Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 114: Chương 114: Kết thúc!




Xích Phong Hạp bị phá, tiếng chém giết thảm thiết tạm gác lại nhường phần cho thắng lợi xử trí, quân giữ thành ở Xích Phong Hạp tử thương vô số, tất cả những người còn sống đều bị tịch thu vũ khí trở thành tù binh, năm nghìn tinh binh của Quân Thương lập tức hợp nhất với ba nghìn binh sĩ do Sở Ly bí mật an bày, triệt để chiếm cứ trọn vẹn cánh cổng bắc quan trọng nhất của Đông Lâm.

Đại quân Bắc Dực phá tan vùng đất trọng yếu của Bắc cương rồi, thế tất như vũ bão hát vang khúc khải hoàn, mặc dù còn ở ngoài xa ngàn dặm nhưng mắt thấy ngàn dặm đất này cũng không thể gây trở ngại bước chân nặng nghìn tấn của bọn họ, Xích Phong Hạp lại bị phá vỡ chẳng khác gì mở ra cánh cổng chính cuối cùng, chỉ còn chờ họ xông qua ngàn dặm thổ địa tiến về hoàng thành.

Chỉ dựa vào số binh sĩ không quá tám ngàn cũng không đủ để phóng tới kinh thành được, dứt khoát phải an cư tại Xích Phong Hạp chờ hội họp với đại quân Bắc Dực.

Sở Ly còn đang hành tẩu trong trại tù binh, bởi vì Quân Thương sau khi an trí xong hết thảy binh lính thì đã biến mất dạng khiến hắn buồn giận vô cùng, điều đáng giận nhất chính là nhân lúc hắn không để ý, muội muội nhà hắn cũng mất tích luôn rồi!

Cho nên, hiện tại hắn phải nhanh chóng tìm chuyện gì đó để phát tiết cảm giác khó chịu này mới được!

Đúng là đồ vô liêm sỉ mà, tên tiểu tử đó không theo đại quân đánh vào hoàng thành mà chạy tới đây làm quái gì? Chẳng lẽ không có năm ngàn tinh binh mà hắn mang tới, bản Thế tử không có cách nào công phá được Xích Phong Hạp sao?

Đã hơn hai tháng không gặp tiểu tử đó, ngày ngày hắn trôi qua thoải mái biết bao, ăn được ngủ được, tâm trạng cực kỳ tốt. Đột nhiên hắn đến một cái liền ném lại Xích Phong Hạp cho mình, im hơi lặng tiếng bắt cóc luôn muội muội nhà hắn a!

Không nói đến tâm trạng bực bội của Sở Thế tử lúc này, nói về Quân Thương, hai tháng hơn không được gặp, thậm chí cũng không nhận được tin tức gì, hắn sớm đã bị máu tương tư ăn tận xương tủy, có thể nhịn đến lúc công chiếm xong Xích Phong Hạp, bố trí xong tuyến phòng ngự rồi mới hội ngộ Sở Nguyệt đã là cực hạn rồi, đương nhiên không vui ý trong thời khắc cửu biệt trùng phùng với người yêu còn có thêm một ‘bóng đèn ngàn oát’ nhìn chằm chằm, hễ tìm được cơ hội hắn đương nhiên phải mau chóng dẫn Nguyệt Nhi rời khỏi Xích Phong Hạp rồi.

Đúng vậy, bọn họ trực diện rời khỏi Xích Phong Hạp, đợi đến lúc Sở Ly kịp phát hiện thì hai người đã không còn bóng dáng, có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa! Chỉ đành tức giận mắng tên Quân Thương vô liêm sỉ rồi oán niệm con gái ngón tay chỉ hướng ngoại chứ không bẻ được vào trong.

Mà Quân Thương và Sở Nguyệt rời khỏi Xích Phong Hạp cũng không có quá nhiều thời gian nhìn hoa ngắm cảnh phơi nắng, chỉ dắt tay nhau cùng đến kinh đô Đông Lâm.

