Liếc mắt nhìn lại, cảnh trời hoang vu, vô cùng thê lương, tiêu điều.
Cơn gió hiu quạnh từ nơi đâu thổi đến, mang theo hơi lạnh thấu
xương, nó thổi tung mái tóc đen của ta, cũng thổi đến bụi đất đầy trời.
Nơi này là thành hoang, là ranh giới giữa Đông Hải quốc cùng Nam Mạch quốc.
Cũng giống như tên của nó, nơi này là một mảnh hoang vu.
Một tháng trước, Cơ Lưu Tiêu đã đáp ứng ta, hắn nói mặc kệ như thế
nào, hắn cũng sẽ giúp ta chinh phục Nam Mạch quốc, điều này làm ta và
Thủy Bất Nhàn đều bất ngờ. Chẳng qua thêm một người liền thêm một phần
cơ hội, ta tự nhiên sẽ không lui bước. Cho nên một tháng sau, chúng ta
đã ở tại nơi chỉ toàn đất đá này, thậm chí ngay cả Phượng Loan cũng theo tới. “Tịnh Nguyệt…” Phía sau truyền đến tiếng gọi của Thủy Bất Nhàn, ta xoay người, thản nhiên cười nói: “Mùa đông cũng đã gần kết thúc, nhưng
mà sao gió có thể lạnh như vậy.”
“Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này hứng gió.” Thủy Bất Nhàn cười yếu ớt, đưa mắt nhìn vùng đất hoang vu phía trước, thản nhiên nói: “Có lẽ ta
cũng đã lâu lắm rồi không có trải qua cảm giác trống trải như thế này”
Ta thu hồi tầm mắt nhìn Thủy Bất Nhàn, dõi mắt trông về phía xa “Đúng vậy, đứng ở chỗ này cảm thấy mình thật nhỏ bé”
Thật trống trải, tựa hồ ngay cả tâm cũng bắt đầu trở nên trống rỗng.
Chúng ta không nói gì, chính là nhìn cái trống trải như có như không kia.
Lúc lâu sau, lại truyền đến giọng nói của một người khác, ta không
cần quay lại cũng biết đó là Phượng Loan, dù sao ta đã từng vô số lần
nghe được thanh âm ấy từ trên người mình.
“Thu cô nương, ta có vài lời muốn nói với ngươi.” Nàng đứng bên cạnh ta, thản nhiên nói.
Ta quay đầu, hướng Thủy Bất Nhàn đứng bên cạnh nói: “Bất Nhàn, ta cùng Vương phi cần nói một chút chuyện.”
Thủy Bất Nhàn gật đầu, xoay người rời đi.
Giờ trong những cơn gió lạnh thấu, chỉ còn lại ta cùng Phượng Loan.
“Tìm ta có chuyện gì?” Một tháng đi đường này, ta thờ ơ lạnh nhạt với tất cả, nhìn nàng cùng Cơ Lưu Tiêu biểu hiện thân mật.
Ta cảm thấy nàng là đang làm cho ta xem, mà ta cố tình coi như không thấy, nhìn nàng ra sức diễn.
Nàng rốt cục đã không nhịn được nữa sao?
Ngẩng đầu kên, tà nghễ nhìn nàng, ta đợi câu trả lời của nàng.
“Cung chủ, ta biết ta yêu cầu như vậy là qúa phận.” Bộ dáng của nàng thoạt nhìn như kinh sợ “Nhưng ta thật sự rất sợ sẽ mất đi hắn”
Ta hơi hơi híp mắt nhìn nàng “Ta đã nói sẽ không phá hư chuyện này, ngươi rốt cuộc là lo lắng cái gì?”
Lúc trước ta không hiểu, thật sự tính thành toàn cho nàng cùng Cơ Lưu Tiêu, để cho bọn họ hai người có thể hạnh phúc.
Chính là nay nghĩ đến thật đúng là hoang đường, Phượng Loan thật sự là một nữ nhân dịu dàng sao?
Ta tựa hồ đã quên, nàng thích nhất là dùng nước mắt, lúc trước ta
cũng là bởi vì chịu không nổi nước mắt của nàng mới đem nàng lưu lại
Kính Nguyệt cung.
“Cung chủ, người cũng chưa đáp ứng ta người sẽ không tới gần hắn.”
