Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 107: Chương 107: Chủ tử ở đâu, chúng ta sẽ theo đó!




Đông Lâm Hoàng hiện vẫn đang cùng các vị đại thần thương nghị hôn sự của Quân Thương và Sở Nguyệt, ông thật sự hài lòng nếu Quân Thương cưới một vị đích tiểu thư ốm yếu nhu nhược trong phủ Tể tướng làm Chính phi, lại vô luận thế nào cũng không muốn để hắn cưới vị muội muội đã thất lạc nhiều năm và rất được Hữu tướng sủng ái.

Mà không muốn chứng kiến Quân Thương và phủ Hữu tướng đám cưới hiển nhiên không chỉ một mình Hoàng đế, vừa vặn cũng thuận lý thành chương tìm vài cái cớ để phản đối hôn sự của hai người mà không ảnh hưởng quá nhiều đến tình cảm cha con.

Đương nhiên, còn một điều mà ông không biết là đương lúc ông trăm phương ngàn kế muốn lợi dụng và không để cho Quân Thương được sống tốt một ngày, người ‘con trai’ mà ông cũng không thương cảm lắm chính đang thừa dịp này mở rộng mật thất của Hoàng đế, dẫn người ta tiến và và còn đem đi bức họa mà ông xem như trân bảo, mà một khi lọt vào tay người khác thế tất sẽ dấy can qua chiến tranh, cũng thuận đường lật tung cả gian mật thất lên một phen.

Hy vọng lần sau nếu ông rảnh rỗi ghé thăm mật thật, nhìn thấy tình thình bên trong có thể kiên cường một chút, vạn lần đừng bị tức khí công tâm làm cho cơ tim tắc nghẽn hoặc đột quỵ ngay tại chỗ là được.

Sở Nguyệt trên đường rời khỏi Tường Long điện có quay đầu nhìn thoáng qua, cũng thật lòng hy vọng như thế. Bởi vì bất kể là cơ tim tắc nghẽn hay đột quỵ đối với ông ta mà nói đều quá hời rồi!

Bọn họ theo đường cũ trở về, rất nhanh đã ra khỏi hoàng cung, mà trong hành trình này, chỉ có mỗi Xuân Nhi là khiếp sợ từ đầu cho đến chí cuối, mãi đến khi cách hoàng cung đã có một phạm vi mà vẻ mặt hắn vẫn đầy uất nghẹn và u oán, duy chỉ có bức họa trong tay có thể an ủi tiểu tâm can đang bị tổn thương của hắn một chút.

Những người này… sao mà hoàn toàn không có chút áy náy khi làm những chuyện này với hắn? Thật sự là ghê tởm quá đi!

Mãi cho đến khi nhìn thấy Quân Thương dắt tay Sở Nguyệt rời đi, hắn mới từ từ buông lõng vẻ mặt nghẹn khuất, quay đầu nhìn Sở Ly vẫn đang thản nhiên đứng ở một bên, bộ dạng không hề liên quan đến mình, khuôn mặt bánh bao của hắn bắt đầu co rút lại.

Nhưng tất cả những phát tác đều dừng lại trước một câu nói của Sở Ly, “Đệ muốn đích thân mang về hay là để ta phái người mang bức họa này về?”

“… Bản điện hạ sẽ tự mình đưa trở về!”

Nói đến bên kia, Quân Thương không đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lẽo của Sở Ly, vừa ra khỏi cung liền kéo Sở Nguyệt rời đi, cũng không trở về Kỳ vương phủ mà chỉ kéo nàng lượn vòng tròn trên ngã tư đường, không chỉ định phương hướng, cũng không có một mục đích xác định.

Mãi đến lúc Sở Nguyệt chịu không nổi nữa mới dùng sức kéo hắn ngừng lại.

“Chàng muốn kéo ta cùng nhau vòng quanh ngoài đường đến hừng đông hay sao?”

Hắn sụp mí mắt, cả người căng thẳng không ức chế được, ngẩng đầu nhìn về hướng Kỳ vương phủ, ánh mắt bình tĩnh đến độ tĩnh mịch.

“Chàng đang sợ điều gì sao?”

