Độc Phi Khuynh Thành

Chương 227: Q.4 - Chương 227: Hành trình đến Bắc Thương




Tuyết, dường như cùng chúng ta có mối gắn kết keo sơn. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào ngày tuyết rơi kia, một lần khắc cốt ghi tâm kia cũng là vào ngày tuyết bay đầy trời, ngay cả giờ phút ly biệt này từng bông tuyết cũng bay bay. Ta nhìn hắn một lần cuối cùng, sau đó xoay người rời đi. Tu La ở phía sau đi lên “Cung chủ, ta đưa người ra khỏi cung.” Thanh âm của hắn hơi hơi sợ hãi, bên trong mang theo vài phần áy náy.

“Không cần.” ta không có quay đầu lại, cũng không có dừng lại cước bộ, chính là thản nhiên nói. Tu La nhưng không có quay đầu, vẫn như cũ đi theo bên cạnh ta, mãi cho đến cửa cung. “Cung chủ, ta đưa người đến một nơi an toàn.” Tu La đi tới bên cạnh ta, cung kính nói. Ta xoay người nhìn Tu La, cực kỳ lạnh nhạt nói: “Ngươi bảo vệ ta cũng chỉ được một thời gian, sao có thể bảo vệ ta cả đời được đây? Hay là nói ngươi sẽ đi theo ta sao? Nếu là không thể, thì không nên đi theo ta.” Nói xong ta cũng không chờ Tu La trả lời, liền xoay người rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nơi giam cầm tự do của ta. Ta quyết định đi tìm Cẩm Hoàng, ít nhất là ta muốn bình an sinh ra đứa nhỏ. Tu La lại đuổi theo, chìa tay đưa cho ta một cái túi, lúc này đây ta không có cự tuyệt, bởi vì ta cần ngân lượng. Cũng không nói lời từ biệt gì, ta lấy cái túi đó rồi liền rời đi. Sau đó đi đến chợ mua một cỗ xe ngựa, tìm một xa phu, rời khỏi Mạch Vũ thành. Dọc theo đường đi, Cẩm Hoàng có cho người truyền lời nhắn, ta mới biết được nàng đang ở Bắc Thương quốc, lại không biết nàng đến đó làm gì. Suy nghĩ một lúc lâu, cũng là nghĩ tới nơi trước kia ta đã gặp Cẩm Hoàng, chính là Đồ thành giáp biên cương của Tây Việt quốc, có lẽ đến đó an cư cũng không phải là một ý tồi. Ít nhất càng những nơi cách xa thành lớn, thì dân địa phương ở nơi đó càng là thuần phác. Vì thế liền bảo xa phu đánh xe về hướng đó. Đi được mấy ngày, xe ngựa ở nửa đường lại bị người chặn ngang, kịch liệt lắc lư làm cho ta xém chút nữa là bị hất ngã xuống mặt đất, ta chỉ nghe thấy thanh âm tiếng ngựa hí vang, còn có thanh âm sợ hãi cầu xin tha thứ của xa phu. “Cút…. . .” Một một giọng nói trầm thấp cực kỳ hữu lực vang lên. Ta vén mành che xe ngựa lên, sau đó thấy được thân ảnh xa phu kích động chạy trốn, lại thấy được vẻ mặt lãnh đạm của Cơ Vô Nhai đứng ở trước mặt của ta. Hắn, đúng là vẫn còn không chịu buông tha ta sao? Ta đứng dậy xuống xe ngựa, đứng ở cách hắn không xa, nhìn thẳng vào hắn “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Giờ phút này, ta không thể cùng hắn liều mạng, bởi vì trong bụng ta còn có đứa nhỏ. Trong tay đã chuẩn bị tốt độc dược, chỉ chờ hắn tới gần là sẽ ra tay, nhưng là hắn dường như biết trước được điều này thì phải, đứng ở rất xa ta, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng “Đừng quên còn có Thiết Ưng, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn theo ta đi, bằng không…” Tầm mắt hắn di chuyển đến bụng đã nhô cao một chút của ta, ý tứ không cần nói cũng hiểu. Hắn nhưng lại nhìn thấu tâm tư của ta, xem ra hắn cũng đã điều tra qua ta, biết ta am hiểu sử dụng độc. “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” ta