"Chủ tử, đã tra rõ, đĩa bánh phù dung trên bàn Thẩm Nhị tiểu thư bị bỏ mị dược, không chỉ mỗi bánh phù dung, cả đến thiên tầng tô và hoàng kim tơ đều bị bỏ thuốc."
Quân Thương vừa rời khỏi ngự hoa viên. Ảnh Tam lúc nãy không một tiếng động đã biến mất. Vâỵ mà, giờ phút này cũng im hơi lặng tiếng mà xuất hiện. Hắn đã đem chuyện chủ tử phân phó đi điều tra rõ ràng, không một ai hay biết, hắn điều tra bằng cách nào, và ở trước mặt mọi người, dùng thủ thuật gì để tra ra.
Khi biết được kết quả, hắn không khỏi kinh hãi và tức giận. Không ngờ trong cung lại có người dám làm chuyện vô sỉ, hạ lưu này với Vương phi nhà hắn, có khác nào không đặt chủ tử của hắn vào trong mắt đâu!
Cho nên, vừa có kết quả trong tay, hắn liền lập tức chạy đi hồi báo, nhưng cũng không hiểu vì sao, chủ tử lại rời khỏi bàn tiệc giữa chừng? Chẳng lẽ, chỉ trong một chốc hắn vắng mặt, đã xảy ra chuyện gì chăng? Nhưng rõ ràng Vương phi vẫn còn ở trong Ngự hoa viên mà.
Quân Thương vừa nghe xong,tức khí trên thân liền biến đổi, lập tức cắt đứt những suy nghĩ lung tung nhỏ mọn của Ảnh Tam, trực tiếp hỏi: "Là ai làm?"
Giọng nói rõ ràng rất nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao, vẫn khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo thấu tâm can, dưới đáy con mắt lạnh nhạt đó, lại dấy lên một cơn sóng lớn quỷ dị màu đen, khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
"Ọc."
Hầu kết của Anh Tam nuốt xuống một ngụm nước miếng hết sức vang dội. Trong mơ hồ, dường như nhìn thấy lại hoàn cảnh trước lúc quay trở về kinh thành. Một bóng dáng liều chết xung phong trên chiến trường của chủ tử, thần sắc hắn khẽ biến, vừa hồi hộp lại có chút vui mừng.
Thẩm Nhị tiểu thư có sức ảnh hưởng với chủ tử thật sao? Đây là một chuyện tốt, về sau nhất định phải tận sức hốt nàng về phủ Kỳ vương, tống nàng ngồi lên ngai vàng Kỳ Vương phi mới được!
"Thuộc hạ đã điều tra rõ, Kỳ thi hội hôm nay tuy do Thái hậu chủ trì nhưng tất cả đều do Hoàng hậu quản lý, hơn nữa mị dược đó hoàn toàn giống với thuốc mà Tứ tiểu thư trúng phải trong phủ Tĩnh Bình Hầu hôm đó."
Ngày đó đi theo Vương phi, chủ tớ bọn họ được chứng kiến một màn kịch hay, đương nhiên, hai người họ đều biết rõ, có người động thủ với vương phi trước, sau đó mới bị vương phi phản kích lại. Hiện giờ, Tứ tiểu thư họ Kim kia còn đang bị nhốt trong từ miếu của Kim thị, cũng không biết, có cơ hội trở tay với vương phi hay không?
Gia tộc họ Kim này, một người lương thiện cũng không có. Thẩm phu nhân năm đó, lại đành lòng đưa nữ nhi ruột của mình đến ni cô am ở trong rừng. Suốt mười bốn năm qua, một tiếng hỏi han cũng không có. Lại còn hầu phủ nữa, một chút thân tình cũng không có, khinh thường biểu tỷ, bỏ thuốc ám hại, vào đến hoàng cung, còn gặp thêm một bà Hoàng hậu không chút nương tình, hạ độc cháu gái mình để hủy đi sự trong sạch, với mục đích phá hoại hôn ước của nàng và Thất điện hạ!
Ánh mắt Quân thương lóe lên vẻ khó lường, đột nhiên, hắn ở bên tai Ảnh Tam nhẹ giọng, phân phó vài câu, chỉ nhìn thấy được trên mặt Ảnh Tam lộ vẻ khoái hoạt. sau đó nhìn chủ tử một cái thật sâu, rồi yên lặng xoay người, thi hành mệnh lệnh.
....
Lại nói về bên trong ngự hoa viên. Thẩm gia hiện giờ cũng còn chút kinh hãi, đã đứng dậy quay về vị trí chỗ ngồi, không khí trầm ngưng khi nãy rốt cục cũng đã từ từ hòa hoãn lại. Còn Thẩm Nghiên Tịch từ đầu đến cuối cũng chưa nói qua câu nào. Chuyện của Lục công chúa xem như đã giải quyết, mặc dù quá trình có chút ớn lạnh, nhưng nàng chỉ quan tâm kết quả, cái đầu vẫn còn trên cổ là tốt rồi, điều khó xử nhất chính là, nàng bỗng nhiên được nổi tiếng, mọi ánh mắt hiện giờ đều gia tăng tập trung về phía nàng.
Nàng vốn không muốn để người khác chú ý, tiêu chí của nàng từ trước đến giờ là, lẳng lặng làm giàu mới là điều quan trọng nhất, nhưng dù rất không muốn dây vào thì cũng đã bị lôi kéo, nàng cần gì phải để tâm người ta còn chú ý đến mình hay không?