Sợ điều gì ư? Chính hắn cũng nói không rõ được, chỉ là sau một phen biến cố, cho tới bây giờ tĩnh tâm lại hắn mới đột nhiên cảm thấy không biết nên theo bên nào, cũng không còn chỗ nào để đi.

Hắn là Đông Lâm Thất Hoàng tử, hiện tại cũng vẫn còn như vậy. Cho dù hắn biết rõ mình không phải con ruột của Đông Lâm Hoàng, biết mình tồn tại với sự cho rằng của mọi người là hắn luôn được tín nhiệm chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bị lợi dụng, mà những năm gần đây tuy hắn cũng trù tính không ít, nhưng xác thực vẫn tận tâm tận lực trấn thủ bắc cương của Đông Lâm, thủ hạ của hắn tất thảy đều là những tướng sĩ đầy nhiệt huyết vì Đông Lâm mà không tiếc đầu rơi máu chảy.

Mà bây giờ đột nhiên lại có người nói cho hắn biết, hắn là Hoàng tôn Bắc Dực bị lưu lạc bên ngoài, là Hoàng tôn của Bắc Dực quốc đã bị hắn giết vô số trung dũng tướng sĩ!

Hắn từng giả thiết không ít lần về thân thế của mình, có đánh chết cũng không ngờ được bản thân lại là Hoàng tôn của nước láng giềng, là do năm đó Đông Lâm Hoàng đã bắt Thái tử phi của nước láng giềng mới khiến hắn lưu lạc đến đây, trở thành Thất hoàng tử của Đông Lâm.

Vậy những năm nay hắn trấn thủ bắc cương Đông Lâm, đối kháng với Bắc Dực là vì cái gì?

Cho đến hôm nay, con đường phía trước đột nhiên trở nên mông lung, cũng không biết phải làm sao đối mặt với ba mươi vạn thủ hạ, tướng sĩ bắc cương, thậm chí cũng không cách nào đối mặt với đám thuộc hạ còn đang ở trong Kỳ vương phủ lúc này.

Hắn có thể hoàn toàn xem như không thấy, không quan tâm những gì liên quan đến Đông Lâm Hoàng, bởi vì từ trước đến giờ cũng chưa có cái gì gọi là tình cảm xuất hiện trong đó, song lại không thể không để ý đến phần đông thuộc hạ và ba mươi vạn tướng sĩ dưới trướng đã theo hắn nhiều năm như vậy.

Theo thói quen, vẻ mặt của hắn vẫn không chút thay đổi, lúc này đêm hôm khuya khoắt, trên đường cũng chỉ còn lại hắn và nàng, hết thảy đều vô cùng vắng vẻ và yên tĩnh nên khiến cho nội tâm hắn rối loạn trăm bề.

Sở Nguyệt càng nắm chặt tay hắn, nói: “Bọn họ theo chàng đã nhiều năm, một lòng trung thành tận tụy với chàng, ai có thể xác định được khi bọn họ biết được chân tướng rồi sẽ có tiếp tục đi theo hoặc quay mũi giáo đả kích? Ta không cách nào hiểu rõ được tâm tư của bọn họ, nhưng lấy mình mà tỷ dụ, sở dĩ ta còn đồng ý trụ lại đây chính bởi vì nơi này đang có người mà ta để ý, bằng không cho dù có đi nơi khác sinh sống thì cũng có khác gì nhau?”

Lúc nói đến ‘người để ý’, ánh mắt nàng đặc biệt sáng ngời, cho dù trong đêm khuya cũng rõ ràng nhìn thấy được đôi mắt đó lóng lánh như lưu ly. Mà Quân Thương nhìn thấy nàng như vậy, đột nhiên giang rộng hai cánh tay, dùng sức ôm chặt nàng vào lòng.

Vô luận con đường phía trước thế nào, ít nhất vẫn có nàng sẽ ở bên cạnh hắn! Mà chỉ cần như thế, điều gì hắn cũng không còn sợ nữa.

Lúc hai người tiến vào Kỳ vương phủ, vừa chạm mặt chính là Ảnh Cửu đang gà gật ngồi trên thềm đá, dựa lưng vào cột mà ngủ, bước chân Quân Thương ngừng lại, thần sắc đã thả lỏng vài phần.