Lúc này kinh thành Đông Lâm đã sớm bị giới nghiêm, vô luận ra vào đều phải trải qua tầng tầng kiểm tra, tin tức Xích Phong Hạp bị phá vỡ đã truyền tới càng khiến cho triều đình và dân chúng trong kinh thành thấp thỏm lo âu, dù đã nhanh chóng điều động một vài phương tướng sĩ phòng thủ ra định đoạt lại Xích Phong Hạp, nên thủ vệ kinh thành càng nhiều hơn.

Sở Nguyệt lại không muốn chui rúc xuống mật đạo dơ bẩn lúc trước, huống chi thủ vệ trong thành bây giờ nghiêm ngặt vô cùng, nàng và Quân Thương dứt khoát không vội vàng vào thành làm gì.

Lại qua một tháng nữa, đại quân Bắc Dực rốt cục đã tới Xích Phong Hạp, mà trong một tháng tám ngàn tướng sĩ ở đây đã giáng không ít trận đánh phủ đầu quân Đông Lâm hòng muốn chiếm lại vùng đất này, cho tới bây giờ chính thức có thể mở rộng cửa cho đại quân tiến vào, thẳng hướng Đông Lâm hoàng thành mà tiến tới.

Trước mắt đã là bức bình phong cuối cùng che chở cho Đông Lâm, hoàng thành mà bị vỡ, Đông Lâm chẳng khác nào từ nay vĩnh viễn mất tích trên bản đồ.

Cấm quân thủ vệ bốn phương tường thành không biết được lòng người trong thành sớm đã bàng hoàng hỗn loạn, dân chúng đều trốn biệt trong nhà bế quan tỏa cảng, các vương công quý tử trong triều không trốn biệt trong nhà thì đang thương nghị các hạng mục chống cự phản kháng, có người thì đã tải sẵn đồ nơi chân tường thành bỏ chạy trối chết.

Trước lúc chuyện phát sinh, ai có thể ngờ được Bắc Dực chỉ dùng hơn ba tháng thời gian đã có thể từ Bắc cương đánh thẳng đến chân tường hoàng thành? Ai có thể ngờ Bắc Dực hai mươi năm qua chỉ lo tu sinh dưỡng đức chăm lo việc nước, một khi bộc phát lại mãnh liệt cường đại như vậy?

Ai cũng biết Bắc Dực đứng đầu ba nước, phía bắc chống chọn với man di, phía nam không ngừng đối kháng với cả hai nước Đông Lâm và Tây Nguyên, mà dân vẫn giàu nước vẫn mạnh, binh hùng tướng khỏe, cơ hồ có thể nói là trong một khắc tấn công đã lập tức giam xiềng cổ họng của Đông Lâm, đâm thẳng vào tim bụng của Đông Lâm, còn khiến cho cả thiên hạ phải khiếp sợ.

Đương nhiên ai cũng không thể phủ nhận công lao to lớn của Quân Thương, đã từng là thần giữ cửa Bắc cương của Đông Lâm.

Đại quân công thành… ba ngày tất phá!

Lúc đại quân Bắc Dực chen chúc xông vào Hoàng thành Đông Lâm, chiếm giữ Hoàng cung, Quân Thương ở Tường Long điện chính thức được hội ngộ với người đàn ông mà hắn từng phải gọi là phụ hoàng suốt hai mươi năm qua.

Đông Lâm Hoàng y quan sạch sẽ, cao cao ngồi trên ngai vài, chỉ là mấy tháng không gặp dường như đã già đi rất nhiều, tơ bạc quấn tấn, dung nhan tiều tụy xơ xác, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn luôn sắc bén, nhìn chằm chằm Quân Thương đang cất bước tiến vào, tựa như được thấy thù địch khắc cốt trong lòng, ánh mắt ông ta lạnh thấu xương như muốn lập tức đem người ta đi lăng trì.

“Nghiệt chướng! Uổng công bao nhiêu năm qua trẫm dốc lòng dạy bảo nuôi ngươi khôn lớn, ủy thác trách nhiệm, cho ngươi nắm trọng quyền, không ngờ lại có ngày ngươi cấu kết với người ngoài muốn diệt vong Đông Lâm ta!”

