Độc Nữ Yêu Phi, Nữ Nhân Của Chúng Ta

Chương 4: Chương 4: Biến cố Đào Hoa Sơn




Lâm Tiểu Thất lúc này vừa hay trở về tới Đào Hoa Sơn, chút nội lực cỏn con không thể giúp nàng chống đỡ cái lạnh. Nàng không ngờ bề ngoài Mạn Châu Sa lanh lợi như vậy mà thể chất lại không tốt cho lắm. Lão sư phụ từng nói căn cốt của nàng hoàn toàn có thể luyện công, chỉ là không hiểu vì sao lão dạy mãi mà màng không thể tiếp thu nổi. Căn bản, nàng và những thứ ngôn ngữ cổ đại không thông tuệ cho lắm lại thêm việc lười nhác, bảy năm qua chỉ dừng lại ở một chút công phu nho nhỏ. Bất quá lão vẫn là dạy nàng thuật dùng độc và ám khí, Coi như có thể giúp nàng hộ thân, còn việc đánh nhau với người ta e rằng còn phải luyện dài dài. Bản thân Lâm Tiểu Thất lại cảm thấy khá hứng thú với những ám khí nhỏ kia, nàng ở hiện đại cầm dao kéo phẫu thuật có lẽ đã quen tay, nên là mấy thứ nhỏ này khá thích nghi. Nàng cũng không biết tại sao Bạch lão sư phụ lại một mực bắt nàng luyện công?

Mọi cô gái sau khi xuyên không không phải là đều được gả vào hoàng cung hay vương phủ làm phi tử gì gì đó hay sao? Vì sao nàng cũng xuyên mà lại gặp phải một lão đầu ép nàng ngày ngày chạy tới chạy lui hái thảo dược, luyện cái khỉ gì khinh công?

Nàng lại không hứng thú cho lắm, Bạch lão nhiều lần tức giận còn muốn đuổi nàng đi. Cũng may, y thuật của nàng ở hiện đại cũng có chút tác dụng, nhiều phen khiến cho Bạch lão mở mang tầm mắt.

Thôi bỏ đi, nàng đã không trở về được, vẫn nên là an phận theo hầu lão đầu này đi.

Một bụng nghĩ như vậy Lâm Tiểu Thất xuyên qua rừng cây trở về. Nàng muốn xem hôm nay lão sư phụ nấu món gì, hiện tại cảm thấy rất đói bụng.

Lâm Tiểu Thất đi vào tới vườn hoa đào, bước chân chợt khựng lại. Ngửi trong gió có mùi lạ… là máu!

Trong đầu nàng không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo, đào hoa sơn yên bình như vậy sao lại đột nhiên có thích khách?

Lâm Tiểu Thất ném giỏ tre xuống, chạy nhanh vào trong không suy nghĩ gì thêm, lão sư phụ đang gặp nguy hiểm. Nàng không thể đứng im.

“ Sư phụ! “

Những người đang đánh nhau phía trong nghe tiếng kêu của nàng mà bất giác dừng lại.

Lâm Tiểu Thất chợt khựng lại, nhìn thấy bóng áo trắng râu tóc bạc phơ của Bạch lão giữa đám người mặc võ phục màu đen.

Nàng chợt rùng mình một cái, cảm giác rét lạnh đầy sát khí. Một đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía nàng.

“ Lão ôn vật, ngươi lại nuôi giấu một tiểu mỹ nhân sao? “

Người nói chính là một tên trẻ hơn Bạch lão rất nhiều,mái tóc hạt tiêu dài xoã đến ngang lưng, ánh mắt sắc lạnh tản ra sát khí, trên người y khoác một áo choàng màu đen, bên trong có vẻ như là một quan phục. Nhìn phong thái chắc chắn là kẻ đứng đầu.

Hắn nhếch môi cười đểu, bàn tay khẽ đưa về phía Lâm Tiểu Thất.