Có lẽ nghe được động tĩnh hoặc nhận ra không khí xung quanh khác thường, Ảnh Cửu đột nhiên mở to hai mắt, tinh quang sáng lóe, một chút cũng không còn dáng vẻ khốn đốn của người mới ngủ gật.

Có điều khi nhìn thấy hai người đứng trước mặt cũng sửng sốt một chút, tinh quang trong mắt nhanh chóng thoái lui, ngược lại chuyển thành chút màu sắc thất vọng, thêm chút hồ nghi và ít ít quỷ dị hưng phấn.

“Chủ tử, đã trễ vậy rồi, rốt cục ngài đã trở về… Không không, ý thuộc hạ là đã trễ như vậy mà ngài với Vương phi còn chưa nghỉ ngơi a?”

Quân Thương liếc hắn một cái, Sở Nguyệt cũng nhịn không được xem thường hắn.

Lúc ngươi nói ra những lời này có thể đừng lộ cái vẻ thất vọng như vậy, trên mặt cũng đừng tỏ vẻ chỉ tiếc sắc không rèn thành thép có được không? Tuổi còn nhỏ mà trong đầu lại toàn những tư tưởng ác tha như vậy là không được đâu!

Cảm nhận được sự khinh bỉ của Vương phi, Ảnh Cửu không mảy may để ý, chớp mắt đã ẩn cần tiếng lên như tên trộm, dưới sự liếc mắt của Quân Thương và Sở Nguyệt đánh giá họ một lần, thầm nghĩ tối qua chủ tử vừa nhận được tin đã vội vã rời đi, một đêm không về nhà a, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Có điều, sao đêm nay muộn như vậy rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi nhỉ?

Trong đầu Ảnh Cửu tràn ngập những hình ảnh không lành mạnh, nhưng không đợi hắn tiến thêm một bước trong ý tưởng đen tối của mình, chủ tử nhà hắn đã lướt qua mang theo một trận gió lạnh lùng rợn gáy.

Hắn sững sờ… Ủa, Hôm nay chủ tử có gì đó là lạ a!

Hắn vô thức nhìn sang Sở Nguyệt, nhưng Sở Nguyệt cũng chỉ sâu sắc nhìn hắn một cái liền theo Quân Thương tiến vào phòng, mà chỉ một cái nhìn này đã đủ khiến Ảnh Cửu rợn tóc gáy, đứng ngây ngốc ở đó không biết có nên theo vào hay không.

Chuyến đi suốt một ngày một đêm này… rốt cục đã phát sinh chuyện gì rồi?

“Vào đây.”

Từ trong nhà truyên ra giọng nói trong trẻo lạnh lùng như mọi ngày, nhưng lại mang theo một hơi thở khác thường, vẻ mặt Ảnh Cửu nhất thời trở nên nghiêm túc, thần kinh run lên theo phản xạ, cẩn trọng bước vào.

Không lâu sau, hắn hoảng hốt từ bên trong nhẹ nhàng đi rẻ, vẻ mặt vừa giống khóc lại giống như cười, vừa giống điên lại giống kẻ phát cuồng, tất cả cảm xúc ngay lập tức bám víu khuôn mặt em bé của hắn.

Mà không đủ một canh giờ nữa là trời sẽ sáng, cũng đến giờ mão lâm triều, mặc kệ kết quả như nào, Quân Thương đã quyết định hôm nay sẽ vào triều, phải đi xem xem kết quả thương nghị của Đông Lâm Hoàng và các vị đại thần khác suốt đêm qua như thế nào.

Cho nên Sở Nguyệt và chủ bộc hai người kia vẫn chưa đi ngủ, cùng Quân Thương gắn bó ngồi trên nóc nhà chờ sao mai dâng lên.

Chỉ là, bất tri bất giác Sở Nguyệt đã ngủ, đến khi nàng tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường của Quân Thương, hắn đã rời khỏi đây từ lâu, bây giờ cũng là giờ Thìn rồi, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn mờ tối, trời hôm nay đặc biệt âm u trầm thấp, bức ép đến độ người ta cũng buồn bực.

