Ta cùng Cơ Lưu Tiêu sánh bước đi về phía hoàng cung.
Cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ đăng cơ, sứ thần các nước không
sai biệt lắm sẽ ở mấy ngày này tới đông đủ, Đông Hải quốc có Cơ Lưu Tiêu tự mình đến đây, Mị là đại diện cho Tây Việt quốc, còn có Bắc Thương
quốc thần bí không biết sẽ phái người nào đến đây?
Bắc Thương quốc nằm ở nơi xa xôi nhất, đã không có dã tâm chinh phục thiên hạ, nhưng cũng không cùng quốc gia khác qua lại thân thiết, cuối
cùng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác rất thần bí.
Về phần còn lại là một vài tiểu quốc cùng các bộ lạc ở xung quanh, từ mấy ngày trước đã phái sứ giả mang quà mừng quý giá đến.
Nửa năm kia thời gian quá dài, ở dưới quốc sự nặng nề mà lại buồn
tẻ, ta sống một ngày bằng một năm. Nhưng cũng có thể nói nửa năm thời
gian lại quá ngắn, tựa hồ bất quá chỉ là nháy mắt một cái tất cả đều đã
thay đổi.
Nếu thật sự đăng cơ, ta sợ thật sự tiếp tục cũng vô pháp thoát khỏi sự trói buộc.
Giang hồ đối với ta mà nói, đã trở thành một giấc mộng mà ta không thể truy được, mong muốn mà không thể thành.
Một đường ngẩn ngơ, không tự giác bên trong nhưng lại đã đến cổng thành.
Ta thu lại tất cả suy nghĩ, ngẩng đầu lên lại phát giác Truy Phong
đang đứng một mình tựa vào tường thành, ngửa đầu nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, trên mặt mang theo một loại cô đơn thản nhiên.
Lúc chúng ta đi đến gần, hắn liền thu hồi tầm mắt, lập tức đi tới trước mặt của ta “Cung chủ, ta có chuyện muốn nói với người.”
Lúc trước hắn bởi vì không có nhìn ra Cơ Lưu Tiêu ngụy trang, mà kết cục một lần chỉ có thể ngoan ngoãn mặc vào nữ trang, để mặc ta tiêu
khiển, cho nên hắn đã sớm ngầm đem Cơ Lưu Tiêu mắng chửi đến vạn lần,
giờ phút này nhìn thấy Cơ Lưu Tiêu hắn cũng chỉ coi như là không tồn
tại, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.
“Ừm. Chúng ta đi đến bên kia nói chuyện.” Ta gật đầu đồng ý, ngược
lại nói với Cơ Lưu Tiêu: “Tiêu, chàng một mình về biệt uyển đi.”
Truy Phong sau khi biết được thân phận của ta, vẫn gọi ta là cung
chủ như lúc trước, giống như hắn không thích thân phận mới này của ta,
hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ bước vào hoàng cung nửa bước, cũng không
biết trong khoảng thời gian này hắn ở chỗ nào.
Hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện, chắc là có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ta.
Cơ Lưu Tiêu gật đầu rời đi, mà ta cùng Truy Phong liền phi thân nhảy lên tường thành phía sườn tây của hoàng cung.
Truy Phong đứng ở đầu tường, ánh trăng chiếu sáng cả thân hắn, tạo
ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt quanh thân hắn, làm cho hắn thoạt nhìn
lại có vài phần mờ ảo, giống như tùy thời đều có thể biến mất.
Ta đứng cách hắn vài bước, lẳng lặng chờ đợi hắn mở miệng.
Hắn ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn treo trên bầu trời, hơi xin lỗi nói: “Cung chủ, thật xin lỗi, ta không thể bảo hộ người.”
Dự cảm của ta quả nhiên là đúng, Truy Phong dường như không thích nơi này.
“Truy Phong, ta năm đó đã có nói qua, ngươi nếu là phải rời khỏi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi.” Ta chưa từng có cưỡng cầu bọn họ
làm gì đó cho ta, lúc trước cứu hắn cũng chỉ là do bản thân nhất thời
nổi tính thiện lương mà thôi.