lại một lần nữa hỏi. “Ta bất quá chỉ là muốn mời ngươi đến Bắc Thương quốc làm khách một chuyến mà thôi.” hắn thản nhiên nói: “Thế nào? Là chính ngươi tự mình đi theo ta, hay là để ta gọi người tới mang ngươi đi?” “ Một lần trước rõ ràng là muốn giết ta, như thế nào lúc này đây ngược lại không muốn giết ta? Cũng không biết trong lòng hắn rốt cuộc là có chủ ý gì đây. Ta bình tĩnh nhìn hắn “Ngươi còn không có buông tha cho quyền lợi sao? Ngươi thật sự cần phải đem quyền lợi đặt lên trên vai của Tiểu Thất sao?” “Ngươi chỉ cần trả lời, là chính mình đi, hay là để ta phái người tới mang ngươi đi?” tròng mắt vốn là lạnh nhạt lại đột nhiên sắc bén lên “Ta không có nhiều thời gian để nói chuyện vô nghĩa với ngươi.” Giờ phút này hắn đã sớm không còn là vua của Đông Hải quốc như trước kia nữa, mà từ lâu đã xuất hiện bản tính này rồi. Một người từng nắm trong tay quyền lực, nếu như đang ở trên đỉnh quyền lợi một cách suôn sẻ mà bị lật đổ, có hay không thật sự sẽ không cam lòng như vậy? “Ta đi theo ngươi.” giờ phút này, ta không có sự lựa chọn nào khác. Huống chi, Cẩm Hoàng cũng đang ở Bắc Thương quốc, đến lúc tất yếu ta cũng có thể nhờ nàng giúp đỡ. Mặc kệ Cơ Vô Nhai rốt cuộc là có mục đích gì, giờ phút này với ta mà nói, quan trọng nhất chính là bảo hộ đứa nhỏ trong bụng. Cơ Vô Nhai gặp ta như thế, ngược lại không khỏi hừ nhẹ “Cơ Lưu Tiêu cũng có ngày hôm nay sao?” “ “Cái gì?” Ta không khỏi lên tiếng hỏi. Hắn cũng là châm chọc nói: ”Khó được yêu phải một nữ nhân sinh con cho một nam nhân khác, ngươi nói đây có phải là báo ứng của hắn hay không, báo ứng hắn đã làm tổn thương trái tim nhiều thiếu nữ như vậy.” “Hắn sẽ có rất nhiều nữ tử tốt làm bạn, hắn sẽ thống nhất thiên hạ.” nếu là hắn nói muốn, liền nhất định có thể làm được. Ta thủy chung luôn cho là như thế. “Thống nhất thiên hạ?” Cơ Vô Nhai không khỏi hừ nhẹ một tiếng “Ta nghĩ rất nhanh thôi, ngay cả Đông Hải quốc hắn cũng không giữ được.” “Ngươi…” trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm bất an khó nói. Mà hắn cũng là cười đến thật chói mắt “Bất quá đến lúc đó cũng phải xem hắn rốt cuộc để ý ngươi đến mức nào.” Quả là như thế sao? Lại là một kẻ muốn dùng ta để úy hiếp người khác sao? Dạ Khuynh Thành như thế, Cơ Vô Nhai nhưng lại cũng như thế. Ta từ khi nào lại lâm vào cảnh như thế này, lúc trước dùng đến cái chết để bức Dạ Khuynh Thành, lại phát giác ngay cả chết cũng không có tác dụng gì, dường như chỉ cần cái tên này của ta thôi, cũng đủ để cho hắn khống chế được Mị. Mà nay đối mặt với Cơ Vô Nhai, ta ngay cả phản kháng cũng không có, bởi vì ta không còn là chính mình nữa. Ta không có nói nữa, chính là yên lặng đi vào bên trong xe ngựa. Nếu Cơ Vô Nhai thật sự muốn làm cho Cơ Lưu Ẩn đi tranh đoạt thiên hạ, hắn có thể khôi phục lại thần trí cho Cơ Lưu Ẩn không? Hay là nói Cơ Lưu Ẩn đã khôi phục lại thần trí rồi sao? Gặp lại hắn ở lễ hội còn duyên lần đó, hắn tựa hồ vẫn như trước kia, cái gì cũng không hiểu, là một nam tử thanh khiết không vướng chút bụi trần, lại không biết nay hắn có gì thay đổi không? Xe ngựa lại rất nhanh đi trên đường, nhưng cũng là thay đổi tuyến đường, hướng Bắc Thương quốc mà đi. Dọc theo đường đi, ta thừa dịp lúc hắn không chú ý, vẫn