Thẩm Nghiên Tịch nghe được tin tức này cũng sững sờ một hồi, sau đó lại có chút hả hê và thờ ơ.
Nàng như nào cũng không nghĩ tới, thân ái tổ mẫu và mẫu thân cùng bị mất trộm một lúc, ngay cả hoa phục trân quý họ yêu thích nhất cũng bị hủy hoại không ra hình hài khiến cho cả phủ Tể tướng từ sáng sớm đã bị náo loạn là do Hữu tướng đại nhân quyền thế ngút trời, phú quý không ai địch lại gây nên.
Hữu tướng tà gian nửa đêm đã muốn làm trộm thì tuyệt đối không ai sánh được a! Nhưng chuyện hết lần này đến lần khác cứ như vậy xảy ra, đương lúc không ai hay biết, không ngờ không tiếng động hành sự.
Chẳng lẽ tài phú của Hữu tướng đại nhân đều tích lũy từ đây?
Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn không quan tâm đến sự hỗn loạn trong phủ Tể tướng, đối với tài bảo bị mất trộm của lão phu nhân và phu nhân không chút quan tâm, nhất là sau đêm qua khi biết được mình có thể là muội muội của Sở Ly, căn bản cũng không phải nữ nhi Thẩm gia này, trái tim nàng đối với Thẩm gia trên dưới căn bản đã nguội tắt, dần dà trở nên hờ hững rồi.
Sự việc thật sự không thể tưởng tượng nổi, chỉ dựa vào lời nói một phía của Sở Ly, đơn giản nhận thân chỉ bằng một cái bớt như vậy khiến nàng cảm thấy có gì đó khinh suất, nhưng đến khi nàng kịp nhận ra vấn đề thì chính mình đã tin chuyện ấy là có thất.
Mà nàng thật sự rất tò mò những chuyện đã xảy ra vào mười bảy năm trước.
Tại sao nàng lại bị cuỗm đi? Tại sao lại rơi vào Thẩm gia? Nếu vậy thì vị Thẩm gia Nhị tiểu thư thật sự đã đi đâu?
Những vấn đề này cứ quay mãi trong lòng, khiến nàng muốn vội vàng giải quyết chân tướng năm đó, cũng chứng minh những lời Sở Ly nói rốt cục là thật hay giả.
Mặt trời dần lên cao, nóng bức tỏa ra, từ sáng đến giờ cả phủ Tể tướng vẫn đang bát nháo dậy sóng, ngay cả Phù Hương viện vắng vẻ xa cách đây cũng nghe được tiếng động bên ngoài.
Nàng vốn muốn thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm không quấy rối, nhưng đương lúc nàng đang muốn bình tĩnh thì hết lần này tới lần khác luôn bị người ta quấy nhiễu, sau giờ ngọ chính trưa, cơn sóng này rốt cục cũng xô tới Phù Hương viện rồi.
Quả thực nghĩ không ra, sao trong phủ bị mất trộm lại có thể dính líu đến nàng đây?
Nhìn đám người hừng hực khí thế mà đến, ánh mắt nàng lạnh đi nhưng vẫn không để đối phương phát giác, thậm chí so với trước kia, đám người này càng lớn lối hơn.
“Nhị muội muội, nha hoàn tên Hương Hương luôn hầu hạ muội nay đi đâu rồi?”
Có thể gọi nàng một tiếng Nhị muội muội, khắp phủ Tể tướng này cũng chỉ có mỗi Thẩm Nghiên Tâm.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn nàng ta một cái, thấy giữa hàng lông mày của nàng ta lộ chút đắc ý, chiếc cằm cao ngạo khẽ giơ lên, cả người như nhộng phá kén, vương ra rất nhiều nanh vuốt và râu ria không thể che giấu được.
Chậc, không phải chỉ sắp trở thành Thái tử Trắc phi sau, còn chưa chính thức thành hôn mà đã nhịn không được bắt đầu đường hoàng khởi nghĩa rồi.
