Lửa cháy bập bùng, làm cho bốn phía trở lên ấm áp, mà ta vẫn ôm lấy hắn, bất động thật lâu.
Thân thể hắn lạnh như băng, giống như ta lúc trước vậy, từ nay về sau sẽ không thể cảm nhận được sự ấm áp.
Nhưng ta tin tưởng chỉ cần chịu đựng, cuối cùng sẽ có một ngày có thể tìm ra được phương pháp giải quyết.
“Liễu Lăng…” Hắn cúi đầu gọi.
Ta đáp nhẹ “Ừm.”
Mà hắn lại cũng không nói gì nữa, chính là lẳng lặng ôm lấy ta, thân thể run run cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Chính là ngay sau đó, hắn lại đột nhiên rời khỏi ôm ấp của ta, cầm
lấy quần áo của ta nhét vào tay ta “Liễu Lăng, có người đang đi về phía
này.”
Ta vội vàng mặc quần áo vào, mà hắn cũng lập tức dập tắt đống lửa.
Giờ phút này, ta sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra nơi này là một sơn động, mà ngoài động bông tuyết vẫn rơi như trước, xem ra chúng
ta còn chưa có rời khỏi Kỳ sơn.
Một khắc khi ánh lửa kia bị dập tắt, một trận cảm giác mát lại mạnh
thổi đến, cổ họng tuy rằng đã khá hơn rất nhiều, tuy nhiên cất tiếng vẫn còn khó khăn.
Đột nhiên cảm thấy khó chịu, lúc đứng lên cũng lảo đảo một cái, xem ra thể lực của ta vẫn chưa được khôi phục.
Mị đỡ ta, đầu ngón tay của hắn lạnh như băng mạnh truyền qua da thịt ta, ta không khỏi run run.
Hắn tựa hồ là đã nhận ra, đem ta dìu đến một bên ngồi xuống, vội buông tay ra ”Thật xin lỗi.”
Bất quá chỉ là ba chữ, nhưng là ta cũng hiểu được, hiểu được hắn
muốn nói gì, hắn muốn nói xin lỗi ngay cả một chút ấm áp đều không thể
cho ngươi.
Nhưng là hắn lại không biết, ở một khắc hắn quay lại kia, tâm của ta cũng đã đủ ấm áp rồi.
Ta chủ động cầm lấy tay hắn, cười nói: “Mị Mị đúng là đồ ngốc.”
Sau khi khôi phục trí nhớ ta mới biết được. Mị vì sao lại gọi là Mị, thì ra đây là tên ta đặt cho hắn, bởi vì ta cố ý muốn trêu đùa hắn.
(*Mị : (Mei Mei) = Muội Muội )
Lúc trước khi ta hỏi tên hắn là gì, hắn cũng không nói, cho nên ta
hứng trí bừng bừng nói: “Gọi là Mị thấy thế nào?” Sau đó liền cứ ở tại
bên cạnh hắn mở miệng một tiếng lại một tiếng kêu Mị Mị.
Lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng lại tiếp tục sử dụng cái tên đó.
Chính là cho tới bây giờ ta cũng không biết hắn rốt cuộc là thật sự
không biết lý do ta gọi hắn bằng cái tên đó, hay là hắn làm như không
biết.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chúng ta cũng không thể không cố gắng đè nén hơi thở, cũng không biết người đến là bạn hay thù.
“Vì sao phải lục soát toàn núi? Không phải đều đã chết rồi hay sao?” lời nói đứt quãng từ bên ngoài động truyền đến.
“Ta cũng không biết, có lẽ vẫn còn sót lại người nào đó.”
“Nghe tướng quân nói hình như là quốc công tự mình hạ mệnh lệnh, nói là sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.”
Theo như lời bọn họ nói chuyện với nhau, ta biết đây là địch không phải bạn.
Chính là ta không biết Vân Tế Du vì sao phải phái người tìm ta như
thế? Là sợ ta không chết sao? Hay là muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của ta.
