Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 7: Chương 7: Phiếu nợ.




Thời khắc hắc ám nhất đã đi qua, chân trời thoáng hiện lên chút màu sáng trắng khiến cho nơi vùng trời tối tăm cũng bắt đầu được nhuộm một màu sáng trắng.

Ở nơi rừng sâu, cách bờ sông, dưới tàng cây, khắp người nam tử phủ đầy máu đen nằm ở đằng kia, ánh sáng ban mai nhàn nhạt chiếu thẳng lên người hắn, cũng không khỏi xóa đi dung nhan thất sắc ảm đạm ấy.

Hành tẩu như yêu nghiệt, dung mạo như trích tiên… Ây da, chỉ là giờ phút này hình tượng lại có chút không xứng với cái từ ‘trích tiên’ cho lắm, mùi máu tanh nồng đậm, vết thương đầy người, tựa hồ không một chỗ nào là lành lặn, trong lúc hôn mê khí thế vẫn luôn lạnh lùng như vậy, thứ quý khí trời sinh như thế cũng không gì che giấu được, càng như một đạo ma quân đang chật vật suy yếu.

Khi ánh sáng đầu tiên phả qua khuôn mặt hắn, thân thể bất động đã lâu, lông mi chợt khẽ run rẩy, sau đó đôi mắt đột nhiên mở ra.

Một cái nhìn đơn mạc mà lạnh thấu xương, sắc sảo dày đặc đến độ như có thể phân tách linh hồn người khác. Mà sau khi mở mắt, hắn lại giật mình, khuôn mặt không chút biểu cảm đột nhiên ngẩn ngơ, không biết là hắn đang nghĩ cái gì, hàng lông mày chợt khẽ nhíu nhẹ.

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, một giây sau, hắn nhìn lên bầu trời, ánh mắt liền bị một khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt đầy sự tính kế che phủ lên.

Gương mặt này cũng rất đẹp.

Hàng lông mày kẻ đen mắt hạnh nhẹ nhàng uống lên, tựa như gió xuân tháng ba khẽ phất qua cành liễu, chao đảo, mềm mại, lướt nhẹ qua lòng người. Sóng mũi khéo léo có chút ánh sáng chiếu lên như những ánh sao khẽ nháy, lại như bạch ngọc ôn nhuận khiến người ta muốn đưa tay bấu một cái. Phấn môi nhấp một đường rất nhẹ, bờ môi mềm nhẹ cong cong, hồng hào, mượt mà khiến người ta mê đắm. Ngoài ra, lớp lông tơ mềm mại dưới ánh mặt trời, song vẫn không thấy một lỗ chân lông nào, nhẵn nhụi trắng nõn, dịu dàng hiền hòa, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay mà vuốt ve, kiềm không được muốn nhào vào cắn thêm một cái.

Điểm nào chỉ ra bệnh hoạn tái nhợt? Đâu là một cơ thể yếu ớt sắp chết chứ?

Bất quá những thứ có thể khiến cho nam nhân trong khắp thiên hạ phải hoảng hốt thất thần thì rơi vào trong mắt Quân Thương lại chẳng có gì, ánh mắt hắn lạnh lùng không chút dao động, chỉ chau mày nhìn nàng, khi nheo lại còn lộ ra một tia nhìn lạnh lùng đến thấu xương, trong phút chốc trời đất như cũng bị nhiễm hàn khí.

Thẩm Nghiên Tịch khẽ lui về sau nửa bước, tựa như vừa kinh hãi vậy, tay nhẹ nhàng để trước ngực, đôi mi thanh tú khẽ chau lại, thần sắc vẫn trong sạch ai oán, sâu kín nhìn hắn một cái: "Thật đáng sợ! Ngươi muốn gì? Ta đã bất kể hiềm khích cứu ngươi một mạng, cũng không để tâm, bản thân đã mất ngủ một đêm để cứu ngươi, chẳng lẽ đây chính là cách mà ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng của mình sao? Vừa tỉnh dậy đã muốn hù dọa chết người ta."

Hắn như không nghĩ tới, cũng không ngờ được nàng lại phản ứng như vậy nên cũng không khỏi có chút ngẩn ngơ, sau đó mi mày mới khẽ giãn ra.

Thẩm Nghiên Tịch lại đến gần, cúi người đứng cạnh bên nhìn hắn, một lần nữa khuôn mặt nàng lại chặn ngang tầm mắt hắn.

Nàng khẽ sờ khuôn mặt mình, đôi mi thanh tú hơi chau lại, thần sắc lộ ra vẻ bất mãn: "Sao bộ dạng ngươi khi nhìn thấy bản cô nương lại không hợp tác như vậy, ngươi có phải là nam nhân không đó? Chẳng lẽ bổn cô nương lớn lên không đủ đẹp? Không lẽ ngươi đã từng gặp người đẹp hơn ta?" ( Chết cười với tỷ rồi)

Ánh mắt Quân Thương dời đi, trực tiếp nhắm mắt lại.