Thẩm Nghiên Tâm dắt theo lão phu nhân, kế bên là Trần di nương, đột nhiên nàng nghiêng mắt nhìn thấy Vệ di nương và Thẩm Nghiên San đang đứng ở một góc.
Lãnh ý dưới đáy mắt càng nồng đậm, bờ môi lại giương cao, vui vẻ nói: “Không biết đại tỷ đến tìm nha hoàn của muội có chuyện khẩn yếu gì chăng? Đáng tiếc, hôm qua nàng ta mới được ta sai ra ngoài làm chút việc riêng, có gì tỷ không ngại cứ nói trước, đợi nàng ta trở lại ta sẽ nói với nàng.”
Hàng lông mày Thẩm Nghiên Tâm cau lại, thần sắc trên mặt cũng sắc bén thêm ít nhiều, nhẹ trách mắng: “Muội sai nàng ta đi làm gì? Đi đâu?”
“Hương Hương là nha hoàn tùy thân của muội, đi đâu hay làm gì cũng chỉ là việc của muội, đại tỷ chắc là không nên quản quá nhiều?”
“Hừ! Ai biết được có phải cô ta làm chuyện xấu rồi bỏ chạy lấy người không. Tốt nhất Nhị muội muội nên gọi nàng ta trở lại ngay lập tức, bằng không để dính líu đến muội thì không tốt lắm đâu.”
Thẩm Nghiên Tịch lạnh lùng nhướng mày nhìn Thẩm Nghiên Tâm, ý vui vẻ càng chất chứa trong giọng nói: “Không biết nha hoàn của muội đã làm chuyện gì xấu mà đại tỷ phải cất công dẫn theo tổ mẫu đến khởi binh vấn tội?”
Sắc mặt lão phu nhân hơi khựng lại, như thế nào vẫn cảm thấy trong lời nói của nha đầu chết tiệt này đầy ẩn ý.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Tâm trầm ngay xuống, “Muội nói thế là có ý gì?”
“Đại tỷ hà tất phải kích động như vậy? Thật ra muội chỉ có lòng tốt nhắc nhở thôi. Dù sao luận thân phận, trong phủ này muội là đích nữ tỷ là thứ, luận thân phận sau khi xuất giá, tỷ là Thái tử Trắc phi thôi nhưng ta lần Chính phi của Thân vương, về sau cho dù Thái tử có thể tiến thêm một bước, nhưng phận phi tử gặp Chính phi của Thân vương cũng phải nhượng lễ ba phần nha.”
Đến cả nhịp thở của Thẩm Nghiên Tâm cũng trầm đi, ánh mắt đầy oán độc nhìn nàng.
Đáng tiếc điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Thẩm Nghiên Tịch, nàng vừa cười vừa nói: “Đại tỷ liều mạng không ra quy củ như vậy nếu bị người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ chê cười tỷ không có giáo dưỡng mất. Đương nhiên, tỷ muội nhà mình đang ở trong nhà thì muội cũng không muốn so đo nhiều, nhưng về sau tỷ vẫn nên thu liễm một chút thì tốt. Nói cho cùng, quy củ Hoàng gia nào đến lượt chút ta khiêu khích, coi chừng đại họa lâm đầu chết cũng không toàn thây!”
Tám chữ cuối cùng không khác gì bùa chú, nhẹ nhàng từ trong miệng nàng nói ra nhưng rơi vào lỗi tai người nghe lại thành quỷ ám, ai nấy rét run khắp người, kiềm không được giật nảy mình một cái.
Trần di nương sao có thể để nữ nhi nhà mình bị ức hiếp, lúc này tiến lên chỉ thẳng Thẩm Nghiên Tịch mà mắng: “Hay cho một Thẩm Nghiên Tịch dám nguyền rủa ‘trái tim’ của ta. Ta nhất định phải tiến cung cáo trạng lên Hoàng hậu nương nương, một con tiện nhân tâm địa độc ác như vậy sao có thể gả vào hoàng thất được chứ?”
Còn là gả cho Thất điện hạ làm Chính phi, chủ vị!
