Đau…rất đau
Ý thức mới khôi phục một chút, cả người tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đau đến không chịu nổi.
Thì ra, ta còn cảm giác được đau.
Khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên tự giễu.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” bên tai truyền đến một tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Là đang nói ta sao?
Ta mở hai mắt ra, nhìn thấy một đôi con ngươi chứa đầy nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia tràn đầy lo lắng.
Là ta làm cho nàng thương tâm sao?
“Ta….” Ta nghĩ mở miệng lại phát hiện yết hầu đau rát, chỉ có thể phun ra được vài âm tiết.
Nàng lập tức bưng nước trà tới, nâng ta dậy, đưa đến bên miệng của ta “Tiểu thư, người chút nữa thì đã hù chết Phong Nhi rồi.”
Phong Nhi?
Ta tựa hồ không biết nàng nha~, tại sao nàng một tiếng lại một tiếng gọi ta là tiểu thư?
Ta nhớ rõ ta cùng Mị đi Trương phủ trộm đồ, sau đó bị người ta phát hiện, ta bị thương rất nặng, Mị tựa hồ đã trở về cứu ta.
Mị đâu?
Tiểu cô nương này là hắn tìm tới chiếu cố ta sao?
Nếu chỉ là chiếu cố, vì sao nàng lại lo lắng cho ta đến vậy.
Lại nói tiếp, vẫn là lần đầu tiên có người lo lắng cho ta, đáy lòng
không khỏi đối với tiểu cô nương này sinh ra vài phần hảo cảm.
Thời điểm ta đang lúc muốn nói gì đó, cửa đột nhiên mở ra, một thân ảnh thanh sam kiếm khách xuất hiện ở trước cửa.
Phong Nhi vừa thấy hắn liền cao hứng nói “Ân công, tiểu thư đã tỉnh”
“Ừ” kiếm khách kia nhẹ giọng lên tiếng.
“Phong Nhi, ngươi mau đi sắc thuốc, ta cần chuẩn đoán cho tiểu thư nhà ngươi một chút.”
Phong Nhi cẩn thận giúp ta nằm xuống, sau đó thi lễ với kiếm khách kia, liền lui đi ra ngoài.
Đợi cho bên trong phòng to như vậy chỉ còn lại hai người chúng ta,
ta mới cười duyên nói “Mị Mị, ngươi lại đang diễn trò gì vậy?”
Mặc dù Mị dịch dung, ánh mắt đầu tiên của ta vẫn là nhận ra hắn, ta cũng không biết vì sao, tựa hồ đó là một loại cảm giác vậy.
“Ngươi nhận ra ta?” Mị hừ nhẹ một tiếng, đến gần ta.
“Đương nhiên bởi vì ngươi là Mị Mị a~”
Cho dù tình cảnh đêm hôm đó vẫn còn hiện ra rõ mồn một ở trong đầu
ta, nhưng là ở vẻ mặt bên ngoài ta lại giả như không thèm quan tâm.
Với hắn mà nói, ta nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu, quan trọng là ta làm như thế nào.
Mặt mày đẹp của hắn hơi hơi cau lại, nhưng không có dùng lời nói
lạnh băng uy hiếp như trước, chính là cầm một cái gương đồng ở trên bàn
đưa cho ta.
Ta hồ nghi tiếp nhận gương đồng trong tay hắn, cúi đầu vừa nhìn lại thật hoảng sợ. Trong gương đồng là một gương mặt hoàn toàn xa lạ .
“Việc này là sao?” hắn thế nhưng lại cho ta ăn dịch dung hoàn.
Thuật dịch dung của Mị thiên hạ vô song, không phải dựa vào thể diện công phu, mà là dùng dược để thay đổi, trừ phi có giải dược, bằng không ai cũng đều nhìn không ra.
“Từ nay về sau ngươi là tam tiểu thư Hạ Nguyệt Nhiễm. Con của Hạ Diệp tả thừa tướng Đông Hải quốc ”
Mị lại nói tiếp “Ngươi không cần cố ý ngụy trang gì cả, tam tiểu thư của Hạ gia này bản tính vốn cùng ngươi không khác biệt lắm”
“Mục đích?” ta thu hồi khiếp sợ, thản nhiên hỏi.
Mị chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích.
“Đông Hải quốc có thất thải kỳ thạch, phân biệt ra hắc, bạch, tử,
hồng, lam, lục, hoàng” Mị nhìn về phía ta “Ta muốn ngươi lấy tất cả về
đây
” (hắc, bạch, tử, hồng, lam, lục, hoàng: đen , trắngm tím, đỏ, xanh lam, xanh lục, vàng)
Đông Hải quốc có cất giấu thất thải kỳ thạch?
Ta đối với chuyện này cũng có nghe qua, tựa hồ trong đó có cất dấu
một bí mật rất lớn. Có người nói nếu tập hợp đầy đủ thất thải kỳ thạch
liền có thể có được kho báu lớn, có người nói tập hợp thất thải kỳ thạch liền có thể hô phong hoán vũ, cũng có người nói trong thất thải kỳ
thạch có chứa linh dược hiếm có mà thế gian không có.
Chính là ai nói thật, ai nói giả, lại không có ai biết được.
Ta không nghĩ tới Mị thế nhưng cũng muốn có thất thải kỳ thạch.