Vừa nghe được tin này, đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Nghiên Huyên sáng lên, chớp chớp mắt đầy mong đợi, lại ngạc nhiên mừng rỡ, cả khuôn mặt đều ngậm tình xuân lưu luyến, như một thiếu nữ đang yêu vừa được gặp gỡ tình lang.
Thái dương của Thẩm Nghiên Tịch giật giật lộ cả gân xanh, mỉa mai nhìn đến đệ nhất mỹ nhân lúc nào cũng giả trang hào phóng dịu dàng, nếu không biết, dám người ta còn cho rằng nàng ta mới là hôn thê của Thất điện hạ nữa à!
Mặc dù rất không tình nguyện có một vị hôn phu như vậy, đến nay cũng chưa từng từ bỏ ý niệm thoái hôn, nhưng khi được thấy Thẩm Nghiên Huyên nảy lòng xuân với tỷ phu tương lai, và cũng là hôn phu của mình, chẳng những nàng không cảm thấy vui mà còn vô cùng khinh thường. Đúng vậy, tuyệt đối là khinh thường!
Dường như phát giác nàng đang nhìn mình, Thẩm Nghiên Huyên liếc mắt nhìn qua. Lại như nghĩ đến danh tiếng vị hôn thê của Thất điện hạ là tỷ tỷ của mình, bây giờ dù Thất điện hạ đứng ngoài đó, có muốn tìm, thì cũng không phải đến tìm mình, sắc mặt nàng lập tức tối sầm lại, đáy mắt ào ào cuộn sóng.
Nàng tức giận nắm chặt khăn thêu, nhìn chằm chằm nữ tử ngồi đối diện, một con người dung mạo vô cùng bình thường mà lại gặp được vận may đó, thật đúng là khiến người ta chán ghét quá đi mất.
Bộ ả cho rằng chỉ vô tình phú một bài thơ trong Kỳ thi Hội là giỏi lắm sao? Ai mà biết được trước đó có phải do ả ta đã nghe ai đọc, rồi lại đường hoàng bước ra lặp lại chăng?
Không thể không nói, cho dù Thẩm Tam tiểu thư nghĩ được đến đây, nhưng vẫn chưa khám phá được hết chân tướng của sự việc.
Còn Thẩm Nghiên Tịch thì cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình, hoàn toàn không quan tâm với động tĩnh bên ngoài hay bầu không khí trong xe ngựa, cũng như nhãn đao sắc bén của Thẩm Nghiên Huyên khiến cho hàng lông mày của nàng ta không ngừng nhíu lại, đến cả Thẩm phu nhân cũng kinh ngạc nhìn qua.
Dường như sau lần tiến cung này, nha đầu ấy cũng đã có chút thay đổi, từ tác phong đến thái độ đều không giống thường ngày.
Loáng thoáng có giọng nói vang vào, hẳn là Thẩm tướng gia đang trò chuyện với Thất điện hạ.
Trong xe ngựa, Thẩm Nghiên Huyên nín thở, dỏng lỗ tai lắng nghe và cẩn trọng nhấc màn xe ngựa nhìn xung quanh, nếu không phải ngại cho thân phận tiểu thư khuê các của mình, nàng hận không thể cùng phụ thân và các đệ đệ xuống xe bái kiến Thất điện hạ, tận mắt chứng kiến một lần vị thiên thần trong truyền thuyết, nam tử tuyệt thế vô song chiếm trọn trái tim nàng bấy lâu nay.
Cũng không ngừng lại được bao lâu, Thấm tướng xuống xe bái kiến, nói vài câu rồi xe ngựa lại tiếp tục đi tiếp về phủ.
Xe ngựa của Thẩm Nghiên Tịch cách một khoảng cho nên nghe không rõ hai người đang nói gì, chỉ mơ hồ nghe được gì đó ‘lập sính’ (dạm hỏi) mà thôi.
Chỉ hai chữ này đã đủ khiến tim nàng đập mạnh… không phải đã bị nàng nghĩ trúng chứ?
Lúc xe ngựa và khung xe của Kỳ vương lướt qua nhau, chỉ cách một vách xe nhưng rõ ràng nàng cảm giác được mình đang bị soi mói. Nghĩ là làm, nàng tức tối nhấc một góc rèm hung hăng trừng mắt.
Cái tên hỗn đản Quân Thương đang ngồi trong xe ngựa cũng nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy đắc ý.
Có điều, dưới con mắt của Thẩm Nghiên Tịch, đây chính là một kiểu khiêu khích khiến nàng hung hăng nghiến chặt răng đáp trả!
