Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 30: Chương 30: Ta đã đi đâu




Lời của Thẩm Nghiên Tịch khiến cho Thẩm Nghiên Xu và những người đang bước vào nhất thời khó xử, lung túng đứng ngay tại chỗ, có chút ngượng ngùng, ánh mắt lóe lên không biết đang nghĩ gì.

Trầm mặc một lúc sau, Thẩm Nghiên Xu đã nghĩ ra phải lấy cớ gì, tự tin vừa cười vừa nói: “Muội muội nghe nói hôm qua tỷ tỷ vừa bị hoảng sợ, lo lắng nên muốn đến hỏi thăm, cũng bởi vì bị tên bỉ ổi… à bởi vì nha hoàn của Nhị tỷ tỷ ngăn cản, cho là cô ả được tỷ tỷ tin dùng nên to gan lừa gạt, không ngờ thật đã làm ồn đến Nhị tỷ nghỉ ngơi rồi.”

Lời này tuy không hợp tình hợp lý cho lắm, nhưng miễn cưỡng cũng làm được một bậc thềm, nếu Thẩm Nghiên Tịch không muốn dây dưa cùng mọi người nhất định sẽ giải trừ mọi lúng túng trước mặt, chỉ cần diễn thêm một màn tỷ muội tình thâm thì chuyện này một hai cũng qua đi thôi.

Đáng tiếc là Thẩm Nhị tiểu thư thật sự phải lén lút ra ngoài nên có chút không dễ chịu rồi, cũng đang lo trong phủ mà xảy ra chuyện gì nên không dám ở ngoài quá lâu vì thế tâm trạng lại càng tuyệt đối không vui, còn bởi vì mới vừa trở về, đã chứng kiến một màn huyên náo, nên lòng thầm tức giận, vì thế dù biết Ngũ muội này đang bày bật thang để leo xuống nàng vẫn làm ngơ, căn bản không có ý tiếp lời.

Đương nhiên, cho dù lòng nàng có dậy sóng cỡ nào đi nữa, vẻ mặt nàng vẫn một hai không hề biến sắc, đây cũng là lần đầu tiên chú ý đến vị Ngũ muội muội do Liễu di nương sinh hạ.

Thật ra nàng cũng không mấy tiếp xúc với đám huynh đệ tỷ muội trong nhà, ngoài trừ Thẩm Nghiên Huyên, muội muội ruột này chung đụng nhiều một chút, còn lại những tỷ muội khác cũng rất hiếm có dịp được gặp.

Tựa hồ, cũng chỉ gặp qua một lần là khi nàng vừa trở về phủ Tể tướng mà thôi, về sau cũng chính là lần này một đám người hối hả chạy đến dựng sân khấu nơi Phù Hương viện, mượn ý quan tâm hỏi han, mới tạo cơ hội cho nàng nhận biết từng người. Nói chung cũng không quá nhiều ấn tượng, ngoại trừ hôm qua vừa được gặp Thẩm Ngọc Hành, còn hai vị đệ đệ khác thì chưa từng gặp lấy một lần.

Hôm qua đến phủ Tĩnh Bình Hầu, gặp được Đại tiểu thư Thẩm Nghiên Tâm có chút tranh phong, tựa hồ có chút oán hận với Thẩm Nghiên Huyên nữa, rồi đến vị Tứ muội muội Thẩm Nghiên San tựa hồ còn nhát hơn cả nàng, chưa hề ngẩng đầu nói mấy câu, mờ nhạt đến độ xoay đầu hầu như có thể lập tức quên ngay.

Trước mắt vị Ngũ muội muội này, nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng ấn tượng một chút. Hôm đó vừa trở về phủ, tiểu cô nương này đứng nép bên Liễu di nương mà quan sát nàng.

Lúc ấy nàng cũng không để ý lắm, chỉ là có thể phân biệt một chút mà thôi, tựa hồ không giống với hôm nay cho lắm.