Thẩm Nghiên Tịch lạnh lùng nhìn Trần di nương, “Di nương cũng không đúng quy củ rồi. Đừng nói hoàng cung di nương còn không vào được, Hoàng hậu nương nương há có thể là người di nương muốn gặp là gặp. Ngoài ra còn can đảm gọi thẳng họ thẳng tên ta, nói năng lỗ mãng mang ý nhục mạ, dùng gia quy xử trí vẫn còn có thể. Dù sao đi nữa, di nương cũng chỉ là phận thiếp ở đây!”
Lời này đâm quá trực diện rồi!
Cả đời Trần thị để ý nhất chính là phải trở thành thiếp thất của Thẩm Chi Hối sao? Rõ ràng nàng mới phải là người nên được cưới hỏi đường hoàng, chính thất Thẩm phu nhân!
Trong khoảnh khắc đó, Trần thị cảm thấy đau đớn và khó chịu vô cùng, hai tay vuốt ve lồng ngực, hơi thở dồn dập, cả hàm răng đều cảm thấy nhức nhối, trước mắt cảm thấy trời đất quay cuồng và tối lại, cơn tức dồn đầu khiến nàng uất nghẹn muốn ngất đi.
Nàng trừng mắt nhìn Thẩm Nghiên Tịch, nhưng Thẩm Nghiên Tịch cũng đã dời mắt đi, căn bản không đặt nàng vào trong mắt, tựa hồ vừa nãy chỉ đang dạy dỗ một con chó không biết nghe lời.
Nếu như Thẩm Nghiên Tịch biết nàng có ý tưởng này, nhất định sẽ tức giận mắng mỏ nàng đừng hạ thấp nhân phẩm loài chó có được không!
Mắt thấy Thẩm Nghiên Tâm và Trần thị bị trấn áp, lão phu nhân được hai người ủng hộ ở giữa rốt cục đã lên tiếng, giận dữ mắng mỏ Thẩm Nghiên Tịch, “Con thật sự ngày càng quá đáng, sao có thể nói chuyện với tỷ tỷ và di nương như vậy sao? Đừng cho rằng mình sắp được gả vào Kỳ vương phủ thì ta không dám dùng gia pháp xử trí con!”
“A? Không biết con đã phạm phải tội gì mà làm phiền lão phu nhân và cánh tay người phải vận dụng đến gia pháp?”
Lão phu nhân tức đến muốn thổ huyết, tức giận chỉ thẳng Thẩm Nghiên Tịch, “Con…”
Cái gì mà cánh tay của bà? Ý chỉ bà già rồi dạy không nổi nàng sao?
Lập tức, lão phu nhân khí huyết dâng trào, cả một khuôn mặt dữ tợn mất đi lý trí, hô to: “Người đâu, mau lấy gia pháp ra! Lão thân hôm nay phải giáo huấn tiểu nha đầu chết tiệt bất tuân quy củ, bất tôn bất kính này một phen!”
"Dừng tay!"
Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên sau người, mọi người xoay người liền thấy Thẩm phu nhân Kim thị đang bước vào, một thân khoan thai đầy uy nghi.
Đó là thứ khí thái tôn quý mà Trần thị dù có mặc bao nhiêu xiêm y hoa lệ, đeo thêm biết bao nhiêu trang sức trân bảo cũng không sánh được.
Thẩm phu nhân dẫn theo sau vài nha hoàn và ma ma, tầng tầng lớp lớp bước vào Phù Hương việ, khẽ gập gối thi lễ với lão phu nhân xong mới hỏi: “Không biết Tịch Nhi đã phạm phải tội gì mà chọc cho mẫu thân phải dùng đến gia pháp?”
Lão phu nhân cả giận hừ một tiếng, “Tiểu nha đầu quái đản bất tuân, bất tôn với trưởng bối, bất kính với người dưới, liệu có nên phạt hay không?”
Kim thị nghe xong quay đầu, nhìn Thẩm Nghiên Tịch vẫn đang an tọa trên ghế, vẻ mặt không hề lo lắng xong, Thẩm phu nhân lại thỏng thả tiếp tục, nhẹ khiển trách: “Sao Tịch Nhi không có quy củ như vậy? Tổ mẫu đã tới mà vẫn dám ngồi đó, còn không mau đến đây thỉnh tổ mẫu an tọa?”