Thẩm Nghiên Huyên hừ lạnh, âm dương quái khí nói: “Có gì ngoài đó mà nhìn, Thất điện hạ người ta tôn quý cỡ nào bộ tỷ không biết sao? Hay tỷ cho rằng bản thân mình đảm đương nổi vị trí Kỳ vương phi? Đúng là không tự nhìn lại mình, từ trên xuống dưới, không biết tỷ có chỗ nào xứng được với Thất điện hạ đây?”
Nữ tử ghen tuông, khẩu xuất cuồng ngôn còn cần gì phải để ý đến ‘tỷ muội tình thâm’ nữa?
Thẩm Nghiên Tịch buông rèm quay đầu nhìn đến khuôn mặt vặn vẹo với hai mắt phóng lửa của ‘hảo muội muội’ này, nàng vẫn lạnh lùng nhìn lại, dường như đang bàng quang đứng nhìn một con chó điên đang sủa om sòm với người qua đường, mãi một lát sau mới hờ hững thu hồi ánh mắt.
Sự lạnh nhạt thấy rõ rơi vào mắt Thẩm Nghiên Huyên lại thành ra khinh thường, không thèm ngó ngàng tới, cho tới bây giờ bầu không khí mà Thẩm Tam tiểu thư cảm nhận được là rất ngột ngạt khó thở, thế nên vẻ mặt của nàng ta lại càng thêm méo mó khó coi.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chỉ vừa mới tiến cung một lần, sao con tiện nhân đó lại có chuyển biến lớn như vậy? Dường như… trong một chốc đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác!
Mặc dù ả ta vẫn không thích nói chuyện như mọi khi, lúc nào cũng lẳng lặng cúi thấp đầu, không dám đối mặt với mọi người, nhưng nhịp thở tỏa ra không giống thường ngày, hoàn toàn không còn sự nhu nhược yếu đuối nữa, cả người ả đều toát ra một loại khí khái lạnh nhạt và hờ hững đến lạnh lùng. Giống như… rất giống Thất điện hạ!
Ý nghĩ này khiến cho Thẩm Nghiên Huyên run người, gấp rút nhìn Thẩm Nghiên Tịch một hồi, nhưng nhìn đi nhìn lại, vẫn không cảm thấy con người này có gì đáng nguy hiểm cả?
Thẩm phu nhân cũng có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Nghiên Tịch, lại nhìn qua nữ nhi mình yêu thương nhất đang hậm hực, mi mày nhíu lại, “Ngày thường mẫu thân dạy con thế nào? Sao có thể dùng thái độ ấy nói chuyện với tỷ tỷ của mình chứ?”
Thẩm Nghiên Huyên giữ vững nhịp thở, mím môi quay mặt đi, tự mình làm ngộp chính mình.
Trong xe lúc này đã được yên tĩnh, lóc xóc theo sau xe Tể tướng và lão phu nhân hồi phủ.
Đến nơi, mọi người đồng loạt xuống xe, tiến vào phủ.
Hôm nay tiến cung, vừa kinh hãi vừa hiểm trở khiến lòng người run sợ, đặc biệt là lão phu nhân tuổi đã cao, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn được, nha hoàn dìu bà run rẩy bước vào cổng chính. Lúc này ánh mắt của Thẩm Nghiên Tịch đã lộ chút bất mãn, sao mọi người không tiếp tục biểu hiện sự hiền lành yêu thương như mọi ngày chứ?
“Mau đỡ lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi!”
Thẩm Chi Hối thấy sắc mặt của mẫu thân rất không tốt nên vội vàng dặn dò nha hoàn hầu cận.
Lão phu nhân hơi dừng bước, xoay người nhìn lại người ở phía sau cùng bước vào cổng, Thẩm Nghiên Tịch, không hiểu là vì sao bà cứ cảm thấy nha đầu này không còn yếu đuối như trước đây… hai hàng lông mày nhướng lên ẩn nhẫn chút âm khí.
Rồi lại nhìn Thẩm Chi Hối, thở dài một hơi, “Nãy đã gặp Thất điện hạ rồi phải không? Nghe nói ngày mai ngài sẽ đến phủ ta dạm hỏi, không biết Tướng gia đã chuẩn bị chu tất chưa?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, đặc biệt là các vị tiểu thư đều chằm chằm nhìn vào Thẩm Nghiên Tịch, vẻ mặt vừa ức chế lại đố kỵ, đến cả Thẩm phu nhân cũng tối mắt nhìn nàng.