Đôi mặt với sự quát mắng nghiêm nghị của Đông Lâm Hoàng, Quân Thương không chút lay động, cũng chỉ lạnh nhạt nhìn lại, nhìn xem người ‘phụ thân hờ’ ngoài mạnh trong yếu, nhìn từng đường nét âm ngoan phẫn uất trên khuôn mặt đó… chậm rãi… rút ra thanh kiếm sắc nhọn trong tay.

Đồng tử của Đông Lâm Hoàng co lại cực nhanh, theo bản năng lui nhanh về sau, hai con mắt khẽ run và lay động nhẹ, tựa hồ không ngờ được Quân Thương một lời cũng không nói liền rút kiếm chĩa thẳng vào mình, sát ý lạnh băng chạm mặt mà đến khiến cho từng thớ thịt trên người ông bỗng chốc cứng đờ.

Nhưng vào lúc này, bất chợt có một bóng người vọt ra từ phía sau lưng của Đông Lâm Hoàng, đứng bên người ông ta.

Quân Thương ghé mắt nhìn lại, ánh mắt không hề gợn sóng lúc này cũng khẽ lay động.

Đó chỉ là một thiếu niên gầy yếu thoạt nhìn tầm mười lăm mười sáu tuổi, thân hình gầy gò cùng nước da tái nhợt triển lộ hắn từ trên xuống dưới không chỗ nào ổn, rất dễ dàng khiến cho người ta trong một lúc mất tự chủ sẽ nảy sinh lòng thương cảm… Nếu như… nếu như ánh mắt của hắn có thể bình thản hơn một chứ chứ không âm độc như này.

Người này chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Quân Thương, Đông Lâm Bát hoàng tử, Quân Thịnh, hoặc chuẩn xác mà nói, người này mới chính là Đông Lâm Thất điện hạ.

Bởi vì lúc sinh ra cơ thể hắn đã yếu ớt, hàng năm bị bệnh tật quất thân mà khắp người mảnh mai suy nhược dễ đổ, nhìn qua tựa như chỉ là một vị thành niên mới mười lăm mười sau tuổi, chỉ không biết là do từ nhỏ thể chất yếu ớt nên không thể gặp người ngoài hay bởi vì Đông Lâm Hoàng dạy bảo, tính cách của hắn cũng có chút không bình thường, cả người như bị bao phủ bởi một tầng ám khí âm hiểm.

Bây giờ thấy hắn xuất hiện ở đây, tuy Quân Thương cũng có chút ngoài ý muốn nhưng chỉ là vẻn vẹn một ít mà thôi, chẳng mấy chốc đã dời ánh mắt, ‘vụt’ một tiếng rút kiếm ra khỏi bao, không chút do dự bởi vì đó là Quân Thịnh có cùng một nửa dòng máu mà đặc biệt đối đãi.

Hai hàng lông mày của Đông Lâm Hoàng khẽ động, vội vàng vươn tay muốn kéo Quân Thịnh trở về.

Đã thấy Quân Thịnh hơi nghiên người, lại còn tiến nhanh về trước một bước, thẳng tắp nhìn Quân Thương, đôi mắt không khác gì một con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người ta một cái, “Thất hoàng huynh muốn làm gì vậy? Không phải định vung kiếm giết cha mình chứ?”

Quân Thương lại nhìn hắn một cái, vẫn bình tĩnh lạnh nhạt căn bản như chưa từng đặt Quân Thịnh vào trong mắt, khóe miệng chỉ hé lộ một đường cong cực nhỏ đầy ý châm chọc.

Có điều hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói, thoáng cái đã thu hút mọi người trong điện, “Đừng có nhầm! Đó là phụ hoàng của ngươi, chứ không phải của Hoàng trưởng tôn Bắc Dực ta!”

Sao ông ta lại ở đây vào lúc này? Thái tử điện hạ của Bắc Dực, phụ thân… thật sự của hắn.