Nhưng ta biết cũng không phải là tới cứu ta. Nếu không đành lòng giết ta, vậy thì cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt như thế. Nắm chặt lấy tay Mị, làm như muốn đem tất cả phát tiết ra bên ngoài.
“Liễu Lăng, đừng sợ.” Ngay sau đó, Mị đã buông tay ta ra, lập tức
chạy ra khỏi sơn động, nhanh đến mức ta ngay cả ngăn cản cũng không kịp.
Ta cố hết sức đuổi tới cửa động, lại phát hiện Mị đã đại khai sát giới.
Đây không biết là lần thứ mấy ta nhìn thấy Mị điên cuồng giết người?
Giống như bọn họ đã xúc phạm đến điều gì đó không được phép xâm phạm đến, mà điều đó tựa hồ là ta.
Nhỡ kỹ vài lần trước, giống như đều là vì ta. Mặc kệ hắn có biết
thân phận của ta hay không, mặc kệ hắn ở mặt ngoài đối với ta như thế
nào. Ta cuối cùng cảm thấy sự tình ở giữa ba năm trước có lẽ không đơn
giản như ta đã nghĩ.
Mị vì sao phải giúp Dạ Khuynh Thành?
Khi đó hắn căn bản là cái gì cũng không biết a~.
Chẳng lẽ là bởi vì Dạ Khuynh Thành có cái gì mà hắn để ý sao?
Nếu không phải như vậy, Mị sao có khả năng nghe theo Dạ Khuynh Thành như thế.
Trên tay cầm thanh kiếm tỏa ra hàn quang, vạt áo nhiễm đỏ máu tung
bay theo gió, mái tóc đen cũng bay bay trong gió, ở không trung xẹt qua một đường cong, tay nâng kiếm hạ xuống, rất nhanh như thế không lưu
tình chút nào, mùi máu tươi lập tức lại tràn ngập.
Ta cho tới bây giờ đều biết Mị không phải là người thiện lương, cũng có thể nói hắn lãnh khốc vô tình, lúc trước người trong thiên hạ vì sao lại xưng hắn là Tây Độc, đó là bởi vì ở trên chiến trường, hắn thích
giết chóc thành ma.
Mà phía sau Mị, đó là Tu La trên chiến trường.
Chính là ta cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra giết chóc cũng có thể có loại sáng lạn chấn động lòng người đến như thế này.
Trên thân kiếm dính đầy máu tươi, trên người thân huyết y kia lại
nhiễm đỏ thêm vài phần, tản ra yêu dã quỷ dị, hắn như thế đứng ở trong
bóng đêm dưới những hạt tuyết không hề kiêng kị rơi xuống trên người
hắn, giờ khắc này làm cho ta không khỏi nghĩ đến những lời của một vị
cao tăng ngày trước đã nói với ta.
“Không có ngươi, hắn từ lâu đã sớm thành ma. Là nghiệt hay là duyên? May mắn, song toàn nhất mĩ. Bất hạnh, …” Lúc trước vị cao tăng đó còn
chưa nói xong đã bị Mị cắt ngang lời. Lúc ấy ta cũng không có nghĩ
nhiều, nhưng là giờ phút này, ta cũng rất muốn biết câu chưa nói xong
của lời tiên đoán đó.
Nếu là bất hạnh thì sẽ ra sao?
Ta chưa từng có bối rối như vậy, ta lại trở thành người duy nhất có thể cứu rỗi hắn.
Nếu không có ta, hắn sẽ như thế nào?
Giờ phút này ta thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Mị Mị, không cần giết, không cần…” Ta đột nhiên dùng hết khí lực hướng hắn hô to.
Ta sợ, sợ hắn thành ma.
Trong nháy mắt khi ta hô to, hắn liền ngừng tay, đi về phía ta.