Tâm tính biến đổi, nên khí chất tản mát trên người, cũng vô hình chung bị thay đổi, cho dù hiện tại nàng vẫn yên lặng ngồi bên cạnh Thẩm phu nhân, đón nhận mọi sự khiển trách từ phụ mẫu và các đệ muội trong nhà, nhưng bộ dạng đã không còn khúm núm hướng nội như mọi ngày, ngược lại, còn có thể nhìn thấy vẻ mặt khinh thường và chấp nhặt của nàng đối với mọi người.
Đáng tiếc, giờ phút này Thẩm gia không còn tinh lực và tâm tư đi nghiên cứu điều này nữa. Duy chỉ có Sở Ly, hắn cảm thấy thú vị với Thẩm Nhị tiểu thư này, trước đó, cô ta còn dùng ánh mắt nóng rực và kỳ quái mà nhìn hắn, dường như không hề có vẻ nhu nhược như lời đồn đãi.
Có điều, bây giờ hắn cũng không có thời gian để mà để ý vị Thẩm Nhị tiểu thư này, bởi vì nàng cũng đã là vị hôn thê của Thất điện hạ rồi. Hắn giương mắt nhìn một chút, rồi cũng quay mặt đi, tập trung thưởng thức rượu ngon, giữa hàng lông mày bắt đầu lộ chút sầu lo.
Hắn dường như đã lục tung khắp kinh thành này không ít lần, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của nha đầu đó, cứ như là, người mà hắn gặp được dưới tường phủ Kỳ vương đêm ấy, chỉ là do bản thân quá mức tưởng niệm mà sinh ra ảo giác chăng.
Đã tìm không thấy, hắn còn tiếp tục ở lại cái chốn đáng ghét này làm gì nữa!
Mi mày hắn chau lại lộ ra một nếp uốn sâu, khiến âm khí quanh người hắn lại tỏa ra càng lúc càng đậm. Không biết Sở Ly đại nhân ta có nhớ đến câu nói của cổ nhân ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’ hay không, nha đầu mà hắn khổ tâm tìm kiếm suốt bao lâu nay lại chính là đang ngồi đối diện, hơn nữa còn đang âm thầm tính kế lên hắn hòng kiếm chác một mớ tiền.
‘Pằng!’
Đột nhiên có một tiếng rầm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hữu Tể Tướng, hắn âm trầm nhìn sang, chứng kiến một chiếc cốc bạch ngọc đã vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tiếng vỡ này cũng thu hút mọi người, một số người còn nhảy dựng lên. Sự cố của Thẩm gia mới vừa kết thúc, sao nhanh như vậy đã có chuyện khác phát sinh?
Quay đầu nhìn lại, bên cạnh chiếc cốc bạch ngọc vỡ vụn, là Lục công chúa đỏ bừng bừng, vẻ mặt hoảng hốt lộ chút điên cuồng khó hiểu.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lục công chúa há mồm, ‘A’ to một tiếng chói tai, giọng nói thanh nhọn kinh người khiến cho màng nhĩ của Thái hậu ngồi sát bên đau nhói, lát sau bà chỉ còn nghe được tiếng vọng lại ‘ong ong ong’ trong đầu, lập tức kinh hoàng nhảy dựng lên giữa Ngự hoa viên đầy cỏ cây hoa lá.
Khóe miệng Thẩm Nghiên Tịch luôn yên lặng ngồi bên mẫu thân từ nãy giờ đột nhiên kéo ra, ánh mắt sáng quắc nhìn tiểu nha đầu đang vặn vẹo bên cạnh Thái hậu nương nương, Lục công chúa dường như đang phát điên không còn biết trời đất. Nàng tuyệt nhiên không muốn bỏ qua chút xíu phản ứng về bệnh trạng này.
Bấm đốt tính toán… Ầy dô, lại thất bại rồi, chênh lệch đến một chung trà thời gian!
Đương lúc nàng đang cảm thán và trăn trở tính toán thời gian chính xác của dược hiệu, cả Ngự hoa viên đã náo loạn không thôi, Lục công chúa đột nhiên nổi điên khiến mọi người kinh hãi, người đứng mũi chịu sào đầu tiên chính là Thái hậu.
Nhiều năm qua Thái hậu chưa từng chịu kinh sợ như vậy, từ tiếng thét chói tai muốn thủng màng nhĩ, bà hoảng sợ chỉ biết quơ quơ xung quanh, tựa hồ muốn lập tức ngã ngay ra khỏi ghế phượng, dọa cho bọn cung nữ và ma ma đang hầu bên cạnh hoảng hốt, sắc mặt tái mét chạy qua đỡ.
Quân Mẫn Nhi điên cuồng hò hét, nhảy lên nhảy xuống, vươn móng tay bén nhọn thẳng về phía Thái hậu nương nương đang ở gần nhất, bộ dáng trở nên hung ác, dường như muốn lập tức giết hoàng tổ mẫu đó giờ luôn yêu thương mình.
Thái hậu hoảng sợ không thôi, mắt thấy những móng nhọn sắc bén đưa đến trước mặt mình, muốn tránh cũng không tránh kịp, chỉ có thể nương theo người cung tỳ cuống quít lui nhanh về phía sau.
Một bóng đen vụt qua trước mắt, tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết, thì ra là một cung tỳ hầu cận bên Thái hậu, mắt thấy chủ tử sắp tránh không khỏi liền chạy ra cản lại, không ngờ móng vuốt của Lục công chúa không buông tha, một phát xẹt thẳng qua khuôn mặt thanh tú tạo ra một vết thương kéo dài rất sâu, máu cũng nhanh chóng rỉ đầy khuôn mặt.