Nàng xuống giường đến bên chậu nước được đặt sẵn rửa ráy một lát, sau đó bước ra khỏi cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy Ảnh Cửu đang ngồi trước cửa, vừa nghe tiếng mở cửa vang lên đã nhanh chóng nhảy dựng đến trước mặt nàng, cười hì hì nói: “Vương phi đã thức rồi ư? Bữa sáng vẫn còn rất nóng, không biết có thể dọn bữa cho ngài ở đâu?”

Vẻ mặt và lời nói của hắn không khác trước kia, tất thảy đều không chút dị thường, thật ra khi thấy Sở Nguyệt cứ nhìn chằm chằm, rốt cục hắn vẫn phải ngượng ngùng cúi đầu, rồi cẩn thận liếc nàng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Vương phi, những gì chủ nhân nói tối qua… đều là thật cả sao?”

“Ngươi cho là rảnh rỗi quá chọc ngươi chơi cho vui chăng?”

“Không, không phải mà!” Hắn lắc đầu liên tục, sau đó trầm tĩnh lại rồi thở dài một hơi, nói: “Chuyện như vậy đến quá đường đột, trong một lúc nhất thời thuộc hạ còn không tin nổi. Có điều, chủ tử có thể đem chuyện chết người này thẳng thắn nói rõ với thuộc hạ, trong lòng thuộc hạ cũng không biết tư vị gì, về phòng đến giờ vẫn không ngủ được, dứt khoát chờ ở đây để hỏi lại cho rõ ràng, nhưng lại không dám trực tiếp đi hỏi chủ tử. Chủ tử… không sao chứ?”

Thần sắc Sở Nguyệt hòa hoãn lại, vẫn nói: “Tối hôm qua chàng liên tục bay vòng vòng trong màn đêm, cũng không biết trong lòng đang sợ hãi điều gì, nhưng ta biết rõ chàng không đặt Hoàng thượng trong lòng, cũng sớm đã biết được bản thân không phải con ruột của Hoàng đế… Thiết nghĩ điều khiến chàng để tâm nhất cũng chỉ có đám thuộc hạ bên dưới.”

Ảnh Cửu ngẩn ngơ một hồi, sau đó cúi đầu giấu đi hốc mắt đỏ ửng, nhẹ nói: “Thuộc hạ không cha không mẹ, nếu không có chủ tử cưu mang, e là đến bây giờ hài cốt cũng không biết lưu lạc phương nào rồi.”

Ngừng tạm, hắn lại thao thao bất tuyệt: “Ta không biết suy nghĩ của những người khác thế nào, nhưng ít ra chúng ảnh vệ chúng ta tuyệt đối trung thành với chủ tử, và đến chết cũng chỉ trung thành với mỗi chủ tử mà thôi! Chúng ta là những người không phân biệt quốc gia, cũng không biết bản thân đến từ quốc gia nào, được chủ tửu cứu ra nuôi dạy đến giờ, cái gì mà quốc thù gia hận đều không quan hệ với chúng ta, chủ tử là người nước nào thì chúng ta chính là người nước đó, chủ tử đi đâu chúng ta cũng sẽ đi theo đến đó!”

Sở Nguyệt cong mắt cong mày, khóe miệng cũng nhướng cao, ngay cả bầu trời âm u trên cao như cũng sáng hơn ngày thường, nàng cười nhẹ nói: “Nếu chàng nghe được những lời này nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Ảnh Cửu lập tức ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm: “Đúng không? Thuộc hạ cũng cảm thấy như vậy! Dù gì thuộc hạ cũng theo hầu chủ tử nhiều năm, cho dù bình thường chủ tử đối với chúng ta lạnh nhạt một chút, nhưng cũng chỉ là do tính cách vốn như vậy, kỳ thật trong lòng rất coi trọng chúng ta!”

Sở Nguyệt nhìn mặt mày hớn hở của hắn, cũng không nhịn được cười, ngẩng đầu đã thấy Ảnh Nhị từ xa đang đi tới, thao sau còn có Ảnh Tam đã rất lâu không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.