Rõ ràng nàng mới là người đi cầu ta, nhưng giờ lại cố tình ủy khuất
giống như ta đang khi dễ nàng vậy.
Nước mắt trong nháy mắt đã chảy xuống, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhìn ra nàng thuộc loại mảnh mai yếu đuối.
Lời của nàng, thần sắc của nàng làm cho trong lòng ta nổi lên một
trận lửa giận không tên, ta kính nàng một phần, nàng được một tấc lại
muốn tiến thêm một thước.
“Nước mắt đối với ta cũng vô dụng, ta sẽ không thương hương tiếc
ngọc.” Ta lạnh lùng nói “Còn có, ngươi cũng không thể tính là người của
Kính Nguyệt cung, cho nên hãy gọi ta là Thu cô nương đi.”
Nàng tiến lên níu lấy ống tay áo của ta, mà ta có chút không kiên
nhẫn phất tay, mà đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên,
đánh vỡ tất cả.
“Làm sao vậy?” Lời nói của hắn có vài phần giận dữ cố kìm nén.
Ta quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm, tà nghễ nhìn hắn, mà Phượng Loan
cũng hé ra khuôn mặt tràn đầy nước mắt nghẹn ngào nói: “Tiêu, ta cùng
Thu cô nương chính là…”
“Trở về đi.” Hắn cắt ngang lời nàng, có phần không kiên nhẫn.
Phượng Loan kinh ngạc đứng ở tại chỗ, ta thấy được trong mắt hắn có chút tránh né.
Ngay sau đó, hắn lại lập tức ôn nhu nói: “Nơi này gió lớn, nàng
không nên chạy loạn, bằng không ta cũng sẽ không hung dữ với nàng như
vậy.”
Lời nói như thể mọi chuyện đều là đương nhiên.
Phượng Loan nín khóc mỉm cười, nhào vào trong lòng hắn.
“Thu cô nương, Loan Nhi có gì đắc tội với nàng, tat hay mặt nàng xin lỗi cô nương.” Đó là hắn đang bảo hộ cho nàng sao.
Ta cười nhẹ “Vương gia chê cười rồi, Vương phi có khả năng đắc tội với ta hay sao?”
“Vậy là tốt rồi.” Lời nói cũng thản nhiên, vẻ mặt cũng thản nhiên, đó là một loại gần như đạm mạc lãnh khốc.
Nữ nhân cùng nữ nhân chiến tranh, vĩnh viễn hiểu được việc lợi dụng nước mắt là phương tiện chiếm ưu thế nhất.
Mà ta khinh thường chính là nước mắt.
Những việc Phượng Loan làm vừa rồi chắc tất cả đều chỉ vì lúc này đi.
Nàng muốn Cơ Lưu Tiêu chán ghét ta sao?
Đây chính là cảm giác muốn tốt cho người khác mà người khác không biết sao ?
Ta nhếch khóe miệng, nhưng không có nói gì nữa, chậm rãi đi qua bọn
họ, lúc qua người Phượng Loan, ta chậm rãi dùng khẩu hình nói ra vài từ, mà mặt nàng cũng nháy mắt trở nên tái nhợt.
Mà tất cả chuyện này, Cơ Lưu Tiêu tất nhiên là không nhìn thấy.
Nếu như nàng thiếu kiên nhẫn như thế, ta cũng không muốn giả dối đáp ứng nàng nữa.
Ta biết lát nữa nàng sẽ tới tìm ta.
Vì thế ý cười càng thêm sáng lạn, thản nhiên trở về.
Ta không phải người có thể để cho người khác bắt nạt, chẳng lẽ người ta kêu ta làm gì ta phải nghe theo hay sao.
Về tới phòng mình, ngồi vào nhuyễn tháp, bưng lên một chén trà xanh
chậm rãi uống, ta biết mình uống không bao lâu, người nên đến sẽ đến.
Quả nhiên ta ngay cả một chén trà còn chưa uống cạn, người nọ liền
phá cửa mà vào, lập tức đi tới bên người ta “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Thật là ngay cả một chút yếu đuối cũng không có.
Ta vô tội nhìn nàng, làm bộ khó hiểu “Ta nói cái gì?”