Lâm Tiểu Thất trong đầu u mê chưa hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy một luồng trưởng phong ập về phía nàng, lại thấy một bóng dáng màu trắng đứng chặn trước người nàng, trong nháy mắt nàng và Bạch lão bị hất văng ra xa, lưng đau đớn đập vào bậc thềm.

Nàng không quan tâm, nhìn Bạch lão bên cạnh ôm ngực, máu đỏ chảy theo khoé môi.

“ Sư phụ, ngươi sao rồi? “ Nàng hoảng loạn, run rẩy đỡ hắn dậy, nửa nằm nửa ngồi.

“ Haha, Bạch Dạ Ôn! Không ngờ ngươi lại coi trọng nữ nhân này như vậy? Chết vì mỹ nhân quả thật cũng đáng!”

Tên đứng đầu cười bỉ ổi.

“ Ngươi câm miệng!”

Lâm Tiểu Thất tức giận, vạt tay áo vung lên, một làn ngân châm bay về phía đám người kia.

Ánh mắt kẻ áo choàng đen lạnh đi, tung người bay lên không trung, phía dưới vài tên hắc y nhân không kịp phản ứng ngã trên đất.

“ Nha đầu, mau chạy đi “

Bạch lão gượng dậy, hơi thở nặng nề.

“ Không, sư phụ, ta không bỏ ngươi lại. Sư phụ, không phải ngươi giỏi lắm sao, dạy võ công dạy y thuật cho ta nhiều như vậy. Ta không tin người đánh không lại chúng. Người không thể chết”

Lâm Tiểu Thất giàn giụa nước mắt. Lúc này, nàng chỉ mong Sư phụ này giả vờ, hắn cao siêu như vậy. Bị đánh thành như thế này quả thật chưa bao giờ Lâm Tiểu Thất nàng nghĩ tới.

“ Tên ma đầu kia học võ công tà đạo, ta mệt đánh với hắn. Lão già ta sống từng này tuổi rồi, cũng không còn gì hối tiếc. Ta chỉ còn một chút nguyện vọng chưa thành, đó là gì con tự hiểu. Ta đến cuối cùng chỉ muốn tốt cho con”

“ Nha đầu này không tệ. Chỉ tiếc là ngươi đi nhầm chỗ “

Tên kia dứt lời liền cười vang nhu ác quỷ tu la khát máu.

“ A Hoành, mau đưa Tiểu Mạn đi “

Bạch lão đột nhiên hét lớn. Một bóng người núp trong bụi cây liền bay tới, ném ra một vật, không gian lúc này bị bao phủ bởi một tầng khói trắng mù mịt.

Lâm Tiểu Thất chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, gáy bị đập một cái thật mạnh. Nàng ngất đi không còn ý thức nữa.



Lâm Tiểu Thất tỉnh lại đã là vào ba ngày sau.

Lúc nàng tỉnh, đầu đau nhức nặng trịch. Không thấy bóng dáng lo lắng của Bạch lão, chỉ thấy bên giường là một bà lão nông phụ.

Thấy nàng tỉnh, bà liền hướng ngoài cửa gọi “ A Hoành, Mạn nhi tỉnh rồi “

Rất nhanh ở cửa xuất hiện một bóng người, hắn bộ dáng cao lớn, để râu quai nón, thập phần khí chất của một hảo hán trang nam tử.

“ Muội tỉnh rồi sao? “

Trương Hoành vội vàng đi vào, trên mặt nét mừng rỡ.

“ Lão Trương, có chuyện gì…”

Nàng định lên tiếng hỏi, chợt ký ức như nước lũ ùa về, hiện lại toàn bộ không sót một chi tiết nào trong đầu.

Nàng kích động lao xuống giường, tay níu chặt lấy Trương Hoành, bộ dáng rất chật vật.

“ Lão Trương, sư phụ ta đâu? Hắn ở nơi nào?”

“ Mạn nhi, muội bình tĩnh đã “

“ Lão Trương, đừng lảng, nói cho ta biết”

Nhìn ánh mắt cương nghị của nàng, Trương Hoành đành cúi đầu, giọng nói như nghẹn lại nơi cổ họng, thật lâu sau mới phát ra tiếng nói.