Mấy người sống sót còn lại đều sợ hãi không dám tới gần, ngay sau đó xoay người bỏ chạy, tất cả khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có bốn phía
dày đặc mùi máu tươi chứng minh cho việc vừa xảy ra.
Trên chiến trường, không phải địch chết thì chính là ta mất mạng,
không cần nhân từ, cũng không thể có nhân từ, nhưng là ta thật sự rất sợ hãi, sợ hãi hắn thật sự sẽ thành ma.
Hắn cách ta ba bước thì dừng lại cước bộ, trong ánh mắt có chút phức tạp khó tả.
Đang là ban đêm, tối tăm không một tia ánh sáng, nếu không phải ta
có thị lực hơn người, ta căn bản cũng không thể nhìn thấy biểu tình như
thế của hắn, đương nhiên cũng nhìn không thấy một màn chém giết vừa rồi.
“Thật xin lỗi, ta không biết ngươi thấy được.” Hắn nghĩ muốn chạm vào ta, lại nhìn bàn tay nhuộm đỏ máu tươi, suy sụp hạ xuống.
Ta vươn tay, chậm chạm vào chiếc mặt nạ lạnh như băng của hắn, giọng nói nhẹ không thể nào nhẹ hơn được nữa: “Mị Mị, ngươi không sai, thật
sự ngươi không sai.”
Cảm giác lạnh như băng từ trên chiếc mặt nạ truyền vào tim ta, có
một loại cảm xúc khó hiểu nào đó ở dưới đáy lòng lan tràn mở ra.
“Mị Mị, nói cho ta biết được không?” Ta muốn biết, vì sao hắn không chịu tháo chiếc mặt nạ kia xuống.
Hắn không khỏi lui về phía sau mấy bước, lại mượn cơ hội chuyển đề
tài “Liễu Lăng, ngươi chờ ta, ta đi tìm chút củi để nhóm lửa. Tuyết rơi
kiểu này chắc còn lâu mới ngừng, chúng ta cũng chỉ có thể đợi đến sáng
ngày mai mới xuống núi được.”
Đúng vậy, tuyết bao trùm tất cả, giờ phút này căn bản không thể phân rõ đường đi, lại vừa ngầm dấu bao nguy hiểm.
Còn chưa chờ ta trả lời, hắn liền vội vàng rời đi, nhưng là trước
khi rời đi hắn cởi áo bông trên người xuống khoác cho ta, nói một câu
chờ ta.
Ta muốn nói gì đó, nhưng là hắn cũng đã chạy rất xa, lập tức liền biến mất ở bên trong bóng đêm đen như mực.
“Mị Mị, ngươi cần gì phải làm như thế.” Ta không khỏi khe khẽ thở dài, xoay người đi vào trong động.
Ta làm sao lại không hiểu hắn sợ bóng đêm đến cỡ nào, nhưng là lại đem tất cả đặt ở tại trong lòng.
Trên người khoác chiếc áo bông hắn cởi ra, bốn phía lại khôi phục
lại sự yên tĩnh, không khí lặng như tờ đè nặng làm cho người ta khó mà
thở nổi. Nhưng là ta biết hắn sẽ trở về, lập tức sẽ trở về.
Trong sơn động còn lưu lại nước tuyết vừa rồi hắn mang về, ta thật
cẩn thận bưng lên uống một ngụm, nước lạnh như băng, lạnh thấu xương,
nhưng lại đã làm dịu đi một phần khô rát trong cổ họng ta.
Sau đó lại bắt đầu chờ đợi, cùng đợi hắn trở về.
Chính là đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn trở về, mà bên ngoài
tuyết rơi càng lúc càng lớn, cơ hồ đã không còn nhìn thấy tình cảnh ở
phía xa xa, ta không khỏi đứng dậy, đứng ở trước cửa động, đi ra bên
ngoài nhìn xung quanh.
Nhưng là nơi đó trừ bỏ trắng xoá một mảnh ra, cái gì cũng đều không có.
Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì?