là kín đáo gửi tin cho Cẩm Hoàng, để tìm cách giúp ta bước tiếp theo nên đi như thế nào. Tuy rằng ta cũng không biết Cơ Lưu Tiêu có thật sẽ bởi vì ta mà để cho Cơ Vô Nhai áp chế hay không, không biết hắn cho dù biết rõ là cạm bẫy nhưng vẫn tiến đến hay không, nhưng mặc kệ là như thế nào, ta cũng không muốn liên lụy đến hắn, không muốn thiếu nợ hắn cái gì. Chúng ta trong lúc đó, đúng là vẫn còn bỏ lỡ. Chuyện này không quan hệ đến yêu hay không yêu, mà là chúng ta trong lúc đó bị ngăn cách bởi rất nhiều thứ. Ta là tình nguyện hắn không cần xuất hiện, cũng không muốn hắn vì ta mà bị thương tổn. Dọc theo đường đi, Cơ Vô Nhai đi cực kỳ vội, cơ hồ là khẩn cấp muốn chạy ngay về Bắc Thương quốc, cũng không thèm để ý đến ta đang mang bầu, cũng may mắn là mấy tháng qua đã được điều dưỡng tốt, thân thể đã khá hơn được một nửa. Bằng không ta cũng không thể chịu đựng nổi sự ép buộc như thế này của hắn. Hai tháng sau, chúng ta rốt cục cũng đến được Võ thành của Bắc Thương quốc. Cơ Vô Nhai sau khi đem ta an bài ở tại một tòa phủ đệ, liền không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Cũng không biết là đã trải qua bao lâu. Hắn mang đến hai người, rõ ràng là Cơ Lưu Ẩn cùng Hạ Nguyệt Nhiễm. Xem ra lúc này đây, tất cả ba người nhà bọn họ đều tham dự sao? Ta ngước mắt nhìn về phía Cơ Lưu Ẩn, đã thấy trên mặt hắn rốt cuộc không còn nụ cười trong sáng như trước nữa. Cơ Vô Nhai đúng là vẫn làm cho hắn khôi phục lại thần trí. Nếu một lần đó cho hắn ăn dược là vì để bảo vệ hắn, thì bây giờ ta lại cảm thấy lúc này đây khôi phục lại thần trí cho hắn là đang hại hắn. Tại niên đại rối ren này, ai có thể chân chính sống cuộc sống không buồn không lo được đây? Cơ Vô Nhai đã cắt đứt một phần không buồn không lo của Cơ Lưu Ẩn. Ta thu hồi đầu không nhìn Cơ Lưu Ẩn nữa, tâm hơi hơi trùng xuống, rất buồn. Kỳ thật mặc kệ là như thế nào, ta cũng không thể hy vọng xa vời đối với hắn. Nếu hắn không có khôi phục lại thần trí. Như vậy hắn cũng không có khả năng sẽ nhận ra ta. Nếu hắn đã khôi phục lại thần trí, có lẽ tất cả mọi chuyện trước kia đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa gì. Giờ phút này Hạ Nguyệt Nhiễm cũng là nở nụ cười, bên trong mang theo vài phần rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa “Nghe nói Mị không cần ngươi?” Ta quay đầu đi, không để ý tới nàng. Không cần? Hai chữ này làm cho tâm của ta không khỏi nhói đau. “Đáng thương ngươi lại hoài cốt nhục của hắn, nhưng hắn lại không muốn ngươi.” tròng mắt của Hạ Nguyệt Nhiễm xẹt qua bụng của ta, như trước tràn đầy khiêu khích. Ta không khỏi quay đầu chống lại tầm mắt của nàng, ngửa đầu kiêu ngạo mà nói: “Thì đã sao? Chuyện vợ chồng của chúng ta có liên quan gì đến Hạ tiểu thư sao?” Lúc trước trong lòng ta không hy vọng gặp Hạ Nguyệt Nhiễm, bởi vì ta cảm thấy cá tính của chúng ta rất giống nhau. Nhưng là hôm nay, ta mới hiểu được chúng ta khác xa nhau. Nàng, thật sự chỉ là do bị Hạ Diệp làm hư hỏng mà thôi. Nàng không nói gì phản bác, lại không cam lòng, sau đó cũng làm như ta cao cao tự đại ngửa đầu, gằn từng tiếng nói: “Đương nhiên là có liên quan đến ta, ta nhưng là sẽ trở thành hoàng hậu của Nam Mạch quốc.” “ Nàng ta còn không có buông tha cho Mị sao? Ta không khỏi