Vẻ mặt Thẩm Chi Hối trông không có gì khác lạ, xoay đầu nhìn Thẩm Nghiên Tịch một cái rồi nói với lão phu nhân: “Mẫu thân đừng lo lắng, cứ thong thả nghỉ ngơi trước đã. Mấy ngày trước Hoàng thượng cũng đã nhắc đến hôn sự này của Thất điện hạ, nên con đã cho an bày hoàn hảo rồi.”
Nói về đứa con này, tâm trạng của Thẩm tướng gia cũng khá phức tạp, dù sao từ nhỏ đã được nuôi thả ngoài kinh thành, cũng vừa hồi phủ một tháng trước, ngoại trừ là một nhi nữ mang họ huyết thống của mình, còn lại cũng không khác gì một người xa lạ. Ông cũng không có tình cảm cha con sâu sắc gì với nàng cho lắm, nhưng suy cho cùng vẫn là con gái nhà mình, hơn nữa lại còn là hôn thê của Thất điện hạ luôn được thụ sủng kia.
Nhìn biểu hiện hôm nay của Thất điện hạ, ông cũng biết hoàn toàn không hề có ý từ hôn. Thậm chí còn được hẹn trước, ngày mai sẽ đến làm lễ dạm hỏi.
Một khi đã xong ‘lập sính’, người trong thiên hạ sẽ không còn đàm tiếu Thẩm Nhị tiểu thư hồi kinh bị phục kích, mà không hề được Thất điện hạ ngó ngàng, hoàn toàn không đặt vị hôn thê này vào trong mắt. Người đời cũng sẽ không chê cười Thẩm Nhị tiểu thư vô tài vô đức, dù được Thánh thượng ban hôn, Thất điện hạ tuyệt đối cũng không nguyện cưới Vương phi này về.
Sau khi dạm hỏi xong, Khâm thiên giám sẽ chọn ra ngày lành tháng tốt để Thẩm Nghiên Tịch chân chính trở thành người trong hoàng tộc, con dâu của Thánh thượng đương triều, Thân vương phi tôn quý, đứa con này… tuyệt đối không đến lượt Thẩm gia có thể khoa tay múa chân lên tiếng rồi.
Lão phu nhân nghe con trai nói vậy, tuy dù trong lòng vẫn rất khó chịu song không nói gì thêm, gật đầu, rồi nương theo sự dìu đỡ của nha hoàn mà trở về phòng.
Thẩm Chi Hối nhìn theo bóng dáng lão phu nhân trở về hậu viện xong, mới xoay người nhìn Thẩm Nghiên Tịch, rồi quay sang nói với Thẩm phu nhân: “Ngay mai người bên phủ Kỳ vương sẽ sang dạm hỏi, nhờ phu nhân cho người bày trí trong phủ một chút đừng để xảy ra sơ sót. Ngoài ra cũng nên sửa soạn cho Nghiên Tịch một chút, dù gì cũng là đích nữ của Thẩm gia ta, tương lai còn là Vương phi của người ta, như thế nào cũng không thể mang một bộ dáng hẹp hòi thiếu phóng khoáng như vậy được.”
"Vâng! À mà… không biết ngày mai Thất điện hạ sẽ phái ai đến dạm hỏi đây?”
“Đến mai khắc sẽ biết, bất kể là ai đi nữa chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình, không để thất lễ với Hoàng gia là được.”
Hắn cũng rất tò mò ngày mai ai sẽ đăng phủ dạm hỏi, bởi vì chỉ cần nhìn người được chọn đến đây sẽ biết được mức độ coi trọng Vương phi tương lai của Thất điện hạ.
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến Thất điện hạ, thì sắc mặt ông lại trở nên u ám, thế nên chỉ đơn giản dặn dò vài câu, liền xoay người trở về thư phòng, để lại phu nhân và bốn vị tiểu thư còn đang đứng ở tiền viện, và cũng rất tự nhiên Thẩm Nghiên Tịch lại được trở thành đối tượng công kích của mọi người.
Không quản là Thẩm Nghiên Huyên hay Đại thứ tiểu thư Thẩm Nghiên Tâm, chỉ cần nghe được tin ngày mai Thất điện hạ sẽ cho người lên phủ dạm hỏi, thì tâm trạng ai nấy cũng rung động, căng thẳng nắm chặt khăn thêu trong tay, dường như muốn lập tức xé tan nó ra thành trăm mảnh. Ngược lại, Tứ muội muội Thẩm Nghiên San chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, cơ hồ cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Ánh mắt của Thẩm phu nhân cũng rất phức tạp, đã gặp được bộ dạng quá mức bình thường của nữ nhi này, không hiểu sao Thất điện hạ vẫn không muốn từ hôn, còn mau chóng quyết định đăng phủ dạm hỏi nữa?
