhưng mà hành động của nàng ta thật sự đã chọc giận nàng. Rõ ràng nàng mới là người suýt nữa đã bị mẫu phi và ca ca của nàng ta dẫm đạp xuống bùn, khi dễ đó, có được không hả, vì cái lông gì mà mẫu tử bọn họ nhất quyết không chịu để cho nàng sống yên hả?
Người ngoài nhìn thấy dáng vẻ của Quân Khởi La giống như là sợ choáng váng, trong thấy roi đã sắp đánh lên mặt nàng, vẫn không hề nhúc nhích, cũng không hề tránh né, cũng không hề đưa tay lên cản lại.
Một bóng đen xông đến như lốc xoáy, nắm một đầu roi kia chắc trong tay, chính là hắc y nam tử vừa chịu ơn của Quân Khởi La.
Chỉ thấy hắn kéo mạnh, cả cái roi đã rơi vào tay hắn, đưa tay ra đằng sau rút đại đao, múa mấy cái “Bá bá bá bá”, roi gân bò vô cùng dẻo dai đã bị chém thành vô số đoạn ngắn nằm trên đất.
Sau đó, hắn tiêu sái tra đao vào trong vỏ đao, cũng không thèm nhìn những người khác một cái, thì lại quay đầu đi ăn đi ăn thịt gà của hắn rồi.
Quá…… mạnh!
Mấy người Quân Khởi La, Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu không ngờ rằng hắn sẽ ra tay, thầm nghĩ thật là người biết báo ơn.
Long Tiêu Tiêu nhìn tay mình một chút, rồi lại nhìn roi trên mặt đất một chút, tới giờ cũng không dám tin rằng roi của mình cứ thế là bị hủy đi. Cũng không vội gây phiền toái với Quân Khởi La, giận tới không kiềm chế nổi, xông đến hắc y nam tử kia, một cước đá bay cái mâm gà nướng bơ còn một nửa trên bàn văng xuống đất, miếng thịt gà bay tứ tung ra ngoài. (-.-)
Nam tử quỳ gối dưới đất ngây người thở dốc, khí thế quanh thân đông lạnh trong chớp mắt, nhảy vọt từ mặt đất lên, rút đao trên lưng ra chém về phía đầu của Long Tiêu Tiêu.
Đôi mắt của Long Tiêu Tiêu trừng lớn như chuông đồng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng khi dễ người khác, có ai mà không cam tâm tình nguyện, nàng chưa từng phải chịu sự uy hiếp như vậy?
Hơi thở chết chóc bao phủ xung quanh nàng, lại mãnh liệt như thế. Nàng muốn thoát khỏi nó, nhưng lại phát hiện đôi chân hoàn toàn không thể nào bước đi được, không khỏi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, rụt cổ lại hét lên: “Không, ta là công chúa, ngươi không thể giết ta, ta không muốn chết đâu…… Ca ca cứu muội!”
Đám người Quân Khởi La hoàn toàn bị hành động tìm đường chết của Long Tiêu Tiêu khiến cho kinh ngạc.
Chẳng lẽ nàng ta không phát hiện rằng người ta cũng tránh hắc y nam tử kia rất xa sao? Nàng ta lại dám xông lên……
Nàng có thể nói “Muội tử, ta rất là bội phục dũng khí của muội” hả?
Nhưng mà, trong lòng nàng cảm kích nam tử ra tay giải vây cho nàng, đương nhiên không muốn hắn trở thành đối tượng bị truy nã khắp Đông Lăng vì tội giết công chúa.
“Dừng tay!”
Lúc này, giọng nói kinh hồn táng đảm của Long Túc Vân vọng tới từ đằng sau, động tác của nam tử cũng không hề dừng lại.
Nghe thấy giọng nói của Long Túc Vân, Long Tiêu Tiêu mở mắt ra, lại phát hiện lưỡi đao đang cách mặt mình chừng hơn hai tấc, bỗng chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất run như cầy sấy, đồng thời một dòng nước nóng không thể không chế nổi phun ra ở phía dưới, dưới chân đã ướt thấm ra một mảng lớn.
Cho dù như thế, hắc y nam tử cũng không định thu tay lại.
Chỉ tới ranh giới mành treo chuông, Quân Khởi La mới ung dung thản nhiên phóng một chiếc trâm lông trâu ra ngoài, khiến lưỡi đao trật hai tấc, khó khăn lắm mới sượt qua thân thể của Long Tiêu Tiêu, chém vào đá xanh trên mặt đất, đá văng tung tóe, tóe lửa khắp nơi.
Đồng thời, Long Túc Vân phi thân lướt tới, tung một chưởng vào trước ngực của hắc y nam tử, bức hắn lui vài bước mới dừng chân hẳn.
Tất cả những thứ này, cũng chỉ xảy ra trong thời gian chớp nhoáng như tia lửa điện.