Độc Phi Khuynh Thành

Chương 220: Q.4 - Chương 220: Bất quá chỉ là diễn




Cả hai chúng ta trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng ta vẫn là người không chịu nổi sự yên tĩnh đến quỷ dị này, từ từ nói: “Minh Nguyệt công tử đến đây có chuyện gì sao?” Không phải thật sự là muốn hỏi hắn, cũng không có chờ mong hắn trả lời, chỉ là thuần túy muốn phá vỡ không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị này mà thôi. Mà hắn cũng là chậm rãi bước đến trước mặt ta, vẫn ôn nhu như trước, giống như những chuyện trước kia chưa bao giờ xảy ra vậy “Liễu Lăng, đã lâu không thấy.” Hắn, rốt cuộc là một nam tử như thế nào?

Có thể vĩnh viễn mỉm cười ôn nhu vô hại như vậy, nhưng nội tâm lại thâm trầm không ai sánh bằng. Hơi hơi nhếch khóe môi, ta chống lại tầm mắt ôn nhu kia, cũng là thờ ơ như trước “Đối với ngươi, ta hy vọng chúng ta vĩnh viễn không gặp lại.” “Liễu Lăng, ngươi vẫn còn oán ta sao?” Rõ ràng từ đầu tới cuối đều là lỗi của hắn, nhưng là giọng nói của hắn lại giống như ta có lỗi với hắn vậy. Đáy lòng có chút phiền não, ta không kiên nhẫn nói: “Dạ Khuynh Thành, hiện giờ có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng, hà tất gì cần phải dối trá như thế, ngươi có mục đích gì thì cứ việc nói ra, như thế mọi người đều sẽ cảm thấy thoải mái hơn.” “Liễu Lăng, đi theo ta được không?” Hắn vươn tay về phía ta, ngón tay vẫn thon dài trắng nõn sạch sẽ như lúc trước, nhưng rốt cuộc cũng không còn là đôi bàn tay có thể cho ta sự ấm áp. Ta tất nhiên là không có nắm lấy tay hắn, chính là thản nhiên nói: “Được.” Dạ Khuynh Thành cũng không làm những chuyện vô nghĩa, nếu hôm nay hắn xuất hiện ở trước mặt của ta, như vậy ta cho dù có làm như thế nào đi chăng nữa, cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. So với giãy giụa không có ích gì, thì thà đi cùng hắn xem hắn rốt cuộc đang tính toán gì. Hắn có chút xấu hổ thu tay lại, cũng là từ bên trong vạt áo lấy ra một chiếc khăn màu đen bịt hai mắt ta lại “Liễu Lăng, đành phải ủy khuất ngươi một chút rồi.” Ủy khuất sao? Lúc trước hắn quyết tâm giết cho bằng được ta, hiện tại cần gì phải để ý là ta có ủy khuất hay không? Ta không có lên tiếng trả lời, chính là tùy ý hắn kéo tay của ta, đem ta vào bên trong một chiếc xe ngựa. Xe ngựa xuyên qua ngõ nhỏ, có lẽ là đi về phía đường cái, bên tai truyền đến thanh âm ồn ào náo nhiệt, nhưng là trước mắt cũng là một mảnh tối đen, ta không biết hắn rốt cuộc sẽ đưa ta đến nơi nào? Ta không biết ngày mai tin tức ta mất tích, có làm cho từ trên xuống dưới Nam Mạch quốc hoảng sợ hay không, ta không biết là khi biết ta mất tích, có làm cho bọn họ bỏ xuống tất cả để đi tìm ta hay không? Ta cái gì cũng không biết, giờ phút này ta chỉ biết người ngồi bên cạnh ta là Dạ Khuynh Thành, mà chúng ta cũng sắp sửa đem toàn bộ mọi chuyện ra tính toán tường tận. Một đường không ai nói gì, liền chính là yên lặng ngồi, chỉ có thể nghe thấy rõ hơi thở của hai bên. Ta tà tà dựa vào trên vách xe, ta nghĩ rất nhiều, lại