Với bộ dáng ngang ngựợc kiêu ngạo vừa nãy, nếu như không biết còn cho rằng đây chính là con vợ cả trong phủ Tể tướng nữa mà.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhếch môi, nụ cười dịu dàng uyển chuyển, dịu dàng nói: “Hương Hương đúng là không hiểu quy củ rồi, Ngũ muội đến đây sao có thể ngăn ở ngoài cửa chứ? Đáng lý phải lập tức đánh thức ta nghênh đón chiêu đãi mới phải. Hơn nữa, cũng không nên để Đại tỷ và các vị di nương đợi ngoài cửa được, làm vậy khác nào là ta thất lễ, nhất định ta phải dạy dỗ ngươi một phen, có thể nào chỉ vì chủ tử đang nghỉ ngơi mà ngăn trở di nương và các vị tỷ muội đến thăm hỏi ta? Được di nương và các vị tỷ muội quan tâm mới đúng là vinh hạnh của ta, nào lại có thể ngăn mọi người ngay ngoài cửa chứ.”

Lời vừa nói ra, mới đầu còn như đang trách móc nha hoàn, lại càng tự trách bản thân không khỏi khiến cho bầu không khí đang hòa hoãn cũng trở nên lung túng.

Cái gì đáng lý phải gọi thức để ra nghênh đón mọi người? Sao lại nói là ngăn trở di nương và các tỷ muội vào thăm? Gì mà vinh hạnh của mình chứ?

Người trong thiên hạ cũng biết Thẩm Nhị tiểu thư sức khỏe không tốt, trên đường hồi kinh còn gặp bất trắc đến nay chưa khỏi. Các đại phu đều bắt nàng phải ở trên giường tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể chịu được mệt nhọc và náo nhiệt hay ưu tư, các nàng khua chiêng đánh trống đến đây còn náo loạn bên ngoài cửa một hồi, làm cho nàng chấn kinh khó ngủ, vừa thiếp đi liền bị đánh thức, bất kỳ ai biết được điều này nhất định sẽ chi trách cứ các nàng mà thôi.

Lại nghĩ xa hơn, thân phận các nàng là gì? Mà nàng thì có thân phận gì? Các nàng chỉ là di nương và thứ nữ do các di nương khác sinh ra sao dám để thiên kim đích tiểu thư ra nghênh đón, đã mang bệnh trong người mà phải đích thân chiêu đãi nữa chứ? Nói ra, người ngoài chẳng phải sẽ chê cười phủ Tể tướng này không có quy củ tôn ti rồi, lão phu nhân và phu nhân mà biết nhất định sẽ không buông tha cho các nàng mất.

Sắc mặt vài vị di nương và các cô nương biến ảo không ngừng, bây giờ xông thẳng tới hay lui về đều khó, đến cả người hôm qua cùng Thẩm Nghiên Huyên tranh chấp, hiển lộ cũng có ít nhiều tâm kế, Thẩm Nghiên Tâm cũng chỉ biết đảo mắt, thỉnh thoảng nhìn sang Thẩm Nghiên Tịch mà thôi.

Đúng là một chuyện mất mặt quá đi mà.

Thẩm Nghiên Xu chỉ biết ngẩn ngơ, nhất thời không hiểu hết được ý tứ trong lời nói của Thẩm Nghiên Tịch, chỉ cảm thấy bầu không khí hiện giờ càng ngột ngạt hơn, mi mày sau khi giãn ra cũng đột nhiên chau lại, trên mặt lộ vẻ tức giận, ánh mắt nhìn Thẩm Nghiên Tịch đầy bất mãn và nóng giận.

“Từ nãy giờ Nhị tỷ tỷ ở trong phòng, mà chúng ta làm ồn bên ngoài cũng đã lâu, đáng lý phải tỉnh giấc rồi mới phải, sao đến bây giờ mới hiện thân chứ?”

Một lời chỉ trích đường đột khiến lông mày Thẩm Nghiên Tịch khẽ động, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn một cái, đôi mày thanh tú hơi chạu lại, nói: “Lời này của Ngũ muội quả là không có đạo lý, cả đêm ta trằn trọc khó ngủ, mãi khi trời sáng tỏ mới thiếp được một lát, hiển nhiên sẽ ngủ say một chút. Đột nhiên bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức đến giờ vẫn còn chút váng đầu, sao Ngũ muội muội lại nỡ chỉ trích ta như vậy?”

Lại không ngờ, lời này càng khiến Thẩm Nghiên Xu bất mãn, bản tính tiểu thư cao ngạo không sao chế trụ được, giận dỗi trừng mắt nói: “Nhị tỷ tỷ chỉ vừa trở về được mấy hôm đã khéo sinh quý báu rồi, muội muội chỉ thuận miệng hỏi một câu liền rước về sự khiển trách của tỷ rồi, lúc trước tỷ đâu phải người có thể mạnh mẽ nói ra những lời này.”