Cho tới bây giờ, cũng không biết đã có bao nhiêu nữ tử kiều mị, từ khuê các đến dung mạo đẹp đẽ, ái mộ theo đuổi hắn, mà chưa từng thấy Thất điện hạ tỏ ra thái độ gì, vậy mà bây giờ lại cam nguyện cưới một con ma ốm yếu nhu nhược làm Chính phi… Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hắn cũng không phải kiểu người không dám kháng chỉ cải mệnh, trên thực tế người trong thiên hạ đều biết Hoàng thượng rất mực sủng ái hắn, không hề trách giận hắn đã kháng biết bao thánh chỉ, cũng như luôn tỏ ra lạnh nhạt với tình yêu của người cha đứng đầu thiên hạ này.
Như vậy, không lẽ, do đây là Vương phi mà An Quý phi sinh thời tuyển chọn? Thế nên dù có kém hơn đi nữa, hắn cũng cam tâm tiếp nhận?
Đây cũng không phải là suy nghĩ riêng của Thẩm phu nhân, những người quyền quý nhất kinh thành nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy, bởi vì thật sự không ai tin được, Quân Thương có thể chấp nhận một nữ tử như vậy, cho dù nàng có chút tài lẻ đi nữa.
...
Hoàng đế Đông Lâm đứng trong điện rồng, trước mặt treo một bức tranh cao ngang người, trong đó mép váy nữ tử tung bay, nhẹ nhàng nở nụ cười, phong thái tuyệt thế tao nhã.
Hắn si ngốc đứng nhìn về đó, ánh mắt lưu luyến đầy đau khổ, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm ngang ngược của bậc đế vương, dường như quá khứ là một thước phim dài không ngừng chạy qua trước mắt, một mối tình khắc cốt ghi tâm không phai mờ theo năm tháng.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve nữ tử trong bức họa đầy nâng niu và cẩn trọng, dường như chỉ dùng sức một chút thôi cũng có thể làm đau người trong tranh. Ánh mắt hắn lúc sáng lúc tối, mãi một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, buông một câu tâm tình đầy cảm xúc kia.
“Khuynh nhi, nàng ta chính là con dâu mà nàng ưng ý, ta nhất định sẽ thực hiện mọi kỳ vọng của nàng. Chắc là lần này Tiểu Thất không đối chọi với ta, là cũng bởi vì nàng.”
...
Phượng Tê cung.
Hoàng hậu vừa từ tẩm điện của Lục công chúa về, thần sắc có chút thương tâm, ma ma nhỏ giọng an ủi, “Nương nương chớ đau lòng, không lại có hại đến sức khỏe. Có lẽ đây cũng là vận mệnh, ai có thể ngờ được Lục công chúa lại mắc chứng bệnh này.”
“Thật là…” Hoàng hậu thở sâu một hơi, nương theo ma ma dìu vào tẩm điện. Lúc nằm xuống đệm, lông mi bà khép lại: “Không hiểu sao bản cung có cảm giác bệnh tình của Lục công chúa đột nhiên phát tác có chút bất thường. Ngươi nói xem, thật sự là bệnh chó dại sao?”
Ma ma đang rót cho nàng một ly trà, nghe vậy khẽ lắc đầu nói: “Đối với chứng bệnh này nô tỳ cũng không hiểu rõ lắm. Có điều năm ngoái, Lục công chúa xác thực từng bị con chó nhỏ của Nhu tần cắn phải, vì chuyện này Nhu tần đã bị Thái hậu nương nương trách cứ một phen, chú chó đó tức thời bị đánh chết tại chỗ. Nô tỳ cũng từng nhìn thấy người bị phát bệnh chó dại, so với bệnh trạng của Lục công chúa cũng có chút tương tự.”
“Nói như vậy, chẳng lẽ căn bệnh này là thật?” Hoàng hậu nhíu mày thầm nghĩ, chỉ là chuyện đã đến nước này, cũng nghĩ không ra sẽ còn hậu hoạn gì về sau, thêm vào đó, chuyện này đối với nàng cũng không quan trọng gì.
Tiểu nha đầu Quân Mẫn Nhi này trước giờ rất được Thái hậu sủng ái, Hoàng thượng một mực thương yêu, nên cũng có lúc không đặt một mẫu hậu như nàng vào trong mắt. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, xem về sau nha đầu này còn ngang ngược kiêu ngạo được không.