cười khẽ, hơi vài phần trào phúng “Hoàng hậu sao? Ngươi có thể chứ?” “Ta đương nhiên có thể, ngươi căn bản là không biết chuyện giữa chúng ta.” nàng đắc ý hướng ta nói: “Khoảng thời gian ngươi đóng giả là ta, chúng ta trong lúc đó nhưng là sớm chiều ở chung, hắn nếu không cần ngươi, như vậy tất nhiên là bởi vì ta” ta không biết Hạ Nguyệt Nhiễm lại tự đại như thế, hay là nàng căn bản chỉ là muốn chọc giận ta. Nhưng là muốn cùng ta đấu võ mồm, nàng vẫn còn non lắm. Ta, cũng không phải là một người dễ bị trêu chọc. “Phải không?” ta đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, nhẹ nhàng mà nhếch khóe môi, cười đến vô cùng sáng lạn “Nhưng ít nhất là trên đời này, chỉ có ta mới chạm được vào hắn. Mà ngươi ngay cả quần áo hắn cũng không chạm đến được, như vậy ngươi có thể vì hắn sinh con dưỡng cái được không?” “Ngươi… Ngươi…” Nàng chỉa vào người ta, vẻ mặt phẫn nộ. Nhưng ta cũng không lo lắng Cơ Vô Nhai sẽ bởi vì nàng mà thương tổn ta, ít nhất giờ phút này sẽ không. Bởi vì ta còn hữu dụng. “Phụ thân, người không được ngăn trở con nữa, con hiện tại sẽ đi đến Nam Mạch quốc.” nàng ngược lại nói với Cơ Vô Nhai: “Con nhất định phải trở thành hoàng hậu Nam Mạch quốc. Để cho nàng ta biết được cái gì mới được gọi là chân chính trời sinh một đôi.” “Làm càn.” Cơ Vô Nhai không khỏi trầm giọng quát. “Phụ thân…” Hạ Nguyệt Nhiễm không thuận theo, lôi kéo ống tay áo của Cơ Vô Nhai, rất giống bộ dạng làm nũng. Cơ Vô Nhai lại muốn quát lớn, lại bị Cơ Lưu Ẩn cắt ngang lời “Phụ thân, cứ để cho tỷ tỷ đi đi.” “ Thanh âm của hắn vẫn trong vắt mà réo rắt như trước, lại không còn sự đơn thuần như trước kia, mà có hơn vài phần thâm trầm. “Phụ thân, người xem Lưu Ẩn cũng đồng ý rồi.” Hạ Nguyệt Nhiễm lại càng không thuận theo, không buông tha nói: “Chẳng lẽ người không tin tưởng nữ nhi của người sao? Người như thế nào có thể đề cao người khác mà hạ đi uy phong của con như thế, chẳng lẽ người cho rằng con kém nữ nhân kia sao?” Đương nhiên, nữ nhân kia tất nhiên là chỉ ta. “Ngươi nên để cho nàng đi thôi. Bằng không nàng thua không phục.” ta thản nhiên cười nhẹ, lại mang theo ý khiêu khích rõ ràng. Hạ Nguyệt Nhiễm cũng coi như là đơn thuần, kể từ đó, lại càng gây huyên náo túi bụi. Cơ Vô Nhai cuối cùng cũng là đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta, để cho Thiết Ưng hộ tống nàng ta đi Nam Mạch quốc. Thiết Ưng từ một nơi ẩn nấp kín đáo đi ra, quỳ một gối trước mặt Cơ Vô Nhai “Chủ nhân, từ hai mươi hai năm trước, ta liền chưa bao giờ rời khỏi Lưu Ẩn nửa bước, lúc này đây có thể không phái ta đi hộ tống được không.” “Thiết Ưng, chúng ta hiện nay không còn như lúc xưa nữa, hơn nữa thân phận của ta cùng Tiểu Nhiễm bất quá cũng chỉ là nha hoàn cùng thị vệ trong phủ, nếu là muốn Lưu Ẩn phái người hộ tống, thật sự là có chút kỳ quái, cho nên cũng chỉ có thể là ngươi mà thôi.” “Cơ Vô Nhai vỗ vỗ bả vai Thiết Ưng nói. Nếu thật sự muốn so sánh, có lẽ Thiết Ưng còn quan tâm Cơ Lưu Ẩn hơn so với Cơ Vô Nhai. Dù sao bọn họ cũng sống nương tựa lẫn nhau đã nhiều như vậy năm, mà Cơ Vô Nhai mặc dù là vì muốn bảo vệ Cơ Lưu Ẩn, lại chưa bao giờ cùng hắn chân chính ở chung. Hắn có lẽ cũng không hiểu Cơ Lưu Ẩn bằng Thiết Ưng. Mà Cơ Vô Nhai sở dĩ giấu diếm thân phận