“Thu Tịnh Nguyệt, ngươi đừng giả bộ.” Nàng trực tiếp gọi tên ta, có
chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi chính là như vậy, nghĩ mình là
tài nữ, nên chẳng có chuyện gì có thể để ngươi đặt vào trong mắt a~.”
Ta buông chén trà trong tay, lại tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, từ từ cười nói: “Nhưng ta nhìn thấu được tất cả, ta nói có phải hay
không, thánh nữ Vu y tộc?”
Ta vừa nói xong, nàng ngược lại trở nên bình tĩnh, hỏi: “Ngươi làm sao biết được?”
Ngay từ đầu ta cũng không thể biết, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, ta nghĩ hồi lâu mới cẩn thận biết được.
“Vu y tộc luôn thường bình yên kín đáo, mặc dù có người từng vụng
trộm đi ra ngoài, nhưng lại dễ dàng liền rơi vào trong tay của Cơ Vô
Nhai như vậy. Ta nghĩ hắn để cho ngươi sống yên bình như vậy là ngươi đã cho hắn thứ gì đó. Về phần cho thứ gì, thì cũng tự nhiên chỉ có ngươi
biết.” Ta nhìn nàng, gằn từng tiếng nói: “Lúc trước ngươi rõ ràng có thể nói ngươi không phải người trước kia. Nhưng ngươi không nói. Đây là
điểm kỳ quái đầu tiên. Điểm thứ hai, tính cách của ngươi và ta rõ ràng
rất khác nhau, nhưng Cơ Lưu Tiêu cùng Dạ Khuynh Thành lại không nhìn ra
được.”
Ta dừng một chút, lại nói: “Vốn ta cũng biết là có điểm kỳ quái, sau lại vô tình nhớ, vu y tộc có một loại cổ gọi là mê hồn, mà loại cổ này
chỉ có thánh nữ của vu y tộc mới có thể hạ. Ngươi hạ mê hồn với Cơ Lưu
Tiêu cùng Dạ Khuynh Thành phải không?”
Mê hồn, một loại cổ có thể làm cho người ta sinh ra một loại ảo
tưởng. Cơ Lưu Tiêu cùng Dạ Khuynh Thành sở dĩ không cảm thấy nàng kỳ
quái, chấp nhận nàng, thì chắc là nàng đã hạ mê hồn với bọn hắn rồi.
“Đúng như thế thì sao?” Nàng thản nhiên thừa nhận “Hai nam nhân khôn khéo như thế, tự nhiên sẽ không thể ngốc đến mức không nhìn ra ta có
phải là người trước kia hay không.”
“Mỗi lần thi triển mê hồn, sẽ tiêu hao một lượng tinh lực lớn, cho
nên ngươi mới nhờ Cơ Vô Nhai ra tay để ngươi an toàn, ngươi mới làm cho
chính mình ngủ say, để chậm rãi tu dưỡng. Mà ngươi không sợ hãi, đó là
vì ngươi biết hai người bọn họ nhất định sẽ vì ngươi mà tìm được giải
dược. Không biết ta đoán có đúng hay không?” Đương nhiên nhẹ nhàng nói
ra vài câu, mới làm rõ ràng được một chút.
“Quả nhiên là tài nữ vang danh thiên hạ.” Nàng nói ra lời khen ngợi, nhưng trong mắt lại tràn đầy khinh thường.
“Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?” Ta không khỏi nhướng mi, muốn biết nàng hao tổn tâm cơ như thế rốt cuộc là vì cái gì.
Nàng ngồi xuống bên cạnh ta, giơ tay vuốt ve mái tóc đen của ta,
cười đến tàn nhẫn “Đương nhiên là muốn thay thế được ngươi, cho ngươi
nếm thử tư vị bị người thay thế.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, thật sự nghĩ không ra mình làm sao lại đắc tội với nàng.
“Ngay từ đầu được ngươi cứu là do ta cố ý an bài, bởi vì ta biết
ngươi thích nhất làm chuyện cứu người, để mọi người biết đến tính thiện
lương của ngươi, vốn định cứ như vậy ở bên cạnh ngươi mà xuống tay, để
ngươi thành kẻ trắng tay, cho ngươi nếm thử cảm giác bị người quen xa
lánh, nhưng lại bị Cơ Lưu Tiêu tưởng là ngươi mà mang về Đông Hải quốc.
