Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 44: Chương 44: Ngươi biết Thất điện hạ ư?






Tiểu Cửu? Là cậu thiếu niên có gương mặt trẻ trung xinh xắn vừa kéo tiểu nhị kia ra ngoài sao?

Rất giỏi nhận biết người khác ư? Thật không ngờ trên đời còn có người có bản lĩnh như thế. Vậy ý đây có phải là muốn nói rằng cho dù khuôn mặt nàng biết đổi tròn méo như thế nào, hắn cũng dễ dàng nhận ra?

Quân Thương thấy nàng nhíu nhíu mày ra chiều suy nghĩ, trong mắt lại tràn đầy ý cười, chủ động mở miệng nói: “Cũng không có thần kỳ như vậy, chỉ là nhạy cảm hơn người bình thường một chút thôi.”

Lúc trước, khi phân biệt nàng và nữ tử trong rừng có phải cùng một người hay không, hắn cũng không xác định lắm, dù sao khuôn mặt hai người cũng chỉ có chút tương tự, tính tình, cách làm việc và thần thái đều khác nhau một trời một vực, thật không ai dám tin hai người thực tế chỉ là một.

Nhưng từ khi nhận biết được, nàng còn có một khuôn mặt khác, thì có gì mà khó khăn nữa.

Nghe Quân Thương giải thích, Thẩm Nghiên Tịch hơi nhíu mày, không muốn suy nghĩ thêm nữa, lập tức ngồi thẳng xuống chỗ đối diện hắn, tư thái và vẻ mặt nhàn nhã tự tại kia tựa hồ như nàng mới là chủ nhân, mọi sự buồn bực lập tức tiêu tan tự lúc nào.

Không nhận thì cũng nhận ra rồi, kết quả cũng đã vậy rồi, nàng tự dày vò làm khó bản thân mình thì có ích gì.

Quân Thương thấy nàng tự nhiên ngồi xuống, thản nhiên tự rót rượu, thong dong hớp một ngụm, hàng lông mày thanh tú đang nhíu chặt bỗng nhướn lên, lòng hắn cảm thấy khá thú vị, ánh sáng di động trong mắt nàng vô cùng rực rỡ, tựa hồ đã tiên đoán được phản ứng tiếp theo của nàng.

“Ực! Đây là cái quái quỷ gì thế? Ngươi chỉ biết ngồi đây uống… rượu hả?”

Hương vị lạt lạt lại đắng chát, so với uống rượu cồn thuần khiết còn kích thích hơn, mùi hương nồng nặc vừa vào đến miệng lập tức mất đi mùi rượu, chỉ một ngụm nhỏ đã khiến đầu óc nàng muốn mất đi cảm giác, há mồm nói ra một câu nàng đã bắt đầu không biết rõ môi và miệng mình đang ở đâu.

Nhìn hàng lông mày dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhăn, khóe miệng Quân Thương càng nhướng cao lên, tạo ra một đường cong tuyệt mỹ phá tan băng tuyết, đặc biệt nhu hòa, chỉ tiếc tình cảnh này rơi vào mắt Thẩm Nghiên Tịch vô cùng chói chang, cảm thấy hắn đang có chút hả hê thì phải.

Hừ, quả nhiên nhìn hắn có chút hả hê nha.

Bởi vì thật lòng hắn cảm thấy, nàng vô cùng sinh động đáng yêu, và mê hoặc khiến hắn không thể dời tầm mắt.

Nàng lại hung hăng trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn đen láy linh động, cũng là do ly rượu quá kích thích, nên mắt nàng ánh lên chút thủy quang, lăn tăn óng ánh đến trong suốt.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, đột nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay nàng, điềm nhiên uống sạch phân nửa còn lại.

Thẩm Nghiên Tịch ‘ực’ một tiếng, ngơ ngác nhìn ly rượu trống không trong tay hắn, đầu óc vốn thông minh hoạt bỗng chốc cũng bị tắc nghẽn, không kịp phản ứng lại.

Bộ dáng này quả nhiên rất đáng yêu, Thất điện hạ khẽ cười thành tiếng, nuốt trọn rượu trong miệng, nói nhẹ nhàng: “Ai nói đây là rượu chứ?”

“Nếu không phải rượu, ngươi tới tửu lâu này uống cái gì…” Qua cơn kích thích, đầu lưỡi bắt đầu có lại cảm giác, rốt cục nàng đã nếm được hương vị còn sót lại trong miệng, nội tâm khẽ động. Nàng chau mày nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ đang nhìn một con quái vật tuyệt thế, “Không phải ngươi liên tục dùng thứ này để áp chế độc tố trong cơ thể mình chứ?”

Lúc ở trong rừng, nàng đã biết hắn trúng kịch độc, đêm đó cũng rất phiền hà đến nàng, để hắn đỡ được một đêm độc phát đến đau thấu tâm can, mặc dù cho đến nay hắn không biết được vì sao nàng lại làm được như vậy.

Cho nên giờ phút này hắn cũng không bất ngờ lắm, cũng không muốn trả lời nàng vấn đề này, chỉ thản nhiên rót một chén, mặt không đổi sắc tựa hồ chỉ vừa uống một ly rượu nhạt mà thôi.