của mình, sợ đều chỉ là vì thêm một việc không bằng bớt đi một việc. Xem ra cũng chỉ có Thiết Ưng hộ tống Hạ Nguyệt Nhiễm đi Nam Mạch quốc. Tầm mắt của Thiết Ưng chuyển đến trên người ta, sau đó lại nói với Cơ Vô Nhai: “Chủ nhân, nàng này trời sinh tính giảo hoạt, ta sợ nàng đang có quỷ kế gì, đến lúc đó Thiết Ưng nếu không có ở đây, chỉ sợ…” Thiết Ưng còn chưa có nói xong, Hạ Nguyệt Nhiễm đã kêu gào ầm ĩ. “Cha ta tuy bây giờ đã sa sút rồi, nhưng vẫn còn là chủ tử của ngươi, như thế nào hiện tại ngươi ngay cả mệnh lệnh của chủ tử cũng không nghe sao?” nàng vừa nhìn ta liếc mắt một cái, mới nói: “Về phần nữ nhân kia, phụ thân cùng Lưu Ẩn tự có biện pháp. Thân phận của chúng ta là không thể để cho người ta biết, nhưng là Lưu Ẩn lại khác a~, hắn có thể điều động nhân thủ a~, chẳng lẽ lại không đấu được với một nữ nhân sao?” Ta vẫn chỉ biết Thiết Ưng cực kỳ ghét mình, nhưng lại không nghĩ rằng hắn lại đánh giá ta kém như vậy. Vì thế ở một bên lạnh lạnh nói: “Ta nghĩ có lẽ hắn căn bản là không muốn đưa ngươi đi Nam Mạch, sợ sẽ chịu không nổi người xấu tính như ngươi.” khi nói chuyện, ta còn hướng Thiết Ưng nháy mắt một cái đầy mị hoặc “Ngươi thấy ta nói đúng không, Thiết thị vệ?” Lời nói như thế, tất nhiên là một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa có thể mắng được Hạ Nguyệt Nhiễm, lại có thể trả thù được Thiết Ưng đã đáng giá ta quá thấp. Trọng yếu hơn là Thiết Ưng rời đi với ta mà nói thật sự có chỗ rất tốt, ta tất nhiên là cần phải ra sức chia rẽ bọn họ. Hạ Nguyệt Nhiễm tức giận đến mức chỉ vào chóp mũi của Thiết Ưng nói: “Bổn tiểu thư ra mệnh lệnh cho ngươi, lập tức đưa bổn tiểu thư tới Nam Mạch quốc, chẳng lẽ đúng là ngươi muốn cho nữ nhân kia xem thường bổn tiểu thư sao?” “ Giờ phút này, Cơ Lưu Ẩn vẫn trầm mặc mở miệng nói: “Thiết thúc thúc, đưa tỷ tỷ đi Nam Mạch quốc đi, nơi này đã có chúng ta.” “Lưu Ẩn, ngươi…” Thiết Ưng dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng lại bị Hạ Nguyệt Nhiễm cắt ngang lời “Ngươi nghe mà không hiểu sao? Ngay cả Lưu Ẩn đều nói như vậy, ngươi còn mặt dày mày dạn ở tại chỗ này để làm chi?” “ Cũng không chờ Thiết Ưng đáp lời, Hạ Nguyệt Nhiễm liền nhẹ nhàng mà ôm lấy Cơ Vô Nhai “Phụ thân, Tiểu Nhiễm sẽ rất nhớ người.” Cơ Vô Nhai sủng nịch sờ sờ đầu Hạ Nguyệt Nhiễm, lại quay đầu nói với Thiết Ưng: “Bảo vệ tiểu thư cho tốt.” Thiết Ưng cuối cùng cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa. Cung kính nói: “Vâng, chủ nhân.” “ Hạ Nguyệt Nhiễm hung hăng trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái “Ngươi cứ chờ xem.” “ Ta cười nhẹ không nói, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo vài phần trào phúng. “Thiết Ưng, chúng ta đi.” Nàng tức giận xoay người rời đi. Thiết Ưng lại một lần nữa nhìn về phía Cơ Lưu Ẩn, bên trong mang theo vài phần không cam lòng, nhưng Cơ Lưu Ẩn lại chính là thản nhiên hướng hắn cười cười, theo sau liền đem tầm mắt chuyển dời đến nơi khác. Mà Thiết Ưng lại ở một khắc cuối cùng, hung hăng trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó mới không cam lòng rời đi. Ta cuối cùng cảm thấy hắn giống như có lời gì muốn nói, lại lúc nào cũng bị người khác cắt ngang lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.