Đáy lòng không khỏi cảm thấy bất an, ta nên biết hắn sợ hãi tuyết đêm, giống như là một cơn ác mộng luôn bám lấy hắn.
Sau đó ta lại không ngừng mà nói cho chính mình, không có việc gì xảy ra đâu, nhất định sẽ không có việc gì xảy ra đâu.
Nhưng là lại đợi một lúc lâu nữa, vẫn không thấy hắn trở về.
Đúng là không thể chờ đợi được nữa, ta đi theo hướng vừa rồi hắn biến mất.
Nếu không phải đã xảy ra chuyện gì, hắn khẳng định sớm sẽ trở lại.
Nhất định là đã xảy ra chuyện, nhất định là thế. Đáy lòng tràn ngập lo lắng, nhưng là thân thể vẫn còn suy yếu, đi như thế nào cũng không thể đi nhanh được.
Ta rất muốn nhanh tìm được hắn, nhưng là vì sao khí lực trong thân thể đều làm ta không đi nhanh được ?
Trước mắt là một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ một cái gì cả, chỉ có những bông tuyết tùy ý hạ xuống, nháy mắt lại vương cả lên tóc cùng vạt áo của ta.
Gió lạnh thấu xương rít gào ở bên tai ta, ở trong ban đêm mang theo vài phần thê lương không thể nói thành lời.
Giờ khắc này, tựa hồ toàn bộ Kỳ sơn chỉ còn lại có một mình ta, mặc
dù có thi thể, vết máu cũng đều đã bị đại tuyết vùi lấp, ở chỗ này không nhìn thấy một chút sức sống, chỉ có yên tĩnh giống như cõi chết, thật
sự rất áp lực.
“Mị Mị, ngươi ở nơi nào?” Giờ phút này ta đã không còn sợ sẽ làm cho địch nhân kéo tới đây, ta chỉ muốn cho hắn nghe thấy thanh âm của ta.
Ta chỉ có ý tưởng làm mọi cách để đến được bên hắn, mặc kệ là còn sống hay là chết.
Đối với người mình không quan tâm, ta là hờ hững, không bao giờ nữa
sẽ nhiệt tâm giống như lúc trước, nhưng là đối với người mình quan tâm,
như vậy mặc dù phải dốc hết sinh mạng cũng sẽ không tiếc.
Độ ấm lưu lại trong thân thể tựa hồ lại chậm rãi bị xói mòn, nhưng
là ta cái gì cũng không quan tâm, ta chỉ biết là ta muốn tìm được hắn.
Ta không biết là đã trải qua bao lâu, ta chỉ biết là thân thể tựa hồ lại bắt đầu lạnh như băng không có một tia ấm áp, ngay sau đó ở phía
sau, một tiếng rống đầy bi phẫn vang lên phá tan yên tĩnh, ở ban đêm
tuyết rơi không ngừng mà quanh quẩn, như vậy khắc khoải.
Là hắn, là Mị.
Âm thanh này ta đã nghe qua một lần, chính là một lần kia khi ở Tây
Việt quốc, vào đêm hôm đó, hắn cũng phát ra thanh âm như vậy, thê thảm
mà bi thương, tựa hồ đã phải chịu đựng sự thống khổ rất lớn.
Chẳng lẽ lại là như thế này sao?
Ta không thể quên bộ dáng thống khổ của hắn lúc ấy, vì thế đi theo hướng phát ra âm thanh, dùng hết toàn sức lực bước đi.
Ta chỉ biết là ta phải nhanh một chút tới bên cạnh hắn.
Ta chỉ biết là hắn rất thống khổ, rất cần ta.
Có lẽ là do hoán đổi máu lần đó, cho nên hắn mới có thể biến thành như vậy.
Bên trong tuyết đêm mờ mịt, ta tập tễnh đi về phía hắn, trong lòng duy có một tín niệm.
Rõ ràng tựa hồ cách rất gần, nhưng lại là xa như vậy, đi như thế nào cũng không tới…