Nàng nhướng mày, khẽ nheo mắt lại, sao nàng cứ cảm thấy hắn căn bản không hề đặt nàng vào trong mắt? Càng nhìn kỹ càng thấy hết thảy mọi vật trên đời này rơi vào mắt hắn đều là hư vô, không vào được mắt hắn, thì lại càng không thể thâm nhập vào trái tim hắn.

Nàng không khỏi lại vuốt ve mặt mình một chút… sao vậy ta, không lẽ gần đây bị biến dạng rồi sao?

Điều này hoàn toàn không được xảy ra nha!

Một giây sau, nàng ngồi chồm hổm bên cạnh hắn. Cảm nhận được nàng vừa cử động, đôi mắt vừa nhắm lại của hắn lập tức mở to ra, ánh mắt sắc bén, nhưng không kéo dài được bao lâu, trong nháy mắt lại thoáng ngẩn ngơ, giữa hàng lông mày khẽ nhăn lại.

Một mảnh vải hiện ra trước mắt hắn, hắn nhìn một cái liền nhận ra thứ này hoàn toàn cùng một nguyên liệu với quần áo hắn mặc, nhìn cái vùng rách nát ẩu tả đó liền biết là được xé ra từ trên người hắn.

Đương nhiên, đó cũng không phải là nguyên nhân khiến hàng lông mày hắn run rẩy, mà là những dòng chữ nàng viết trên đó.

Phiếu ghi nợ, phiếu nợ được viết bằng máu của hắn.

Trên đó còn có in dấu bàn tay hắn, lại được dùng bằng máu của hắn. (chết chưa?)

Cô ta!

Hắn lạnh mắt nheo lại, cả khuôn mặt trở nên u ám, tựa như mãnh thú quỷ quái, tựa hồ trong đó ẩn chứa một cơn gió lốc cuồn cuộn tung quẩy.

Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên cảm giác linh hồn như bị xé nát, nhưng lại hoàn toàn không phát giác được hơi thở nguy hiểm của hắn, ung dung cầm lấy ‘phiếu ghi nợ’ huơ qua huơ lại trước mặt hắn, chậm rãi nói: "Nghỉ ngơi hơn một đêm, ngươi cũng chưa thể cử động được ư? Trên đây còn thiếu chữ ký của ngươi. Nếu ngươi đã có thể cử động thì hãy viết lên đây, để ta cũng có thể yên lòng. Hoàng kim vạn lượng chứ đâu có ít nha!"

Hơi ngừng lại, nàng lại lầm bầm lầu bầu nói: "Nhưng mà trên đây đã có dấu tay của ngươi, có ký tên hay không cũng chẳng ảnh hưởng lắm. Chỉ là, dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi họ gì tên gì, nhà ở đâu, bằng không sao ta biết tìm ngươi ở đâu mà đòi nợ?"

Quân Thương cố gắng hít sâu một hơn, lập tức cảm nhận được toàn thân trong ngoài không một chút cũng không đau, kiềm không được liền nhắm mắt lại, dự định cứ nhắm mắt mà làm ngơ cho xong.

Lần đầu tiên hắn có chút hối hận trước khi ra đường không nghe theo lời của tên ôn dịch nào đó, thế nên từ lúc chào đời đến giờ luôn gặp phải không ít tình huống quái đản.

Tối hôm qua hắn đột nhiên bị ám sát, nếu là bình thường, số sát thủ có nhiều gấp vài lần cũng không làm gì được hắn, chỉ là hôm qua là ngày trăng tròn, từ thể lực cho đến võ công của hắn đều bị hạ xuống điểm thấp nhất, thiếu chút nữa là đã…

Nhiều năm qua, mỗi tháng hắn đều bị độc phát một lần, mỗi tháng đều phải chịu đựng một nỗi đau dày xé xương cốt, tối hôm qua đột nhiên cảm thấy thoải mái một chút. Ây da, mặc dù hiện giờ hắn không còn chút sức lực, cũng không thể động đậy, khắp người đều đầy những vết thương, song nỗi đau này đối với hắn mà nói cũng chẳng đáng gì.

Nghĩ được như vậy, hắn lại mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nghiên Tịch, thấy nàng ngồi xổm bên cạnh cách đó không xa, cúi đầu khuấy động một ít thảo dược, ánh nắng ban mai chiếu xuống, chỉ thấy ánh mắt nàng sáng quắc lóng lánh, cả người nổi bật lấp lánh tỏa sáng.