Ánh mắt của Tần Phong dừng lại trên người Quân Thương, sau đó chuyển dời sang Quân Thịnh đang đứng cạnh Đông Lâm Hoàng, không chút che giấu sự chán ghét và khinh thường, cười lạnh nói: “Quả không hổ danh là cùng một loại người, đến âm độc ti tiện cũng y chang nhau, không biết tốt xấu, cứ tự cho mình là đúng. Thật khiến người ta chán ghét làm sao!”

Cái được gọi là tình địch gặp mặt, đỏ cả con mắt chính là vậy. Mặc dù nhiều năm qua cũng chỉ có mỗi Đông Lâm Hoàng tự nguyện xem Tần Phong là tình địch, trước lúc Bắc Dực Thái tử phi có thể khôi phục ký ức, Tần Phong cũng không thể biết được người đã bắt cóc ái thê của hắn, còn hại hắn mất đi một đứa nhỏ chính là Đông Lâm Hoàng đế bệ hạ!

Giờ phút này hai người có thể nói là xa cách nhiều năm rốt cục đã có thể đối mặt, Tần Phong hoàn toàn không cần che lấp sự khinh miệt và chán ghét của mình khiến cho Đông Lâm Hoàng tức nghẹn ở cổ họng, có điều hắn lại không khách khí, vẫn thong dong ngồi trên ngai vài của mình, mỉm cười nói: “Thịnh Nhi mặc dù giống ta nhưng đó cũng chính là con trai của Ninh An.”

Chỉ một câu nói thoáng chốc đã có thể biến Tần Phong trở nên âm trầm như quỷ dữ, sát khí nồng đặc phun trào khiến cho bầu không khí trong đại điện bỗng nhiên trở nên trầm thấp âm u, cơ hồ người ta muốn thở một hơi cũng khó, khí thế gấp rút bức người đó khiến cho Đông Lâm Hoàng dù là vua của một nước cũng cảm thấy bị bức ép mãnh liệt.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Tần Phong đã lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng quét mắt nhìn Quân Thịnh một cái, nói: “Chẳng qua chỉ là một tiểu nghiệt chủng khiến Ninh An cảm thấy khuất nhục, chỉ hận không thể lập tức giết bỏ mà thôi, hiện tại ngay cả ngươi cũng chỉ là kẻ thua cuộc, bản cung đâu cần thiết phải so đo chuyện này với ngươi làm gì? Cứ coi như có con chó điên cắn phải Thái tử phi của bản cung, còn cả gan ngậm đi cả con trai của bản cung!”

Sắc mặt của Đông Lâm Hoàng xanh mét, Quân Thịnh càng âm trầm hơn, ngay cả khóe mắt của Quân Thương cũng giật giật, quay sang nhìn Tần Phong một cái.

Tần Phong càng nói càng hào hứng, trực tiếp đến bên người Quân Thương, dường như rất quen thuộc vỗ vỗ vai hắn một cái, khuôn mặt vui vẻ và mừng rỡ, còn xem lẫn một chút cảm xúc áy náy cùng cực và đau lòng.

Sau đó, hắn quay đầu nói với Đông Lâm Hoàng: “Có điều, ngươi có thể nuôi dưỡng con trai bản cung lớn như vậy, còn dạy bảo xuất sắc như thế, bản cung cũng phải cảm tạ ngươi, cho nên… lúc giết ngươi bản cung sẽ đặc biệt nhẹ tay một chút, từ từ giết, dầu gì cũng phải để ngươi kịp thở dốc vài hơi chứ. Dù sao đi nữa, bản cung phải tạm đặt xuống mọi thứ, bôn ba mấy ngàn dặm đến đây… chính vì có thể chính tay giết ngươi!”

Đến lúc Tần Phong và Quân Thương đi ra, hết thảy bên ngoài đã hạ màn, Hoàng thành Đông Lâm đã triệt để bị Bắc Dực khống chế, tất cả hoàng thất đều bị nhốt lại.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Tần Phong cũng không đuổi cùng giết tuyệt Đông Lâm Hoàng, chỉ chém giết một số người, còn những người trước kia từng có giao hảo với Quân Thương đều buông tha, chỉ là tạm thời hạn chế tự do, tước đoạt quyền thế, từ đây trở đi chỉ có thể là một người phú quý an nhàn sinh hoạt dưới một mảng trời của mình… tỷ dụ như Ngũ Hoàng tử Quân Trạch.