cuối cùng cũng không nghĩ ra được động cơ của hắn, cũng không thể biết được cái bẫy của hắn là gì. Thì ra, ta thật sự chưa bao giờ hiểu về người này. “Ngươi muốn Nam Mạch quốc sao?” một lúc lâu sau, ta sâu kín mở miệng hỏi: “Ngươi là tính nhốt ta cả đời, hay là tính giết người diệt khẩu?” Hắn cũng là không có trả lời, giống như không có nghe thấy câu hỏi của ta vậy. Là không muốn trả lời? Hay là không biết nên trả lời như thế nào? “Ngươi rốt cuộc đã làm gì với Mị? Rõ ràng các ngươi là huynh đệ song sinh, vì sao ngươi có thể trở thành tộc trưởng cao cao tại thượng của Vân Mặc tộc, mà hắn lại bị vứt bỏ?” Ta mặc kệ hắn trầm mặc, tiếp tục hỏi. Cứ nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, nhưng là chờ một lúc sau hắn lại thản nhiên mở miệng: “Khi ta mới được sinh ra đã được đưa vào hoàng cung Đông Hải, ta làm sao có thể biết được tất cả mọi chuyện đây?” Trả lời như vậy, ta không có lý do gì để nói hắn sai, nhưng là ta lại cái gì cũng không tin, hắn không thể không biết tất cả, ta thậm chí cảm thấy hắn vẫn luôn lợi dụng Mị. Nhưng là hắn chính là Dạ Khuynh Thành, người mà ngươi không thể biết được hắn đang ngấm ngầm bầy mưu tính kế gì. Sự xuất hiện của hắn cũng nằm trong dự đoán của ta, ta duy nhất không đoán trước được là giữa đường lại nhảy ra một tên Cơ Vô Nhai muốn giết mình. Cẩm Hoàng lúc trước không có điều tra đến chuyện của sát thủ Ám Dạ, nay lại tra ra được Tây Việt quốc vẫn che giấu bí mật, trong những chuyện này quả nhiên là có cái gì đó rất kỳ quái. Cho nên nếu không phải là lần này Cẩm Hoàng cố gắng điều tra mới biết chuyện về Tu La, thì chính là có người cố ý lộ dấu vết, cố ý muốn cho ta biết toàn bộ. Mà người đã tiên đoán Tây Việt quốc sẽ bị hủy hoại bởi trong tay Mị, chắc chắn là một người không tầm thường, bằng không vua của Tây Việt quốc làm sao lại dễ dàng tin tưởng như thế? Cho nên ta nghĩ tới vị cao nhân mà lúc trước Minh Cẩm Lạc có đề cập qua, là sư phụ của Dạ Khuynh Thành, người trong Vân Mặc tộc. Chắc hẳn là Dạ Khuynh Thành biết rõ tất cả mọi chuyện, cũng có thể là tất cả đều do bọn họ cố ý tạo ra. Mị vốn không phải là người giàu tình cảm, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, hắn đối với vị đại ca Dạ Khuynh Thành có cùng chung huyết mạch, lại chưa từng ở chung một ngày này sẽ có loại tình cảm anh em sao? Ta cảm thấy điều đó là không thể, cho nên lúc trước Mị cho dù có phục tùng Dạ Khuynh Thành như thế, tất nhiên là trên tay Dạ Khuynh Thành có cái gì đó có thể khống chế được Mị. Ta cũng không phải như lúc trước, cho nên cũng không cần phải tỏ ra anh em thân tình trước mặt ta. Cho nên lúc này đây là vô tình, cũng có lẽ là theo kế hoạch của Dạ Khuynh Thành, dù sao kết quả là cuối cùng cũng là muốn giải quyết tất cả, cho nên hiện tại sao lại không nắm chắc lấy lời tiên cơ kia được đây. Ta tự nhiên sẽ không đem những lời này nói ra khỏi miệng, cho nên cũng sẽ không hỏi thêm điều gì nữa, bên trong xe ngựa khôi phục lại sự yên tĩnh. Giờ phút này quan trọng