Nhấc tách trà lên nhấp một ít, nàng hài lòng tựa vào thành giường, nụ cười ung dung như hoa quý , đúng là bậc mẫu nghi thiên hạ, giọng nói càng nhẹ nhàng nhu nhu, “Còn tin gì khác không?”
Ma ma trầm ngâm, nhích đến gần một chút nói nhỏ bên tai Hoàng hậu, “Nô tỳ nghe nói, sau khi Kỳ thưởng chấm dứt, Tể tướng đại nhân trên đường rời cung gặp được Thất điện hạ, được biết, ngày mai Thất điện hạ sẽ cho người đến phủ Tể tướng dạm hỏi.”
“Cái gì?”
Hoàng hậu ngồi thẳng người, đuôi lông mày hếch lên cao, trong khoảnh khắc lộ ra sát khí bừng bừng, cả người đều trở nên âm trầm.
Nàng tuyệt đối không thể để Thẩm gia và Quân Thương dạm hỏi thành công, mặc dù nha đầu Thẩm Nghiên Tịch đó cũng không được Thẩm gia coi trọng gì, nhưng vẫn là huyết mạch của Thẩm gia. Nếu thực sự được gả cho Quân Thương, ai có dám chắc sẽ không có lúc Thẩm Chi Hối theo xuồng nghiêng gió, dựa dẫm vào phủ Kỳ vương!
Cho dù Thẩm Chi Hối luôn khẳng định sẽ ở bên phe Thái tử nàng, cũng không để Thẩm Nghiên Tịch trở thành Kỳ vương phi, nếu muốn thực thi mỹ nhân kế đi nữa, thì đối tượng cũng không thể là người nhà của Thẩm gia!
Thần sắc nàng sáng tối không ngừng, cũng không biết vừa nghĩ tới điều gì, cơ thể từ từ thả lỏng, một lần nữa tựa người vào nệm, với một khóe mắt lạnh băng.
Nếu như nàng nhớ không lầm, trưa nay trong ngự hoa viên, nàng đã tận mắt nhìn thấy nha đầu đó ăn bánh phù dung rồi.
‘Lập sính’? Nếu một nữ tử không còn trong sạch, không biết liệu Thất điện hạ có còn muốn cưới về?
“Đi tìm một người thật tốt đến hầu hạ Nhị tiểu thư.”
Ma ma lĩnh ý, lui xuống.
...
Phủ Tể tướng, Phù Hương viện,
Thẩm Nghiên Tịch híp híp mắt, nhìn mấy vị ‘hảo tỷ muội’ không mời mà đến này. Hình như nàng mới trở về Phù Hương viện có một chút, nói cách khác mới chia tay với các tỷ muội này không được bao lâu. Các cô đều xếp hàng chạy đến hỏi thăm nàng, cũng không biết là nửa đường ý tưởng lớn gặp nhau, hay là hẹn nhau cùng đến nữa.
Khóe miệng bứt lên một đường cong lạnh lùng, sau đó lấy tay nâng trán, yếu ớt nói: “Không biết Đại tỷ và hai vị muội muội đến đây có việc gì không? Nếu như không có việc gì, ta muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt Thẩm Nghiên Huyên lộ vẻ tàn nhẫn, Thẩm Nghiên Tâm thì mỉm cười tiến lên đỡ lấy nàng, nói: “Thiếu chút nữa là ta quên mất, Nhị muội muội thân thể mảnh mai, ngàn lần vạn lần không thể mệt nhọc, để tỷ đỡ muội vào trong nghỉ ngơi vậy.”
Nói xong, cũng mặc kệ Thẩm Nghiên Tịch có đồng ý hay không, trực tiếp cường ngạnh kéo nàng vào trong.
Thẩm Nghiên Huyên đứng sau cười lạnh, không chút che giấu đi sự khinh thường, cũng không phẩy tay áo rời đi mà cùng nhau tiến vào.
Tứ tiểu thư Thẩm Nghiên San đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu sợ hãi nhìn hai vị tỷ tỷ, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, ngón tay bám lại ở cửa, không biết nên vào hay không, tựa như còn rất phân vân.
Cô cắn môi, ánh mắt ngập nước, so với Thẩm Nghiên Tịch lúc giả ốm càng thêm đáng thương.
Thẩm Nghiên Huyên đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, cô lập tức kinh hãi như chú thỏ trắng nhút nhát, bả vai run rẩy, rốt cục vẫn bước chân vào phòng.