Thẩm Nghiên Tịch ‘chậc’ một tiếng, tỉ mỉ nhận xét hương vị nơi đầu lưỡi, sau đó cúi đầu bấm bấm tay nói: “Theo như bổn thần y tính toán, độc tố trong người ngươi sắp đến kỳ bộc phát rồi. Ngươi có uống thứ này cũng chỉ có thể bảo vệ tâm mạch mình không bị tổn thương mà thôi, thực chất hiệu quả không cao. Hơn nữa, ngươi cứ thường xuyên uống như vậy… xin hỏi, vị giác của ngươi còn cảm giác được bao nhiêu?”

Bàn tay nâng ly chợt ngưng lại, lông mi khẽ run lên, ánh mắt một lần nữa trở lại trên khuôn mặt nàng.

Thẩm cô nương khẽ lắc đầu, tựa hồ rất không đồng ý với hành vi này của hắn, cứ như là, thà không còn biện pháp nào còn tốt hơn dùng loại thuốc này, nếu không phải nhờ nó, e là hắn đã không sống được đến giờ, chỉ là hiện tại hắn đã có nàng đang ở đây!

Cặp mắt nàng đột nhiên sáng rực, tươi cười rạng rỡ nói: “Ta có thể giúp ngươi bình yên vượt qua đêm độc phát, bảo đảm sẽ không đau không ngứa, an toàn vô lo, thuận tiện, ta còn có thể chẩn bệnh cho ngươi, tỉ mỉ nghiên cứu độc tố tiềm ẩn trong cơ thể ngươi, triệt để giải trừ, giúp ngươi về sau không cần phải chịu hành hạ cũng không phải là điều không thể.”

Ngón tay đang cầm ly rượu chợt căng thẳng, cho dù tính tình hắn đó giờ nhạt nhẽo lạnh bạc như băng, nghe được như vậy cũng có chút rung động, lần đầu gặp mặt cũng đã nghe nàng nói những lời này, nhưng bây giờ được nghe một lần nữa, cảm giác vẫn có chút khác biệt.

Trước kia hắn không quản chuyện sống chết, nhưng từ khi gặp nàng, tiếp xúc qua lại không ít lần, đột nhiên hắn cảm thấy hắn không muốn chết đi, muốn tiếp tục sinh tồn.

Ánh mắt trở nên mênh mông, tâm tư đảo loạn một hồi, mi mắt rủ xuống, nhỏ giọng hỏi: “Lần này, nàng tính bao nhiêu?”

Vẻ mặt của Thẩm cô nương lập tức tươi hẳn ra, sáng lóe như vừa bắt gặp tri kỷ bạn hiền, khủy tay chống lên bàn hướng gần về hắn, tủm tỉm cười: “Mỗi một lần giúp ngươi không phải chịu đau đớn khi độc phát là hoàng kim vạn lượng, còn triệt để tiêu trừ chất độc trong người, hoàng kim mười vạn lượng, tổng cộng là mười một vạn lượng hoàng kim. Nhưng ta không thể bảo đảm rằng phải mất bao nhiêu thời gian mới giải hết độc tố trong cơ thể ngươi được, thành ra để đền bù tổn thất, ta miễn cưỡng giảm ngươi hai phần, ngươi chỉ cần trả ta mười vạn bảy ngàn tám trăm lượng hoàng kim là đủ rồi. Trước hết, phải giao ta một nửa tiền cọc.”

Dường như hắn nhìn thấy hai đồng tử nàng phát sáng, ánh lên hai đỉnh hoàng kim, sáng quắc đến chói mắt, khiến hắn đột nhiên hy vọng chính mình được đúc từ vàng ròng nguyên chất, ít nhiều mỗi khi nhìn thấy hắn nàng sẽ luôn luôn hân hoan yêu thích như thế!

Nhưng mà, có thể được trò chuyện với nàng, hắn cũng rất vui rồi.

“Số lượng quá lớn, không biết có thể thư thả mấy ngày không?”

Nhãn châu Thẩm Nghiên Tịch xoay động, hào sảng gật đầu, “Được. Dù sao cách ngày trăng tròn vẫn còn bốn ngày, ta cho ngươi bốn ngày thong thả. Nhưng mà, để trao đổi lại, ta muốn ngươi trả lời ta một số câu hỏi.”

Cái này mà gọi là thong thả sao?

Mặc dù rất không công bằng, song Thất điện hạ vẫn hào phóng gật đầu, “Cứ hỏi.”

“Ngươi có quen Thất điện hạ không?”

“…Sao?”

Khóe mắt ‘Thất điện hạ’ hơi run lên, ý của Thẩm cô nương muốn hỏi chính là gã điện hạ đang khiến nàng đau đầu, trông mãi mà không thấy.

Nàng sờ cằm, lẩm bẩm: “Ta nhìn thì cũng đoán được thân phận ngươi không đơn giản, nhưng mà nếu ngươi không muốn nói ta cũng không miễn cưỡng đâu. Chỉ là… ngươi có biết vị Thất điện hạ đó không?”

Hắn phải trả lời như thế nào đây? Không miễn cưỡng bắt hắn nói thân phận của mình, lại muốn hỏi hắn có biết Thất điện hạ hay không?

“… Có biết.”

“A? Vậy ngươi có thể giúp ta gặp hắn một lần không?”

Không phải hiện tại nàng đang gặp rồi sao?

“Nàng muốn gặp hắn ta làm gì?”

“Ngươi đã biết được thân phận ta, chắc cũng biết được hôn ước giữa ta và hắn, nhưng bản tiểu thư ta không nguyện ý tùy tùy tiện tiện gả cho một người không quen không biết, người lại nhỏ, lời lại nhẹ, cho nên muốn gặp hắn để từ hôn.”

“…” Cái gì? Nàng muốn từ hôn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.