nhất là vững vàng, ai rối loạn trước thì ngay từ trận đầu sẽ bị thất bại thảm hại. Không biết là đã qua bao lâu, xe rốt cục ngừng lại, Dạ Khuynh Thành dắt ta xuống xe ngựa, sau đó dẫn ta đi một lúc lâu mới tháo chiếc khắn che mắt ta xuống. Ta chậm rãi mở mắt ra, sau khi đã thích ứng với ánh sáng, mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Đây là một căn phòng trang nhã thanh lịch theo phong cách cổ xưa, vẫn như phong cách của Dạ Khuynh Thành lúc trước, bố cục dường như đều được sắp xếp theo sở thích của ta trước kia, hắn là có ý tứ gì đây? “Dạ Khuynh Thành, ngươi muốn nhốt ta ở đây sao?” Ta làm như không có chú ý đến sự sắp xếp của nơi này, quay đầu nhìn hắn. Hắn vươn tay nghĩ muốn vuốt ve mái tóc đen của ta như trước kia, lại bởi vì ta lui về phía sau mấy bước mà tay dừng lại ở giữa không trung, trong nụ cười mang theo vài phần chua xót “Liễu Lăng, chúng ta về sau chỉ có thể là kẻ thù thôi sao?” “Dạ Khuynh Thành, tất cả đều là do ngươi lựa chọn.” Ta cũng không phải là loại người đồng cảm, cho nên đối mặt với sự mất mát không biết là thật hay là giả kia của hắn, ta chỉ làm như không thấy. Mặc kệ như thế nào, tất cả mọi chuyện phát sinh trước kia cũng sẽ không thay đổi được, hắn lúc trước thật sự là muốn giết ta, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, ta cũng không thể tha thứ cho hắn. Bởi vì hắn nếu biết nhìn sao đoán thiên mệnh, như vậy hắn có lẽ ngay từ đầu đến cuối đều biết ta là ai. Hắn diễn trò như vậy là vì cái gì? Là vì thuận theo cái gọi là thiên mệnh, hay là vì âm mưu mà ta không biết? “Ngươi trước nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì hãy phái người đến tìm ta.” Hắn xoay người, lại có loại cảm giác vội vàng muốn rời đi. Ta cũng là gọi hắn lại “Dạ Khuynh Thành, hãy nói rõ mọi chuyện cho ta biết.” Hắn dừng lại cước bộ, nhưng không có quay đầu lại, chính là thản nhiên nói: “Ngươi muốn biết cái gì?” “Ngươi từ đầu đến cuối đều biết ta là ai đúng không?” Ta đúng là vẫn còn hỏi ra lời. “Đúng vậy.” Hắn nhưng cũng trả lời rõ ràng. Sớm đã biết được đáp án sẽ là như vậy, nhưng khi nghe được đáp án từ miệng hắn nói ra, ta lại vẫn là có như vậy một tia chua xót, thì ra từ đầu đến cuối hắn đều không có thiệt tình đối diện với ta. Có phải hay không ngay cả những lúc ta cùng hắn nói chuyện phiếm, hắn cũng là giả dối? Thì ra tất cả đều là giả. Chính là hiện nay ta cũng không bao giờ nữa là cô gái thiên chân như lúc trước, cho nên cần gì phải vì hắn ngẫu nhiên biểu lộ khổ sở mà dao động? Hắn có ý nghĩ riêng của hắn, hắn có mục đích của hắn, như vậy tất nhiên ở trong đó phải hy sinh đi một vài thứ, tất nhiên cũng sẽ phải mất đi rất nhiều thứ. Mỗi người đều có nỗi niềm riêng, có khổ sở, nhưng cho dù có như vậy, hắn cũng không có quyền gây thương tổn cho người khác. Cho nên ta làm như không thấy. “Ngươi có phải muốn lợi dụng ta để khống chế Mị?” Ta nghĩ trên đời này có thể chế trụ được Mị chỉ có một mình ta mà thôi. Cho nên từ đầu tới cuối, Dạ Khuynh Thành đều là lợi dụng