Độc Phi Khuynh Thành

Chương 29: Q.1 - Chương 29: Liễm Vân công tử ( 1)




Ta nằm ở trên bãi cỏ, miệng ngậm một cọng cỏ khô, tràn đầy thích ý. Nếu ở mặt ngoài, vị vương thượng của Đông Hải kia đối với ta càng thêm sủng ái, ta đây cũng chỉ đơn giản là giả ngu, coi như cái gì cũng không biết, bắt đầu đối với hắn làm nũng, gạt được hắn nên nhất thời được thanh tịnh. Ta đã trở thành Hạ Nguyệt Nhiễm cũng đã được một thời gian, mà Mị cũng không có tới tìm ta, hay là Mị lại ngủ say rồi? Nếu là như thế, lúc này đây ta sẽ không thể nhìn thấy Tiểu Thành Thành đáng yêu của ta. Nghĩ đến đây, ta lại không khỏi một phen đem Mị ra nguyền rủa. Một giọt nước đột nhiên rơi xuống trên mặt ta, không phải lạnh như băng, lại mang theo một chút ấm áp. Trời mưa? Lại một giọt một giọt nước mưa nữa rơi, như trước đều là ấm áp, chứng minh vừa rồi không phải ảo giác. Mưa là ấm áp sao? Ta tò mò ngẩng đầu lên, nhìn xem xung quanh, thế nào lại không có một chút dấu vết của mưa, hay đó chỉ là nước thôi? Ánh mắt không tự chủ được nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở cành cây trên đầu. Một nam tử rất bẩn, chính là đang nằm ngủ trên cây, miệng đang há, nước miếng từ bên mép hắn chảy xuống, từng giọt xuống… Này… Chẳng lẽ những giọt nước vừa rồi là nước miếng của hắn hay sao ? Ta lập tức lấy tay sờ mặt rồi lại ngửi, trong tay xác thực có mùi vị là lạ, không cần hoài nghi, vừa rồi thật sự là nước miếng của hắn. Là ai ? Sao có thể cả gan nằm ở trên cây trong hoàng cung mà ngủ, còn nhiễu nước miếng lên mặt bổn tiểu thư. “Này, người ở trên kia.” Ta lui ra phía sau vài bước, mới mở miệng gọi. Người nọ tóc tai bù xù, che lại khuôn mặt của hắn, một thân áo trắng giờ phút này lại biến thành màu đen, chính là hắn ngủ rất say, không chút nào để ý tới tiếng gọi của ta. Ta nhìn quanh bốn phía, không có người, liền dùng khinh công bay lên cây, đá người đang ngủ say kia một cước “Mau đứng lên, bổn tiểu thư…” Chính là ta còn chưa có nói xong, hắn đã ôm lấy chân của ta, đứt quãng nói: “Chân gà, ta thích ăn chân gà…”

Ta còn chưa có phản ứng, trên chân đã truyền đến một trận đau đớn, hắn thật tình tưởng chân ta là chân gà còn đem ra mà cắn. “Này, ngươi đứng lên cho ta.” Ta đau quá, nhấc chân kia định đem hắn đá văng, nào biết động tác của hắn so với ta còn nhanh hơn, lập tức lại bắt được cái chân còn lại của ta. Thân thể tức thì mất đi cân bằng, ta như thế liền rớt xuống, đương nhiên hắn đang ôm hai chân của ta cũng bị ta kéo xuống. Ta lúc này đã nằm dưới đất, đang muốn kêu ai tới giúp, người nọ đột nhiên cười nói: “Chân gà thật lớn.” Liền theo dọc thắt lưng ta mà lên, gắt gao ôm lấy thắt lưng của ta, lại như trước ngủ say sưa. Oa, đây là cái người gì a? Như thế nào như vậy mà ngủ được? Quan trọng nhất là, ta nhưng thế này mà hắn lại tưởng là chân gà.

Ta định dùng lực đá văng hắn, nào biết hắn ôm thật sự nhanh, ta căn bản không thể động, giờ phút này ta lại bắt đầu oán tên Mị kia, vì sao cái gì đều dạy, duy nhất lại không dạy nội công cho ta? Bằng không giờ phút này, ta nhất định có thể đem hắn một cước đá văng. Ta từ chối thật lâu sau, cuối cùng chấp nhận, mà người nọ như trước yên lặng mà ngủ, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì. Vì thế, ở trên bãi cỏ xanh bát ngát của hoàng cung Đông Hải này, ta bị một nam tử rất bẩn làm như chân gà ôm mà không thể động đậy được. Nếu giờ phút này, ta có độc dược trong tay, ta nhất định làm cho hắn nếm thử lợi hại của độc Mị yêu nữ, chính là Mị nói sợ bại lộ thân phận của ta, cho nên tịch thu tất cả độc dược. Hắn dạy ta phân biệt độc, sử dụng độc, lại cũng không dạy ta tạo độc, ta cũng không biết một ít gì về phối độc dược, cho nên giờ phút này ta cũng chỉ là ngẫm lại, căn bản không làm gì được nam tử kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.