Thẩm Nghiên Tịch mặt không biến sắc, biểu hiện như là chưa hề phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Còn Hương Hương cô nương sau khi nhận được ám hiệu của chủ tử liền yên lặng đứng đó, nhìn nhìn ba vị tiểu thư và chủ tử của nàng bước vào khuê phòng, nhìn nhìn cửa sổ từ từ được đóng kín, sau đó là tiếng soan ‘lạch cạch’ khóa xuống.
Hương Hương khép hờ mắt, bắt đầu mặc niệm cho ba vị Thẩm tiểu thư vừa vào phòng chung với chủ tử nhà mình.
Hôm nay, sau khi tiến cung, Hương Hương liếc mắt liền biết hơi thở trên người chủ tử đã có chuyển biến, lập tức hiểu rõ chủ tử mình sẽ không còn tiếp tục giả vờ yếu đuối nhu nhược, cho nên giờ phút này nhìn thấy ba vị Thẩm tiểu thư tự động dâng hiến đến tận cửa, sắc mặt họ dương dương đắc ý, nàng có thể không vì bọn họ mà cầu nguyện được sao?
Sau khi mặc niệm, Hương Hương âm thầm quan sát một lượt những nha hoàn đang đứng ở Phù Hương viện, đem vẻ mặt của các nàng rõ rệt khắc vào trong óc, sau đó né qua những nha hoàn do ba vị Thẩm tiểu thư dẫn đến còn đang giữ ở trước cửa, ngăn cản các nha hoàn khác tiến vào, xoay người nhanh chóng đi đến phòng khách.
Mà hiện tại trong phòng, mỗi người mang một tình cảnh sắc thái riêng biệt.
Thẩm Nghiên Tâm đỡ Thẩm Nghiên Tịch đến cạnh giường, Thẩm Nghiên Huyên cũng từ từ bước đến gần, Thẩm Nghiên San sau khi hạ soan thì cứ đứng ở trước cửa, trù trừ không dám tiến lên, ánh mắt đầy đồng tình và áy náy nhìn Thẩm Nghiên Tịch.
Nàng cảm thấy, đích Nhị tỷ này có thân thể ốm yếu, bởi vì mang hôn ước với Thất điện hạ mà phải rời kinh thành suốt mười mấy năm, thân phận nhìn cho cùng còn không bằng một thứ nữ hèn mọn. Mặc dù nàng không thể làm gì, nhưng chỉ cần thuận theo họ một chút, biết nghe lời một chút thì vẫn hơn tự rước thêm kẻ địch và những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Nàng cũng không có thân phận đích nữ con vợ cả, cũng không được di nương sủng ái, chỉ có thể cầu xin an ổn sống qua ngày, để phu nhân hài lòng nàng một chút, lúc chỉ hôn cũng châm chước tìm cho mình một nhà chồng tốt, như vậy cũng quá đủ rồi.
Thế nên, khi phải làm việc này, nàng cũng cảm thấy rất có lỗi với Nhị tỷ, nhưng thân thứ nữ như mình cũng là bất đắc dĩ bị bức ép, dù gì đối với phu nhân mà nói, cùng là đích nữ đi nữa, nhưng rời kinh đã quá lâu, thể yếu lắm bệnh, so sánh sao đi nữa cũng không thể hơn được nữ nhi từ nhỏ nuôi bên người, lại còn thương yêu chiều chuộng đến như vậy?
Nàng vò vò khăn thêu, đứng ở ngoài cửa, chỉ mong sự việc nhanh chóng kết thúc. Còn lại, cũng không muốn chen thêm vào làm gì.
Thẩm Nghiên Tịch được đỡ ngồi tại mép giường, ngẩng đầu nhìn Đại tỷ còn đang nắm cánh tay mình, Tam muội thì đang nhẹ nhàng lượn tới, khóe môi cười nhẹ, rất mực nhu hoàng, phẩng phất như tơ liễu đang tung bay, mềm mại nhưng đan xen chút gió thu má mẻ
.
“Đại tỷ, Tam muội và Tứ còn có chuyện chăng? Nếu không có việc gì ta cũng không tiễn.”
Ba người đều im lặng, trừ Tứ tiểu thư Thẩm Nghiên San liên tục khó xử đứng ở ngoài, vẻ mặt hai người còn lại vui vẻ tràn trề, trong ngày thường hai vị tỷ muội này nhìn ai cũng không vừa mắt, giờ phút này lại cùng tay chung sức đến đây nhất định là có chung một mối thù rồi.
“Nhị tỷ gấp gì chứ? Tỷ muội chúng ta khó có dịp được gặp nhau, hiển nhiên cũng muốn tranh thủ chút thời gian tâm sự với nhau. Chưa gì tỷ đã muốn đuổi mọi người đi, thật sự khiến ta tổn thương nhiều lắm.”