Hắn có quyền theo đuổi điều mình muốn, mà ta cũng không có quyền ngăn cản hắn.
Truy Phong xoay người nhìn về phía ta, tròng mắt thâm thúy mà sâu
thẳm “Cung chủ, tên thật của ta là Mục Doãn Chi, cha ta là Mục Thiên
Phong.”
Mục Thiên Phong?
Ta giống như có chút quen thuộc, nếu ta nhớ không lầm, Mục Thiên
Phong hẳn từng là quan viên của Nam Mạch quốc, lúc trước còn có địa vị
cao, nhưng sau hình như là bởi vì bị nghi ngờ là kẻ khả nghi thông đồng
với địch phản quốc mà bị chém đầu.
“Truy Phong, ngươi…” Ta kinh ngạc nhìn hắn, lại không biết giờ khắc này nên nói cái gì.
Mặc kệ phụ thân hắn lúc trước có thật sự thông đồng với địch phản
quốc hay không, thì cũng đều là phụ vương của ta hạ lệnh chém đầu phụ
thân hắn, nói như thế nào ta cũng coi như là kẻ thù của hắn, vì sao hắn
còn muốn ở lại bên cạnh bảo vệ ta?
Hay là bởi vì ta đã cứu hắn một mạng, cho nên hắn mới như thế đối với ta?
Truy Phong hình như là biết tâm tư của ta, thản nhiên mở miệng nói:
“Cung chủ, từ xưa vua muốn thần chết, thần không thể không chết, cho nên ta cũng chưa bao giờ trách phụ vương của người, cũng chưa bao giờ nghĩ
tới muốn tìm các người báo thù, ta biết phụ vương của người là một minh
quân, mà cha của ta cũng là trung thần. Cha ta luôn luôn kính trọng phụ
vương người, phụ vương của ngươi cũng thập phần dựa vào cha ta, nếu
không phải cha ta bị người hãm hại, mười phần chứng cứ chính xác đặt ở
trước trước mặt phụ vương của người, ta nghĩ hắn cũng sẽ không đối đãi
với cha ta như thế. Cho nên ta hận không phải là các người. Mà là kẻ đã
hãm hại cha ta.”
Thì ra đúng là bị hãm hại sao?
Lúc trước ta không có quan tâm đến chuyện này, cho nên ta cũng không biết cụ thể rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ nhớ rõ phụ vương có một khoảng thời gian dài mỗi khi nhắc tới Mục Thiên Phong, giọng nói
của người đều mang theo tiếc hận.
Như thế xem ra, lúc trước quả nhiên là có người cố ý hãm hại sao?
Vậy kẻ hãm hại phụ thân hắn là ai?
Trong đầu đột nhiên linh quang hiện ra, ta thật cẩn thận mở miệng
hỏi: “Chẳng lẽ lúc trước kẻ hãm hại phụ thân ngươi chính là phụ thân của Âu Dương Thi Thi?”
Lúc trước Truy Phong tuy rằng không có nói rõ tất cả, nhưng ta cũng
có thể đoán ra, chính là không nghĩ tới hắn cùng Âu Dương Thi Thi lại
vẫn sẽ liên quan đến triều đình Nam Mạch.
Truy Phong nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười trào phúng, giờ phút này hắn lạnh lùng lý trí, lại mang theo vài phần đau thương làm cho
người ta đau lòng “Đúng, chính là phụ thân của Âu Dương Thi Thi, cha ta
là bạn tốt lâu năm của Âu Dương Mông. Hai nhà Mục – Âu Dương nhiều năm
qua lại thân thiết, ta cùng Âu Dương Thi Thi là thanh mai trúc mã, sau
đó cha ta được thăng chức, chúng ta liền chuyển đến Mạch Vũ thành, mà ta cũng từ đó chưa từng gặp lại Âu Dương Thi Thi, cho nên ấn tượng của ta
về nàng cũng chỉ dừng lại ở thời niên thiếu. Chỉ nhớ rõ có một tiểu cô
nương như vậy, thậm chí nàng rốt cuộc gọi là gì ta cũng không nhớ rõ.
