Trong Thẩm gia, từ lão phu nhân đến cháu chắt trong nhà đều oán trách Thẩm Nghiên Tịch, không khi lại đi xung đột với Lục công chúa làm quái gì, cũng không nên tự mình xuất đầu lộ diện niệm thơ, cũng không thèm nghĩ đến sự giúp đỡ của Thẩm Nghiên Huyên… căn bản cũng không ai ngờ được sự việc lại phát triển theo hướng này, đẩy mọi người đến đầu ngọn sóng, Thẩm phu nhân cũng nhiều chuyện, nhận được lời thán dương của Thái hậu thì nên khiêm nhường thuận theo, nếu như thế thì đâu kéo theo Thất điện hạ và Nhị công chúa góp thêm lời vàng tiếng ngọc vào, mọi người cũng sẽ không phải kinh hoảng mà quỳ gối ngồi chờ tuyên án như vậy chứ/
Trong tình huống không được thoát nạn như vậy, Thẩm Nghiên Tịch lại hoàn toàn không để tâm đến sự oán trách của mọi người, dù sao oán khí đó cũng đâu giúp nàng thay đổi cục diện. Ngược lại, nếu nghĩ xa hơn một tí, hồi tưởng lại những gì xảy ra từ khi tiến cung đến giờ, lại may mắn gặp được nhiều người quá không thuận mắt rồi, ghét nàng đến độ phải thêm ‘gia vị’ vào điểm tâm của nàng, vừa hay thế lực đủ lớn, mới có thể đích danh chỉ định món này phải được đưa đến cho nàng.
Nghĩ như thế, nàng nhận ra rằng, xung quanh mình kẻ địch cũng không ít, và cũng rất lớn mạnh đó chứ!
Đều cũng bởi ‘hồng nhan’ họa thủy mà!
Mặt không biến sắc, nàng vuốt vuốt đầu gối và khủy chân, cũng không biết đến khi nào mới được đứng dậy nữa.
Hiện giờ Thẩm gia đã trở thành cái cớ để các thế lực trong cung tranh đấu, chưa nhận được kết quả cuối cùng, nên đành phải tiếp tục quỳ gối chờ phán xét.
Từ Thái hậu, Hoàng hậu, đến cả Đức phi càng đấu càng lợi hại, Thái hậu và Đức phi đều muốn mượn Thẩm gia để đả kích Hoàng hậu, dù gì Thẩm tướng cũng chính là muội phu của bà, trước giờ Thẩm tướng cũng luôn thân cận với Thái tử, vô tình được gánh thêm một Thẩm Nghiên Tịch, vị hôn thê của Kỳ vương, rất thuận tiện, mượn cớ để đả kích Quân Thương một phen.
Cho nên ai nấy cũng cố gắng bới móc, tận tâm gây khó xử cho họ, thật nực cười làm sao. Mà Hoàng hậu lấy một chọi hai, cũng không hề bị yếu thế. Tuy trong lòng bà luôn bất mãn vì Thẩm Nghiên Tịch từ nhỏ đã được hứa gả cho Thất hoàng tử kia, cho dù có không ưa, cũng chỉ như một cây gai nghẹn lại ở cổ họng mình, cũng như phủ Tĩnh Bình Hầu và Thẩm gia, khiến cho hễ thở, một lần cũng cảm thấy khó khăn.
Hiện tại Thẩm gia, kể cả Thẩm Chi Hối cũng không thể chen miệng vào được. Cái gọi là ‘thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn’ , chính là miêu tả tình huống này.
Mà thân luôn quen nhận đao kiếm từ mọi phía, Quân Thương, chỉ sau một câu bất mãn với Thẩm tể tướng xong, cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh chấp của đám phụ nhân, hắn một mặt hờ hững như người gặp phải chuyện tai bay vạ gió, chứ không phải là vì hôn thê của mình, hắn lạnh mắt nhìn ba vị nữ tử tôn quý nhất thiên hạ đang đấu khẩu với nhau, trong mắt còn thêm chút mỉa mai trào phúng.
Trên đời này, xem ra không còn sinh vật nào độc ác và đáng nhàm chán hơn đám phụ nhân này rồi!
Hắn quay đầu lại nhìn thấy nha đầu kia đang âm thầm xoa chân vuốt gối, ánh mắt lập tức tối sầm lại, đột nhiên không một tiếng động đứng dậy.
Động tác này khiến cho đám người Thái hậu phải nín họng, đồng loạt quay đầu sang nhìn hắn, cũng không biết trong đầu nghĩ tới chuyện gì mà sắt mặt ai nấy cũng như đang nhìn thấy dịch tả, đề phòng ai đó đang chuẩn bị nhào ra cắn chết các bà ngay lập tức vậy.
Không hiểu sao Thẩm Nghiên Tịch lại có ảo giác, lặng lẽ ngẩng đầu quan sát các vị ‘nương nương’ đang cao hứng đấu võ mồm kia bỗng nhiên trở nên hoảng hốt và đề phòng, khóe môi nàng kiềm không được bật cười chế giễu.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng muốn cười cũng cười không nổi nữa rồi.
Dường như Thất điện hạ đã mệt mỏi với những cuộc tranh cãi này, bỗng nhiên đứng dậy bỏ mặc ánh nhìn của mọi người, thậm chí cũng không buồn đưa ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ như không thấy, không nghe, không coi ai ra gì bước ra khỏi chỗ ngồi, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Nghiên Tịch, thô bạo cầm lấy cánh tay Thẩm Nghiên Tịch kéo nàng đứng dậy.