Thẩm Nghiên Tâm vẫn nắm lấy tay nàng, bây giờ đã dùng sức thêm một chút, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, trên mặt vẫn vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, từ khi muội muội về đây, Đại tỷ cũng chỉ gặp muội được vài lần, lần nào cũng đều vội vàng rời đi, còn chưa kịp chuyện trò gì nữa đây.”
“Buông tay!”
Đôt nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tỷ muội hai người đều ngẩn người, hình như tai của họ nghe nhầm, vẻ mặt ai nấy đều có chút hoảng hốt, nhìn nhìn Thẩm Nghiên Tịch vẫn đang cúi thấp đầu ngồi ở mép giường.
Nàng cũng không có động tĩnh gì, hai người cũng không để ý được vẻ mặt lúc này của nàng, chỉ là đột nhiên các nàng cảm thấy lạnh gáy.
“Ngươi… ngươi nói gì?”
Thẩm Nghiên Tâm vẫn không tin, nghi hoặc nhìn nàng, chăm chú nhìn hàng lông mày, ánh mắt lạnh lẽo lộ rõ, tay đang cầm lấy tay nàng cũng thu hẹp rất nhanh, nhéo thẳng lên tay nàng không chút thương tiếc.
Cánh tay đột nhiên bị đau khiến ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch rét run, chậm rãi ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên Tâm: “Nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói ngươi buông tay!”
Giọng nói cực kỳ mềm nhẹ, song tựa như vừa quét lên một trận cuồng phong gió rét, thổi thẳng vào mặt Thẩm Nghiên Tâm khiến nàng ta lùi nhanh về sau một bước, trái tim giật thót liên hồi, rùng mình một cái, sắc mặt tái xanh.
Đương nhiên, tay đang cầm cánh tay của Thẩm Nghiên Tịch vô thức buông xuôi.
Thẩm Nghiên Tịch nhíu mày xoa xoa cánh tay vừa bị đau, mặc kệ hai người trước mặt đang khiếp sợ cỡ nào, ai nấy đều trợn to mắt nhìn nàng như đang gặp quỷ dữ, cho đến khi hết đau nàng mới ngẩng đầu, ánh mắt nhíu lại, hàng lông mày thanh tú cũng chau lại, khí thái lạnh lùng khiến cho nhiệt độ trong phòng cũng lập tức giảm nhanh.
“Nói đi, các ngươi tao tổn tâm tư theo ta vào phòng, lại cản trở nha hoàn ta tiến vào, rất cố ý cài then cửa, là muốn làm gì?”
Đáp lại vẫn hai hai đôi mắt ngẩn ngơ, hiển nhiên là kinh hãi quá độ, trong một lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Thẩm Nghiên Tịch lạnh mắt nhìn họ, cũng không rảnh mở miệng gọi hồn các nàng.
Những người này đúng là xem nàng như một quả hồng chín quá độ chăng, muốn bóp thì có thể lập tức làm vỡ được?
Cho dù bổn cô nương có là cây hồng, thì cũng là một tuyệt phẩm được đẽo từ kim cương mà ra a!
Rốt cục, Thẩm Nghiên Huyên mới hoàn hồn, trên đường về đã cảm giác tiện nhân này sau khi tiến cung có chuyển biến rất lớn, giờ phút này tận mắt chứng kiện hình dáng không còn co ro khúm núm như mọi ngày, lòng thầm chấn động, rét run nảy sinh ra ác cảm, ánh mắt độc ác nhìn nàng.
Thẩm Nghiên Huyên tiến lên một bước, ngón tay chỉ thẳng lên mũi của Thẩm Nghiên Tịch, cả giận nói: “Tiện nhân, không ngờ trước đây ngươi chỉ luôn giả vờ giả vịt, rắp tâm như vậy rốt cục ngươi có mục đích gì?”
“Mục đích?” Đuôi lông mày Thẩm Nghiên Tịch hơi nhíu, đột nhiên rạng rỡ tươi cười nói: “Đương nhiên là để thuận lợi gả cho Thất điện hạ.”
Lúc nói câu này, lòng nàng ‘hừ lạnh’ một tiếng, rõ ràng làm như vậy là để người ta nhìn thấy chướng mắt, mau chóng từ hôn giùm nàng chứ làm quái gì!
Nhưng mà vào lúc này, một câu nói đó cũng quá đủ để khiến cho tỷ muội Thẩm thị tức điên lên.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Huyên quả nhiên thay đổi, càng lúc càng trở nên khó coi.