Đến cả Quân Thịnh đều được miễn tội chết, nhưng hắn bị triệt để giam cầm, với khối cơ thể suy nhược bẩm sinh của hắn mà nói, không có trân dược quý giá hộ mạng không biết có thể sống được bao lâu mà thôi.

Quân Thương chỉ đứng một bên nhìn xem chứ không yêu cầu hoặc bày tỏ bất cứ điều gì, thần sắc rốt cục vẫn có một chút hòa hoãn trở lại.

Lúc đó, Sở Ly còn đang trói gô Thẩm Chi Hối, kéo như kéo heo chết từ một góc khác trong hoàng cung ra ngoài, Sở Nguyệt đứng cạnh bên chỉ thờ ơ lạnh nhạt chứ không hề đếm xỉa đến những lời van xin tha thứ và cầu cứu của Thẩm Chi Hối.

Lúc thành bị phá, phần lớn trọng thần trong triều đều đang ở hoàng cung, cửa cung vừa vỡ, tất thảy đều tứ tán chạn ra, nhưng bây giờ đã bị tìm thấy và tạm giam lại, duy chỉ có Thẩm Chi Hối mới may mắn được đích thân Sở thế tử bắt lại, tự tay buộc chặt, chính mình túm đi tạm giam.

“A Ly, ngươi muốn xử trí hắn như nào đây?”

Thái tử Tần Phong đứng cách đó không xa hỏi thăm, Sở Ly ngay cả đầu cũng không them quay lại, chỉ chằm chằm nhìn Thẩm Chi Hối, âm trầm nói: “Bản thế tử quyết định dẫn hắn về cánh kinh giao cho phụ thân ta xử trí!”

Mọi người đều: “…”

Đại quân Bắc Dực sau khi công chiếm xong hoàng thành, rất nhanh đã quét sạch mọi thế lực đối địch trong đó hoặc xử trí và an trí một nhóm lớn người đã từng là những bậc hiển quý của Đông Lâm, rồi trấn an dân chúng bị chấn kinh, đợi sau khi an ổn hết thảy mới hướng tới đông, tây, nam ba phương thu về quốc thổ còn thừa lại của Đông Lâm.

Mà Tần Phong, Quân Thương, Sở Ly, Sở Nguyệt vào lúc này rời khỏi kinh thành Đông Lâm, một đường trực chỉ trở về Bắc Dực.

“Tiểu Nguyệt Nhi à, là con gái phải thận trọng một chút, đừng có cả ngày dính dính dán dán với đàn ông con trai người ta, sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của mình đó.”

“A Ly ngươi nói vậy là ý gì? Lúc Nguyệt Nhi chưa ra đời đã là tức phụ của Hoàng gia ta, lý ra phải cùng vị hôn phu tương lai chung đụng nhiều hơn để tiện bồi dưỡng tình cảm chứ, như nào gọi là không thận trọng hở? Như nào có thể ảnh hưởng không tốt đến danh dự a?”

“Chậc, Tiểu Nguyệt Nhi nhà ta tốt như vậy, há có phải ai muốn lấy là lấy được?”

“Nguyệt Nhi tuổi không còn nhỏ nữa, đợi thêm vài năm e sẽ thành gái lỡ thì mất, bản cung dự định sau khi trở về cánh kinh sẽ lập tức trù bị hôn lễ cho hai người.”

“Thái tử điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, tại hạ dự định tổ chức kén rể cho muội muội chứ không đi lấy chồng!”

“Gia tộc ngươi đã có ngươi nói dõi tông đường là được, cần gì muội muội ngươi phải đi kén rể? Đây không phải là ăn nói hàm hồ sao? Bản cung như nào vẫn cảm thấy ngươi đang ghen tị thì phải? Chuyện này ngươi cứ việc yên tâm đi, đợi sau khi trở về cánh kinh, bản cung sẽ đích thân vì ngươi mà thiết yến gặp gỡ, phàm chỉ cần ngươi hợp ý, bản cung tức thì sẽ ban hôn.”