Khi đó ta thay đổi chủ ý, ta muốn ngươi phải khổ sở khi mà người ngươi
yêu lại không thương ngươi. Nhưng hắn vẫn là nhìn thấu ta, cho nên ta
không kịp nghĩ nhiều mới dùng mê hồn. Còn nhị vương gia kia, là do trùng hợp, lúc ta đang thi triển mê hồn thì gặp phải hắn.” Nàng chậm rãi nói, nhưng ta cảm thấy dường như có vài phần không đúng sự thật.
Tất cả chuyện này đều là vì trả thù ta sao? Nhưng ta không nhớ được mình đã làm chuyện gì từng đắc tội nàng.
“Ta vốn tưởng rằng tất cả những gì mình làm là uổng phí khí lực,
nhưng là…” Nàng đột nhiên kề sát vào ta, cười đắc ý “Ta phát giác được
kỳ thật ngươi có thích hắn, phải không?”
“Đúng thì sao nào?” Chuyện đã thế này, ta cũng thản nhiên thừa nhận.
“Đúng như thế là tốt nhất, chỉ khi ngươi thích hắn, ta mới có thể
vui vẻ mà tra tấn ngươi.” Giờ phút này, ta nghĩ ta đã hiểu được nàng vì
sao phải cố ý ở trước mặt ta cùng Cơ Lưu Tiêu biểu hiện thân mật như
vậy.
Thì ra là muốn ta đau lòng.
Ta nhếch khóe miệng, cười đến sáng lạn “Tra tấn ta sao? Ngươi đây là đang tra tấn chính mình a~. Nếu như người hắn yêu là ta, hắn ôn nhu với ngươi cũng là vì ngươi là ta. Ngươi mới là thế thân, ngươi căn bản
không thay thế được ta. Ngay cả ngươi cũng biết thế nên mới làm cho bọn
họ đem ngươi tưởng thành ta, không phải sao?”
Nhìn sắc mặt nàng có chút khó coi, ta nói càng thêm vui vẻ “Nếu
ngươi thật sự muốn làm cho ta thương tâm, vậy thì hãy dùng bộ dáng chân
chính của ngươi mà đoạt đi tâm của hắn, mà không cần phải đắc ý dào đạt
như thế khi làm thế thân của ta.”
“Ngươi đừng nghĩ nói như vậy, ta sẽ buông tha cho ngươi. Ta nói cho
ngươi biết, mặc dù ngươi không đau lòng, ta cũng muốn các ngươi vĩnh
viễn không thể ở bên nhau.” Nàng oán hận nói.
Ta lại nở nụ cười, cười đến sáng lạn vô cùng “Ta nên nói với ngươi
thế nào đây? Kỳ thật người đau lòng vẫn là ngươi. Ngươi thật sự đã yêu
Cơ Lưu Tiêu, không phải sao?”
Đúng vậy, có bao nhiêu nữ tử không thể không động tâm với nụ cười
của hẳn, huống chi nàng lại nhận được toàn bộ sự ôn nhu của hắn.
Thật sự, muốn luân hãm thật sự rất đơn giản.
“Đau lòng thì sao? Thế thân thì sao? Ta muốn hắn hoàn toàn triệt để không nhìn ngươi.” Nàng nao nao, lại phẫn hận nói.
Ta cười to, cười không kiêng nể “Đáng tiếc ta ngay từ đầu không tính là muốn hắn, nếu ngươi muốn thì ta cho ngươi mượn thôi.”
Sắc mặt của nàng lại khó coi thêm vài phần “Ngươi quả thật chán ghét như ta đã nghĩ.”
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi, nhưng không hề nói vì sao
phải trả thù ta như thế. Nói vậy là lúc trước nàng đã muốn trả thù ta,
nhưng là có chút sai sót ngẫu nhiên ngủ say năm năm, cho nên mọi chuyện
mới trì hoãn đến bây giờ.
“Truy Phong, đi theo dõi nàng.” Ta sâu kín nói với một thân ảnh đang bí mật ẩn nấp gần đó.
Từ lúc chuyện Âu Dương Thi Thi xảy ra tới nay, Truy Phong trầm mặc đi rất nhiều.
Bốn phía không có động tĩnh gì, nhưng ta biết Truy Phong đã đi rồi.