Nếu không phải lần đó gặp lại nàng, với ta mà nói nàng bất quá chỉ là
thanh mai trúc mã đã dần dần bị ta lãng quên.”
Nói tới Âu Dương Thi Thi, hắn không khỏi dừng một chút, trong ánh
mắt hiện lên biểu tình phức tạp khó hiểu, sau đó mới lại mở miệng nói:
“Sau phụ thân ta bị chém đầu, mẫu thân tự sát, mà ta được một lão nô
mang ra khỏi Mạch Vũ thành. Ta lúc trước cũng không biết tất cả, không
biết phụ thân là bị oan, cũng không biết Âu Dương Mông chính là kẻ hãm
hại phụ thân, nhưng là hắn lại cố tình trong lòng có quỷ, luôn nghĩ diệt cỏ phải diệt tận gốc, cuối cùng cảm thấy nếu không trừ bỏ ta, tương lai ta nhất định sẽ tìm hắn báo thù, cho nên hắn liền phái người đuổi giết
ta, mà ta lúc đó liền biết được tất cả chân tướng. Sau lại được người
cứu, mà ta cố gắng học võ công. Lúc muốn đi giết Âu Dương Mông, thì lại
đã có người ra tay sớm hơn ta một bước. Hơn nữa lại dùng biện pháp mà
hắn đã sử dụng với phụ thân của ta, bất quá đối với hắn mà nói, cũng là
bị hãm hại, chính là có người thật sự đã tìm ra tội chứng của hắn. Mà ta cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến mình lại có thể gặp lại Âu Dương Thi
Thi, cũng không nghĩ tới nàng sẽ thích ta, càng không nghĩ tới nàng sẽ
vì ta mà chết, tất cả chỉ sợ đều là nghiệt duyên của chúng ta. Nàng thay cha nàng thật xin lỗi ta, nhưng là ta lại cũng thật xin lỗi nàng, nói
thế nào nàng cũng là người vô tội, nhưng là chúng ta dù thế nào đi chăng nữa cũng vĩnh viễn không có khả năng.”
Âu Dương Mông, ta đối với cái tên này cũng không có ấn tượng lắm,
lúc trước tuy rằng bị phụ vương buộc học trị quốc chi đạo, nhưng là ta
lại không thích lộ diện trước mặt người khác. Trừ bỏ vài đại thần qua
lại thân thiết, người bình thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy ta.
Cũng chính vì thế, ta mới có cơ hội chuồn ra khỏi cung, cũng mới có thể ở phía sau cứu được Truy Phong.
“Cung chủ, ta lúc trước không có nói rõ, là cảm thấy không có gì
phải phân trần giải thích cả. Chính là ta không nghĩ tới…” Hắn dừng một
chút mới mở miệng, lại mang theo vài phần trào phúng thản nhiên “Lại
không nghĩ rằng cung chủ dĩ nhiên là công chúa của Nam Mạch quốc.”
Giờ phút này Truy Phong không còn có loại vui cười cùng tự kỷ như lúc trước nữa, cả người đều tràn ngập một vẻ u sầu thản nhiên.
Thì ra trong lòng mỗi người đều có bí mật không muốn ai biết, mỗi
người dù nhiều hay ít ở trước mặt người khác ngụy trang chính mình.
Truy Phong bề ngoài vui cười, nhưng ở dưới đáy lòng lại giấu sâu đoạn kí ức như vậy.
“Truy Phong, nếu là có thể, ta cũng chỉ muốn làm cung chủ của Kính
Nguyệt cung trong chốn giang hồ.” Ta không khỏi khẽ thở dài, chưa bao
giờ ta lại cảm thấy bất đắc dĩ như bây giờ.