ta để kiềm chế Mị. “Đúng vậy.” Hắn nhưng lại không có tiếp tục lẩn tránh vấn đề của ta, mà là thản nhiên thừa nhận tất cả. Ta cũng không nghĩ giờ khắc này thích hợp để hỏi cụ thể, Dạ Khuynh Thành là một người cực kỳ khôn khéo, ta tất nhiên là không nên để lộ ra sơ hở gì. “Vậy mục đích hiện giờ của ngươi là gì?” nghĩ đến Mị thình lình xảy ra biến hóa, ta lại có một loại cảm giác bất an. Mà loại biến hóa này chắc chắn có liên quan đến người trước mắt? Về mục đích, hắn lại vẫn như cũ ngậm miệng không đề cập tới. Ta cũng biết tiếp tục hỏi thêm cũng không có kết quả gì, vì thế đình chỉ truy vấn, lại chính là đột nhiên khẽ khẽ thở dài: “Ngươi thật sự không để ý đến ta sao?” Trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần chua xót, vài phần không cam lòng, cũng có vài phần oán hận. Dạ Khuynh Thành hiểu được cần dùng tình cảm mập mờ như có như không để nhiễu loạn ta, thì ta cũng sẽ dùng cách đó để đối phó với hắn. Ta cũng không phải là loại người không biết tình thế, có điểm có thể lợi dụng được tất nhiên sẽ lợi dụng. Tuy rằng ta không biết hắn rốt cuộc là ôm tâm tính gì đối với ta, nhưng ít ra ta có thể đem phần yêu say đắm mang theo vài phần oán hận cùng chua xót chậm rãi thẩm thấu ra bên ngoài. Ta muốn hắn nghĩ rằng ta vẫn chưa dứt được tình với hắn. Hắn mạnh xoay người nhìn ta, đáy mắt có một chút kinh ngạc chưa kịp thu lại, ta nhưng cũng không vội vàng thu lại phần chua xót cùng quẫn bách kia, quay đầu về phái khác không hề nhìn hắn. Là tính kế, hay là bị tính kế? Hiện nay chúng ta, có mấy phần là thật? Có mấy phần lại là giả? “Liễu Lăng.” Hắn thì thào khẽ gọi, bên trong nhưng lại mang theo vài tia bàng hoàng “Ta…” Vốn tưởng rằng hắn sẽ nói ra những lời phiến tình, nhưng là hắn cũng không có nói thêm gì nữa, ngược lại chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, hắn mới ôn hòa cười nói: “Liễu Lăng, ta tất nhiên là có để ý đến ngươi.” Nhưng là ta biết giờ phút này, hắn bất quá nói vậy cũng chỉ là để cho có lệ mà thôi. “Chỉ là đã từng để ý phải không? Đợi cho đến lúc không còn để ý đến nữa, như vậy tùy thời đều có thể hy sinh phải không?” Ta cũng không ngoảnh đầu lại nhìn hắn, tự ý suy diễn theo ý mình một cách hoàn mỹ nhất. Giọng nói hơi ẩn chứa sự chua xót, thân mình khi đang nói những lời này cũng là xoay người đưa lưng về phía hắn, giả vờ hơi hơi co rúm, sau đó lại bình tĩnh mà đạm mạc nói: “Ngươi đi đi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Tất cả tất cả đều diễn ra thỏa đáng, không biết có thể làm cho người khôn khéo như Dạ Khuynh Thành tin được hay không đây? Cũng không biết là hắn đứng ở phía sau ta trong bao lâu, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, yên lặng rời đi. Ta đúng là vẫn chưa nhìn thấu hắn, cũng không biết hắn rốt cuộc là có mục đích gì, chính là tất cả, tất cả ở giờ khắc này toàn bộ sẽ bắt đầu. Mặc kệ tương lai ai thắng ai thua, giữa chúng ta trong lúc đó cũng chỉ là một dấu chấm hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.