Động tác của hắn phải nói là siêu… siêu… siêu… thô lỗ, không khác gì đang nhấc một món hàng vậy, một cái kéo, khiến bả vai nàng thấm đau. Người gì đâu… không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào sao?
F.U.C.K! Bộ ngươi nhẹ tay một chút thì sẽ chết hả?
Chân của Thẩm Nghiên Tịch đã tê dại từ lâu, đột nhiên bị người ta dùng sức kéo bật lên, nên cũng không tránh khỏi lảo đảo, trước mắt tối sầm lại, hàm răng ngứa ngáy khó chịu, nàng ngẩng cao đầu hung hăng trợn mắt nhìn thẳng hắn.
Khóe miệng Thất điện hạ khẽ kéo giãn ra, vẫn một vẻ mặt lạnh nhạt như mọi ngày, giọng nói đủ sức khiến người nghe chết cóng tại chỗ, “Đã sắp trở thành Vương phi của bản vương, từ nay về sau không được phép tùy ý quỳ gối trước mặt người khác!”
Điện hạ à, ở trước mặt bao nhiêu quan khách mà ngài lại làm ra một hành vi như vậy, lại nói ra những lời khó nghe như vậy… hai điều này có liên quan đến nhau sao?
Thẩm Nghiên Tịch sửng sốt một lúc lâu, nhưng uất khí trong lòng cũng tiêu tán được phần nào, rồi thì, đúng một giây sau đó, nàng rất rõ ràng nhìn thấy hắn thu ‘móng vuốt’ về, rút ra một chiếc khăn trắng noãn cẩn thận lau tay một lượt, giống như… giống như mới vừa cầm một món hàng dơ bẩn nào đó vậy.
Ta F.U.C.K gia tộc nhà hắn nha!
Cơn giận bộc phát trực tiếp phụt thẳng lên đầu, từng tế bào nơ tron não của nàng rõ ràng đang hoạt động hết công sức.
Cái tên hỗn đãn thiếu giáo dưỡng này, nàng phải giết hắn mới hòng hả được cơn giận đây mà!
Ta phải Lột da! Rút gân! Hủy cốt! Phanh thây hắn ra vạn đoạn! Lòng nàng âm thầm gào thét.
Tay nàng khẽ động thả ra một đường bột phấn màu xám tro, cũng không biết là trùng hợp hay cố ý, hắn vừa vặn lau tay xong, liền phẩy khăn ra, chắn toàn bộ bột phấn cùng rơi xuống nền đất, một hạt bụi nhỏ hoàn toàn không thể ghé được qua người hắn.
Chậc chậc, hành động này gì? Là muốn khiêu khích nàng hay sao? Từ trước đến giờ chưa từng có ai thoát khỏi bàn tay bỏ thuốc của bổn cô nương mà! Nàng cắn chặt răng, lại tiếp tục hỏi thăm tổ tiên đáng thương của hắn một lần nữa.
Có điều, dường như mọi người không hề kinh ngạc trước hành động và lời nói của Thất điện hạ, cùng lắm sắc mặt của họ chỉ là không được đẹp cho lắm, Hoàng thượng thì có chút bất đắc dĩ, lúng túng ho khan hai tiếng, vẫn rạng rỡ tươi cười với Quân Thương, khiến cho các vị hoàng tử khác không khỏi đố kỵ và căm hận.
“Vậy là tiểu Thất của trẫm đã nguyện ý cưới Vương phi rồi!”
Dường như ông hoàn toàn rất hài lòng và vui mừng trước việc làm lộ ý muốn kết hôn của Quân Thương, chỉ tiếc từ đầu chí cuối Quân Thương không hề bị lay động bởi sự quan tâm này, thái độ vẫn khinh khỉnh lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt căn bản không giống đang nhìn phụ thân mình.
Hắn hờ hững nhìn Hoàng thượng một cái, rồi liếc mắt qua Thẩm Nghiên Tịch, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, đến cả chào hỏi cũng không cần.
Cái nhìn đó khiến cho Thẩm Nghiên Tịch ngẩn ra một lúc, cảm thấy… cảm thấy dường như có gì đó muốn giải phong ấn, phun trào khỏi mắt hắn, nhất thời nàng cũng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng hắn, như vật cứ dứt khoát rời đi à.
“Ây da, Thất điện hạ đang muốn đi đâu vậy? Không lẽ vi thần đến muộn rồi sao, Kỳ thi thưởng hội năm nay kết thúc sớm hơn dự kiến à?”
Đột nhiên, trong một bụi hoa, vang lên một giọng nói réo rắc lười nhác, một thân hồng y, diễm lệ vô song hướng thẳng đến đây, nửa đường giáp mặt với Quân Thương, do bị bụi hoa che lấp nên người ta nhìn không rõ người vừa đến là ai.
Thẩm Nghiên Tịch còn đang suy đoán thân phận của người đó, cảm thấy giọng nói khá quen thuộc, các vị đại thần thì chấn động, vô thức ngồi thẳng người chuẩn bị nghênh đón một con mãnh thú mang theo dòng nước lũ tiến đến.
Đối với họ mà nói, nếu nói Thất điện hạ lạnh lùng như băng đá ngàn năm, lạnh nhạt tôn quý bẩm sinh không ai có thể tới gần, thì người vừa đến chính là ti tiện vô sỉ, ác quỷ thiện biến không ngừng đó!
Không phải người này nói là có chuyện quan trọng cần xử lý nên xin phép vắng mặt sao? Cớ gì đột nhiên bây giờ lại xuất hiện chứ?
Nhìn phản ứng của mọi người, lại thêm bóng dáng ẩn hiện sau bụi hoa, Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên nghĩ đến một người.