Hiện tại, Thẩm Nghiên Tâm cũng đã phản ứng lại, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười thân thiện giờ không còn nữa, chỉ một đôi mắt đầy oán hận nhìn nàng, nói: “Ngươi thật sự cho rằng Thất điện hạ sẽ để ý ngươi? Chẳng qua hắn quá kính trọng Quý phi nương nương nên mới nhìn thêm ngươi một mắt thì có!”
“Ngài đã nhìn ta đã thấy chướng mắt, không lẽ sẽ coi trọng một đứa con do di nương sinh ra?”
“Ngươi…”
Một câu nói chọc thẳng vào nỗi đau của Thẩm Nghiên Tâm khiến nàng ta nín thở, oán hận nhìn nàng, đến cả đồng minh Thẩm Nghiên Huyên cũng khiến nàng ta giận lây theo
Năm đó, nếu không phải mẫu thân của hai tiện nhân này chen ngang chặn trước, Thẩm Nghiên Tâm nàng mới là đích nữ của Thẩm gia, hiện tại sẽ không bị hai tiểu tiện nhân này mắng một câu ‘thứ nữ do di nương sinh’!
Thẩm Nghiên Huyên lấy khăn che miệng, áp chế nội tâm vui vẻ và hếch lên sự khinh thường vốn có, bây giờ không thích hợp để xảy ra nội chiến.
“Nhị tỷ sao lại nói vậy? Đại tỷ chính là trưởng nữ của Thẩm gia, Trần di nương cũng là Quý thiếp của phụ thân, há có thể đánh đồng với những thứ nữ khác? Nói sao đi nữa, mặc kệ có là con chính thất hay thứ xuất, đều không phải là con của phụ thân, tỷ muội ruột với nhau sao?”
Tốc độ biến đổi sắc mặt quả rất nhanh, mới nãy còn giận đến độ không kiềm chế được, đảo mắt đã thể hiện được một vẻ mặt chân tình thiệt ý, dịu dàng hào phóng.
Lời này của Thẩm Nghiên Huyên khiến Thẩm Nghiên Tâm tỉnh táo lại một ít, quay đầu nhìn vị Tam muội muội chưa bao giờ xem Đại thứ tiểu thư như nàng đặt vào mắt, chỉ là còn chưa kịp bình tĩnh bao nhiêu liền nghe thấy Thẩm Nghiên Tịch dịu dàng cười: “Vậy chẳng lẽ đây không phải là do di nương sinh?”
Khuôn mặt Thẩm Nghiên Tịch vặn vẹo dữ tợn, lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng trào, thở hổn hển, hung thần át sát đánh thẳng về phía giường, “Tiện nhân, ta phải xé rách miệng ngươi! Đến lúc đó, để xem còn nam nhân nào chịu cưới ngươi!”
Móng tay này do nàng tỉ mỉ nuôi dưỡng, bén nhọn xẹt thẳng qua phản chiếu chút ánh sáng trắng, nếu bị làm trúng, chẳng cần hoài nghi chút nào nhất định Thẩm Nghiên Tịch tất sẽ theo gót nàng cung tỳ bị Lục công chúa cào rách mặt.
Thẩm Nghiên Huyên cũng bị cơn giận bộc phát của Đại tỷ làm cho hoảng sợ. Có điều, rất hiển nhiên nàng không hề có ý tiến lên ngăn cản, mà chỉ đứng một bên nhìn theo những ngón tay bén nhọn đang giương cao, ánh mắt sáng trong, vẻ mặt nàng tung tăng như chim sẻ bắt được thóc.
Sau đó, nàng rõ ràng thấy một bàn tay thon thả như ngọc tạc đột nhiên nhào ra, xuất hiện ngay bên mặt của Thẩm Nghiên Tâm, ‘pực’ một tiếp, trực tiếp bay thẳng vào mặt của Thẩm đại tiểu thư, nương theo tiếng hét thảm, ngã nhào xuống nền đất.
Thẩm Nghiên Huyên như ngây dại đứng yên đó, vẻ mặt ‘chim sẻ’ đầy mong đợi còn chưa kịp thu hồi, ngơ ngác nhìn Thẩm Nghiên Tâm bị đánh ngã ra đất, một đợt hàn khí tập kích mà tới.
Mà đương lúc Thẩm Nghiên Huyên còn đang ngây người bất động, Thẩm Nghiên Tịch cũng không có ý bỏ qua, nàng nhấc chân, một cước đá thẳng nàng ta ra ngoài.