Hơ hơ, Thẩm Nghiên Tịch bị một lời nói làm cho phấn chấn không ít. Lời này nói ra quả có ý tứ a, ý là nói nàng đã sai rồi có phải không?

Những người còn lại tựa hồ không ngờ Thẩm Nghiên Xung lại đột nhiên phát cáu với đích tỷ tỷ trong nhà, cũng ngoài ý muốn một Thẩm Nghiên Tịch trước giờ luôn mềm yếu nhu nhược nay lại cương nghị chỉ trích, vẻ mặt ai nấy đi từ ngẩn ngơ đến ngơ ngẩn nên cũng không biết phải phản ứng như nào để ngăn cản Thẩm Nghiên Xu đừng tiếp tục lỗ mãng.

Mà trong lòng Thẩm Nghiên Tịch vui sướng không sao tả được, nhưng sắc mặt vẫn khẽ biến chuyển, lông mày nhíu lại lộ vẻ không vui: “Theo lời của Ngũ muội mà nói, các người đột nhiên đến trước cửa phòng ta đang nghỉ ngơi, còn muốn nhân lúc ta vừa ngủ say xông vào quấy rầy, việc này là đúng lý đúng tình sao? Ta không kịp thời thức dậy mở cửa nghênh đón chính là… ta không phải?”

Lời này nàng nói vẫn rất nhẹ nhàng, trong đó ẩn chứa chút ít sắc sảo, đâm đến trái tim Thẩm Nghiên Xu đau nhói, cảm giác lông mao hơi dựng ngược lên.

Song chút ít kích thích nhỏ nhoi này chỉ tồn tại một lúc liền dồn mạnh lên biến thành một sự tức giận phẫn uất, lời nói lập tức không biết thông qua não chính mà phọt thẳng ra: “Nói cái gì là cơ thể yếu đuối, nào là không chịu được mệt nhọc phải ở trong phòng tĩnh dưỡng, ai biết được trong đó đã xảy ra chuyện gì, nếu như nói là người thực tế không ở trong phòng, lén lút chạy đi đâu đó làm ra

chuyện những chuyện bỉ ổi gì rồi cũng không chừng!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thẩm Nghiên Tịch lập tức trầm hẳn xuống, những người này còn dám tự xưng là muốn đến Phù Hương viện để thăm hỏi nàng, thì ra là bắt được tin tức đâu đó biết rõ nàng không có ở trong phòng nên muốn đến đây bắt gian mà.

Xem ra sự hiền từ rộng thùng thình của nàng dành cho đám nha hoàn trong sân này là quá uổng phí rồi, còn chưa bắt gặp đã nhận biết được nàng không ở trong phòng, hơn nữa, cái đám di nương và thứ nữ này cũng dám chạy đến bắt chẹt điểm yếu của nàng sao?

Nàng lạnh lùng nhìn ‘muội muội’ thân yêu đang thở hổn hển, giọng nói vẫn không nhanh không chậm, “Ta cũng không biết vừa nãy có lúc nào là ta không ở trong phòng nữa, xem bộ dạng chắc chắn của Ngũ muội tựa hồ còn rõ ràng hơn cả bản thân ta nha. Vậy ngược lại ta cũng muốn hỏi một chút, vừa nãy ta đã đi đâu? Là ai nói với muội là ta không ở trong phòng này nghỉ ngơi thế?”

Đôi mắt này rốt cục là như thế nào a?

Một luồng hơi lạnh như hàn băng, như tử thần đang phủ xuống đầu, mang theo thứ nhiệt độ mà nhân loại không thể có, tựa hồ họ đang nhìn một người chết.

Đột nhiên Thẩm Nghiên Xu giật nảy mình, phút chốc cảm thấy đỉnh đầu truyền ra một hơi lạnh thẳng đến lòng bàn chân, đôi môi run rẩy nhất thời nói không nên lời.

Mà từ một lời thốt ra này của Thẩm Nghiên Xu khiến cho sắc mặt của những người đang đứng ở ngưỡng cửa biến chuyển mạnh mẽ, muốn ngăn cũng không kịp. Lại nghe được lời chất vấn ngược của Thẩm Nghiên Tịch, vừa nghe như khinh thường không có sức nặng gì, thậm chí còn rất vô tội, song nhịp tim trong lòng họ mạnh mẽ nảy lên không ngừng, thậm chí có chút hối hận sao một phút đường đột chạy đến Phù Hương viện làm quái gì a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.