Lúc nói lời này, ánh mắt của nàng nhẹ liếc qua lão phu nhân và Trần thị cùng Thẩm Nghiên Tâm đứng cạnh, ngoài ra còn có Vệ thị và Thẩm Nghiên San.
Hai người đó sắc mặt cứng đờ, co rúm lại rồi vội vàng hành lễ, “Gặp qua phu nhân.”, “Gặp qua mẫu thân.”
Trần thị và Thẩm Nghiên Tâm trừng mắt nhìn hai người một cái, sau đó rất không cam lòng cúi người hành lễ với Thẩm phu nhân.
Thẩm Nghiên Tịch cười khẽ, bây giờ nhìn mẫu thân đại nhân này nàng cảm thấy khác hơn rồi, rốt cục cũng đã hiểu vì sao bà đối xử với nàng và Thẩm Nghiên Huyên bằng hai thái độ khác nhau, hoàn toàn không phải do từ nhỏ nàng bị đưa đến chốn thâm sơn cùng cốc, không hề trưởng thành bên bà, mà chính do nàng không phải con gái ruột của bà.
Nếu như những lời nói tối qua của Sở Ly là thật.
Thật ra nàng tin lời hắn, bởi vì nàng phát hiện chỉ cần không phải là con gái Thẩm gia thì có rất nhiều sự tình trước đây giải không được bây giờ đã có ngọn có nguồi, vì cái gì mà họ có thể nhẫn tâm đưa nàng thuở còn nhỏ đang ốm yếu bệnh tật rời khỏi kinh thành, vì điều gì mà nhiều năm qua không hề tới thăm hỏi ngó ngàng một cái, vì điều gì mà con gái mình cũng không hề đếm xỉa tới, vì sao mà…
Chỉ là, tại sao nàng lại trở thành Thẩm gia Nhị tiểu thư? Lại có bao nhiêu người biết được sự thật này rồi? Hay là… lời của Sở Ly căn bản không đáng tin?
Nàng cảm thấy tên Sở Ly đó thật sự quá nguy hiểm, tâm tư khó đoán, tính cách khó lường, ai cũng không biết rốt cục trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Ở nha môn cách đó khá xa, Hữu tướng đại nhân đang làm việc đột nhiên hắt hơi một cái, hắn sờ sờ mũi thầm nói không lẽ muội muội đang nhắc đến mình?
Nghĩ đến đây, khắp người hắn hồng hào phơi phới, làm việc gì cũng vô cùng nhiệt tình.
Còn ở Phù Hương viện đây, Thẩm Nghiên Tịch cười đến vô tội, đang giải thích: “Thật sự và tổ mẫu cùng đại tỷ và Trần di nương ập tới khiển trách, sau đó tổ mẫu lại muốn thỉnh gia pháp trừng phạt. Con hoảng sợ còn chưa kịp thỉnh mọi người ngồi xuống, thỉnh mẫu thân trách phạt.”
Kim thi nheo mắt nhìn nàng một lúc, sau đó giận dỗi thật rồi, nhưng vẫn nói với nàng: “Chớ có nói bậy! Con thân là Đích nữ trong nhà, còn sắp được gả cho Thất điện hạ làm Vương phi, đại tỷ và Trần di nương bất quá cũng chỉ là một thứ nữ, một di nương sao lại không biết tôn ti đến mạo phạm? Cho dù con thực sự có phạm lỗi đi nữa cũng có ta hoặc tổ mẫu con đến trách phạt, nào đến lượt các nàng bạo biện làm thay?”
Thẩm Nghiên Tịch thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, đột nhiên phát hiện sau khi dứt bỏ được thân phận mẫu thân đi, Thẩm phu nhân cũng không đáng ghét đến vậy.
Đương nhiên, nàng cũng mảy may thích Thẩm phu nhân dù chỉ một chút.