“ Bạch lão… nhắm mắt rồi!”

“ Huynh nói dối! Hắn… hắn không thể chết, không thể nào, ta không tin. Không tin “

Lâm Tiểu Thất vô lực ngồi xuống giường, ánh mắt dại ra, giọng nói lạc hẳn đi. Hai tay nhỏ ôm lấy đầu lắc đầu nguầy nguậy.

Sư phụ của nàng tài giỏi như thế, có thể nói chết là chết sao?

Ngực chợt như thắt lại, khoé mắt là một tầng sương mù. Nàng vẫn không thể chấp nhận sự thật, mọi thứ sao lại đột ngột như vậy? Sư phụ nàng, người thân duy nhất của nàng từ khi đến cổ đại cho tới nay, đã không còn? Vậy nàng còn sống vì lý do gì đây?

Lâm Tiểu Thất cứ khóc mãi rồi lịm dần. Nàng mê man trong giấc ngủ. Tất cả mọi kí ức kia cứ dần hiện lên.

Nàng nhớ dáng vẻ của Bạch lão ngày ấy, là lần đầu tiên nàng tỉnh dậy.

“ Nha đầu thối, giờ này ngươi còn ngủ được sao?”

“ Mạn nha đầu, ngươi dám giấu uống thuốc?”

“ Không thuộc quyển sách này ngày mai ngươi cút xuống núi cho lão tử!”

“ Nha đầu, ngươi nếm thử món này xem!”

……………

Đứng trước mộ Bạch lão, Lâm Tiểu Thất ngơ ngẩn nhìn bia gỗ, bâng quơ hỏi một câu.

“Lão Trương, kẻ mặc quan phục đó là ai?”

Trương Hoành đặt nén nhang xuống mộ, không trả lời câu hỏi của nàng.

Căn bản hắn không muốn nàng đi tìm cái chết!

“ Tiểu Mạn, theo ta “

Hắn nói, tay kéo Lâm Tiểu Thất đang thất thần đi, nàng cũng lười thắc mắc.

Đến Đào Hoa Sơn, khung cảnh vẫn như vậy, chỉ là vắng bóng cố nhân.

“ A Bảo bị thương rồi, muội chăm sóc cho nó trước đi “

Lâm Tiểu Thất khẽ giật mình, mấy ngày quá đau lòng vì Bạch lão, nàng quên mất A Bảo.

Trên hành lang, A Bảo bộ lông trắng loang vài vết đỏ nhếch nhác, đỉnh đầu còn có một vết thương, giống như bị kiếm chém.

Trương Hoành phân phó xong, bỏ lại nàng và A Bảo. Một lúc sau, hắn quay trở lại, trên tay còn ôm một cái rương gỗ.

“ Tiểu Mạn, thứ này Bạch lão vài ngày trước bảo ta giao cho muội”

Lâm Tiểu Thất đặt thuốc xuống. Nhìn chiếc rương một hồi, nàng rút chiếc châm hình cành hoa đào màu bích hồng trên tóc xuống, nháy mắt chiếc khoá được mở ra.

Bên trong là rất nhiều loại sách, còn có một ít hình ám khí và một chiếc lọ sứ màu trắng rất nhỏ. Còn có một lá thư…

Lá thư rơi xuống đất, khoé mắt nàng lại trào ra một giọt lệ.

Thì ra Bạch lão đã sớm đoán được chuyện này cho nên hôm ấy mới sai nàng sang ngọn núi xa kia hái dược.

“ Sư phụ, ngươi dưới hoàng tuyền có lẽ đã gặp được Mạn Châu Sa của ngươi rồi. Nhưng mà ngươi không biết rằng, còn có một nha đầu Lâm Tiểu Thất này gọi ngươi một tiếng sư phụ. Cho nên, tâm nguyện của ngươi ta sẽ thực hiện. Thù của ngươi, ta sẽ báo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.