Quân Thương và Sở Nguyệt im lặng đứng một bên nhìn xem, cảm thấy có chút thú vị a.

Nửa tháng sau, rốt cục mọi người đã về đến kinh thành Bắc Dực. Ngày tiếp theo, Bắc Dực đế chiếu cáo thiên hạ, Hoàng trưởng tôn đã trở về, khắp chôn mừng vui như mở hội.

Lai qua ba tháng, quốc thổ của Đông Lâm đã hoàn toàn thuộc về Bắc Dực, duy phía tây có một số thành bị Tây Nguyên thừa dịp loạn chiếm, Bắc Dực đế nổi giận, một tờ thánh chỉ ban xuống chỉ thẳng Tây Nguyên mà đánh.

Đúng lúc này, kinh tế trong Tây Nguyên đột nhiên nội loạn khiến cho dân sinh hỗn độn, quân đội cũng phải chịu một sự ảnh hưởng rất lớn, càng vô lực chống cự với gót sắt của Bắc Dực, vẻn vẹn bốn tháng hơn một xíu, Tây Nguyên đế chủ động xưng thần, nguyện hàng tháng dâng phẩm tiến cống, mà lãnh thổ của Tây Nguyên cũng thu nhỏ lại, chỉ bằng một phần ba so với trước đây.

Đến đây, chiến tranh rốt cục đã được ngừng nghỉ, thiên hạ thái bình, mà trải qua hơn nữa năm giằng co, Hoàng trưởng tôn Bắc Dực rốt cục đã có thể thành hôn với Đại tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công.

Nói đến Bắc Dực đế tuổi tác cũng đã cao, sớm có ý thoái vị, ngay trước lễ thành hôn hai ngày, đương triều tuyên cáo đợi sau khi Hoàng trưởng tôn thành thân sẽ nhường ngôi an hưởng tuổi già.

Lại nói đến ngày đại hôn đó, Sở Ly ở trong ngoài phủ Trấn Quốc Công thiết lập tầng tầng chướng ngại, nhưng cũng phải cắn răng nhìn chằm chằm trưởng tôn điện hạ vượt từng trạm kiểm sóa tiến vào, rốt cục hắn rất cam bất tâm, tình bất nguyện, dưới cảnh cha mẹ không ngừng rơi lệ đem bảo bối muội muội cõng lên kiệu hoa, trên dưới một nhà nhìn Trưởng tôn điện hạ mắt không ra mắt, mũi không ra mũi nữa.

Tất cả nghi thức được hoàn thành, sau đêm động phòng hoa chúc, ngày hôm sau cung nữ đợi ở trước cửa đến chính ngọ cũng không thấy hai vị chủ tử trong phòng có động tĩnh gì, đợi đến khi Thái tử và Thái tử phi chờ không nổi nữa, phải đích thân đến phá cửa mà vào lại thấy cả phòng trống không, người đâu không thấy, Trưởng tôn điện hạ và tân Hoàng phi đã không thấy đâu, duy chỉ để lại đúng một phong thư cáo từ.

Thái tử và Thái tử phi liếc mắt nhìn nhau, hết thảy không cần nói nữa.

Vì vậy, ngay buổi tối hôm đó, Thái tử và Thái tử phi cũng lặng lẽ rời khỏi cánh kinh, duy nhất để lại mỗi một đứa con đang say giấc nồng còn chưa kịp phản ứng, Xuân Nhi bị Hoàng đế đang muốn nhường ngôi bắt làm tráng đinh thay thế, không có lớn thì hốt nhỏ vẫn còn xài được mà, hắn nhịn không được tức miệng chửi lầm lên, rủa thầm cha mẹ, anh trai, chị dâu gì đâu không có lương tâm, ỷ lớn hiếp nhỏ, ăn chanh lại bỏ vỏ, trọng kẻ lớn khinh khi tiểu hài.

“A!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.