Độc Phi Khuynh Thành

Chương 127: Q.1 - Chương 127: Giật mình tỉnh giấc mộng ( 1 )




Ánh trăng thản nhiên chiếu rọi, khiến toàn bộ núi Phượng Hoàng bao phủ một màu sắc mông lung.

Đến lúc đi ra hang, ta mới phát giác sắc mặt Mị đúng là tái nhợt.

“Mị Mị…” Giờ phút này, tất cả nỗi lòng đều nảy lên, lại không biết nên nói gì, phức tạp khó nhịn.

Mị vẫn như cũ mím chặt môi, vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt không khỏi nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn đến ta, thấp giọng nói: “Đi.”

Mị vừa rồi hạ dược hướng Dạ Khuynh Thành là thất hồn tán, cùng ngọc lộ tin sương hiệu quả giống nhau, đều làm cho người ta toàn thân không có khí lực, mà nếu quả thật so sánh, thất hồn tán hiệu quả càng mãnh liệt hơn một ít.

Nói vậy giờ phút này Dạ Khuynh Thành vẫn như cũ ngốc ở tại chỗ đi.

Mị đem ta ôm mạnh vào trong ngực, một mạch đi nhanh, liền thẳng tắp hướng phía dưới núi Phượng Hoàng mà đi.

Hắn tựa hồ cũng không biết xung quanh núi Phượng Hoàng có lối đi tắt, vẫn như cũ dọc theo sơn đạo uốn lượn đi xuống, mà ta tuy rằng cùng Dạ Khuynh Thành đi qua lối tắt kia, nhưng là hắn quẹo trái rẽ phải, hiển nhiên là không muốn để ta nhớ rõ.

Chính là Mị nếu là đệ đệ của Dạ Khuynh Thành, vậy cũng là người Vân Mặc tộc, vì sao hắn lại phải ẩn mình từ một nơi bí mật gần đó?

Thay vì là đệ đệ, ta lại cảm thấy Mị như là cái bóng của Dạ Khuynh Thành.

Sơn đạo thực hiểm trở, tựa hồ chỉ cần sơ ý một chút sẽ ngã ngay xuống vực sâu vạn trượng.

Ánh trăng như trước tĩnh lặng mà nhu hòa, chính là sắc mặt Mị lại càng ngày càng tái nhợt, so với vừa rồi lại càng nhợt nhạt vài phần, ngay cả trên trán đều chảy ra một tầng mồ hôi.

Ta biết hắn nhất định là vì vừa rồi hoán đổi máu cho ta, mà tiêu hao rất nhiều thể lực, đáy lòng mỗi một chỗ đều bắt đầu trở nên ấm áp.

Tay vô thức xoa hai má hắn, mang theo vài phần thương tiếc, mà con ngươi sâu thẳm kia của Mị cũng nhìn phía ta, đợi đến lúc phản ứng được, cũng không khỏi ngẩn ra.

Ta đột nhiên rút tay về, xấu hổ quay đầu “Mị, giải ngọc lộ tin sương cho ta, ta có thể tự mình đi.”

Giờ phút này, ta tất nhiên sẽ không quay lại chịu chết.

Thật đáng nực cười,vốn nghĩ rằng có thể hiểu được tất cả, lại không ngờ sau đó vẫn còn có âm mưu, ta lại sao lại ngây ngốc vì người khác mà hy sinh chính mình.

Từ nay về sau, ta sẽ chỉ vì chính mình mà sống.

Trầm mặc một hồi, Mị mới từ trong lòng lấy ra dược, cho vào miệng ta, một mùi thơm ngát tức thì ở đầu lưỡi tan ra.

Cũng là mùi thơm ngát, nhưng một loại là độc dược, mà một loại khác là giải dược.

Thân thể vốn vô lực chậm rãi khôi phục khí lực, vì thế ta liền rời khỏi lòng Mị, theo sau hắn hướng dưới núi đi xuống.

Núi Phượng Hoàng địa thế hiểm yếu, thực ít có người có thể lên đến lưng chừng núi, mà giờ phút này chúng ta bắt đầu từ giữa sườn núi đi xuống, mỗi một bước đều đi cực kì cẩn thận.

Ta cũng biết, Mị nếu không phải vì giúp ta hoán đổi máu, độ cao này làm sao làm khó được hắn, không biết vì sao giờ phút này trong đầu ta tất cả đều là hình ảnh của Mị.

Lời hắn từng nói, chuyện hắn từng làm, không thể lý giải nổi, có mờ mịt, cũng có một loại thản nhiên thoải mái.

Đêm thực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có vài phần quỷ dị, gió núi gào thét bên người chúng ta, mang theo vài phần lạnh lẽo.

Chúng ta đều không nói gì với nhau, giờ phút này ta dường như sớm đã quên lúc trước chính mình là như thế nào để tiêu khiển mà đùa giỡn với Mị, trong nháy mắt dĩ vãng hết thảy đều coi như hoa trong gương, trăng trong nước thoát phá, càng ngày càng mơ hồ, giật mình thậm chí nghĩ rằng chính mình chẳng qua là làm một giấc mộng, mà nay chẳng qua là tỉnh mộng mà thôi.

Ta không biết đã đi bao lâu, chỉ biết là dọc theo đường đi chúng ta không hề nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đi tới, tựa như hai người xa lạ chưa bao giờ quen biết nhau.

“Liễu Lăng, ngươi thật sự không nhớ chút gì chuyện trước kia sao?” Rồi đột nhiên trong lúc đó, Mị lên tiếng hỏi.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn bóng dáng người phía trước, có chút mờ mịt.

Dừng một hồi lâu, ta mới nhẹ nhàng mà nói: “Đúng, không nhớ được.”

Mị không nói nữa, chính là ta lại cảm thấy từ bóng dáng hắn dường như tản ra một loại tịch liêu thật sâu.

Trong lòng ngẩn ra, lại không biết cảm giác phức tạp này rốt cuộc là cái gì?

Mị vì sao phải hỏi quá khứ của ta?

Hắn đã sớm quen biết ta sao?

Ý tưởng vừa nảy ra đã bị ta gạt đi.

Nếu Mị đã sớm quen biết ta, làm sao có thể đối với ta như vậy?

Một chút hoảng hốt, ngàn vạn suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, không thể nghĩ thấu đáo, cũng không thể nói rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.