Quân Thương nhìn nàng, thần trí đột nhiên cũng ngơ ngẩn, dưới đáy mắt tĩnh mịch cũng thật sự khẽ run động .

Đúng lúc này, Thẩm Nghiên Tịch quay đầu nhìn lại vừa hay chạm phải ánh mắt hắn, con mắt hắn thật sâu, âm trầm mà sâu kín, cũng khiến nàng hơi run sợ giật nẩy mình, một giây sau mới hoàn hồn lại, đứng dậy bước tới đặt tay bắt mạch cho hắn.

Nàng chẩn mạch rất nghiêm túc, nhìn đến ánh mắt tỏa sáng hào quang khác thường của hắn, trước mắt nàng lại liên tưởng đến con chuột trắng nhỏ được nàng dùng làm thí nghiệm, trong khoảnh khắc đó liền đánh tan thần thái của Quân Thương lúc nãy, nàng cũng không kịp định thần, mà rợn cả tóc gáy.

Sau đó nàng nói: "Thật kỳ lạ, ở trong tình huống này, theo lý mà nói ngươi không thể nào sống được đến giờ nha. À đúng rồi, chắc ngươi cũng biết bản thân mình bị trúng độc đúng không? Là khi nào vậy? Là ai đã hạ độc? Mấy năm nay ngươi đã dùng qua những gì? Là ai điều trị cho ngươi?"

Hắn hờ hững nhìn nàng, nhìn không thấu trong lòng nàng đang nghĩ gì, cũng không trả lời thắc mắc của nàng.

Nàng cũng không thèm để ý, chỉ chăm chăm nghiên cứu ‘căn bệnh khó’ này, ung dung nói: "Tối qua mới chỉ giúp ngươi hóa giải một chút, cũng chưa phải là giải độc, đợi tháng sau trăng tròn, độc tính vẫn sẽ bộc phát, muốn triệt để giải trừ hết độc tố này tuyệt đối không hề dễ. Có điều, trước giờ bổn tiểu thư bản tính hiền lành, chỉ cần giá cả hợp lý, cũng có thể giúp ngươi giảm thiểu những nỗi đau khổ lúc độc phát, thậm chí muốn giải trừ toàn bộ độc tố cũng không phải là không thể, ngươi cảm thấy sao?"

Lúc nàng nói những lời này, mặt mày con cong nhìn vô cùng thuần khiết, giọng nói cũng dịu dàng êm ái khiến tâm tư người ta cũng trở nên mềm mại, Quân Thương lại nhìn nàng một cái, nhân trung không hề giãn ra, "Vì sao lại cứu ta?"

Không phải nói là nàng hận hắn thấy chết mà không cứu sao? Nghe nàng nhắc hắn cũng chợt nhớ mấy ngày trước đúng là đã gặp qua nàng, lúc đó nàng đang nằm hấp hối bên bụi cỏ mé sông không thể động đậy, nhưng mà hắn chỉ nhìn thoáng qua, không muốn để người khác bắt được hành tung mình nên xoay người rời đi ngay.

Mà nhìn đi nhìn lại, nàng cũng không giống người có thể lấy ơn báo oán.

Thẩm Nghiên Tịch nghe hắn nói vậy liền chớp mắt, nụ cười vô cùng sáng lạn, giọng nói lại càng mềm nhẹ, nhưng chẳng biết tại sao, nghe qua liền như có cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi, âm trầm, "Nhìn khí chất trên người ngươi, vừa nhìn đã biết là một người đại phú quý, ta cũng muốn kiếm ít tiền để tiêu! Ngươi đâu có biết thời buổi giờ kiếm tiền đâu có dễ."

Vì sao cứu hắn ư?

Căn bản nàng có muốn đâu, không chạy đến chọc cho hắn một nhát đã là nhân từ lắm rồi.

Chỉ là, ai bảo nàng có hứng với cơ thể hắn chứ.

Bệnh trạng này cũng có giá trị nghiên cứu a, đã lâu không gặp được chứng bệnh nan y khiến nàng cũng muốn bó tay, nếu nàng không thể đem hắn nghiên cứu thấu triệt như chú chuột bạch thì quả là uổng quá. Thề tất không thể bỏ qua miếng mồi ngon này!

Tuy nàng nhìn hắn cười tủm tỉm, nhưng trong lòng lại mang mối suy nghĩ đáng sợ như vậy đó, sau khi nghe được câu trả lời của nàng, ngực hắn cũng phập phồng hai cái. Trong lòng chợt cảm thấy thoải mái, đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên có tiếng sột soạt truyền đến, không đợi nàng phản ứng, một bóng đen nhanh như tia chớp từ trong rừng chui ra.

"Chủ tử!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.