“Nhưng là cung chủ không phải, cho nên ta cũng vô pháp thực hiện hứa hẹn làm tùy tùng cho cung chủ cả đời.” Truy Phong đón nhận tầm mắt của
ta thản nhiên nói “Cung chủ, ta không thể ở lại nơi đã từng nhuốm đỏ máu của cha ta, cho nên ta nhất định phải rời đi.”
“Truy Phong, ta hiểu được.” Ta vươn tay về phía hắn, mang theo tất cả thành khẩn “Nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu đúng không?”
Hắn nhìn tay của ta một lúc lâu, mới nhẹ nhàng bắt tay ta “Cung chủ
vĩnh viễn là cung chủ, nếu có một ngày cung chủ trở lại giang hồ, Truy
Phong vẫn sẽ là tùy tùng của cung chủ.”
“Tiểu Phong Phong, ngươi thật làm cho bản cung chủ cảm động nha~.” Ta cười trêu tức như trước.
Thương cảm tất nhiên là có, nhưng là ta cũng không nghĩ đem vẻ u sầu ly biệt biểu hiện ra ngoài, ta không muốn làm cho trong lòng Truy Phong cảm thấy áy náy, ta nghĩ muốn cho hắn cảm thấy hắn bất quá chỉ là rời
đi một thời gian mà thôi, cuối cùng sẽ quay trở về.
Hắn ngẩn ra, sau đó lại lại tự kỷ như trước nói: “Cung chủ, người
cảm động là điều tất nhiên, cũng không phải là ai cũng được người phong
lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái nhất thiên hạ như ta làm tùy tùng
cho mình đâu.”
Truy Phong vẫn là Truy Phong, hắn nếu đã đặt tên cho mình là Truy
Phong, như vậy hắn thật sự là hy vọng chính mình có thể tiêu sái giống
như một cơn gió.
Nơi này xác thật không thích hợp với hắn, ta cũng không muốn hắn vì
ta mà bị trói buộc ở một nơi, có cả một thế giới rộng lớn đang chờ đợi
hắn.
Tình nghĩa giữa chúng ta chính là tri kỷ, là bằng hữu, cũng là thân nhân.
Cho nên ta là thật sự hy vọng hắn được vui vẻ.
“Ừ. Bản cung chủ sẽ vĩnh viễn không quên ngươi, không quên ngươi là
kẻ tự kỷ nhất thiên hạ.” Khẽ nhếch khóe môi, ta nhìn hắn cười khẽ.
Ta nghĩ làm cho hắn hiểu được, rất nhiều điều cũng không thể thay đổi được theo thời gian.
“Cung chủ, người lại bắt nạt ta.” Trên mặt ưu sầu đã biến mất, hắn bất mãn kêu gào.
“Vì ngươi rất dễ bị bắt nạt.” Ta như ngày xưa thờ ơ cười.
Có đôi khi không cần nói nhiều làm gì, chỉ cần vài câu ngắn ngủi,
vài ánh mắt cùng cái cầm tay nói câu ly biệt, sẽ lại càng làm cho người
ta cả đời này khó mà quên nổi.
Nếu nhất định phải ly biệt, như vậy sao không dùng cười vui làm cho
đối phương nhớ kỹ mình, nếu nhất định phải ly biệt, như vậy mặc dù có
khóc lóc thương tâm thì cũng không thể thay đổi được gì, như vậy càng
làm cho cả hai bên càng thêm khó chịu hơn mà thôi.
Ta không muốn Truy Phong khó chịu, cho nên ta sẽ cười nhìn hắn rời đi.
“Cung chủ, sau này còn gặp lại.” Truy Phong để lại một câu duy nhất như thế, sau đó hướng ta thành kính thi lễ.
“Truy Phong, cám ơn ngươi.” Cám ơn ngươi đã bảo vệ ta nhiều năm như vậy, cũng cám ơn ngươi đã coi trọng ta như thế.
Không có tiếp tục nói thêm gì nữa, hắn phi thân nhảy xuống tường thành, càng chạy càng xa.
Hắn không có quay đầu lại, mà ta cũng không hy vọng hắn quay đầu lại…